Chương 31: Sắc đẹp, bảo vật, quyền thế

Luyện Khí tầng tám, tầng chín thì là cảnh giới truyền thuyết, vậy Trúc Cơ kỳ đến đây có thể được coi là thần tiên hạ phàm.

Đối với Trúc Cơ kỳ ở tầng thấp nhất Cửu Châu mà nói, thế giới bí cảnh này đẹp cứ như là mơ.

Có đông đảo mỹ nữ vờn quanh, cái gọi là cảnh giới Tông Sư ở trong tay mình sống không quá một chiêu, có bao la thiên tài địa bảo giúp mình lên tới Nguyên Anh, có thể thành lập quốc gia hưởng thụ uy nghiêm của Thiên Tử.

Chính xác mà nói, có mơ cũng không dám mơ vậy.

Những cái này thật ra không có sức hấp dẫn gì với Giang Ly, nhưng hắn đoán được sơ sơ nội dung bí cảnh muốn khảo nghiệm, xuất phát từ tôn kính tiền bối, hắn vẫn theo ý nguyện bí cảnh mà làm.

Ở trong oanh yến vòng vờn quanh, Giang Ly quyết định xưng bá thiên hạ.

Giang Ly khống chế sức mạnh ở Trúc Cơ Hậu kỳ, ba ngày sau đánh bại chư hầu Thập Bát lộ, năm ngày sau thành lập quốc gia, quy định chế độ chọn lựa quan viên, mọi người gọi sự kiện này là “Ngũ Tam Kiến Quốc”.

Quốc gia khác nghe nói Giang Ly là tiên nhân, lần lượt triều bái bày tỏ thần phục.

Vạn quốc triều bái, thiên hạ chi chủ!

Từ cổ chí kim rốt cuộc không ai có thể hơn được Giang Ly lúc này!

Giang Ly đến bí cảnh bảy ngày sau, tân quốc gia phồng thịnh tràn trề sức sống đang quật khởi, hắn ngồi ở trong cung điện to lớn, mặt không chút thay đổi.

Khi Giang Ly chinh chiến thì Thuần Nhi không rời không bỏ, nay đã là hoàng hậu, nàng đang ở bên cạnh Giang Ly.

Rất nhiều đại thần thu thập đông đảo mỹ nữ cho Giang Ly, bỏ thêm vào hậu cung, những mỹ nữ này ngưỡng mộ Giang Ly, đều là tự nguyện hầu hạ không hề ép buộc.

Còn có phương sĩ nhận định Giang Ly là người Tiên giới, liền thu thập các loại thiên tài địa bảo, linh thạch rượu ngon, nhét mấy thứ này vào quốc khố cho Giang Ly, độ giàu có này, đến Hóa Thần tu sĩ cũng phải đỏ mắt.

“Nơi đây cũng không phải chỗ ở lâu, ta phải đi rồi.” Giang Ly thản nhiên nói, không biết là tự nói hay là nói cho Thuần Nhi nghe.

Thuần Nhi nghe xong ngân ngấn lệ, nước mắt từng giọt rơi xuống, chỉ chốc lát đã làm ướt quần áo giá trị xa xỉ.

“Ta biết ân công không phải người giới này, nhưng bọn ta không có điều gì làm ân công lưu niệm sao?”

Giang Ly ăn ngay nói thật: “Không có.”

“Hậu cung có ba ngàn giai lệ mặc quân chọn, chẳng lẽ ân công không động tâm?”

“Ta đã thấy người còn đẹp hơn.”

“Ta không tin!” Thuần Nhi kiên định lắc đầu, nàng rất tự tin vào dung mạo của mình, có thể trở thành hoàng hậu, cũng không chỉ vì nàng ở bên cạnh Giang Ly lâu nhất, chừng bảy ngày, còn là vì nàng dung mạo xuất chúng, đè hết hoa thơm cỏ lạ.

“Ta đã gặp Hồng Trần Tiên tử.”

“...”

Thuần Nhi tức khắc im lặng, hông biết nàng nghe danh hiệu này từ đâu.

Nàng không từ bỏ, tiếp tục nói: “Thiên tài địa bảo trong quốc khố chẳng lẽ không thể hấp dẫn ân công? Ta xem giới thiệu, trong quốc khố có Tung Quang Thần quả, ăn một quả liền ngang với tiên nhân tu hành ba mươi năm, có Bích Ba Phân Hải quyết, luyện đến đại thành, có thể một kiếm cắt giang hà, còn có...”

Giang Ly không đáp lại, yên lặng cầm một viên Tạo Hóa Cửu Chuyển Tiên đan ra.

Nếu không phải Thang trời thành tiên đã biến mất, chỉ cần mộ viên đan nay là có thể đạp đất phi thăng! Giá trị không thể dự đoán được!

Thuần Nhi hiển nhiên biết hàng, im lặng.

Thật ra nàng muốn nói, ngươi đưa tiên đan cho ta, ta và ngươi cùng trở về Cửu Châu được không?

Thuần Nhi vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục hỏi: “Vài ngày nữa là ân công có thể nhất thống thiên hạ, trở thành chủ nhân thiên hạ chân chính, đây là sự nghiệp vĩ đại các đời đế vương từ cổ chí kim đều ghen tị đến muốn điên, ân công không lưu niệm sao?”

Giang Ly thở dài: “Ta thân là Đương đại Nhân Hoàng, Cửu Châu Cộng Tôn, nghĩ thế nào cũng tốt hơn là chủ một bí cảnh chứ?”

Thuần Nhi dại ra, nhất thời không phản ứng lại.

Giang Ly nói tiếp: “Thật ra mấy lý do vừa rồi đều là lấy lệ ngươi, lý do thật sự là, tại sao ta phải ở trong ảo cảnh.”

“Ngươi nói đúng không, Mộng Thuần tiền bối.”

Vừa dứt lời, Thuần Nhi cũng không giả vờ nữa, đổi lại quần áo hồi còn sống, đoan trang đại khí, hơi không giống quần áo bây giờ, có chút cảm giác lịch sử.

“Cứ tưởng là ảo thuật ta cao minh có thể lừa được đạo hữu, không ngờ là ta tự đánh giá mình quá cao.”

Thiên Cơ lâu đưa tin tức có viết, Đại Mộng Cư sĩ, tên thật Mộng Thuần, 800 năm trước là một nữ tu xinh đẹp tuyệt trần.

Về phần ảo cảnh, từ lúc Giang Ly bước vào bí cảnh đã nhìn ra đây là ảo cảnh, tất cả đều là hư ảo.

Đại Mộng Cư sĩ là một vị nữ tu tinh thông Ảo thuật chi đạo, nghe nói Ảo thuật chi đạo tu luyện đến cuối có thể hư thực điên đảo, nhất niệm thành thật, nhất niệm thành giả, cực kỳ khủng bố.

Crắc-

Ảo cảnh giống như gương nứt ra, vỡ thành mảnh nhỏ, vô số mảnh vụn rơi xuống, giống như giọt nước hòa vào mặt đất, biến mất không thấy nữa.

Ảo cảnh hoàn toàn biến mất, hiện ra hình dạng thật sự của bí cảnh. Là một khu rừng nguyên thủy, Giang Ly thử dùng thần thức thì phát hiện không gian rất lớn, có lẽ bằng một phần tư diện tích Thiên Khánh phủ.

Giang Ly ở trên bãi đất trống, cùng lúc đó còn có tám trăm đệ tử môn phái nằm dưới đất, biểu tình đủ loại không giống nhau, có người rối rắm, có người vui vẻ, có người đằng đằng sát khí, không biết đã lựa chọn gì trong ảo cảnh.

Mộng Thuần đứng ở trước mặt Giang Ly, hơi mang xin lỗi nói: “Không biết Đương đại Nhân Hoàng đến đây, là Mộng Thuần thất lễ.”

Tình báo Thiên Cơ lâu không sai, Mộng Thuần quả thật chết dưới Thiên Kiếp, giờ xuất hiện trước mặt Giang Ly chỉ là nàng dự phòng để lại trước khi độ kiếp, xem như một tia tàn niệm.

“Nơi nào nơi nào, là ta xông vào bí cảnh lung tung, tạo rắc rối cho Mộng tiền bối.”

Thấy Mộng Thuần do dự, Giang Ly cười nói: “Mộng tiền bối có gì cứ nói, đừng ngại nói thẳng.”

Mộng Thuần nói: “Ta đã từng gặp Nhân Hoàng thời của ta, được cho là anh kiệt đương thời, lại không trích tiên như đạo hữu, chẳng lẽ bây giờ Cửu Châu đã tìm được Thang trời thành tiên?”

“Không phải như thế, chỉ là ta may mắn đột phá Đại Thừa kỳ.”

Đồng tử Mộng Thuần hơi co lại, dường như tin Giang Ly đột phá Đại Thừa kỳ còn kinh người hơn Thang trời thành tiên xuất hiện.

“Ta cứ nghĩ Đại Thừa kỳ chỉ là truyền thuyết, hóa ra có người có thể đột phá Đại Thừa kỳ thật.”

“May mắn, may mắn thôi.” Giang Ly không nói về đề tài này quá nhiều/ “Lần này Mộng tiền bối bố trí ảo cảnh là muốn khảo nghiệm sức chống cự sắc đẹp, bảo vật, quyền thế của bọn tiểu tử?”

“Ừ. Chỉ cần bọn họ chống cự một loại trong đó thì ta cho qua cửa, có thể tiến vào tầng hai.”

Cái này không khó đoán, đầu tiên là cho không mỹ nữ, rồi thiên tài địa bảo nhiều như cho, cuối cùng là Trúc Cơ kỳ là có thể tung hoành thiên hạ.

Kỳ thật nghĩ lại sẽ phát hiện trong ảo cảnh có rất nhiều chỗ không hợp lý. Ví dụ người cùng tiến vào bí cảnh đi đâu rồi, mỹ nữ hơi bị nhiều, những quốc gia khác thần phục quá nhanh vv....

Ảo cảnh chi đạo thần kỳ nơi chỗ, sẽ làm tu sĩ tự động xem nhẹ những chỗ không hợp lý, càng lún càng sâu vào ảo cảnh, cuối cùng không thể tự thoát ra.

“Hưm”

Tần Loạn nằm dưới đất phát ra tiếng gì đó, đây là dấu hiệu sắp khám phá ảo cảnh.

Thời gian trong ảo cảnh khác với hiện thực, tính tính, Tần Loạn đã ở trong ảo cảnh một tháng.

Chỉ một tháng liền khám phá được ảo cảnh, trong mắt Mộng Thuần đã là định lực rất tốt rồi.

Thấy có người sắp tỉnh lại, Mộng Thuần mỉm cười: “Đạo hữu, đợi bí cảnh lần này kết thúc lại luận đạo.”

Nàng mỉm cười bí ẩn, chỉ để lại một câu liền biến mất.

“Khảo nghiệm tiếp theo không chừng hợp với đạo hữu.”

Tuy không biết mục đích Giang Ly, nhưng lấy tu vi Đại Thừa kỳ của hắn là có thể tùy ý thao túng bí cảnh của mình, nhưng hắn không làm thế.

Nếu đối phương cho mình mặt mũi, nàng cũng sẽ không hỏi mục đích của đối phương.