Chương 95: Ma Âm nhiếp hồn

Chương 95: Ma Âm nhiếp hồn

Vù vù!

Hai đạo dây lụa thanh sắc đột nhiên hướng tới phía Trác Phàm, hai mắt Trác Phàm ngưng tụ muốn trốn tránh nhưng trong tích tắc lại từ bỏ ý nghĩ này.

Hắn có Lôi Vân Dực tại thân, cho dù không thi triển hai cánh những vẫn có thể dựa vào tốc độ sấm sét vẫn có thể siêu việt được Đoán Cốt cảnh đỉnh phong như cũ cho nên tại phương diện tốc độ mới có thể áp chế Lâm Thiên Vũ một đầu.

Cái này tuy làm cho người ngạc nhiên nhưng cũng không phải là không thể làm được.

Thế nhưng nếu một tu giả Đoán Cốt cảnh có tốc độ bắt kịp cao thủ Thiên Huyền thì đây chính là nghịch thiên. Phóng mắt nhìn khắp không trung, đoán chừng cũng chỉ có hắn có cường độ luyện thể biến thái mới có thể làm được.

Nhưng mà như vậy thì thân phận của hắn sẽ bại lộ.

Đánh cược một lần!

Tròng mắt Trác Phàm ngưng tụ, khí định thần nhàn, mặc cho lụa xanh kia bay đến bao vây lấy mình cũng không phản kháng. Hắn làm như thế chính là muốn cho tất cả mọi người tin tưởng hắn tuy mạnh nhưng là mạnh có giới hạn cũng không phải là quái vật Trác Phàm có thể dùng tu vi Đoán Cốt cảnh có thể đánh giết cao ghủ Thiên Huyền.

Mà lụa xanh chỉ chăm chú đeo lên thân thể Tiếu Đan Đan, đem dáng người uyển chuyển của nàng bao bọc lại.

Sau một khắc, một bóng người màu xanh chậm rãi rơi xuống. Mọi người nhìn thấy người này, lại vội vàng cúi đầu, cho dù là Đổng Thiên Bá cùng bọn Đổng Hiểu Uyển cũng thế.

Trác Phàm mở mắt nhìn đến, chỉ thấy người này nhìn như một thiếu phụ đáng yêu trên dưới ba mươi tuổi. Một tấm lụa xanh mỏng che khuất nửa gương mặt ngọc của nàng nhưng vẫn không thể ngăn được khí chất ung dung của nàng như cũ.

Phối hợp thêm với khối uy áp của cường giả Thiên Huyền kia càng làm cho người có cảm giác kính nể thật sâu.

Nhẹ nhàng bước đến, nữ tử không nhìn bất cứ kẻ nào, dường như không có ai lọt vào mắt nàng, chỉ trực tiếp đi đến bên người Tiếu Đan Đan, duỗi ra cánh tay ngọc, điểm nhẹ ở trên trán nàng một cái.

Ông!

Một trận ba động nguyên lực truyền ra, Tiếu Đan Đan bỗng nhiên run rẩy hạ thân, đỏ ửng trên mặt liền dần thối lui.

“Ta đây là... Làm sao?” Tiếu Đan Đan hơi khép hờ mắt, dường như còn có chút mơ hồ nhưng khi nhìn đến phương hướng cùa Trác Phàm lại dường như nhớ ra cái gì. Lại lần nữa giật mình đồng thời gương mặt lần nữa biến thành đỏ ửng.

“Ta... Làm sao ta có thể làm ra chuyện như vậy?”

“Nha đầu ngốc, người khác lấy đạo lại còn không biết.” nữ tử áo xanh không khỏi khẽ cười một tiếng, lắc đầu bất đắc dĩ. Sau đó nhìn về phương hướng của Trác Phàm, trong mắt lóe lên một đạo tinh mang.

“Tiểu huynh đệ nếu ngươi có ý truy cầu cô nương của Hoa Vũ Lâu chúng ta thì có thể dùng bản sẹ đến. Dùng thủ đoạn Ma Âm Nhiếp Hồn này không ngại thật xấu xa sao?”

Trác Phàm giật mình trong lòng thầm khen một tiếng. Nữ tử này không hổ là cường giả Thiên Huyền, quả nhiên kiến thức rộng rãi.

Ma Âm Nhiếp Hồn của hắn có thể nhiễu loạn tâm trí con người, để người kia nguyện ý làm việc cho chính mình. Cho nên mới vừa rồi Trác Phàm có thể tùy tiện đem Tiếu Đan Đan thu vào tay.

Cái trò vặt vãnh này không tính là bí thuật gì bên trong tu giả Ma Đạo nhưng cũng không phải là người nào cũng có thể nắm giữ. Đầu tiên nó yẻu cầu yu luyện giả nhất định phải có nguỷen thần đủ cường đại. Điều này khiến cho tu giả Ma Đạo dưới Thiên Huyền mất đi cơ hội.

Mà tu giả Ma Đạo từ Thiên Huyền trở lên có thể chân chính biết Ma Âm Nhiếp Hồn chi thuật này ở trên đời xem như ít càng thêm ít.

Thật không ngờ cô nương áo xanh này liếc mắt đã nhìn ra.

Trác Phàm liếc nhìn nữ tử kia thật sâu, khóe miệng cong cong, chậm rãi cúi người nói: “Cô nương nói phải, đáng tiếc tại hạ cũng không có ý định truy cầu Đan Đan tiểu thư. Làm như thế chẳng qua muốn cho nành một bài học mà thôi.”

“Sư bá, đừng nghe tên tiểu tử thối này. Hắn dám ở trước mặt mọi người nhục nhã đệ tử. Hiển nhiên là không đem Hoa Vũ Lâu chúng ta để vào mắt.” Tiếu Đan Đan nghĩ đến loại cợt nhả vừa rồi chẳng qua chỉ là trò hề bên trong liền phẫn nộ, hai mắt to ngập nước sớm đã tràn ra nước mắt.

Thế nhưng nữ tử áo xanh lại lạnh lùng liếc nàng một cái, quát to: “Im miệng, còn ngại không đủ mất mặt sao.”

Sau đó nàng vừa nhìn Trác Phàm vừa nói: “Nếu không phải biết rõ rằng ngươi có nguyên nhân thì riêng chuyện ngươi dám ở Hoa Vũ Thành xuất sử tà pháp mị hoặc nữ tử như thế, bổn tọa đã sớm đem ngươi ra công lý.”

Nói xong, nữ tử áo xanh chuyển thân đi đến trước mặt Đổng Hiểu Uyển, tự mình vì nàng phủ thêm một kiện lụa mỏng, xin lỗi nói: “Cô nương, đứa nhỏ Đan Đan này bị sư phụ nó chiều hư. Sau khi trở về bổn tọa nhất định sẽ nghiêm trị xin người đừng tính toán với nó.”

“A... Không dám...” Đổng Hiểu Uyển dường như có chút thụ sủng nhược kinh, kinh hô một tiếng cuống quít cúi thấp đầu.

Nữ tử áo xanh cười nhạt một tiếng, quay đầu bay lên không trung, hai dải lụa xanh bắn xuống, đem Tiếu Đan Đan cùng Lâm Thiên Vũ đã hôn mê bất tỉnh lôi đi. Chỉ có Tiếu Đan Đan trước khi bị lôi đi, ánh mắt hung hăng như muốn cắn người trừng Trác Phàm.

Nhưng mà Trác Phàm cũng không để ý, hắn chỉ thấy nữ tử áo xanh trước khi rời đi, ánh mắt như có như không liếc nhìn mình.

Tuy ánh mắt kia cực kỳ bí ẩn nhưng lấy cường độ nguyên thần của Trác Phàm hiện tại lại dễ dàng phát giác ra được.

“Chẳng lẽ... Thân phận của ta đã bại lộ?”

Trong lòng Trác Phàm suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn phương hướng nữ tử áo xanh bay đi, chân mày hơi nhíu lại, dường như đang suy nghĩ cái gì đó.

“Hiền đệ!”

Lúc này Đổng Thiên Bá mang theo Đổng Hiểu Uyển cùng bốn vị trưởng lão vội vàng đi đến trước mặt Trác Phàm, muốn cởi trói cho hắn trên mặt là vẻ cảm kích: “Lần này nhờ có ngươi, bằng không Đổng gia chúng ta không còn mặt mũi. Mẹ nó, địa bàn của bảy thế gia quả nhiên không phải địa phương tốt để ngây ngốc.”

“Tống đại ca, cảm ơn ngươi...” Đổng Hiểu Uyển chăm chú giữ lụa xanh trên thân, ngây ngô nói.

Không để ý đến bọn họ cảm tạ, Trác Phàm chỉ cau mày, nhìn ra xa hỏi: “Đổng huynh, nữ tử áo xanh kia là ai?”

Nghe được lời này, trên mặt Đổng Thiên Bá đột nhiên biến thành nghiêm túc: “Thanh Hoa lâu chủ, đệ nhất lâu trong Hoa Vũ thập ngũ lâu, Tần hái xanh! Aiz, lần này may mắn gặp được vị Thanh Hoa lâu chủ này. Nghe đồn nàng bình dị gần gũi, làm người cương chính. Từ trước đến giờ không ức hiếp con cháu thế gia. Nếu như đụng phải Mẫu Đơn lâu chủ tính tình nóng nảy, bao che cho người mình. Hừ hừ, vậy thì chúng ta sẽ ăn không mà đi!”

“Thì ra là thế, khó trách tu vi thâm hậu như thế, hóa ra là lâu chủ.”

Trác Phàm hiểu rõ gật đầu, thở sâu, xoẹt một tiếng đem dây lụa màu xanh kia chặt đứt. Thấy cảnh này, đám người Đổng Thiên Bá lần nữa giật mình.

“Hiền đệ, thực lực của ngươi bây giờ sẽ mạnh như vậy sao? Đây chính là Thanh Hoa lâu chủ trực tiếp trói chặt, bên trên còn có phong ấn nguyên lực của nàng. Ngươi lại có thể không dựa vào ngoại lực, trực tiếp chấn vỡ ra?”

Đổng Thiên Bá nhìn Trác Phàm như nhìn thấy quái vật, kinh dị nói: “Hiện tại ta thật sự càng ngày càng không nhận ra ngươi.”

Trác Phàm cười lớn một tiếng, Trác Phàm thờ ơ khoát tay, xuất ra một bình sứ nhỏ: “Tuy Tống gia chúng ta chỉ là một gia tộc tam lưu nhưng cũng có bí bảo gia truyền. Nhìn này, đây là đoán thể đan gia truyền của chúng ta. Cũng dựa vào nó hiện tại cường độ thân thể của ta mới có thể so với cao thủ Đoán Cốt cảnh bình thường mạnh hơn nhiêì.”

“Wow, chuyện này sao có thể? Đoán thể đan chỉ là đan dược tứ phẩm, có thể có thần hiệu nghịch thiên như vậy sao. Làm cho Đoán Cốt nhất trọng đánh bại Đoán Cốt thất trọng. Còn có thể đem thiết lập của cao thủ Thiên Huyền hạ cấm chế cưỡng ép mở ra?” mặt mũi Đổng Thiên Bá tràn đầy vẻ không tin.

Trác Phàm khẽ cười một tiếng, lộ ra nụ cười đắc ý: “Nếu đoán thể đan này cũng giống như đan dược đó thì sao có thể nói là bất truyền chi bí của Tống gia ta được. Nếu không có chút tài năng này sao ta dám tới tham gia Bách Đan thịnh hội?”

Nhìn thấy biểu lộ dương dương đắc ý kia, bọn người Đổng Thiên Bá cuối cùng cũng có chút tin tưởng, trên mặt lộ vẻ hâm mộ.

Nghĩ không ra một gia tộc tam lưu còn có thứ đồ tốt này.

Thế nhưng bọn họ không biết, đây chẳng qua là Trác Phàm khoác lác qua loa cho xong việc mà thôi. Đoán thể đan cũng là tứ phẩm đan dược nào có thể có dược hiệu nghịch thiên như vậy?

Hiện tại hắn bận tâm là nếu Tần hái xanh kia biết thân phận của hắn vì sao không vạch trần ngay? Hay là sợ đánh không lại chính mình nên đi gọi trợ thủ?

Nếu như vậy thì hắn lưu lại nơi này chỉ mang đến phiền phức cho huynh muội Đổng gia mà thôi.

Nghĩ đến đây, Trác Phàm vội vàng nói: “Ách, Đổng huynh, tại hạ có chút việc gấp, đi trước, ngày khác chúng ta trò chuyện tiếp.”

“Aiz, ta còn chưa cảm ơn ngươi cho tốt, ngươi đã liền đi...” Đổng Thiên Bá còn muốn giữ lại nhưng Trác Phàm đã khoát tay, biến mất như một làn khói.

Nhìn hướng hắn biến mất, Đổng Thiên Bá sững sờ một lúc, thở sâu, mặt đầy cảm khái nói: “Aiz, Tống huynh đệ thật sự là trượng phu vĩ đại, thi ân bất cầu báo. Uyển Nhi lúc trước hối hận vì không gả cho hắn đi.”

“Ca ca...”

Đổng Hiểu Uyển nhăn nhó lườm hắn một cái, lại nhìn về bóng lưng biến mất ở nơi xa của Trác Phàm, trong mắt từng tia tình ý không cần nói cũng biết...

Cùng một thời gian, tổng bộ Hoa Vũ Lâu trong đại sảnh tiếp khách.

Một nữ tử dáng người uyển chuyển, toàn thân xích hồng đang an ổn ngồi chính giữa đại sảnh. Giống như Thanh Hoa lâu chủ trên mặt cũng mang theo một khối khăn lụa, khiến người ta không nhìn thấy phương dung tuyêt thế của nàng ở bên trong.

Nhưng mà cử chỉ mị nhãn như tơ lại khiến cho người ta nhìn một cái là tim đập nhanh.

Thật là một tiểu yêu tinh!

Vị trí bên tay trái nàng là một trung niên nam tử, một đôi tay tinh tế như ngọc đang không ngừng vuốt ria mép ở hai bên nhưng tặc nhãn đã sớm dừng lại trên người nữ tử kia từ lâu.

Nũ tử áo đỏ vũ mị lườm hắn một cái, không khỏi cười khẽ một tiếng: “Lâm trưởng lão nhìn chằm chằm vào nô gia, chẳng lẽ trên người nô gia có thứ gì bẩn thỉu sao?”

“Khụ khụ khụ... Mẫu Đơn lâu chủ chê cười rồi.”

Trung niên nam tử bất giác ho khan hai tiếng xấu hổ cười nói: “Tại ha chỉ thấy kỳ lạ, vì sao quý lầu tổng lâu chủ không ở đây mà muốn Mẫu Đơn lâu chủ tự mình đãi khách?”

“Hi hi ha ha... Chẳng lẽ Lâm trưởng lão ngại Mẫu Đơn đãi khách không chu toàn, muốn tổng lâu chủ tự mình đãi khách sao?” Mẫu Đơn lâu chủ khẽ cười một tiếng, hướng Lâm trưởng lão nháy mắt mấy cái.

Cái nháy mắt này, suýt chút câu hồn Lâm trưởng lão, khóe miệng chảy xuống một hàng nước bọt: “Ây... Mẫu Đơn lâu chủ đãi khách chi đáo, rất tốt, rất tốt, ha ha ha...”

“Hừ, lão hủ đến đây tham gia Bách Đan thịnh hội chứ không phải đến nhìn hai người liếc mắt đưa tình.”

Đột nhiên, hừ lạnh một vang lên, bên tay phải Mẫu Đơn lâu chủ, một lão giả tóc đỏ khinh thường nhìn hai người, gầm thét lên tiếng: “Nếu là Bách Đan thịnh hội còn không cử hành, lão phu còn có chuyện muốn làm, thứ cho không thể phụng bồi.”

“U Minh Cốc ngũ trưởng lão, sao ngài lại tức giận lớn như vậy?” Mẫu Đơn lâu chủ liếc nhìn hắn một cái, khẽ cười nói: “Chừng nào thì bắt đầu Bách Đan thịnh hội, đó là tổng lâu chủ của chúng ta quyết định. Hiện tại các đại thế gia còn chưa đến đủ, sao có thể bắt đầu?”

“Mẫu Đơn, người đừng nghe lão gia hỏa này đánh rắm. Mấy ngày nay, U minh Cốc bọn họ không biết từ đâu xuất hiện một tên tiểu tử, đã giết tam đại trưởng lão, sớm đã mất hết danh dự, nơi nào còn tâm tình tham gia Bách Đan thịnh hội? Lúc này ngũ trưởng lão đoán chừng còn nhớ lúc nào có thể xử lý tên tiểu tử kia. Nếu không cả ngày lo lắng trưởng lão lúc nào cũng bị rất kỳ lạ xử lý, nơm nớp lo sợ cũng không chịu nổi, ha ha ha!”

“Lâm Tử Thiên, thả ngươi nương cẩu thí. Nếu gặp phải tiểu tử kia nói không chừng Khoái Hoạt Lâm các ngươi còn không bằng U Minh Cốc chúng ta, trưởng lão chết càng nhiều!” Ngũ trưởng lão chợt vỗ bàn một cái, đứng dậy, trợn mắt trừng mắt về phía người trung niên đối diện kia.

Lâm Tử Thiên cũng đứng lên, không sợ hãi chút nào trừng mắt ngược lại: “Thế nào, ngươi muốn đánh nhau phải không?”

Chỉ một thoáng hai người toàn thân phóng đại khí thế, mùi thuốc súng chi nồng, hết sức căng thẳng!

Thế mà đúng lúc này, một tiếng cười to lại đột nhiên vang lên: “Ha ha ha... Náo nhiệt như vậy, hai vị trưởng lão muốn đánh nhau, vậy liền tính thêm lão phu đi...”