Chương 39: Thâm sơn đấu hầu ký

Mật Ngữ] Bạn nói với Bất Khả Tiểu Bảo: Tên nhân yêu kia, ta mặc kệ ngươi là do ai sinh ra, ngươi với cái người tên San San kia là yêu nghiệt phương nào, từ đâu tới thì hãy quay về đó, đừng có ép tỷ đây động thủ. Được rồi, uy hiếp rất có phong cách của Sênh ca.

[Mật Ngữ] Bất Khả Tiểu Bảo nói với bạn: Ta không quen nàng ta, chỉ là thuận tiện đi ngang qua…

[Mật Ngữ] Bạn nói với Bất Khả Tiểu Bảo: Thật sao? (biểu tượng nghi ngờ)

[Mật Ngữ] Bất Khả Tiểu Bảo nói với bạn: Ừ, lừa ngươi thì cả đời ta sẽ không cua gái.

[Mật Ngữ] Bạn nói với Bất Khả Tiểu Bảo: Bi tráng như vậy sao… tỷ tin tưởng ngươi.

Quách Khả Kiêu cười nham hiểm, cho đến bây giờ đều toàn là mấy cô gái chủ động với anh, hoàn toàn không cần anh đi cưa đỏ.

Diệp Nhân Sênh dứt khoát đưa Bất Khả Tiểu Bảo và Hoa Vương vào tổ đội, nói qua chuyện của _ tiểu tam _ San San một chút, lúc này Bất Khả Tiểu Bảo đang tỏ ra là trong thời gian Sênh ca không online sẽ chăm sóc Hoa Vương, còn Lệnh Hồ thì đơn giản hơn, chỉ nói hai chữ: Truy nã.

Diệp Nhân Sênh ở hành tinh nghèo cùng rất mặt dày ra lệnh cưỡng chế Hoa Vương tự bỏ tiền của mình ra, kết quả Lộ Mỹ Hà lại càng mặt dày hơn chuyển hướng sang Lệnh Hồ.

[Đội Ngũ] Hoa Vương: Anh rể, truy nã cần ngân lượng.

Dường như một tiếng anh rể này khiến Lệnh Hồ rất thoải mái, Lộ Mỹ Hà rất nhanh thét lên.

[Mật Ngữ] Hoa Vương nói với bạn: Sênh Nhi cậu đang ở bên cạnh người giàu đấy! Một ngàn lượng đấy á tớ dựa vào!

[Mật Ngữ] Bạn nói với Hoa Vương: Gặp nhau thì chia một nửa = =

Hoa Vương rất nhanh đã biến mất ở tận cuối bản đồ.

Diệp Nhân Sênh không khỏi nhớ lại lúc mình gọi Thanh Không Viễn là em rể mới lừa được hai trăm lượng bạc, cuộc làm ăn này thật chẳng thấm vào đâu.

Thời gian happy trôi qua thật mau, Diệp Nhân Sênh nằm trằn trọc trên giường trong khách sạn, không nhịn được cầm lấy di động, bấm vào một dãy số rồi cứ nhìn ngơ ngác như vậy, tựa như làm thế là có thể trông thấy bóng dáng cao thon phóng khoáng thoải mái kia.

Và dĩ nhiên cô cũng ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau tỉnh lại Diệp Nhân Sênh chán nản không thôi, cứ lật qua lật lại chiếc điện thoại, màn hình sáng cả đêm, pin chỉ còn lại một vạch đỏ nhấp nháy. Có vẻ như hôm nay còn phải ra ngoài, nhưng dù sao cũng không có liên lạc gì, cô nghĩ một lát, rồi ném điện thoại lên giường.

Người của đoàn phim đã tập trung ở đại sảnh không nhiều, Diệp Nhân Sênh cũng theo mấy sư huynh trong Mã gia ban giúp đỡ đưa theo mấy thiết bị, hôm nay nghe nói phải đến một vùng núi sâu, rất nhiều người không đi, chỉ có đạo diễn Hồ với nhà hóa trang, nhà thiết kế trang phục, quay phim, thư kí trường quay và mấy diễn viên chính, rất nhiều thiết bị cồng kềnh đều không mang đi, cho nên Diệp Nhân Sênh cuối cùng cũng hiểu được, thì ra mấy sư huynh trong Mã gia ban phải đi làm trai tráng khỏe mạnh…

Mã Thiến Thiến sống chết cũng đòi đi theo, Mã Thành Thụ chỉ còn cách cho cô nàng đi theo, dọc đường xe chạy xóc lắc ôi lư, trong ánh mắt của Mã Thiến Thiến nhìn Tuyên Tử có hâm mộ cả ghen tị và căm hận…

Xe dừng lại ở một căn nhà nông dưới chân núi, gia đình đó vô cùng chất phác, cụ bà trở về từ trong núi mời bọn họ mỗi người một cái bánh ngô, hương thơm lan tỏa tứ phía Diệp Nhân Sênh mơ hồ nghe thấy bà lão dùng tiếng địa phương nói thời tiết hay thay đổi gì gì đó, còn lại nghe cũng không hiểu, đạo diễn Hồ bảo chẳng qua chỉ là mấy cảnh nhỏ, nhất định phải quay về trước khi trời tối, mà mọi người cũng chẳng quan tâm mấy.

Đoạn đường kế tiếp chỉ có thể đi bộ, mấy người đàn ông đều tự giác mang vác rất nhiều đồ vật, ngay cả đạo diễn Hồ và Đường Dập cũng đều mang mấy dụng cụ, mặc dù Diệp Nhân Sênh là con gái, nhưng là một thành viên của Mã gia ban cũng thật sự rất ngại đi tay không như Tuyên Tử và Thiệu Ngọc Khiết, liền tự động xách trong tay mấy thứ cơm trưa, bánh mì và lạp xưởng mặc dù không nhiều, nhưng hơn mười bình nước khoáng cũng cũng thực khiến người ta mệt, Diệp Nhân Sênh đi phía sau, thở hồng hộc.

Qua khoảng nửa giờ, cô không nhịn được nữa trong lòng nguyền rủa cái ngoại cảnh chết dẫm này, chỗ tốt thì không chọn, lại cố tình chọn nơi ít ai lui tới này, thậm chí cả phân chim cũng chả thấy, nhưng cũng chính bởi vì như vậy, vùng đất nơi đây không rõ tên nhưng lại có thể giữ lại được dáng vẻ nguyên thủy của mình, mùi thơm tỏa ra từ cây thông hết sức nồng, cả cánh rừng dày đặc cơ hồ không nhìn rõ phương hướng, thậm chí cả một con đường nhỏ lên núi cũng không thấy, nghe nói tới đỉnh núi là một vùng đất trũng, ở giữa thiên nhiện là một cái hồ rộng lớn, hết sức hợp lòng người.

Ước chừng đi đến giữa sườn núi, Diệp Nhân Sênh mệt phát chết, cuối cùng đạo diễn Hồ cũng dừng lại nghỉ ngơi, vì thế toàn bộ bánh bao và nước khoáng trong tay cô đều vào bụng mọi người. Vì đạo diễn Hồ muốn trở về trước khi mặt trời xuống núi nên lại thúc giục mọi người tiếp tục đi, hai tay Diệp Nhân Sênh trống trơn, hơi ngượng ngùng, liền đi tìm trợ lý Tiểu Vương của đạo diễn Hồ, chủ đồng yêu cầu giúp anh ta cầm lấy mấy đồ vật.

Tiểu Vương là người cầm đồ nhiều nhất, trong núi thời tiết mát mẻ nhưng anh ta lại mệt đến nỗi mồ hôi đầm đìa, anh ta cảm kích cười tươi với Diệp Nhân Sênh, cũng không khách khí, liền đưa một cái túi vuông vắn cho Diệp Nhân Sênh, cô nhận lấy, nhất thời hai tay nặng trĩu, không thể tưởng được cái túi này không lớn lắm lại có thể như quả cân vậy…

Lại đi đường thêm một giờ nữa, lại dừng lại nghỉ ngơi, Diệp Nhân Sênh ừng ực uống cạn sạch bình nước của mình.

“Tiểu Diệp vất vả cho cô quá, để cô mang đồ theo lâu như vậy thật là ngại, đây để tôi đổi lại đồ nhẹ hơn này.”

Diệp Nhân Sênh vừa quay đầu lại thấy là Tiểu Vương, nhất thời khách khí nói: “Không cần không cần đâu, cái này cũng chẳng nặng lắm.”

Trong tay trên người Tiểu Vương treo ít nhất sáu bảy túi to, như thể có thể làm diễn viên phụ trong vai Bát đại trưởng lão Cái Bang. Nhưng mà anh ta cũng không khỏi phân trần, vẫn là xách lấy quả cân đó đi, đưa phông màn plastic thoạt nhìn rất lớn nhưng thật ra rất nhẹ cho Diệp Nhân Sênh.

Diệp Nhân Sênh cũng không từ chối nữa, cô đã mệt đến nỗi chân mềm nhũn ra, khó được như mấy người phía trước còn tâm tư liếc mắt đưa tình. Có vẻ như vị sư huynh đang tán gẫu trên đường có quan hệ với Tuyên Tử và Đường Dập, Mã Thiến Thiến liền mất hứng, mắt thấy Tuyên Tử đi bên cạnh Đường Dập, lại còn rất quan tâm giúp Đường Dập xách vài thứ, nhất thời mất đi lý trí —— tức thì siết chặt tay hít một hơi sâu.

Vì thế không cần nhìn cũng biết bên kia sóng ngầm mãnh liệt như thế nào.

Ánh mắt Diệp Nhân Sênh thoáng phần không biết làm sao, sớm biết Mã Thiến Thiến rảnh rỗi như vậy, sẽ bắt cô nàng xách giùm mấy đồ.

Lúc này chỉ trèo lên không quá nửa giờ đã đến đỉnh núi, gió núi nhẹ nhàng xuyên thấu qua quần áo, Diệp Nhân Sênh đứng ở đỉnh núi quan sát núi rừng, đem cảnh bao la hùng vĩ đẹp tuyệt yên tĩnh thu vào một chỗ, phong cảnh như vậy dường như làm cho tâm tư người ta mở rộng ra, người của đoàn kịch cũng tán tụng vẻ đẹp tự nhiên nơi đây, đạo diễn Hồ hưng trí quá, không cần người quay phim riêng, tự mình quay trước mấy cảnh.

“Tiểu Vương, đưa tôi máy quay nào.”

Một lúc lâu không thấy ai lên tiếng, Diệp Nhân Sênh cũng cảm thấy kì quái, hơi quay đầu lại xem, liền trông thấy Tiểu Vương hoảng hốt lo sợ.

“Máy quay… này… đạo diễn Hồ…”

“Sao?” Đạo diễn Hồ nhíu mày: “Trước lúc xuất phát không phải để cậu cầm riêng rồi sao?”

Tiểu Vương đem toàn bộ mấy túi to nhỏ đặt trên cỏ, sắp xếp từng cái từng cái, càng xem sắc mặt càng khó coi: “Sao lại không có… thế này là sao… A! Lúc ở giữa sườn núi tôi đã đưa cho Tiểu Diệp!”

Tất cả mọi người đều quay về phía cô, Diệp Nhân Sênh không hiểu gì: “Hả?”

“Lúc giữa sườn núi cô có giúp tôi xách mấy đồ, tôi thuận tay đưa máy quay của đạo diễn Hồ cho cô…”

Đột nhiên Diệp Nhân Sênh nhớ đến quả cân kia, nhất thời xua tay: “Sau lại không phải đã đổi lại rồi sao?”

Nhưng đạo diễn Hồ đã chuyển hướng sang cô: “Máy quay trên tay cô sao?”

Diệp Nhân Sênh chỉ có lắc đầu, mở miệng định tranh luận nhưng lại bị đạo diễn Hồ quở mắng: “Bảo các người cẩn thận cẩn thận, ngay cả cái quan trọng như vậy mà cũng có thể quên sao? Óc heo hả?! Còn không nhanh đi tìm đi, lão Mã này ông huy động mọi người đi tìm đi! Đúng là một lũ phế thải…”

Tính tình dữ dằn của đạo diễn Hồ đã nổi tiếng trong giới, có lúc quay gấp gáp quá khiến ông quát mắng từ gã quay phim cho đến thư ký, Diệp Nhân Sênh từng trông thấy tận mắt ông mắng một nữ minh tinh làm cô ta bật khóc. Cho nên tuy bây giờ ông ta có khắt khe khó nghe, nhưng Diệp Nhân Sênh cũng đành chịu, nhưng có nhiều người ở đây như vậy, nhất định phải có người trông thấy Tiểu Vương đổi đồ với cô, nhưng lại không có ai ra mặt cả. Lúc đầu cô tức giận đến nắm chặt cả tay, nhưng càng về sau nghe đạo diễn Hồ mắng thì cô càng rõ ràng, Tiểu Vương đi theo đạo diễn Hồ đã lâu, đến nỗi một tiểu minh tinh cũng phải hối lộ cho anh ta, cả đoàn làm phim đều dựa vào đạo diễn Hồ để kiếm sống, có ai lại vì một trợ lý đạo diễn hành động nhỏ bé là cô mà đắc tội với Tiểu Vương chứ?

Đây là kinh doanh, đây là xã hội, không phải lúc nào cũng nói ra sự thật, Diệp Nhân Sênh hiểu được, nhưng một vật đáng giá như thế, nếu Tiểu Vương đã hạ quyết tâm đổ tội lên đầu cô, thì dựa vào số tiền tiết kiệm ít ỏi của mình chắc hẳn sẽ không trả nổi.

“Để tôi quay lại tìm, ở núi cũng chẳng có ai nên sẽ không mất đâu.” Diệp Nhân Sênh cố gắp kiềm chế cơn giận, bình tĩnh nói.

“Đợi đã.”

Trong nháy mắt ấy, Diệp Nhân Sênh cứ tưởng là đạo diễn Hồ nổi lòng từ bi, nhưng khi cô xoay người lại, phát hiện ra người mở miệng là Đường Dập.

“Chỉ có một mình cô ấy, đi trong núi cũng không an toàn.”

“Giữa ban ngày ban mặt thì có thể xảy ra chuyện gì.” Cơn giận còn sót lại của đạo diễn Hồ vẫn chưa tiêu tan, không kiên nhẫn phất tay: “Nhiều thiết bị như vậy có thiếu một cũng chẳng sao, thời gian gấp gáp, cô đi nhanh về nhanh.”

Diệp Nhân Sênh quay đầu đi thẳng vào trong rừng.

Người của cả đoàn phải dừng lại nghỉ ngơi tại chỗ, nhưng không qua bao lâu, gió núi đột nhiên trở nên rét lạnh ẩm ướt, nhà tạo mẫu lập tức kêu to không hay, nhìn thời tiết thế này, tuyệt đối là sắp mưa đến nơi rồi.

Trời mưa trong núi không thể so với ngoài thành phố, chỉ cần mưa hơi to một chút là đã không thể thấy rõ đường. Đạo diễn Hồ thầm nguyền rủa một tiếng, dặn mọi người nhanh chóng dựng lều, che kín mấy thiết bị dụng cụ, cũng may mà bọn họ ở tại đỉnh núi, bên cạnh lại có một cây cổ thụ cành lá sum xuê, mưa không tạt đến, nhưng cái đó chỉ là vấn đề thời gian, bởi vì mưa mỗi lúc một lớn, tiếng sấm rền vang.

Trong tiếng nước ào ào như vậy chỉ nghe thấy tiếng Mã Thiến Thiến mơ hồ hỏi: “Tiểu Diệp sẽ không lạc đường đấy chứ?”

Đạo diễn Hồ cau chặt mày, hiển nhiên cũng đang lo về vấn đề này, cái thời tiết chó má này, đứng đây nhìn ra xa hai thước đã không nhìn thấy bóng người, căn bản không thể phái người đi tìm, chỉ có thể chờ cô tự quay về.

Nhưng trận mưa to này đã trút xuống hơn một giờ, dường như không có ý dừng lại.

Trông thấy sắc trời âm u, Tuyên Tử bất chấp mọi thứ, theo nhà tạo mẫu cầm lấy mấy đồ hóa trang mặc trên người, vừa mới cầm một món đồ hơi to một chút, xoay người lại, nhưng đã không thấy bóng dáng ai đâu.

“Đường Dập đâu rồi?”

Diệp Nhân Sênh đã có thể hiểu được cái gì gọi là lên núi thì dễ mà xuống núi khó khăn, trong thâm tâm cô phẫn nộ càng thêm lo lắng, qua từng cây từng cây là để lại những dấu chân lộn xộn, sau lại không cẩn thận mò tới một vật mềm nhũn nhỏ bé trên cây, nhất thời hốt hoảng té vào bãi phân chó gần đó.

Vì thế mà cả đoạn đường này có thể nói rất là bi tráng.

Đợi cho cô quay lại đổi máy quay ở chỗ dừng chân, một đôi chân và giày da đã không có cách nào đứng nhìn. Diệp Nhân Sênh thở phì phò, tìm nửa ngày nhưng không có thấy cái túi quả cân kia đâu, trong lòng kêu gào dữ dội, sốt ruột đến nỗi mệt mà không thể dừng lại khiến hai chân mềm nhũn, cô vừa tự thôi miên mình vừa ngồi lại ở chỗ dừng chân lúc nãy, nhớ lại hướng đi của Tiểu Vương sau khi lấy đi quả cân, sau đó quay đầu lại nhìn, nhạc nhiên… phát hiện ra một con khỉ cường tráng.

… Nếu con khỉ này không phải đang cầm cái túi đựng quả cân, thì thoạt nhìn sẽ đáng yêu hơn một chút.

Hiển nhiên Diệp Nhân Sênh đến đã khiến cho Hầu ca cảnh giác, nó cẩn thận nhìn cô chằm chằm, thỉnh thoảng hừ lên vài tiếng, ý tứ uy hiếp rõ mươi phần.

Lúc nãy đoàn người của bọn cô vừa đi qua khiến cho những vật bé nhỏ nơi rừng sâu núi thẳm này đều bỏ chạy. Vì thế con khỉ này rõ ràng là cá biệt, chờ bọn cô vừa đi qua đã bắt đầu nghiên cứu đồ vật để lại trận địa, nhưng đã không hiểu rõ quả cân ấy mà lại còn không thể ăn nữa.

Thế nên lập tức Diệp Nhân Sênh thay đổi bộ mặt nịnh nọt.

“Khỉ con?” Cô hạ giọng thân mật thuần khiết từ từ tiến lại gần: “Ngoan nào, khỉ con ngoan.”

Hầu ca ngơ ngác nhìn cô.

“Mày xem đây là cái gì?” Diệp Nhân Sênh sờ sờ trong túi quần, lấy ra một bao khăn giấy, phái trên bao bìa còn in một con dấu màu hồng và hình trái tim: “Đẹp quá, còn có mùi thơm nữa, chúng ta đổi được không?”

Có thể là do cô nói nhiều quá, Hầu ca lập tức có cảnh giác, lưng vác quả cân lẻn lên trên cây.

Diệp Nhân Sênh chỉ có thể mắng to một tiếng mẹ nó, nặng đến thế mà cũng có thể vác trên lưng sao!

Kế này không thành lại đến kế khác, trong truyền thuyết khỉ đều thích bắt chước, người làm gì thì nó sẽ học theo, động tác của Diệp Nhân Sênh chậm lại, tìm một cục đá trên đất nhỏ hơn quả cân kia, nhìn chằm chằm động tĩnh của con khỉ, thừa dịp bất ngờ hét lớn một tiếng ném cục đá về phía nó.

Sau đó vị trí cục đá rơi cách Hầu xa cả vạn dặm. Nhưng mà lần này cũng không phải muốn ném chính xác về phía con khỉ mập kia, Diệp Nhân Sênh vội ngẩng đầu, con khỉ kia phẫn nộ hét lên một tiếng, bắt lấy túi đựng quả cân ném về phía Diệp Nhân Sênh.

Trái tim cô thiếu chút nữa là rớt ra, nhanh như hổ đói vồ mồi bắt quả cân, cố nén cơn đau ray rứt truyền từ hai cánh tay lên, nói đùa à, nếu cái thứ này bị hư, mấy vạn đồng của cô sẽ bay bay…

Hầu ca vừa thấy bị mắc mưu, lập tức nhe răng nứt miệng bộ mặt dữ tợn nhào đến cướp lại, Diệp Nhân Sênh ôm chặt chiếc máy quay, tùy tay quơ lấy một cành cây to nhắm vào phía trước mà quất quất, xưa có Hồng Thất Công với chiêu Đả Cẩu Bổng pháp[1], nay có Diệp Nhân Sênh tung cây quất khỉ con, tuy thời đại khác nhau, nhưng phong thái đều là một. Diệp Nhân Sênh vui mừng dùng bàn tay lấm lem bùn lau mồ hôi, vừa mới chuẩn bị quay vè, kết quả là bị một trận mưa lớn trút xuống đầu cô.

[1] ‘Đả Cẩu Bổng pháp’ và ‘Giáng Long thập bát chưởng’ là một trong hai môn võ nổi tiếng của Hồng Thất Công trưởng môn phái Cái Bang

Người xui xẻo, không uống nước cũng bị tắc răng…

Mưa giữa lưng chừng núi khác với trên đỉnh núi, dòng nước theo bùn đất chảy mạnh xuống, xóa mất toàn bộ dấu chân.

Có lẽ là túi quả cân không thấm được nước, Diệp Nhân Sênh ôm chặt nó vào trước ngực, lạnh đến nỗi môi đã xanh tím. Mỗi cây nhìn qua đều thon dài giống nhau như đúc, tưởng là đi lên phía trên, đường lại lúc cao lúc thấp, nhưng không phải nơi cô đã đi qua. Quần áo mỏng manh dính chặt vào người, mưa càng lúc càng to, cơ hồ khiến cô thở không nổi.

Đột nhiên Diệp Nhân Sênh cảm thấy một nỗi sợ hãi không tên.

Đoàn phim tuyệt đối sẽ không đi tìm cô, mà cũng không có cách nào tìm, trận mưa này ráo tạnh thì tốt quá, nhưng nếu nó không dừng lại thì làm sao?

Sao lại thành ra thế này chứ…

Diệp Nhân Sênh đần độn từng bước từng bước nhẹ đi giữa bùn lầy lội, trong ánh trăng mờ mờ cảm thấy dường như có cái gì đó cách không xa cô, cô còn tưởng là con khỉ béo kia, nhất thời trong lòng cảm thấy lạnh lẽo: trong ngọn núi này, không phải là còn mãnh thúc khác đấy chứ?

Nghĩ đến đây, Diệp Nhân Sênh sợ hãi xoay người bỏ chạy. Cô chạy qua mấy cây, dưới chân trơn nhẵn, nhất thời té trên đất, túi đựng quả cân lập tức lăn vòng theo sườn dốc xuống.

Diệp Nhân Sênh thất kinh hồn bay lên trời, vội giơ tay ra giữ lại, nhưng bị chiếc máy quay nặng trịch kéo xuống tận thắt lưng, không ngờ phía dưới là một sườn rất dốc, đến cả một thân cây cũng chẳng có, cô cố gắng giơ tay ra bắt lấy thứ gì đó, nhưng lại không ngăn cản được thân mình cứ trượt xuống dưới.

Đúng lúc đó, một đôi tay đột nhiên chụp lấy cánh tay cô.

Có lẽ là do cô quá lạnh, thế nhưng cảm thấy bàn tay ấp áp kia không như ảo giác.

“Ném cái túi kia đi!” Cơ thể vẫn đang trượt, hai bàn tay kia nắm càng lúc càng chặt.

“Không được!”

“Mau ném đi!”

Diệp Nhân Sênh cố gắng ngẩng đầu nhìn, giữa cơn mưa, chỉ nhìn thấy trong mắt kia tràn ngập đủ loại màu sắc.

Cánh tay của cô từng chút từng chút thoát khỏi ngón giữa của anh.

Trong khoảnh khắc trượt xuống, dường như có một bóng dáng mạnh mẽ bao trùm lên, túm chặt lấy cổ áo cô. Sau đó trong bùn đất lầy lội hòa với nước mưa, giữa lúc hoảng hốt, đau nhức lan khắp toàn thân.