Chương 15: Lưu Dũng Vương Bưu

Đều do tiền thân chết tiệt trước đây làm mình xấu hổ, suýt nữa thì mất mặt.

“Đến đây, thê tử, theo ta vào nhà!” Tống Tiểu Xuyên vẫy tay.

“Bây giờ à?”

“Đúng, ngay bây giờ!”

Bị nhiều ánh mắt dõi theo, Tô Tiểu Tiểu có chút ngại ngùng, nhưng không dám trái ý phu quân, chỉ đành cắn răng bước vào. Cô có chút sợ hãi nhưng cũng có phần mong đợi.

Hai người vào nhà liền hướng về phía bếp, sau đó bận rộn làm ra năm mươi cân rượu tinh luyện mới dừng lại.

Không còn cách nào khác, giờ nhà có thêm mười miệng ăn, phải kiếm thêm tiền mới được.

Quyền kinh doanh cửa hàng muối tạm thời vẫn chưa lấy được, đợi ngày mai mang nỏ cho Lâm huyện úy rồi hỏi xem chuyện đã giải quyết đến đâu rồi.

Ngủ bên ngoài lều, Lưu Dũng ngửi thấy mùi rượu bay ra từ trong nhà, thèm đến chảy cả nước miếng. Nhưng hiện tại thân phận của hắn thấp kém, không dám nhắc đến chuyện uống rượu, chỉ có thể nhịn cơn thèm mà ngủ thiếp đi.

Đêm thu hơi lạnh, mái tranh không che chắn được gió. May mà ai cũng có thân hình vạm vỡ, một đêm yên ổn cho đến sáng hôm sau.

Sáng hôm sau, Tống Tiểu Xuyên dậy sớm duỗi người, lại là một ngày bận rộn.

“Tiểu Điền, cô đi cùng phu nhân mua một con gà về, nếu có thể thì mua thêm một con heo để làm thịt ăn.”

Cái gì, Điền Anh còn tưởng mình nghe nhầm. Dù họ không bị bán thành nô lệ, cũng hiếm khi có cơ hội ăn thịt, trừ khi trong quân ăn mừng sau chiến thắng.

Còn dân thường, cả năm cũng chẳng được ăn thịt một lần. Vậy mà chủ nhân lại bảo cô đi mua một con heo để làm thịt, đúng là một con heo nguyên con.

Không chỉ mình cô phấn khích, những người khác cũng bắt đầu hưng phấn, đặc biệt là năm người đàn ông. Họ từ khi trở thành tử sĩ đã sẵn sàng hy sinh bất cứ lúc nào. Không ngờ không chỉ không phải chết, mà còn có thịt để ăn.

Điền Anh theo Tô Tiểu Tiểu đến nhà Dì Ba, không cần ai giúp, chỉ một đấm đã đánh ngất một con heo nặng hơn bốn trăm cân. Sau đó, cô nhanh chóng làm thịt.

Tiếp theo, cô khéo léo xẻ thịt con heo, không cần xe đẩy, chỉ cần vác trên vai mà đi ra ngoài!

Một loạt động tác thuần thục khiến Dì Ba suýt nữa đã báo quan. Nếu không có Tô Tiểu Tiểu đi cùng, bà còn tưởng mình gặp phải nữ cướp, người phụ nữ này đúng là còn mạnh hơn cả cướp.

“Ha ha ha, sau này cứ để Tần tỷ bảo vệ phu nhân!”

Nghe mô tả của Tô Tiểu Tiểu, Tống Tiểu Xuyên cười đến rơi nước mắt. Hỏi Điền Anh sao không mang heo về để giết, cô ấy nói sợ máu làm bẩn sân nhà chủ nhân.

Hừm... người này thật sự là có tâm tư tỉ mỉ, đúng là ứng cử viên tốt cho vị trí vệ sĩ.

“Chủ nhân không cần đâu, tôi là một nông gia nữ tử không cần được bảo vệ.”

Để Điền Anh theo cùng làm việc thì được, nhưng để cô ấy bảo vệ sát bên, Tô Tiểu Tiểu thật sự không quen. Cô ấy thường tự mình ra đồng làm việc, thậm chí lên núi hái nấm, chưa bao giờ cần người bảo vệ.

“Sau này nàng không còn là nữ tử bình thường nữa, nghe lời ta đi!” Tống Tiểu Xuyên xoa đầu cô, giống như đang dỗ một cô bé.

Bữa ăn này thật sự rất đã, lượng thức ăn của mười tên vệ sĩ cũng thật lớn . Thịt heo béo ngậy đã tiêu tốn tới ba mươi cân, trung bình mỗi người ăn khoảng ba cân.

“TSáng khoái, nếu có thêm một chén rượu nữa, giờ này bảo tôi đi chết cũng được!” Lưu Dũng vỗ bụng, thỏa mãn nói.

“Không cần đi chết, có việc giao cho ngươi làm đây!”

Tống Tiểu Xuyên sắp xếp cho Lưu Dũng cùng Tống Trung Lương đi giao rượu, chỉ cần làm tốt việc này sẽ thưởng cho cậu ấy rượu.

Hả, thật sự có rượu để uống à!

Phải biết năm mươi cân rượu tinh luyện, giá trị là năm mươi lượng bạc. Mới chỉ qua một ngày, chủ nhân đã giao cho cậu nhiệm vụ quan trọng như vậy, Lưu Dũng cảm động đến đỏ vành mắt.

Lưu Dũng vốn là lão binh, khi còn trong quân là tiên phong, giỏi xông lên chiến đấu, quân lương cũng không ít.

Nhưng sau khi xuất ngũ, muốn làm chút buôn bán, lại không có đầu óc kinh doanh, không những mất hết tiền, mà mẹ cũng vì vậy mà bệnh nặng.

Để chữa bệnh cho mẹ, cậu quyết định bán mình làm tử sĩ, nghĩ rằng chỉ cần chữa khỏi bệnh cho mẹ, bản thân chết cũng không sao.

Mười lượng bạc hôm qua bán được, tiệm cầm đồ giữ lại hai lượng, tám lượng còn lại đã gửi về nhà. Có tiền chữa bệnh cho mẹ, trong lòng cậu không còn vướng bận gì nữa, chỉ nghĩ hết lòng phục vụ cho chủ nhân.

Quả thật người lường thiện thường khổ sở, Tống Tiểu Xuyên nghe xong cũng cảm thán nhiều!

Thực ra với khả năng của Lưu Dũng, nếu lên núi làm cướp, ít nhất cũng có thể làm một cái tiểu đầu mục. Nhưng cậu ấy thà bán thân làm nô lệ, cũng không muốn làm những việc giết người cướp của.

“Yên tâm đi, khi nào chúng ta xây xong nhà sẽ đón mẹ cậu về!”

Tống Tiểu Xuyên đã nghĩ xong, không chỉ muốn xây nhà ngói cho mình ở, mà còn muốn xây một loạt ký túc xá cho vệ sĩ và công nhân sau này.

Muốn đứng vững trong thời loạn này, hiện tại số người này là chưa đủ. Anh cần nhân danh đội quân địa phương để mở rộng đội vệ sĩ lên năm mươi người, đồng thời tập hợp nhiều công nhân để tham gia sản xuất.

“Lão Vương, trước đây ngươi làm nghề gì?”

Tống Tiểu Xuyên còn chú ý thấy một vệ sĩ khác tên Vương Bưu có một vết sẹo lớn trên mặt, cảm giác cũng là một nhân vật nguy hiểm.

Hóa ra Vương Bưuvà bốn người khác trước đây đều là bảo tiêu, làm việc tại Trân Viễn Tiêu Cục lớn nhất ở Kinh Châu. Danh tiếng của Trấn Viễn Tiêu Cục thì ai cũng biết, ngay cả dân làng ở thôn Tống Gia Trang hẻo lánh cũng đã nghe nói đến.

Làm bảo tiêu ở một tiêu cục lớn như vậy, tự nhiên phải có bản lĩnh. Nhưng kỹ năng của họ khác với lão binh, không phải là cưỡi ngựa đánh nhau mà là ném phi tiêu và đánh cận chiến bằng phác đao.

Trước đây họ đã từng bảo vệ một chuyến hàng quan trọng, là quà tặng cho quan chức lớn ở Kinh Thành, nhưng giữa đường đã bị cướp.

Vì vậy, họ không chỉ mất việc mà còn bị coi là đồng phạm của bọn cướp, phải ngồi tù năm năm. Sau khi ra tù, không có cục bảo tiêu nào dám thuê họ nữa.

Thảm hơn là trong năm năm đó, vợ của họ đã chạy theo người khác, còn con cái thì ở nhà với ông bà suýt chết đói.

Nên sau khi ra tù, bốn người thật sự muốn kiếm tiền nuôi gia đình, nhưng lại gặp khó khăn khắp nơi mà không kiếm được đồng nào. Nhìn thấy nhà sắp phải đóng thuế nhân khẩu, nếu năm nay không đóng được, gia đình sẽ bị bán đi.

Họ quyết định liều một phen, bán luôn bản thân. Vì họ khỏe mạnh và có võ nghệ, ít nhất cũng có thể bán được giá tốt.

Đại hiếu tử! Thôi, không nói gì nữa, trở về đón gia đình đi!

“Bốn người các cậu đi theo tôi đến tiệm rèn!”

Việc ở huyện đã giao cho Lưu Dũng và Tống Trung Lương xử lý, Tống Tiểu Xuyên dẫn bốn vệ sĩ còn lại đến chỗ Tống Thiết Sinh.

“Tiểu Xuyên, cậu định mở tiêu cục à?”

Nghe Tống Tiểu Xuyên yêu cầu rèn vũ khí, lại nhìn bắp tay cơ bắp của bốn người, Tống Thiết Sinh đã nêu lên thắc mắc trong lòng.

“Đây không phải là huyện đã phê duyệt cho thành lập hương dũng binh sao, tôi dự định trang bị cho mọi người.”