Chương 6: Ta chính là ca ca của Giang Nhân Hoàng

Ông lão đang quỳ trong từ đường Giang gia là trưởng bối già nhất Giang gia, đồng thời cũng là Tộc trưởng Giang gia.

Thấy ông lão áo bào gai đến, Giang Tộc trưởng run rẩy chống gậy, đứng dậy thi lễ vãn bối, mặt lộ vẻ vui mừng: “Lão tổ tông xuất quan sớm hơn dự tính hai ngày, có phải là đã đột phá Nguyên Anh điên phong, bước vào Hóa Thần rồi?”

Lão áo bào gai lắc đầu tiếc nuối nói: “Bước vào Hóa Thần nói dễ hơn làm, chỉ tiếc hơn mười hài nhi kia, sau khi huyết tế không giúp gì được lớn cho tu vi ta. Xem ra muốn muốn đột phá Hóa Thần không thể chỉ dựa vào huyết tế hài nhi, phải tìm cách khác.”

Giang Tộc trưởng mặt vụt hiện vẻ tiếc nuối rồi biến mất, nói:“Vừa rồi có cung phụng truyền lời, nói cha mẹ của những đứa trẻ mất tích đang nói khắp Thanh Thành, thậm chí gây rối trước cửa phủ Thành chủ, lần này sợ là khó giấu được. Lão tổ tông đổi cách khác cũng tốt, mấy năm nay chúng ta trộm quá nhiều hài nhi, đã có người nghi ngờ chúng ta rồi.”

“Ai?”

“Là một tên Tán tu Kim Đan tên là Viên Ngũ Hành, mấy năm nay hắn vẫn muốn lẻn vào lúc chúng ta tế tổ.”

Ông lão áo bào gai cười nhạo một tiếng, hoàn toàn không để ý: “Xem ra là phát hiện số lần tế tổ và trẻ con mất tích trùng nhau, một tên Tán tu, bắt lại vừa hay dùng làm huyết tế.”

“Đúng rồi, nếu mấy tên ngu dân ngang ngược có con mất tích đó vẫn gây sự, vậy không bằng bắt lại huyết tế hết, cho bọn chúng đoàn tụ với con mình.”

“Vâng.”

“Cảm động quá, vậy sao ngươi không xuống dưới đoàn tụ với cha mẹ mình đi?”

“Ai?” Ông lão áo bào gai quay đầu giận dữ nhìn, xem kẻ nào nói năng lỗ mãng, đồng thời thân thể cũng lui nhanh ra sau, lão không cảm giác được có người đến.

Có thể giấu được cảm giác của lão, một là cùng tu sĩ Nguyên Anh điên phong am hiểu pháp thuật ẩn nấp, hai là tu sĩ Hóa Thần.

Lão bắn liên tục mấy đạo pháp thuật đều bị Giang Ly đập tan.

Giang Ly không nói một lời, cho một cái tát, tát lão áo bào gai đến bàn thờ phụng bài vị, bài vị rơi lung tung dưới đất, bay nửa hàm răng lão.

“Ngươi!”

Lão giật mình, lão có thể cảm nhận được Giang Ly giống mình, đều là Nguyên Anh điên phong, nhưng động tác đối phương lại nhanh đến lão không phản ứng kịp.

Cả đời Giang Ly trải qua chiến đấu sinh tử nhiều đến cả chính hắn cũng không đếm được, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, đừng nói áp chế tu vi đến Nguyên Anh kỳ, dù có áp đến Kim Đan kỳ hắn vẫn đánh bại được lão dễ dàng.

Giang Ly vẫn mặt không thay đổi, không nói một lời, trầm mặc tiến hành chiến đấu, đè lão trên bàn, một quyền lại một quyền, quyền này nặng quyền trước, thậm chí trong quá trình còn nghe được tiếng hệ thống thông báo.

[Chúc mừng kí chủ đánh thắng Giang Nhất Tinh, nhiệm vụ tân thủ hoàn thành.]

Giang Ly nghe được tiếng hệ thống thông báo, không chút vui vẻ, vẫn dùng sức lực Nguyên Anh kỳ đánh Giang Nhất Tinh một trận.

Hắn sợ dùng sức mạnh hơn sẽ đánh Giang Nhất Tinh chết.

Lúc Giang Ly dùng thần thức quét được mắt không gian là đã nhận ra lão áo bào gai chính là Giang Nhất Tinh.

Còn hắn thay đổi hình dáng nên Giang Nhất Tinh không nhận ra hắn chính là Giang Ly.

“Ngươi biết... ta là ai... không... ta chính là ca ca của... Giang Nhân Hoàng... Giang Ly...”

Giang Nhất Tinh đứt quãng nói, bởi vì rụng mất nửa hàm răng, miệng còn có gió lọt vào.

“Thế à!”

“Ca ca Giang Nhân Hoàng!”

“Oai phong ghê thật!”

“Nhân Hoàng cũng không oai bằng ngươi!”

“Lập bài vị cho mình!”

“Biết mình đáng chết phải không!”

“Hay là nói với bên ngoài chết giả!”

Giang Ly lòng phẫn nộ khó nhịn, Giang Nhất Tinh lấy danh hiệu hắn làm chuyện Ma đạo, hại chết vô số trẻ con, làm hắn cảm giác cái chết của những đứa trẻ đó bản thân mình cũng có một phần trách nhiệm.

Hắn nói một câu là đấm một quyền, đấm đến Giang Nhất Tinh thất khiếu chảy máu, thần chí không rõ mới dừng tay.

Giang Ly nhặt lên bài vị ghi tên Giang Nhất Tinh, hừ lạnh một tiếng.

“Dùng sức mạnh tín ngưỡng tế tổ để tiêu mòn oán khí trong cơ thể hài nhi, khôn vặt.”

Giang Ly nắm cổ chân Giang Nhất Tinh kéo ra ngoài, lúc ra ngoài đầu Giang Nhất Tinh đập mạnh vào khung cửa, phát ra tiếng rầm lớn, người Giang gia đã nghe từ đường có động tĩnh từ lâu, vừa thấy Giang Ly xuất hiện liền ào ào ra tay muốn tru sát tên trộm này.

Trừ số ít người thì Giang gia cho rằng Giang Nhất Tinh đã chết từ lâu, cũng không biết Giang Nhất Tinh, bởi vậy lúc tấn công Giang Ly không bỏ Giang Nhất Tinh ra, có mấy cái rơi xuống người lão, nhưng so với nắm đấm của Giang Ly, mấy công kích này không đau không ngứa, Giang Nhất Tinh còn chưa chết được.

Giang Ly dùng tay không đã đỡ hết mọi chiêu thức, dễ dàng đánh bại những người đang tấn công.

“Tiền bối đây là...” Viên Ngũ Hành đi theo đằng sau, bị hành động của Giang Ly hoảng sợ, quậy tung Giang gia, bắt giữ thủ phạm. Đây là chuyện hắn có cũng không dám nghĩ.

“Đương nhiên là muốn làm to chuyện rồi.” Giang Ly đương nhiên nói.

“L- làm to chuyện?” Viên Ngũ Hành không hiểu Giang Ly muốn làm gì, chỉ cảm thấy vị Đạo Tông Hành Tẩu này pháp lực cao thâm, làm việc khó đoán.

“Không thì làm sao thấy được rốt cuộc có bao nhiêu kẻ dám bao che Giang gia, cuối cùng là nhất thành chi chủ, nhất phủ chi chủ, hay còn cấp cao hơn... Ta muốn xem thử, lần này có thể câu được bao nhiêu con cá lớn.” Giang Ly cười không chút độ ấm.

Chu Hoàng không biết thì tốt, nếu biết Giang Nhất Tinh như thế mà giấu diếm, vậy đừng trách Giang Ly không nhận người bằng hữu này...

Viên Ngũ Hành nghe sục sôi không thôi, kiểu này là định lật đổ đây mà!

“Ngươi đi gọi những phụ mẫu có con mất tích tới nói tìm được hung thủ rồi, đang nhận thẩm phán ở phủ Thành chủ.”

“Vâng!”

......

Thành chủ Thanh Thành họ Tăng, gã cho rằng hoạn lộ của mình vô cùng thuận lợi, bắt đầu từ một kẻ nhỏ bé, rồi liên tục được quý nhân coi trọng, thăng chức ào ào, giờ thì ngồi được vị trí Thành chủ Thanh Thành mà không ít đồng liêu đánh vỡ đầu cũng muốn ngồi lên, quan hệ được với Giang gia, tuy không được gặp trực tiếp Nhân Hoàng điện hạ, nhưng quen Giang gia, không phải tương đương quen Nhân Hoàng à.

Phải biết là mấy vị Thanh Thành Thành chủ trước, bây giờ địa vị cực cao, vị cao nhất đã là Tri phủ, làm gã hâm mộ không thôi.

Tăng Thành chủ vẫn như thường ngày, chuẩn bị nghỉ sớm. Gần đến chạng vạng, dù chưa đến thời gian hết giờ làm nhưng gã thân là Thành chủ, tan tầm sớm nửa canh cũng không ai dám nói gì.

Lúc gã đang định nghỉ ngơi thì có thuộc hạ vào nói, ngoài cửa có người báo đại án muốn xin Thành chủ phán quyết.

Tăng Thành chủ rất không vui. Có đại án nghĩa là sẽ không giải quyết được trong thời gian ngắn, thời gian tan tầm phải dời lại.

“Ngươi đi nói cho người bên ngoài, cứ nói ta có việc ra ngoài, bảo hắn mai hãy đến.”

“Đại nhân, theo như người đó nói, hắn bắt được hung thủ bắt cóc trẻ con, chính là lão thái gia đã chết của Giang gia - Giang Nhất Tinh, mà Giang lão thái gia đó giờ đã bị hắn đánh ngất xỉu, dân chúng nghe nói chạy tới đông như kiến, giờ cửa chúng ta đã bị bao vây chật kín rồi ạ.”

“Đồ khốn, chuyện vậy sao không nói sớm!” Tăng Thành chủ kinh hãi biến sắc, một cước đá thuộc hạ không biết nặng nhẹ ngã lăn quay, vội vàng sửa lại y quan, ngồi ngay ngắn ở đại đường.

“Kẻ nào làm ầm ĩ ngoài cửa, giải lên đây!” Tăng Thành chủ ở trên đại đường cao cao, vẻ mặt đầy nghiêm nghị.

Giang Ly thong thả bước vào đại đường, xách Giang Nhất Tinh như xách gà con, bên cạnh là Viên Ngũ Hành kích động khó nhịn nhưng lại nơm nớp lo sợ, phía sau là hơn mười vị phụ mẫu khóc sướt mướt, vừa đá vừa mắng Giang Nhất Tinh, sau nữa là quần chúng xem náo nhiệt.

Luật pháp Đại Chu quy định rõ ràng, quan viên địa phương xét xử vụ án phải công khai.

Lúc này Tăng Thành chủ vô cùng hận cái luật này, trước mắt bao người, gã khó mà bao che cho Giang gia.