Chương 6: Thực là ác nô

Chương 6: Thực là ác nô

Trác Phàm một tay ôm Lạc Vân Hải, một tay ôm Lạc Vân Thường phi nước đại về phía trước, sau lưng đã vang lên tiếng kêu gào và kêu giết của hộ vệ Lạc gia cùng bọn sơn tặc.

Trác Phàm chạy được vài trăm mét, Lạc Vân Thường mới rốt cục hồi lại tinh thần, vội vàng nói: "Chờ, chúng ta không thể bỏ mặc bọn họ."

Không để ý đến Đại tiểu thư này kêu gào, Trác Phàm vẫn vùi đầu phi nước đại.

"Buông tay ra!"

Lạc Vân Thường thấy hắn không tuân mệnh lệnh, liền hất tay lên, thoát khỏi hắn, Trác Phàm cũng đành phải dừng bước lại, quay người lạnh lùng nhìn nàng.

"Chúng ta nhất định phải trở về, không thể để hộ vệ Lạc gia cho chúng ta mất mạng vô ích."

"Ngươi trở về có thể đánh bại bọn sơn tặc kia sao?" Trác Phàm thản nhiên nói.

Lạc Vân Thường há to miệng, nhưng không đáp được, chỉ đành cau mày thở dài nói: "Aizz, người khác còn dễ nói, nhưng Tôn quản gia có thực lực Tụ Khí lục trọng cảnh, mà ta chỉ có Tụ Khí tam trọng, thống lĩnh hộ vệ cũng chỉ là Tụ Khí tứ trọng, cho dù hai người liên thủ cũng không phải đối thủ của hắn."

"Vậy ngươi trở về có ích lợi gì, đi thôi." Trác Phàm hừ lạnh một tiếng, ôm Lạc Vân Hải tiếp tục chạy về phía trước.

Nhưng tiểu hài tử trong tay hắn lại không ngừng giằng co: "Cẩu nô tài, ngươi nói chuyện với chủ tử kiểu gì đấy, mau nhận lỗi với tỷ tỷ cho ta, nếu không ta nhất định khiến cái mông ngươi nở ra hoa."

Trác Phàm không khỏi sững sờ, nhìn tiểu hài tử đang giương nanh múa vuốt trong tay, lại nhìn Lạc Vân Thường, thấy vị đại tiểu thư này cũng xuất hiện vẻ giận dữ. Mới nhớ tới, bây giờ thân phận của hắn là gia nô của Lạc gia, mấy lời vừa rồi đúng là đã bất kính đối với chủ tử.

Có điều, vậy thì sao, hắn đâu có phải thực sự là Trác Phàm. Huống hồ, phượng hoàng gãy cánh không bằng gà, tiểu gia tộc như ngươi sắp bị diệt tộc đến nơi, có gì mà lên mặt huênh hoang? Nếu không phải sợ tâm ma quấy phá, ta cần gì phải phiền phức quay lại cứu các ngươi!

"Tiểu quỷ, ngươi có tin bây giờ ta làm cho cái mông ngươi nở hoa hay không?" Trác Phàm trừng mắt nhìn Lạc Vân Hải.

"Ngươi dám, cẩu nô tài!" Lạc Vân Hải không chút sợ hãi chút nào, trừng mắt ngược trở về, từ nhỏ lớn lên ở sơn trang, hắn đã biết thân phân địa vị khác biệt, nào phải sợ một tên gia nô uy hiếp.

Có điều đáng tiếc, trước mặt hắn lại không phải là gia nô Lạc gia.

Trác Phàm cười lạnh một tiếng, lúc này liền đặt hắn trên đầu gối của mình, xòe bàn tay ra, "Ba ba ba" mấy cái, mấy chưởng ấn đỏ tươi liền khắc trên mông hắn.

Lạc Vân Hải cùng Lạc Vân Thường ngây người. Bọn họ thật không ngờ, gia nô lại có lá gan đám đánh chủ tử.

Lạc Vân Hải phải mất một lúc, mới phản ứng được, cảm thụ đau đớn nóng bỏng trên mông, liền bắt đầu gào khóc lên.

"Làm càn!" Lạc Vân Thường cũng lấy lại tinh thần, không khỏi kinh hãi, vội vàng túm lấy đệ đệ, ôm vào trong ngực, cả giận nói: "Trác Phàm, ngươi thật lớn mật, dám ra tay với thiếu gia."

Lạc Vân Thường ở Lạc gia nổi danh tốt tính, ôn tồn lễ độ, là một tiểu thư khuê các điển hình, xưa nay không có thái độ không tốt đối với hạ nhân. Nhưng lần này nhìn thấy Trác Phàm dám can đảm dĩ hạ phạm thượng, không khỏi lên cơn giận dữ mà rống to.

Trác Phàm liếc mắt nhìn Lạc Vân Thường, cười nhạo nói: "Nếu nói gan lớn, ta không sánh bằng đại tiểu thư ngài đâu. Địch nhân đã đánh đến tận cửa, ngài còn có rảnh rỗi phát tính tiểu thư với ta."

Lúc này, tiếng la giết từ nơi xa càng ngày càng nhỏ, Trác Phàm cùng Lạc Vân Thường đều rõ ràng, bọn hộ vệ sắp không chịu được.

Trác Phàm chỉ chỉ Lạc Vân Hải, thản nhiên nói: "Bây giờ ta nhiều lắm là đánh tiểu tử này vài cái, nhưng nếu các ngươi không chạy, bọn người kia tới sẽ lấy mạng tiểu tử này."

Tuy nộ khí trong lòng Lạc Vân Thường vẫn chưa tiêu, nhưng lời của Trác Phàm lại đâm sâu vào tâm khảm nàng. Lạc Vân Hải nay đã là người nam nhân duy nhất của Lạc gia, nàng có thể chết, nhưng đệ đệ của nàng tuyệt không thể xảy ra chuyện.

Nghĩ một lát, Lạc Vân Thường nhìn thẳng Trác Phàm, nghiêm túc nói: "Trác Phàm, ngươi lập tức mang thiếu gia rời đi, ta đi ngăn chặn những sơn tặc kia."

"Ta cự tuyệt!" Trác Phàm không chút nghĩ ngợi nói, "Nếu ngươi dám rời đi, ta lập tức bóp chết tiểu quỷ này."

"Ngươi. . ." Lạc Vân Thường không khỏi nghẹn lời, trong lòng tức muốn chết.

Trác Phàm nói tiếp: "Ta từ nhỏ lớn lên ở Lạc gia, không quen địa hình xung quanh đây. Nếu không có ngươi, ta với tiểu quỷ này đều rất khó chạy thoát."

Nghe vậy, Lạc Vân Thường âm thầm gật đầu, nộ khí trong lòng cũng tiêu tan đi đôi chút, lời này quả thật rất đúng.

Nhưng câu tiếp theo của hắn lại làm cho lửa giận vừa mới dập tắt lần nữa cháy hừng hực lên.

"Các ngươi chết không quan trọng, hại lão tử phải chôn cùng với các ngươi thì quá uổng phí."

"Ngươi. . ." Lạc Vân Thường tức đến xanh mặt, nhưng lại không nói ra lời.

Không tiếp tục để ý hai tỷ đệ bọn họ, Trác Phàm xoay người rời đi: "Đúng rồi, gần đây có chỗ nào có thể ẩn thân không?"

Lạc Vân Thường hừ lạnh một tiếng, không để ý tới hắn.

Nhưng mà, dù sao nàng cũng là đại tiểu thư có tu dưỡng, tuy tức giận Trác Phàm, nhưng vì đại cục, vẫn phải lên tiếng nói: "Trăm dặm quanh đây đều là một số trang trại, không có nơi nào để ẩn thân được. Chỉ có một chỗ rừng rậm mê vụ phía Tây Hắc Phong Sơn hiếm có người lui tới, dù là sơn tặc Hắc Phong Sơn cũng chưa chắc hiểu rõ địa hình nơi đó."

"Tốt, vậy đến chỗ đó đi." Trác Phàm gật đầu, ra hiệu cho Lạc Vân Thường, "Ôm đệ đệ ngươi, đi trước dẫn đường."

Lạc Vân Thường hiận hừ một tiếng, không nhìn hắn nữa, đi thẳng về phía trước.

Nàng cũng không biết nàng tạo nghiệt gì nữa, hai tỷ đệ bọn họ lại gặp phải tên cẩu nô tài bá đạo như vậy. Bây giờ nàng đi trước dẫn đường, cẩu nô tài kia ở phía sau, giống như là nàng bị nô tài kia áp giải vậy, khuất nhục như thế, hai tỷ đệ bọn họ chưa bao giờ phải chịu.

"Ngươi chờ đó cho ta, chờ thoát ly hiểm cảnh, xem bản tiểu thư xử lí ngươi thế nào." Lạc Vân Thường phẫn nộ thầm nghĩ.