Chương 8: Dụ địch xâm nhập
"Ngươi. . . sao ngươi lại thế. . ."
"Ngươi đừng quản nhiều, bây giờ ngươi làm theo ta trước, đây là thủ quyết mê trận, trận pháp nhiễu loạn tâm trí địch nhân, đây là thủ quyết sát trận, trận pháp khống chế âm sát tiêu diệt địch nhân. . ."
Lạc Vân Thường chỉ ngây ngốc nhìn Trác Phàm thay đổi thủ quyết, nhưng tốc độ của Trác Phàm quá nhanh, một bộ thủ quyết một mạch mà thành. Lạc Vân Thường nhìn một lươt lại không nhớ được, càng không biết nên làm theo thế nào.
"Aiz, sao ngươi lại đần như vậy, đây chỉ là hai bộ thủ quyết đơn giản nhất!" Trác Phàm thấy nàng chậm chạp không làm được, không khỏi giận dữ mắng to, "Ngươi mà cứ như này, lát nữa đám người Tôn quản gia đuổi tới, ngươi thúc thủ chịu trói cho nhanh đi, thật là đần như heo."
Lạc Vân Thường từ nhỏ đến lớn đều là viên Minh Châu được người ta nâng trên lòng bàn tay, được tất cả mọi người kính yêu, đâu chịu nổi cảm giác ủy khuất này, còn là bị hạ nhân nhục như thế mạ. Nàng không khỏi rơi nước mắt, đầu cũng cúi thật thấp, thế nhưng nàng vẫn kiên trì luyện tập.
Một bên, Lạc Vân Hải nhìn thấy tỷ tỷ chịu nhục, không biết lấy dũng khí từ đâu ra, lại đẩy mạnh Trác Phàm một cái, hét lớn: "Cẩu nô tài, không cho phép ngươi khi dễ tỷ tỷ ta."
Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, bây giờ cũng không rảnh tính toán với tiểu hài tử.
Vừa rồi lúc hắn mở ra tòa trận pháp này, mới phát hiện, nguyên lực của hắn chỉ đủ mở ra trận pháp, không có để lực lượng để khống chế nó. Nếu là một bộ Âm Sát Trận hoàn chỉnh, dù không có người khống chế, vẫn có thể giết đám người Tôn quản gia không còn cặn. Đáng tiếc trong tay hắn chỉ có hơn một ngàn khối linh thạch, nếu không phải bản thân nơi này là đại trận thiên nhiên, hắn chỉ cần bố trí mắt trận là đủ, thì đến cả trận pháp tàn khuyết hắn cũng không bố trí nổi.
Nhưng mà bây giờ, c có năng lực khống chế trận pháp, chỉ có đại tiểu thư là Tụ Khí tam trọng.
Nhưng thủ quyết trận pháp phức tạp, khiến cho nàng muốn nắm giữ trong thời gina một lát cũng xác thực rất khó khăn, nhưng thời gian thật đang rất khẩn cấp.
Rơi vào đường cùng, Trác Phàm đột nhiên ôm lấy Lạc Vân Thường từ sau lưng, hai tay cũng nắm lấy tay nàng.
"Ngươi muốn làm gì?" Lạc Vân Thường giật mình, hai gò má đỏ bừng lên.
"Đừng nhúc nhích, làm theo ta!" Trác Phàm hét lớn, rồi cầm tay chỉ việc, bắt đầu tự tay dạy nàng sử dụng thủ quyết.
Lúc này, Lạc Vân Thường mới hiểu được ý hắn. Chỉ là bị nam tử xa lạ thân mật ôm lấy như thế, từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên, trong lòng không khỏi như hươu con xông loạn, gương mặt cũng càng ngày càng đỏ :3.
Nhưng mỗi khi nàng không yên lòng, bên tai liền vang đến một tiếng hét lớn: "Tập trung chú ý."
Quay đầu liếc nhìn Trác Phàm, thấy hắn rất nghiêm túc, không có bất kỳ ý đồ làm loạn chút nào. "Hừ, trái ngược với chính nhân quân tử!" Lạc Vân Thường thầm hừ lạnh một tiếng, thân thể không tự chủ được dựa dựa về sau. Cảm thụ cánh tay kiên cố sau lưng, đúng là lần thứ nhất có cảm giác an toàn trong ba ngày đào vong. . .
Cách bìa rừng mười dặm, một tên tặc sau khi xem tình hình mặt đất, liền quay người báo cáo: "Tôn quản gia, bọn họ xông vào rừng rồi."
Tôn quản gia cười lạnh, sờ sờ bộ râu bạc trắng, thản nhiên nói: "Vẫn rất biết tìm nơi tránh, biết địa hình trong núi này đến cả chúng ta cũng chưa quen thuộc. Có điều. . ." Nói tới đây, Tôn quản gia quay người nhìn thống lĩnh hộ vệ đang bị trói phía sau, trong mắt chớp động lên quang mang tà dị.
"Bàng Thống lĩnh, lát nữa nhìn thấy ngươi, lấy tính cách của đại tiểu thư, hẳn là sẽ không mặc kệ ngươi đâu."
"Phi, họ Tôn kia, ngươi đừng có mơ lấy ta uy hiếp tiểu thư." Thống lĩnh hộ vệ hai mắt đỏ bừng, nghiến răng quát to. Nếu như ánh mắt có thể giết người, Tôn quản gia chắc chắn đã bị chém thành muôn mảnh.
"Bây giờ ngươi tốt nhất nên lão tử giết, nếu không về sau lão tử nhất định làm thịt ngươi, báo thù vì các huynh đệ đã chết."
"Ha ha ha. . . Chờ ta lấy được đồ, ta sẽ thành toàn chp ngươi." Tôn quản gia cười gian, "Chúng ta đi."
Nửa canh giờ sau, một hàng hơn hai mươi người đi vào rừng.
Đột nhiên, bọn họ nhìn thấy một bóng người tựa dưới một cây đại thụ. Nhìn kỹ hơn, đúng là Trác Phàm lúc trước đã giết một người của bọn họ.
"Tôn quản gia, là người giết bàn tử." Một tên sơn tặc hô lớn.
Có vẻ bị tiếng kêu to đánh thức, Trác Phàm sau khi ngáp lớn một tiếng, liền mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ. Nhìn về phía đám người Tôn quản gia, nhưng không có vẻ kinh sợ, cũng không có vẻ khẩn trương, mà chỉ nở nụ cười thoải mái.
"Tôn quản gia, ta đợi các ngươi đã lâu."
Tôn quản gia nhíu mày, nghiêm túc nhìn hắn. Muốn dựa vào nét mặt của hắn để đoán ra điều bất thường, nhưng lại chẳng nhìn ra được gì.
"Tâm cơ thật thâm trầm, nhiều năm như vậy, lão phu thật sự là nhìn nhầm ngươi."
Nếu trước kia nhìn thấy Trác Phàm, hắn tuyệt sẽ không thèm nhìn thẳng, một tên gia nô bình thường, có cái gì mà nhìn?
Thế nhưng từ khi chứng kiến hắn đã như thế nào mà chém chết một tên sơn tặc, hình ảnh trước kia trong mắt Tôn quản gia liền hoàn toàn phá vỡ. Tiểu tử này chẳng những giấu kĩ tâm cơ, mà xuất thủ còn rất tàn nhẫn, chờ lông cánh đầy đủ, hẳn là họa lớn.
"Trác Phàm, ngươi thật lớn mật, dám đường hoàng đứng trước mặt lão phu." Tôn quản gia híp mắt hỏi.
Trác Phàm không trả lời hắn, vẫn thản nhiên nói: "Tôn quản gia, chúng ta làm khoản giao dịch không?"
"Giao dịch gì?" Tôn quản gia nghi ngờ nói.
"Ta giao tỷ đệ Lạc gia cho ngươi, ngươi bảo đảm cho ta có một tiền đồ tốt ở Hắc Phong Sơn."
Cái gì? Trác Phàm vừa dứt lời, không chỉ có bọn người Tôn quản gia chấn kinh, thống lĩnh hộ vệ bị áp giải đến càng kinh ngạc đến ngây người.
Lúc đó hắn muốn dựa vào Trác Phàm để bảo hộ thiếu gia tiểu thư rời đi, không ngờ bây giờ Trác Phàm lại đầu hàng địch, hơn nữa còn lấy tiểu thư thiếu gia ra trao đổi.
"Vì sao ngươi lại làm như thế, Lạc gia không đối xử tên bạc với ngươi." Tôn quản gia khó hiểu hỏi.
"Ha ha ha. . . Vậy tại sao ngài lại bán đứng Lạc gia, tình nghĩa của Lạc gia đối với ngài càng hơn ta đấy." Trác Phàm cười lớn một tiếng, châm chọc nói.
Nghe vậy, Tôn quản gia liền đỏ mặt lên, trong lòng ẩn ẩn dâng lên nộ khí.
Trác Phàm cười lạnh một tiếng, nói tiếp: "Người không vì mình, trời tru đất diệt. Bây giờ Lạc gia đã bại vong, sức một mình ta cũng vô pháp thay đổi càn khôn, cần gì phải tự tìm đường chết? Lấy mạng tỷ đệ bọn họ, đổi lại được đường lui cho mình về sau, cũng dù là nhân chi thường tình thôi."
Nói rồi, Trác Phàm nhặt lên mấy đầu dây đỏ từ dưới đất, đầu còn lại của đoạn dây kéo dài vào trong sương mù.
"Bây giờ hai ngươi bọn họ ẩn thân bên đầu dây còn lại, có điề, đường đến đó còn mấy ngã rẽ nữa, chỉ có ta có thể phân biệt rõ ràng."
Tôn quản gia cầm dây đỏ trong tay, gật đầu nói: "Vì có thể an toàn thoát ra, dùng dây đỏ làm tiêu ký, đúng là cách hay. Mà lại, vì phòng truy tung, cố ý làm mấy chỗ rẽ. Có điều, lại nhờ vả không đúng người a, ha ha ha. . ."
Tôn quản gia lần nữa dây đỏ đưa cho Trác Phàm, gật đầu nói: "Tốt, thành giao, đi trước dẫn đường đi! Nhưng mà, ngươi cũng đừng nên giở trò gian."
"Tôn quản gia, ta là người rất thành thật!" Trác Phàm cười quỷ dị.
Tôn quản gia khinh thường lắc đầu: "Lời này của ngươi, nếu là trước kia thì ta tin, bây giờ. . . ta không tin!"
Nói xong, hai người liếc nhìn nhau, đều là phát ra tiếng cười to quái dị, trong lòng đều có kế hoạch nham hiểm.
Thống lĩnh hộ vệ thấy vậy thì không khỏi nổi giận đùng đùng, chửi ầm lên, mắng Tôn quản gia gian tà tiểu nhân, càng mắng Trác Phàm bán chủ cầu vinh, nhưng nhưng không ai đi để ý tới hắn, mọi người tiến vào trong sương mù mênh mông.