Chương 80: Đánh mặt.

Chương 80: Đánh mặt.

Vù!

Âm thanh sấm sét và kim loại va chạm vào nhau đột nhiên dừng lại, im bặt. Trác Phàm hơi híp mắt lại, hai cái cánh đang vẫy không ngừng cũng dừng lại. Nhìn về phía trước, bóng dáng của U Quỷ Thất đã hoàn toàn biến mất.

Đúng lúc này chợt có tiếng xé gió vang, lông mày Trác Phàm khẽ nhích lên, trong lòng giật mình, hai cái cánh lập tức uốn cong rồi vung sang hai bên.

Leng keng!

Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên, hai đầu trường tác (dây cáp/xích/thừng dài) đánh úp từ phía sau tới bị hai cánh của Trác Phàm cản lại. Thế nhưng vào thời khắc này, một mũi gai nhọn bằng băng hướng về phần lưng của hắn mà đâm tới.

Chẳng biết từ lúc nào U Quỷ Thất đã chợt xuất hiện ở sau lưng hắn.

Ma bảo Tam phẩm, Ngư Tràng gai!

“Hê hê hê... Tiểu tử thối, xem ngươi còn có trò bịp bợm gì!” U Quỷ Thất nhếch miệng cười một tiếng, trong mắt lộ ra một trận hưng phấn.

Lúc này hai cánh lôi vân dực của Trác Phàm đang bận ngăn cản hai đầu Âm Dương Song Tử tác, không có cách nào quay lại hỗ trợ. Cũng bởi vậy Trác Phàm không thể cử động một chút nào. Vào lúc này lại dùng một Ma bảo tam phẩm từ phía sau lưng đánh tới thì chính là cơ hội tuyệt vời để giết hắn.

Ngay cả U Quỷ Thất ông ta nếu ở trong loại tình cảnh này, cũng vô cùng khó khăn để nghĩ ra đối sách đối phó.

Nhưng Trác Phàm chỉ nhếch miệng cười, lẩm bẩm nói: “Mê Tung Huyễn Ảnh Bộ!”

Bụp!

Trác Phàm đột nhiên đạp nhẹ dưới chân, trong nháy mắt biến mất không còn bóng người. Hai đầu dây Âm Dương Song Tử tác với cả cây gai to nhọn Ngư Tràng gai kia đang giằng co với hai cánh Lôi Vân Dực thì trong chớp mắt bị mất đi mục tiêu, khiến dưới chân U Quỷ Thất trì trệ, mất đi thăng bằng rồi lảo đảo về phía trước một chút.

Đúng lúc này, Trác Phàm lại đột nhiên xuất hiện sau lưng ông ta, hai cánh lôi vân dực như hai cây rìu, một trái một phải chặt xuống về phía cổ ông ta.

Đột nhiên, U Quỷ Thất không khỏi hoảng sợ tái mặt, vội vàng đem đôi âm dương song tử tác kia quay người phòng thủ.

Keng keng!

Lại là hai tiếng va chạm vang lên lanh lảnh, Lôi Vân Dực và Âm Dương Song Tử Tác lần nữa giao kích cùng một chỗ. Chỉ có điều lần này là Lôi Vân Dực công kích, Âm Dương Song Tử Tác phòng thủ. Trác Phàm và U Quỷ Thất cũng hoàn toàn tráo đổi vị trí, tư thế gống vậy, nhưng công thủ khác đi.

Hai người giao thủ với nhau chỉ trong chớp mắt, nhưng lại cân sức ngang tài. Thậm chí kết quả cuối cùng, Trác Phàm vẫn chiếm được thượng phong!

Cảnh tượng thế này ngay cả Kiếm Tùy Phong đang ở một bên quan chiến cũng không ngờ được. Đường đường đệ nhất trí giả U Quỷ Thất của U Minh Cốc, lại bị một người trẻ tuổi áp chế đến múc độ ấy.

“Thất trưởng lão, cảm giác bị người khác đánh lén từ phía sau không dễ chịu nhỉ.” Trác Phàm dùng hai cánh lôi vân dực hung hăng áp chế hai đầu Âm Dương Song Tử Tác, khiến sống lưng của U Quỷ Thất không chịu nổi càng áp càng thấp đi, hắn cười tà nói: “Nếu bây giờ thứ trong tay của ta là một Ma bảo tam phẩm, và nếu như ta đâm nó từ sau lưng ngươi, ngươi đã thành một người chết rồi. Thế nhưng khi ngươi có được cơ hội đó, thì ta lại vẫn còn sống đây.”

U Quỷ Thất nghe được lời này, mặt mũi đỏ bừng, hung ác cắn chặt răng, tức giận thở phì phò mấy ngụm, mới bình tĩnh lại tâm tình nôn nóng của mình.

Lời Trác Phàm vừa mới nói, rõ ràng là đang ra oai thị uy với ông ta.

U Quỷ Thất ông ta đáng tự hào nhất, không phải thực lực Thiên Huyền cảnh, mà chính là danh hào thất khiếu quỷ linh lung, trí giả đệ nhất của U Minh Cốc.

Nhưng bây giờ Trác Phàm lại đang mượn cơ hội châm chọc, ngụ ý rằng, nếu lão tử đổi được vị trí với ngươi mà xuất thủ đánh lén, thì lão tử đã xử lý được kẻ địch của mình từ sớm, chứ làm sao có thể để người ta chế trụ ngược lại được?

Loại lời này đối với U Quỷ Thất mà nói thì chính đả kích là lớn nhất, cũng là sự xúc phạm lớn nhất.

Người khác có thể sỉ nhục nhân cách của ông ta, có thể mắng ông ta bỉ ổi vô sỉ, ông ta còn lấy đó làm vinh hạnh. Nhưng mà ông ta tuyệt đối không cho phép người khác làm nhục chỉ số thông minh của mình, đó là nghịch lân của ông ta.

Ai dám mắng ông ta ngu xuẩn đần độn, ông ta chắc chắc khiến kẻ đó chết không yên lành.

Chỉ có điều hết lần này tới lần khác, Trác Phàm cứ móc lấy chỗ đó mà mắng, còn ông ta lại vô lực phản bác, bị người ta hung hăng áp chế. Trong đời nay, chưa bao giờ ông ta bị sỉ nhục mà phải kìm nén đến mức ấy.

“Tiểu tử thúi, con mẹ nó ngươi đừng có mà đắc ý quên mình!”

Rốt cuộc, U Quỷ Thất cũng không kiềm chế được phẫn nộ trong lòng, hiếm khi mở miệng nói tục, nổi giận gầm lên một tiếng, nguyên lực toàn thân mãnh liệt bùng phát ra, trong nháy mắt liền đánh bay lôi vân dực của Trác Phàm ra ngoài.

Sau đó dưới chân ông ta giẫm mạnh, hóa thành từng đạo tàn ảnh, đột nhiên vung song tác về phía Trác Phàm.

Vào lúc này U Quỷ Thất đã phát động tốc độ toàn lực của cao thủ Thiên Huyền, cộng thêm tốc độ của hai cái âm dương Song Tử tác, quả thật nhanh hơn lúc trước không chỉ gấp đôi.

Trác Phàm thấy vậy cũng không kinh hoảng, cười lên ha hả, dưới chân động liên tục. Trong chốc lát, bóng người lơ lửng, đoán không ra tốc độ khi Mê Tung Huyễn Ảnh Bộ phối hợp với lôi vân dực phụ trợ, lại tăng tốc lên không hề thua kém U Quỷ Thất chút nào.

Chớp mắt, mọi người chỉ thấy hai đạo tàn ảnh giao thoa lẫn nhau, di chuyển nhanh chóng, tiếng kim loại và sấm sét va chạm vang lên không ngừng, nhưng họ căn bản không nhìn kịp vị trí của hai người ia.

Hai đạo tàn ảnh chớp lóe trên toàn bộ quảng trường, một lúc Đông, một lúc Tây, một hồi Nam, một hồi Bắc, một lúc sau lại đi đến trước những hộ vệ đoán cốt cảnh kia, ở bên cạnh họ đánh nhau bùm bùm keng keng lốp bốp không ngừng.

Nhưng mà bọn họ lại không nhìn thấy bóng người của hai người kia, chỉ có thể nghe thấy bên tai quanh quẩn âm thanh tiếng gió thổi mạnh và tiếng nổ tung khổng lồ, trên đầu mồ hôi lạnh đổ đầm đìa, sợ một trong hai người sẩy tay một cái, tai bay vạ gió, một quyền đánh nát cái đầu của bọn họ.

“Bát trưởng lão, tình hình hiện giờ thế nào rồi?”

Lúc nãy U Quỷ Thất và Trác Phàm đều đứng đấy bất động, chỉ dùng hai Ma bảo đấu nhau, Tạ Thiên Dương còn có thể từ sắc mặt của hai người mà nhìn ra tình huống ai chiếm lợi thế. Nhưng hiện tại, hai người bắt đầu di chuyển, hắn chỉ có thể giống như người khác nhìn thấy từng mảnh tàn ảnh, căn bản không bắt kịp động tác của hai người, vì vậy đành phải thỉnh giáo Kiếm Tùy Phong bên cạnh.

Nhưng Kiếm Tùy Phong lại cho hắn một cái thủ thế im lặng, ánh mắt thì hoảng sợ nhìn chằm chằm trên trận chiến.

Một lúc lâu, sau khi nghe được một tiếng vang lớn, thân ảnh hai người mới xuất hiện lần nữa ở trước mắt mọi người.

Trác Phàm vân đạm phong khinh như cũ, hai tay khoanh lại, đứng tại chỗ, U Quỷ Thất thì sắc mặt hơi đỏ, thở hỏn hà hổn hển từng ngụm. Chỉ là ánh mắt nhìn về phía Trác Phàm, gống với ánh mắt của Kiếm Tùy Phong lúc nãy vậy, chỉ có thể dùng kinh hãi để hình dung.

“Ai... Ai thắng?” Mặc dù lòng dạ đã biết rõ, nhưng Tạ Thiên Dương vẫn không nhịn được hỏi ra tiếng.

Không ai trả lời hắn, Kiếm Tùy Phong chỉ ngập ngừng một chút, nghiêm túc nói: “Lát nữa ngươi sẽ biết.”

Vừa dứt lời, đột nhiên từng tiếng sấm rền nổ vang phát ra, hơn hai mươi hộ vệ đoán cốt cảnh của U Minh Cốc, trong từng tiếng sấm nổ chớp rền, nháy mắt bị nổ tung, ngay cả đầu cũng bị đánh nát. Khắp nơi đều là máu tươi nội tạng.

Những thủ vệ còn lại nhìn thấy vậy, trong lòng cực kì kinh hãi, vội vã lùi ra xa hơn năm mươi thước, toàn thân đổ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Chỉ có Trác Phàm và U Quỷ Thất vẫn đứng im nhìn nhau, dường như đã sớm biết hết mọi chuyện.

“Chuyện... Chuyện gì xảy ra?” Tạ Thiên Dương nhìn đống hộ vệ chết không toàn thây, khuôn mặt đầy kinh nghi, hỏi Kiếm Tùy Phong.

Kiếm Tùy Phong thở ra một hơi thật dài, ánh mắt nhìn Trác Phàm rất sâu, mặt ông đầy vẻ mặt ngưng trọng: “Thiên Dương, vị bằng hữu này của ngươi thật đáng sợ, cả đời này của lão phu vấn chưa bao giờ nhìn thấy, U Quỷ Thất từng bị ai áp chế đến mức độ này.”

Tạ Thiên Dương không hiểu, Kiếm Tùy Phong tiếp tục nói: “Lúc hai người giao thủ, U Quỷ Thất đã xuất toàn lực lượng. Hai người mới lúc đầu, ngươi tới ta đi xem như ngang tay, lão phu cũng nghĩ Trác Phàm đã xuất toàn lực. Thế nhưng về sau, tốc độ của hắn lại đột nhiên tăng mạnh. Có điều...”

“Có điều cái gì?” Tạ Thiên Dương vội hỏi.

Ánh mắt Kiếm Tùy Phong khẽ híp lại, khóe miệng xuất hiện ý cười như có như không: “Có điều hắn cũng không dựa vào tốc độ đột nhiên tăng lên, để quyết chiến với U Quỷ Thất, mà là vừa du đấu với U Quỷ Thất, vừa ở ngay dưới mí mắt hắn, làm thịt đám thuộc hạ đó của lão.”

Tạ Thiên Dương không khỏi sững sờ, kỳ quái nói: “Tại sao hắn lại làm như vậy, có cơ hội thì sao không trực tiếp xử lý lão đầu kia luôn?”

“Ha ha ha... Ngươi đâu có biết, đây mới là chỗ đáng sợ của tiểu tử đó.”

Mí mắt bất giác run lên, Kiếm Tùy Phong đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Hắn làm như vậy, chính là hung hăng đánh vào mặt lão quỷ kia. Một trưởng lão, bị một tên tiểu quỷ giết chết hơn hai mươi thủ hạ ngay dưới mí mắt mình mà ông ta thì lại bất lực không làm được gì, chuyện này khiến lão ta còn mặt mũi đâu mà tồn tại? U Quỷ Thất có danh xưng thất khiếu quỷ linh lung, hôm nay lại bị một tiểu tử đoán cốt cảnh chơi đùa như mèo vờn chuột, đùa bỡn trong lòng bàn tay, hết lần này tới lần khác chỉ có thể đứng nhìn mà không làm gì được đối phương, vậy mặt mũi lão ta biết giấu vào chỗ nào?”

“Hai người Trác Phàm và U Quỷ Thất đều cùng một dạng, đắc tội với loại người này, chính là phiền toái lớn. Bởi vì sự trả thù của bọn họ, không phải chỉ muốn ngươi chết thì xong việc, mà còn muốn tước đoạt toàn bộ những thứ ngươi coi trọng nhất. Khiến ngươi chết, cũng phải chết không có thể diện.”

Nói đến đây, Kiếm Tùy Phong đột nhiên cười to, dường như tất cả oán khí trong lòng đều được giải phóng ra: “Ha ha ha... Quả nhiên ác nhân tự có ác nhân trị! U Quỷ Thất bình sinh làm nhiều việc ác, hôm nay cũng phải bị một tiểu ác ma khác tra tấn đến múc này, thật sự khiến người ta hả lòng hả dạ!”

Tiếng cười của Kiếm Tùy Phong vang vọng bên tai tất cả mọi người, gương mặt U Quỷ Thất bất giác co rút dữ dội, sắp nghiến nát hàm răng, suýt chút nữa tức giận đến phun máu. Thế nhưng khi nhìn về phía Trác Phàm đối diện, thì mặt mày lại ủ dột.

Thực lực của Trác Phàm, thật sự khiến trong lòng ông ta bị chấn động mạnh.

Ngay từ lúc giao thủ chính diện, ông ta liền biết rõ ràng, thực lực của Trác Phàm đã hoàn toàn vượt quá ông ta. Chẳng những có thể thành thạo ứng phó ông ta, mà còn có thể thuận tay làm thịt những thủ hạ kia. Nhưng đối với tất cả mọi chuyện diễn ra, ông ta lại bất lực.

Đặc biệt, nếu luận mưu trí, Trác Phàm cũng không hề kém ông ta. Dạng đối thủ này là lần đầu tiên ông đụng phải.

Nghĩ tới đây, U Quỷ Thất lại cảm thấy đau đầu, lần đầu tiên trong lòng sinh ra cảm giác lực bất tòng tâm.

“Không được, không thể tiếp tục dây dưa kéo dài nữa. Còn dông dài, sẽ chỉ bị tiểu tử này chơi chết, nhất định phải một chiêu quyết thắng!” Đột nhiên, U Quỷ Thất nheo mắt, nảy ra ý hay. Ông ta cũng không biết kế sách này có tác dụng không, nhất là khi dùng với dạng người như Trác Phàm. Nhưng bây giờ, ông ta cũng không còn cách nào khác.

Đánh cược một keo!

Trong mắt ngưng tụ thần quang, trong lòng U Quỷ Thất quát thầm một tiếng, hai đoạn trường tác đột nhiên phóng tới Trác Phàm.

“Thứ đồ chơi hỏng này, đối phó với lão tử đã vô dụng.” Trác Phàm nhếch miệng cười, hai cánh lôi vân dực khẽ cong, đã chuẩn bị tốt tư thế phòng ngự.

Đột nhiên, Âm dương Song Tử Tác trước đó còn đang tới gần Trác Phàm giờ lại bỗng nhiên cong đi, thay đổi phương hướng, thẳng tắp bắn tới Tiết Ngưng Hương ở một hướng khác.

Mắt thấy cái Ma bảo tứ phẩm kia đánh tới phía mình, Tiết Ngưng Hương sợ đến hoa dung thất sắc. Đúng lúc này, vèo một tiếng, cùng với một đạo lôi quang lóe qua, bóng người Trác Phàm trong nháy mắt xuất hiện ỏ trước người nàng, cánh hất lên. Đùng một tiếng, đánh văng hai đầu trường tác kia bay ra ngoài.

“Ha ha ha... ra là vậy, hóa ra là vậy!”

U Quỷ Thất thấy tình cảnh này, không những không giận mà còn cười: “Trác Phàm a Trác Phàm, hiện tại lão phu rốt cuộc tìm được nhược điểm của ngươi. Ban đầu lúc ở Vạn Thú sơn mạch, ngươi ích kỷ vô tình làm lão phu rất kiêng kị. Cho nên hôm nay ngươi đến, lão phu cũng vẫn cho rằng ngươi tìm lão phu đến báo thù. Nhưng bây giờ ta mới biết được, hóa ra ngươi vì nàng ta mà đến.”

“Phải thì thế nào, kết quả hôm nay cũng sẽ không có gì thay đổi? Ngươi, thủy chung phải chết.” Trác Phàm lạnh lùng nhìn về phía ông ta, thản nhiên nói.

“Hừ, nếu như ngươi vẫn vô tình như lúc đó, thật sự lão phu còn phải kiêng kị ba phần. Nhưng bây giờ ngươi đã động tình với tiểu nha đầu này, lão phu ngược lại nắm chắc phần thắng, ha ha ha...”