Chương 449: Kỳ Lân Tráo
Trác Phàm vội nâng Địa Long Trảo chặn lại, tay phải Kỳ Lân Tí vững vàng nắm Long vĩ!
Nhưng nguy hiểm còn chưa đi qua, vì còn một long trảo nữa. Trác Phàm bị kìm chặt hai tay, Không Minh Thần Đồng không đủ thời gian sử dụng. Dưới tình thế cấp bách, Trác Phàm chỉ có thể cắn răng, dấy lên Lam Hải Mị Ảnh Dực mà che.
Xoẹt!
Như tiếng vải bị xé rách, Hoàng Phủ Thiên Nguyên không chút lưu tình xé toạc một phần đôi cánh xuống, máu tươi lập tức chảy ròng ròng. Trác Phàm thống khổ gào lên, đầu đầy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng!
Nhưng cũng may mà Lam Hải Mị Ảnh Dực là hai cánh của linh thú cấp bảy. Cho dù không thể hoàn toàn ngăn lại địa long trảo, nhưng dầu gì cũng đã cản được một phần lớn lực đạo, để nó không thể tới gần đầu Trác Phàm!
Trác Phàm đau đến không ngừng run rẩy. Hoàng Phủ Thiên Nguyên cười toe toét dữ tợn, long vĩ cùng hai cái long trảo không ngừng đẩy về phía trước, Trác Phàm chỉ cần buông lỏng một chút thôi, là hắn có thể tiến quân thần tốc, vặn đầu tên đáng ghét này xuống.
Trác Phàm không cam lòng thở ra một hơi, ngay sau đó đồng tử chợt sáng lên.
Hoàng Phủ Thiên Nguyên đương nhiên biết hắn muốn trốn, nhưng đã chịu thiệt một làn, thì tuyệt sẽ không có lần thứ hai. Lần này hắn không biết uy lực của mình, mà còn để hắn chạy, ngày sau lấy đâu ra cơ hội tốt như hôm nay?
Còn nữa, nhất định phải nhanh chóng giải quyết Trác Phàm, phía sau còn hoàng thất chờ hắn đây. Nếu hôm nay không thể xử lí Trác Phàm, ngày sau nếu bị Trác Phàm tính kế, thêm hoàng thất nữa, trở thành hai mặt giáp công, hắn sẽ rất khó khăn thống nhất thiên hạ.
Tóm lại, cơ hội hôm nay, tuyệt đối không thể mất!
Hoàng Phủ Thiên Nguyên chợt toát ra nồng đậm sát khí. Cho dù là Trác Phàm, cũng không khỏi lạnh run cả người.
Nhưng đã không sao cả, lúc này hắn đã có thể triệt để thoát khỏi khốn cảnh!
"Ha ha ha. . . Hoàng Phủ Thiên Nguyên, lão tử không đánh nữa, sau này chúng ta còn gặp lại!" Trác Phàm cười to, ngay sau đó biến mất!
Ông!
Một đạo ba động vô hình truyền đến, nó rất nhỏ, nhỏ đến mức cao thủ Thần Chiếu đỉnh phong sẽ không chú ý đến, nhưng Hoàng Phủ Thiên Nguyên hắn nắm giữ cửu long Kim Cương Thân, lại hoàn toàn bắt được tất cả. Hoàng Phủ Thiên Nguyên xùy cười: "Trác Phàm, muốn chạy, không dễ như vậy đâu!"
"Cửu long Kim Cương Thân, Địa Long Ba!"
Rống!
Một cột sáng vàng bắn ra từ trong miệng hắn, chớp mắt bay xa ngàn mét. Mà nơi đó, Trác Phàm vừa hay xuất hiện trở thành mục tiêu.
Trác Phàm kinh hãi, cảm thấy rất ngờ vực, nhưng dĩ nhiên đã không kịp thuấn di. Trác Phàm bị cột sáng kích trúng tim, dư âm chấn bay hắn xuyên qua 5 ngọn núi lớn, mới ầm ầm dừng dưới một đống phế tích.
Hoàng Phủ Thiên Nguyên cười lạnh: "Hừ, địa mạch long hồn chính là Tinh Linh Thủ Hộ Đại Địa, cực kì nhạy cảm với rung động địa mạch. Tiểu tử dám thuấn di trước mặt lão phu, đúng là tự tìm đường chết. Hừ hừ hừ, một kích kia xuyên tim hắn, hắn chết chắc!"
"Hoàng Phủ môn chủ uy vũ!" Hoàng Phủ Thiên Nguyên vừa dứt lời, bọn người U Vạn Sơn lập tức ôm quyền hò hét.
Đám người Lạc gia lại một mảnh tro tàn, nhìn phế tích đã tràn ngập máu tươi, lại không thấy phế tích có động tĩnh gì, hi vọng càng ngày càng xa vời.
Hoàng Phủ Thiên Nguyên không giống như đagn nói khoác, xem ra Trác quản gia thật dữ nhiều lành ít.
"Trác Phàm nhất đại kiêu hùng, không ngờ lại bị Hoàng Phủ Thiên Nguyên một chiêu miểu sát. Thực lực bực này, thật quá mức không thể tưởng tượng!" Tư Mã Huy đã bắt đầu sinh ra sợ hãi cảm giác.
Quỷ Vương gật đầu, thở dài: "Cửu long Kim Cương Thân đã đủ đau đầu, lại thêm Bồ Đề Tu Căn, thật là còn khó đối phó hơn cả Cổ Tam Thông! không biết hai tên gia hỏa kia liên thủ với lão phu, có thể đấu với hắn hay không!"
"Tiền bối, đây chỉ sợ còn không phải việc khó giải quyết nhất. Phải biết, năm đó Cổ Tam Thông đại náo Thiên Vũ, chỉ là đơn đả độc đấu mà thôi. Song quyền nan địch tứ thủ. Hoàng Phủ Thiên Nguyên lại lập chí tranh bá thiên hạ, chiêu binh mãi mã ngàn năm, chính là một phương chư hầu. Đối phó hắn, phải gian nan hơn đối phó Cổ Tam Thông đất nhiều a!" Phương Thu Bạch đau lòng nhức óc nói.
Hai người giật mình, rồi cũng thở dài một hơi, bất đắc dĩ gật đầu.
Lúc này, chiến trường đã hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người dừng tranh đấu, đều hướng ánh mắt về phía Hoàng Phủ Thiên Nguyên. Hoặc kiêng kị, hoặc hoảng sợ, hoặc mừng rỡ, hoặc sùng kính, cảm xúc ngổn ngang!
Hoàng Phủ Thiên Nguyên lại không quan tâm điểm này, mặc kệ là địch nhân, hay là minh hữu hay thuộc hạ, đều không để vào mắt. Từ lúc đánh với Trác Phàm, cảm nhận ánh mắt triều bái từ mọi người, hắn đã rõ ràng một chân lý. Mặc kệ địch nhân hay minh hữu, đều không đáng kể, thực lực mới là trọng yếu nhất.
Chỉ cần thực lực đủ mạnh, ai còn dám đối địch với hắn? Chỉ cần thực lực đủ mạnh, ai có thể không thần phục hắn?
Ha ha ha. . .
Hoàng Phủ Thiên Nguyên thầm cười trong lòng, đột nhiên đạp chân xuống, hét lớn: "Trác Phàm, ngươi đã bỏ mình, trả lại Cửu Long Thần Hồn lão phu đi. Lão phu phải vào Hóa Hư cảnh, trở thành thiên cổ đệ nhất nhân Thiên vũ!"
Ông!
Thế mà, Hoàng Phủ Thiên Nguyên còn chưa bay tới, đống phế tích lại chợt phát ra một đạo ba động vô hình. Hoàng Phủ Thiên Nguyên lập tức dừng thân, khó tin hét lên: "Trác Phàm, ngươi chưa chết, sao có thể?"
Trác Phàm xuất hiện trong hư không. Chỉ là, lúc này sắc mặt trắng bệch, toàn thân máu chảy ồ ạt, thở hổn hển, trên ngực có một huyết động to bằng miệng chén.
Cũng may là, huyết động không xuyên qua hắn. Cho nên mặc dù trọng thương, hắn vẫn còn không nguy hiểm đến tính mạng!
Thấy thế, bọn người Cừu Viêm Hải lại thở dài một hơi. Mặc kệ như thế nào, chỉ cần Trác Phàm còn sống, trận chiến này còn có hi vọng!
"Trác Phàm, ngươi là thứ quỷ gì vậy? Lão phu Địa Long cự lãng, chính là tám long hồn hợp kích chi lực. Dù hai cánh tay ngươi cường hãn, nhưng cả người ngươi tuyệt đối sẽ bị chấn đến tứ phân ngũ liệt, sao lại chỉ chịu thương tổn ấy?" Hoàng Phủ Thiên Nguyên không hiểu, trên mặt trừ kinh sợ, thì là nghi hoặc.
Trác Phàm cười lạnh: "Hừ hừ hừ. . . Ngươi có Địa Long sóng, lão tử có Kỳ Lân Tráo. Ngươi cho rằng, ngươi chỉ cần một chiêu là miểu sát được ta à, nằm mơ đi!"
Trác Phàm cúi đầu nhìn người mình, xung quanh nổi lên hồng quang. May mà hắn luyện Kỳ Lân Tí với thân thể, nếu không, hắn quả thật không có khả năng còn toàn mạng. Hồng mang này, chính là vòng phòng hộ trên thân Trùng Thiên Kỳ Lân, chuyên phòng các loại thương tổn năng lượng. Ngay cả tử lôi của Thiên Đế đều bị vòng phòng hộ cản lại bên ngoài, thì có loại năng lượng trùng kích nào có thể phá cái lồng bảo hộ này? Cho nên, Trác Phàm trọng thương chỉ là do bị Địa Long sóng trùng kích gây nên, mà chấn động năng lượng lại không có mảy may tiến vào trong cơ thể hắn. Nếu không, thân thể hắn sẽ phải sụp đổ.
Ánh mắt Hoàng Phủ Thiên Nguyên nhìn Trác Phàm lại càng thêm hung ác. Trác Phàm thủ đoạn càng nhiều, hắn càng thêm kiêng kị, tuyệt đối không thể lưu hắn tại thế.
Tựa như nhìn ra ý nghĩ của hắn, Trác Phàm cười lạnh: "Trận này, coi như ngươi thắng, chúng ta sau này còn gặp lại!"
Nói rồi, hai cánh sau lưng vỗ mạnh một cái, kéo lấy thân thể tàn phá bay đi nơi xa. Hoàng Phủ Thiên Nguyên giận dữ mắng to: "Tiểu tử trốn đâu? Hôm nay lão phu phải vặn đầu ngươi!"
Kết quả là, hai người một trước một sau, nháy mắt không thấy tăm hơi. Mọi người thấy thế đều ngơ ngác, hai đại chủ tướng đều đi, trận này còn đánh thế nào?
Chỉ có Lãnh Vô Thường bất chợt quát to: "Không tốt, đây là gian kế của Trác Phàm, rút lui!"