Chương 4: Giang Nhân Hoàng… có lẽ đang tu luyện Ma Đạo

Giang Ly hiểu chuyện gì rồi.

Giang gia muốn lấy mình làm cờ hiệu, lại không dám bịa luôn là có quan hệ gần gũi với mình nên phải ám chỉ cho người khác kiểu có quan hệ mật thiết với mình.

“Vừa rồi ngươi nói trẻ con mất tích có liên quan tới Giang Nhân Hoàng, chuyện đó là sao?”

Nam tử trung niên môi tắt cười, nghiêm túc lại, không muốn nhiều lời với Giang Ly. Thậm chí phóng ra uy áp Kim Đan kỳ, làm Giang Ly biết khó mà lui. Trong cái nhìn của hắn, Giang Ly chẳng qua là tiểu tử Luyện Khí mấy tầng.

Thân là trưởng bối Kim Đan, nhất định phải cho tiểu tử này biết khó mà lui, đừng dính vào chuyện nguy hiểm này.

“Đừng nói chuyện này, với ngươi mà nói rất nguy hiểm!”

Ai ngờ Giang Ly lại khống chế sức mạnh tới Nguyên Anh kỳ điên phong, cũng phóng thích uy áp.

“Ta thì muốn xem thử có nguy hiểm gì.”

“Ng- Nguyên Anh kỳ......”

Chuyện này rõ ràng là có liên quan tới Giang Ly, mà nam tử trung niên lại hiểu lầm về mình, nếu nói thân phận thật ra thì hắn lại càng không nói thật, nên Giang Ly chọn giả thành một tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Nguyên Anh kỳ không tính quá mạnh nhưng có thể đè ép nam tử trung niên.

Nam tử trung niên vội vàng hành lễ: “Hóa ra là tiền bối Nguyên Anh kỳ, là Viên Ngũ Hành không nhìn ra chân nhân.”

Viên Ngũ Hành rơi mồ hôi lạnh, ai mà ngờ tùy tiện khuyên can một thiếu niên lòng đầy căm phẫn ở ven đường chính là Nguyên Anh kỳ, nhìn như thiếu niên, không chừng đối phương là lão yêu quái sống mấy trăm tuổi rồi. Tuy cử chỉ vừa rồi của mình không tính là thất lễ, nhưng lỡ may vị tiền bối này lòng dạ hẹp hòi là thôi xong.

Ở trong mắt Viên Ngũ Hành, Nguyên Anh kỳ đã là tu sĩ cực kỳ lợi hại, cả Thanh Thành không có mấy vị, Thành chủ Thanh Thành cũng chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ.

“Được rồi, ta không có ý trách ngươi, bây giờ có thể nói về chuyện trẻ con mất tích rồi chứ?”

Giang Ly tan đi uy áp, lạnh đạm hỏi.

Viên Ngũ Hành qua một hồi rối rắm, cuối cùng vẫn bất chấp nói: “Tiền bối, tiền bối có thể thề với trời là sẽ không nói với ai chuyện này không?”

Người tu tiên coi trọng thuận theo Thiên Đạo nên thề với trời không phải là chuyện nhỏ, phần lớn tu sĩ tin nếu vi phạm lời thề, trừng phạt sẽ ứng nghiệm như lời đã thề.

Giang Ly không chút nghĩ ngợi giơ hai ngón tay, nghiêm túc nói:“Ta thề với trời, những chuyện Viên Ngũ Hành sắp nói với ta sẽ không có người thứ ba biết, nếu trái lời, phạt Thành tiên kiếp!”

Viên Ngũ Hành cung kính nể phục, đây là trừng phạt rất nặng, nếu vi phạm lời thề sẽ gặp Thành tiên kiếp, cái này đối với Nguyên Anh kỳ mà nói là chết chắc.

Đương nhiên, hắn không biết Giang Ly ước gì độ thêm vài lần Thành tiên kiếp.

“Tiền bối, mời đến bỉ xá ngồi chơi.”

Viên Ngũ Hành mời Giang Ly về nhà, thành thạo bố trí mấy tầng trận pháp, nghĩ nghĩ, lại cắn răng bóp nát một miếng Bảo Ngọc, bố trí một tầng trận pháp cả Nguyên Anh kỳ cũng không tìm ra được.

Viên Ngũ Hành pha một bình trà ngon cất kỹ đã lâu, rót cho Giang Ly một ly trước rồi mới rót cho mình.

“Chuyện phải nói bắt đầu từ mười năm trước. Mười năm trước ta đã là Kim Đan điên phong, chỉ cách một lớp màng mỏng là đột phá Nguyên Anh kỳ, nhưng lớp màng này ta tốn hai mươi năm cũng không chút manh mối, không có cách đột phá, liền nghĩ đến Thanh Thành này tìm kiếm linh cơ đột phá.”

“Ta vừa tới Thanh Thành thì phát hiện có người mất con, ta lại thích giúp đỡ, bèn nghĩ giúp họ một tay. Ai ngờ ta vừa tra thì phát hiện chuyện hề không đơn giản vậy, làm người ta sởn tóc gáy. Đâu chỉ là gần đây mới có trẻ con mất tích, Thanh Thành và mấy toà thành quanh đây liên tục hơn hai trăm năm, thường xuyên có trẻ con mất tích, hơn nữa mất tích đều là hài nhi chưa đến một tuổi!”

“Rồi ta lại phát hiện thời gian hài nhi mất tích và thời gian Giang gia tế tổ rất gần nhau, Giang gia tế tổ càng thường xuyên, trẻ con lại càng thường mất tích hơn. Vì thế ta liền điều tra Giang gia, thì phát hiện quả thật là Giang gia đang bắt cóc trẻ con. Ta từng nghe lén gia chủ Giang gia và Thành chủ nói chuyện, Giang gia cùng Thành chủ các đời Thanh Thành cấu kết, ém chuyện trẻ con mất tích xuống, lúc đầu Thanh Thành phủ còn phái người giả vờ tìm bọn trẻ, hai năm gần đây thì không thèm nữa, nói thẳng người không đủ, không tìm! Một lũ khốn nạn!”

Viên Ngũ Hành nói tới đây, trán nổi gân xanh, bóp chén trà vỡ tan nát.

“Sau lưng Giang gia có Nhân Hoàng chống lưng, nếu ta tùy tiện nói ra thì xui xẻo không phải Giang gia, mà là ta!”

“Phải tìm được chứng cứ xác thực, công bố chứng cứ ra ngoài, như vậy, dù có là thân chí Nhân Hoàng cũng không ngăn được miệng người!”

Giang Ly trầm mặc một lát, hỏi: “Giang gia bắt những đứa trẻ đó làm gì?”

“Cái này...” Viên Ngũ Hành ngập ngừng. “... Không biết, có lẽ là luyện chế pháp khí.”

Giang Ly nhìn chằm chằm Viên Ngũ Hành, giọng cực kỳ nghiêm khắc: “Ngươi nói dối, ngươi đang sợ cái gì!”

Viên Ngũ Hành bị nhìn dựng tóc gáy: “Tiền bối, chuyện này không thể nói được thật, ai nói người đó chết!”

Giang Ly lấy ra một lệnh bài một mặt bằng ngọc từ trong nhẫn chứa đồ, chính giữa viết “Đạo Tông”, mặt còn lại là hình Thái Cực không ngừng quay tròn, cả tấm ngọc bài liền thành một khối, không giống điêu khắc mà thành, ngược lại như tác phẩm tự nhiên của Quỷ Phủ thần công*.

*tài nghệ điêu luyện.

“Giờ thì sao?”

Viên Ngũ Hành trừng to mắt, không thể tin nhìn mặt lệnh bài, môi đều run run, sợ hãi như gặp được đại nhân vật, lại như là hưng phấn thấy được ánh bình minh.

“Đạo Tông lệnh! Tiền bối là Đạo Tông Hành Tẩu!?”

Đạo Tông lệnh, người thấy lệnh bài như thấy bản nhân Tông chủ Đạo tông.

Có được Đạo Tông lệnh, không phải những lão quái vật Độ Kiếp kỳ Đại Thừa kỳ thì chính là Đạo Tông Hành Tẩu, tục truyền không có quá năm cái, mà vị tiền bối Nguyên Anh trước mắt này thật rõ ràng là người phía sau.

Vị này chỉ sợ không phải lão quái vật sống mấy trăm tuổi mà mình nghĩ, mà là thiên tài tu luyện khoảng hai mươi tuổi đã tu luyện đến Nguyên Anh kỳ!

Giang Ly nhẹ gật đầu: “Bổn tọa đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Đạo Tông Hành Tẩu Đương đại -Trương Ly.”

Giang Ly tạm thời bịa cho mình một cái tên và thân phận, lấy quan hệ của mình và Tông chủ Đạo Tông, đối phương sẽ không trách cứ mình.

“Hoá ra tiền bối là Đạo Tông Hành Tẩu, lại bảo tiền bối thề như vậy, thế, thế...”

Viên Ngũ Hành hưng phấn nói năng lộn xộn, Đạo Tông Hành Tẩu, đó chắc chắn là Tông chủ Đạo tông đời tiếp theo, sau này là đại tu sĩ Độ Kiếp kỳ. Đạo Tông được coi là tông môn lâu đời nhất, thậm chí còn có lâu hơn Nhân Hoàng điện, tiên nhân lớp lớp, bề dày hồn hậu, là thế lực hiếm có không sợ Nhân Hoàng điện.

Đương nhiên, với điều kiện là phải bỏ Giang Ly - người mạnh nhất trong các đời Nhân Hoàng ra.

Có Đạo Tông Hành Tẩu tham gia chuyện này, càng chắc chắc đẩy ngã được Giang gia hơn!

Viên Ngũ Hành vui mừng ra mặt, đọc thầm mấy lần Thanh Tâm quyết mới hơi bình phục lại tâm tình.

“Sở dĩ ta không dám nói là vì sợ liên lụy đến Trương tiền bối. Giang Nhân Hoàng rất có thể sẽ vì đó mà xoá sổ ta và tiền bối, nhưng nếu Trương tiền bối chính là Đạo Tông Hành Tẩu, chắc hẳn không sợ Nhân Hoàng.”

“Giang Nhân Hoàng... có lẽ đang tu luyện Ma Đạo!”

Viên Ngũ Hành đè giọng xuống cực kỳ thấp, cứ như nói to một xíu thôi là sẽ bị Nhân Hoàng nghe thấy.

Hắn nói xong liền nhìn Giang Ly, muốn nhìn thấy vẻ hoảng sợ ngạc nhiên trên mặt, ai ngờ đối phương lại mặt không hề quan tâm, thậm chí hình như đang hơi cười.