Lúc này Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử đứng bên bờ sông Thời Gian, trong không khí đầy hơi nước được ngưng tụ qua boa năm tháng, lấy tu vi hai người đứng ở trong này cũng có chút khó khăn.
Hai người cùng đi lên trên, sông Thời Gian mênh mông cuồn cuộn, mỗi giọt nước đều đại biểu một quãng thời gian khu vực nào đó, muốn tìm được giọit nước mình cần ở trong này không khá điều viễn vông. Nhưng may mà hai người đang ở Thanh Thành, địa vực làm giảm xuống độ khó tìm giọt nước, cuối cùng định vị một giọt nước vào mười ngày trước, nhìn thấy Giang Tộc trưởng và Tằng Thành chủ âm mưu thừa dịp đêm tối phái người phá hỏng mắt không gian.
Hai người lại đi lên trên nữa, tìm được giọt nước thời gian Giang Nhất Tinh huyết tế hài đồng, nhưng pháp lực hai người hữu hạn, chỉ có thể nhìn thấy chuyện ba năm trước, đi lên tiếp thì không nhìn rõ được.
Trong ba năm ấy, hàng năm Giang Nhất Tinh huyết tế hài đồng, từ Nguyên Anh hậu kỳ lên đến Nguyên Anh điên phong, thi cốt chồng chất bên cạnh tế đàn đã nói rõ vấn đề.
Chuyện đã rõ ràng, Giang Nhất Tinh tu luyện Ma đạo, chuyện bị phanh phui thì Giang Tộc trưởng và Tằng Thành chủ cùng liên thủ che giấu chứng cứ.
Thời khắc tiến vào sông Thời Gian, thời gian ở bên ngoài là dừng lại, nên mọi người thấy bóng dáng hai vị hoàng tử vừa biến mất lại lập tức xuất hiện, đến một giây cũng chưa tới.
“Việc này ta đã điều tra rõ, Giang Nhất Tinh hoàn toàn không tu luyện Ma đạo, Tằng Thành chủ cũng không phá hỏng chứng cứ, hai người các ngươi có vừa lòng với kết luận này không?” Tam hoàng tử đứng giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống nhìn Giang Ly và Viên Ngũ Hành, Tứ hoàng tử đứng bên cạnh, im lặng không nói.
Làm giám sát giả, không nói lời nào có nghĩa đồng ý với lời Tam hoàng tử nói.
Tam hoàng tử vừa nói ra, đám Giang Tộc trưởng liền biết chuyện này đã xong, bắt đầu tính toán nên trả thù Giang Ly và Viên Ngũ Hành thế nào. Hai tên này suýt tí nữa làm bọn họ rơi vào tử địa, không tra tấn tàn nhẫn một trận rồi giết, bọn họ khó giải mối hận trong lòng!
Giang Ly dùng giọng nói khá thoải mái chỉ người áo đen đang run nhè nhẹ: “Bọn ta có vừa lòng không, không quan trọng, nhưng chỉ sợ vị huynh đệ này không đồng ý kết quả các ngươi đưa ra lắm.”
Viên Ngũ Hành thấy người áo đen có dấu hiệu tức giận, nhanh chóng trốn ra sau Giang Ly.
Ôm đùi, không có gì mất mặt.
“Hai tên mất mặt, còn không mau đi xuống cho ta!”
Khí thế mạnh mẽ bá bạo lấy người áo đen làm trung tâm, càn quét bốn phương tám hướng, ở đây không ít tu sĩ Hóa Thần nhưng không nhìn ra này khí tức chủ nhân sâu hay cạn.
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai hai vị hoàng tử, giống như kinh lôi bình địa, sợ tới mức bọn họ giật mình, thiếu chút nữa không khống chế được linh khí trong cơ thể, ngã nhào xuống đất.
May mà hai người phản ứng đều rất nhanh, vội vàng rơi xuống trước người áo đen, nhanh nhẹn quỳ xuống đất.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”
Chu Hoàng Cơ Chỉ cười lạnh xốc lên mũ trùm: “Hóa ra trong mắt các ngươi còn có người phụ hoàng là ta.”
Mọi người thấy thế cũng vội vàng quỳ xuống theo, hô to vạn tuế. Viên Ngũ Hành do dự một chút, cũng quỳ theo.
Đám Giang Tộc trưởng quỳ dưới đất run lẩy bẩy, lưng ớn lạnh, tại sao Thánh Thượng lại ở đây? Tại sao lại đứng bên cạnh Trương Ly? Tại sao lại giận dữ như thế?
Đủ mọi dấu hiệu cho thấy chuyện đang phát triển theo hướng bất lợi cho bọn họ.
Toàn trường còn đứng trừ Chu Hoàng Cơ Chỉ ra chỉ còn lại Giang Ly, mọi người trong lòng nghi hoặc, nhưng không ai dám nói chuyện, Tam hoàng tử trong lòng hổ thẹn, liền định đánh đòn phủ đầu trước, dời sự chú ý của Chu Hoàng.
“To gan, Trương Ly ngươi nhìn thấy phụ hoàng sao lại không quỳ!”
“Câm miệng! Còn chưa mất mặt đủ à!” Chu Hoàng Cơ Chỉ rống giận, Tam hoàng tử sợ tới mức lập tức im bặt không dám ho he. Quay đầu nói với mọi người nói: “Bình thân.”
“Ta hỏi các ngươi, các ngươi ở trong sông Thời Gian rốt cuộc nhìn thấy cái gì.” Chu Hoàng Cơ Chỉ hỏi.
Tam hoàng tử do dự không nói gì, Tứ hoàng tử trong lòng sợ hãi bớt một chút, trả lời: “Phụ hoàng, nơi này người nhiều, có thể cho nhi thần về rồi lại bẩm báo người không?”
“Không có gì phải sợ sệt che giấu, cứ nói ở đây, nói trước mặt mọi người, cứ ăn nói mập mờ ẩn ý, ta không nhớ là đã dạy ngươi như vậy!”
Tứ hoàng tử do dự một chút liền nói: “Ta và Tam ca thấy Giang Nhất Tinh huyết tế hài đồng tu luyện Ma đạo, Giang Tộc trưởng và Tằng Thành chủ cùng một giuộc, che giấu chứng cứ.”
“Tại sao lại nói dối, các ngươi có biết một khi thả Giang Nhất Tinh chạy, hai người này sẽ bị truy sát trả thù, đến lúc đó không chừng cả xương cũng không còn không?” Chu Hoàng Cơ Chỉ chỉ Viên Ngũ Hành quỳ dưới đất và Giang Ly đang xem kịch, xem như Giang Ly thật sự chỉ có Nguyên Anh kỳ.
“Nhi thần lo lắng chuyện này sẽ liên lụy đến Giang Nhân Hoàng, bất lợi với quốc gia, bất lợi với Giang Nhân Hoàng, suy xét vì đại cục nên chọn giấu diếm.”
“Giỏi suy xét vì đại cục, không ngờ cái nhìn đại cục của Tứ nhi đã hơn ta rồi.” Chu Hoàng Cơ Chỉ cười lạnh. “Nói thử xem, là cái nhìn đại cục thế nào khiến ngươi làm ra chuyện tổn hại quốc vận?”
Tứ hoàng tử nói hết những gì mình biết phỏng đoán ra.
“Nhân Hoàng tu luyện Ma đạo, ngươi đoán ra cái trò này? Tưởng tượng vô căn cứ Giang Nhân Hoàng đối nhân xử thế, đi ngược lại sự thật.”
Tứ hoàng tử cũng không còn gì để mất, hỏi câu mà bình thường không hề dám: “Vì sao phụ hoàng lại khẳng định Giang Nhân Hoàng không tu luyện Ma đạo?”
Là người Hồi Tưởng Thời Gian, Tam hoàng tử tự biết từ hôm nay mình xem như vô duyên với ngôi vị hoàng đế, cũng cùng hỏi: “Giang Nhất Tinh là đường ca Nhân Hoàng, không có Nhân Hoàng cho phép, Giang Nhất Tinh dám tu luyện Ma đạo sao?”
“Ta dựa vào cái gì khẳng định? Chỉ dựa vào Giang Nhân Hoàng tự bắt Giang Nhất Tinh lại đưa cho chúng ta thẩm phán!” Chu Hoàng Cơ Chỉ bị phát ngôn của hai nhi tử ngu ngốc tức cười.
Rõ ràng chỉ cần thỉnh giáo hắn một chút là có thể rõ ràng chân tướng, nhưng hai nhi tử đần độn này lại nhất định muốn tự quyết định lung tung ở lĩnh vực mình không am hiểu.
“Giang Nhân Hoàng tin tưởng Đại Chu là quốc gia pháp trị, bất cứ tội phạm pháp luật nào cũng có thể thẩm phán công chính, nhưng các ngươi đang làm cái gì! Lừa trên gạt dưới, kéo bè kết đảng, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào muốn ém chuyện Giang Nhất Tinh xuống, các ngươi có biết Giang Nhân Hoàng nhìn Đại Chu chúng ta làm trò hề cả mười ngày không!”
Câu cuối Chu Hoàng Cơ Chỉ gần như là gầm lên, quốc vận ngưng tụ thành tiên thú Hải Trãi như ẩn như hiện, vô thanh rít gào, Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử chưa từng thấy phụ hoàng giận dữ như thế.
Khoan khoan, Giang Nhân Hoàng bắt Giang Nhất Tinh lại?
Mọi người đột nhiên phản ứng lại lời Chu Hoàng nói hình như có chứa lượng thông tin hơi bị lớn.
“Cơ huynh bớt giận, chuyện mấy ngày qua rất đáng suy nghĩ lại, nhưng ta không coi như xem kịch. Nếu người xin Hồi Tưởng Thời Gian không phải là ta, mà là một người bình thường, vậy còn được đối xử thế không? Cơ huynh, con đường lấy luật pháp trị quốc còn đoạn đường rất dài cần phải đi.” Giang Ly cảm khái.
Hắn hiện ra diện mạo thật, nhất thời tiếng kinh hô liên tiếp không ngừng.
Mọi người đối với Chu Hoàng Cơ Chỉ là sợ, đối với Nhân Hoàng Giang Ly là kính.
Người Thanh Thành quá quen thuộc với khuôn mặt này, vào thành là có thể thấy khuôn mặt của pho tượng đồng đen.
Tam hoàng tử đơ tại chỗ, đầy bụng chữ phản bác phụ hoàng đều hóa thành nước một đi không trở lại.
Chỉ dựa vào Viên Ngũ Hành thì không thể phát hiện được Giang Nhất Tinh, Giang Ly bắt Giang Nhất Tinh đưa đến quan phủ, vậy chứng tỏ Giang Ly không hề biết chuyện này, cũng chưa tu luyện Ma đạo bao giờ.
Hóa ra giữ bí mật giúp Giang Nhân Hoàng chỉ là suy nghĩ đơn phương của mình.