Chương 22: Viên Linh thú nhận

“Được rồi được rồi, sư tỷ nhìn muội không phải không sao hết à, sư tỷ đừng khóc.” Dù không biết có chuyện gì, nhưng Đỗ Hinh Nhi vẫn nhỏ nhẹ an ủi Tịnh Tâm Thánh Nữ.

Nhưng lời Đỗ Hinh Nhi nói lại giống thanh đao đâm vào tim Tịnh Tâm Thánh Nữ, làm nàng đau lòng không thôi, nàng gượng lên tinh thần, giới thiệu: “Vị này là Nhân Hoàng đương nhiệm, Giang Ly.”

Đỗ Hinh Nhi hơi che cái miệng nhỏ: “Hóa ra đây là người sư tỷ thường hay nhắc tới...”

Nàng nhớ tới điều gì, nháy mắt với Tịnh Tâm Thánh Nữ, nở nụ cười xấu xa, Tịnh Tâm Thánh Nữ mím môi cười cười, cười đến gượng gạo.

“Nhân Hoàng, Nhân Hoàng, nghe nói ngài vũ lực siêu quần, là đệ nhất Cửu Châu, trên trời dưới đất không gì không làm được, có thể sánh vai tiên nhân, có phải là thật không?” Đỗ Hinh Nhi hiếu kì hỏi.

“Ta cũng từng cho rằng mình không gì là không làm được, nhưng giờ ta phát hiện, ta không thể phi thăng thành tiên, cũng không thể nghịch chuyển sinh tử, ta chỉ là một người bình thường mà thôi.”

Bầu không khí hơi vi diệu, Giang Ly đỡ Tịnh Tâm Thánh Nữ dậy, mở miệng nói: “Dạo này Hồng Trần Tịnh Thổ định đổi luân phiên người trú, để mỗi vị tu sĩ Kim Đan đều xuống núi đến tiểu trấn trải nghiệm vài năm, lần này tới định hỏi ngươi có đề nghị và cái nhìn gì không?”

Đỗ Hinh Nhi mắt sáng lên, vậy nghĩa là mình có thể trở về tông môn, nhưng nàng lại lập tức ỉu xìu, giờ mình không thể tiến bộ lên nữa, trở về tông môn cũng lãng phí tài nguyên, không bằng cứ ở lại đây.

“Ta... Ta ở đây rất tốt.”

“ n, làm tròn phận sự không bỏ chức vụ, cần cù không có yêu cầu gì, sau khi xuống núi vẫn cố gắng tu hành, ta sẽ nói đúng sự thật cho Thanh Dục đạo cô .”

“Ấy sao lại thế?” Đỗ Hinh Nhi cuống lên, tức giận trừng Giang Ly. “Hơn nữa tại sao Nhân Hoàng lại phụ trách chuyện tông môn bọn ta chứ.”

Nếu Chưởng giáo biết mình là thái độ này, nhất định sẽ ngợi khen mình, đổi sư tỷ có thiên phú thành mình, vậy chẳng phải là uổng phí thời gian của các sư tỷ rồi sao?

“Khả năng quản lý của tông môn các ngươi quá kém, ta đề xuất ý kiến thay Thanh Dục đạo cô.” Thấy Đỗ Hinh Nhi còn muốn nói gì, Giang Ly lặng lẽ nói sang chuyện khác, vu vơ hỏi. “Không nói cái này nữa, chúng ta ở Thượng Hà trấn không gặp được Viên Linh, nàng đi đâu rồi?”

“Không biết nữa, dạo này Viên Linh sư tỷ thường hay rời Thượng Hà trấn, đi chừng vài tháng, nhưng mà thu hoạch vụ thu thì tỷ ấy sẽ về, ừm, cũng là chuyện vài ngày trước rồi.”

Dù sao cũng không tìm được Viên Linh, hai người ở lại Hạ Hà trấn, ở bên Đỗ Hinh Nhi.

...

Giang Ly lấy Dao Dao Thông Tấn phù ra gọi Trương Khổng Hổ: “Khổng Hổ, ngươi đi Nam Cương một chuyến tìm người Cổ tộc, điều tra xem Thi cổ có thể làm người chết hành động tự nhiên, làm người chết không biết mình đã tử vong cần tu vi gì mới luyện ra được?”

Trương Khổng Hổ nghe xong, bưng bát liền chạy về phía Nam Cương, mặc hai người Mộng Giang Hoàng và Ngụy Hoàng khuyên can “Ăn xong rồi đi”.

...

Mấy ngày trôi qua nhanh, Đỗ Hinh Nhi cảm thấy thời gian này thật hạnh phúc. có Tịnh Tâm sư tỷ và Giang Nhân Hoàng ở cùng mình, chỉ bảo mình tu luyện, giảng giải tri thức tu luyện, được nghe kể một ít tin đồn Cửu Châu ít ai biết.

Mình còn nói chuyện tu vi không tăng lên cho Giang Nhân Hoàng, Giang Nhân Hoàng chỉ sờ đầu nói với mình, đây là chuyện bình thường, tu luyện không được vội vàng, từ từ sẽ tốt lên, chính hắn cũng có từng có lúc như vậy.

Nhưng Đỗ Hinh Nhi không nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của Giang Ly.

Tử thi tu luyện sao có thể làm tu vi tăng lên được?

“Hinh Nhi sư muội, bọn ta cần phải đi xem những thôn trấn khác, cũng nên rời đi rồi.”

Tịnh Tâm Thánh Nữ dùng thần thức tra được rốt cuộc Viên Linh đã trở về, ánh mắt lộ ra hung ý hiếm thấy, chỉ là lóe lên rồi vụt tắt, không làm Đỗ Hinh Nhi phát hiện.

Tịnh Tâm Thánh Nữ và Giang Ly cực kỳ ăn ý bay đến Thượng Hà trấn, đè chặt Viên Linh say khướt xuống đất.

“Các ngươi là ai! Dám ở Hồng Trần Tịnh Thổ bọn ta đụng đến ta... Là Tịnh Tâm sư tỷ.”

Lúc đầu Viên Linh còn ỷ say nên hung dữ, nhưng nàng phát hiện là Tịnh Tâm Thánh Nữ thì lập tức thành thật lại.

Tịnh Tâm Thánh Nữ không nói gì, xách Viên Linh đến một phòng trống, quăng nàng vào góc tường, cả quá trình cực kỳ bạo lực, hoàn toàn không để ý hình tượng Thánh Nữ đoan trang nền nã trước kia.

Có thể trở thành đệ tử Hồng Trần Tịnh Thổ, dung mạo của Viên Linh cũng là xuất chúng, nàng thân là người Cổ tộc, ly khai tông tộc nhưng vẫn thích dùng vòng tai đồ trang sức bằng bạc trang điểm mình, thân thể cũng hơi để lộ, rất dễ khơi gợi hứng thú của nam nhân.

Ả bị Tịnh Tâm Thánh Nữ làm đau đớn, ngân sức cũng lung tung cả lên, quần áo đã lộ liễu còn rách nát hơn, nhưng nàng không dám nói một câu.

Viên Linh chưa bao giờ thấy Tịnh Tâm Thánh Nữ phẫn nộ như thế.

Giang Ly yên lặng đi theo sau nàng, để mặc Tịnh Tâm Thánh Nữ phát tiết, xảy ra chuyện thế này, Giang Ly giận dữ, nhưng Tịnh Tâm Thánh Nữ còn giận dữ hơn Giang Ly.

Cả hai tiểu trấn của Hồng Trần Tịnh Thổ hóa thành tử địa, nàng nghĩ đây là thất trách của nàng!

Thất trách nghiêm trọng!

“Nói, ngươi đi đâu, tại sao mấy tháng cũng không về!”

“Ở đây cái gì cũng không có, chỉ có một đám phàm nhân biết trồng trọt, ta tới Hoàng triều Mộng Giang chơi một thời gian.” Viên Linh thành thật trả lời rồi nàng lại vội vàng biện giải. “Nhưng mỗi lần thu hoạch vụ thu ta đều sẽ trở về, sư tỷ xem, hàng năm muội đều nộp linh cốc lên trên đúng hạn theo kế hoạch, chưa từng chậm trễ.”

Ngực Tịnh Tâm Thánh Nữ như có ngọn hỏa, muốn phun lại không phun ra được

Đúng vậy, chính là bởi vì linh cốc chưa từng có vấn đề, cho nên mới không ai đến kiểm tra.

Thà linh cốc xảy ra vấn đề, là phát hiện ngay hai tiểu trấn có vấn đề!

“Vậy Thượng Hà trấn và Hạ Hà trấn tại sao không có một người sống!” Tịnh Tâm Thánh Nữ nghiến răng nghiến lợi hỏi vấn đề này, nhưng giọng điệu không giống chất vấn mà giống quát mắng hơn.

Viên Linh nghe xong sửng sốt, lập tức trán đổ mồ hôi, mới đầu nàng nghĩ Tịnh Tâm sư tỷ tức giận chỉ là vì mình tự ý rời cương vị, cứ tưởng chuyện dùng thi cốt đã qua rồi.

“Sư, sư tỷ, tỷ đang nói gì vậy...”

“Trả lời ta!” Tịnh Tâm Thánh Nữ quát hỏi, làm tim nàng hụt một nhịp.

Nàng cố gắng khó nhọc giải thích: “M- muội cũng không muốn đâu, tới Hoàng triều Mộng Giang dù sao phải có linh thạch, nên muội lấy chút linh thạch mua linh cốc, chỉ có một chút... Đám điêu dân đó liền chê muội đưa linh thạch ít, không chịu làm nữa, lúc đó muội tức giận quá, giết mấy tên điêu dân đầu têu gây chuyện...”

“Kết quả có tên ồn ào muốn đi cáo tông môn, muội choáng váng, liền… liền giết hết mọi người, vì sợ tông môn phát hiện nên muội dùng Thi cổ khống chế đan điền bọn họ, để bọn họ vẫn có thể trồng linh cốc, sư tỷ xem, để bọn họ trồng linh cốc, sau này chúng ta không cần phải đưa linh thạch nữa, tốt biết bao.”

Nàng không có nói là, sau khi nàng lấy thi thể dưỡng Thi cổ, tông môn vẫn phát linh thạch để mua linh cốc, đương nhiên nàng sẽ không đưa linh thạch cho đám người chết, mà nướng hết hưởng lạc ở Hoàng triều Mộng Giang.

“Vậy Hạ Hà trấn thì sao! Đỗ Hinh Nhi là sư muội của ngươi, sao ngươi lại nỡ xuống tay được hả!”

Viên Linh nức nở: “Không còn cách nào, Hạ Hà trấn quá gần nơi này, muội sợ Đỗ Hinh Nhi sư muội nhìn thấy manh mối, liền giết luôn muội ấy, sẵn tiện giết hết người Hạ Hà trấn.”

Nàng ta khóc lóc: “Sư tỷ đại nhân có đại lượng, tha thứ muội lần này đi, muội không phải cố ý mà!”

Tịnh Tâm Thánh Nữ hờ hững nói: “Ngươi có biết ngươi đã chết rồi không.”

Trong mắt Tịnh Tâm Thánh Nữ và Giang Ly, Viên Linh cũng là một cái xác bị Thi cổ khống chế, chỉ là chính nàng hoàn toàn không biết!