Chương 446: Kim Cương Bất Hoại Thể
Hống hống hống...
Từng tiếng long ngâm từ đống phế tích truyền ra, từ đó loé lên đạo đạo ánh sáng màu vàng óng, xông thẳng tới chân trời.
Trác Phàm hơi run run, trong lòng đã bắt đầu nhấc lên cảnh giác.
Ầm! Ba tòa sơn mạch t đột nhiên nổ tung lên, đá vụn tán loạn bay ào ào ra bốn phía. Một đạo hắc ảnh lao ra, phát ra từng tiếng cười to dữ tợn.
Tất cả mọi người không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Chỉ thấy người này, đã không còn có thể gọi là người.
Bởi vì nhìn hắn từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân, nào có chỗ giống người?
Đầu giống như một con bạo long, tứ chi đều là móng vuốt, thân thể phủ đầy lân phiến, nhìn qua đã cảm thấy cứng rắn, sau lưng còn mọc ra một cái đuôi dài.
"Cửu long Kim Cương Thân, toàn thể biến hóa, Kim Cương Bất Hoại Thể?" Trác Phàm thì thào.
Hoàng Phủ Thiên Nguyên ngửa mặt lên trời cười ha hả: "Ha ha ha... Không tệ, đây chính là cửu long Kim Cương Thân cực hạn biến hóa, bốn đầu long hồn hóa thành Địa Long Trảo, một con hóa thành long thân, một con hóa thành long thủ, còn có một con rồng hồn, hóa thành long vĩ(đuôi)!"
"Trác Phàm, ngươi chẳng qua là song quyền lợi hại, chỉ có một Địa Long Trảo mà thôi, nào có thể so với lão phu đã thành kim cương bất hoại thân thể? Hắc hắc hắc... Ngươi hôm nay phải chết!" Hoàng Phủ Thiên Nguyên cười dữ tợn.
Trác Phàm lại không hoảng hốt, chỉ đứng yên suy tư.
Chín đạo địa mạch long hồn, mình có một con, chỗ của hắn có tám con. Nhưng sau khi biến hóa, hắn chỉ biến hóa bảy con, đã đủ hết các chi, vậy còn có một con cuối cùng thì sẽ thế nào? Nếu biến hóa, sẽ biến hóa thành thứ gì? Còn cả một con trên người mình, nếu để hắn đạt được, sẽ xảy ra chuyện gì?
Trác Phàm nhìn không ra hắn còn có chỗ nào có thể biến hóa, càng lưu tâm, càng cẩn thận hơn. Đã vậy, phải khiến cho hắn nhanh chóng dùng hết thủ đoạn, biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng!
Nghĩ tới đây, Trác Phàm hét lớn: "Địa Long hồn, biến hóa!"
Rống! Cũng là một tiếng long ngâm vang lên, cánh tay trái Trác Phàm lập lòe kim quang, long hồn quay quanh, sau một khắc hóa thàng một móng vuốt kim cương, giống hệt Hoàng Phủ Thiên Nguyên.
Cánh tay phải thì nở rộ hồng mang, tản ra cuồn cuộn khí tức cường hãn.
Tay phải Kỳ Lân Tí, tay trái Địa Long Trảo!
Hoàng Phủ Thiên Nguyên khinh miệt quát: "Ngươi không xứng với nó, trả lại cho lão phu!" Dứt lời, Hoàng Phủ Thiên Nguyên phóng mạnh đến, đảo mắt cái đã tới gần!
Trác Phàm giật mình, hắn vạn vạn không ngờ, sau khi biến hóa Địa Long thân, Hoàng Phủ Thiên Nguyên lại nhanh như vậy, gần như đã bắt kịp di hình đổi vị của hắn. Hắn không dám thất lễ, vội vàng nâng Địa Long Trảo quạt ra một vòng!
Đinh!
Giống như hai thanh lợi kiếm đụng vào nhau, hai Địa Long Trảo giao kích, không ai nhường ai.
Hoàng Phủ Thiên Nguyên nhếch miệng cười, bởi chính hợp ý hắn, hắn lập tức khóa cánh tay trái Trác Phàm lại!
Trác Phàm run lên, biết hắn đây rõ ràng là muốn cứng đối cứng a!
Lão nhi này toàn thân đều là long giáp, chẳng khác gì Cổ Tam Thông, hoàn toàn không có nhược điểm. Nhưng Trác Phàm hắn chỉ có hai thú quyền, còn lại đều là nhục thể nhân loại. Cho dù từng được luyện thể, cũng vẫn không mạnh đến mức có thể đánh ngang với địa long thân này.
Hoàng Phủ Thiên Nguyên một tay vững vàng khóa lại Trác Phàm, tay kia toàn lực vỗ tới đầu Trác Phàm!
Ầm! Lại một tiếng vang thật lớn, Trác Phàm nâng cánh tay phải đỡ lại đòn này.
"Hừ, tuy không biết ngươi luyện cánh tay phải kiểu gì, lại có thể cứng rắn đỡ lại Địa Long Trảo, nhưng quả là không tệ, hắc hắc hắc . . . đợi lão phu lấy mạng ngươi, vặt tay ngươi xuống, phải hảo hảo nghiên cứu mới được!" Hoàng Phủ Thiên Nguyên liếm liếm răng nanh đầy huyết tinh.
Trác Phàm cười lạnh: "Hoàng Phủ môn chủ, hai thằng con ngoan của ngươi đúng là di truyền từ ngươi mà, cả ba đứa, đứa nào cũng ngây thơ! Trác Phàm ta, nếu dễ lấy mạng như thế, lão tử sớm đã mất mạng, Bằng ngươi? Xứng sao?"
"Hắc hắc hắc... Đã như vậy, cái đầu trên cổ ngươi càng đáng giá lấy, lão phu sẽ coi đây là vinh!" Hoàng Phủ Thiên Nguyên cười lớn, tay trái Địa Long Trảo càng phát lực, nhưng không ngờ vẫn bị Kỳ Lân Tí chế trụ, không chút nhúc nhích.
Trác Phàm thầm hận, cố vung hai tay, lại chỉ thấy bị kẹp chặt, không thể động đậy nổi. Hoàng Phủ Thiên Nguyên thấy vậy liền cười to: "Ha ha ha... lão phu là Thần Chiếu đỉnh phong, ngươi chỉ là Thiên Huyền tam trọng. Lực lượng giữa hai người chúng ta, chung quy vẫn là có khoảng cách. Bây giờ ngươi không thể động, chẳng khác gì phế nhân. Nhưng lão phu dù không cần hai tay, vẫn có thể đòi mạng ngươi!"
Vừa dứt lời, Hoàng Phủ Thiên Nguyên đột nhiên mở miệng lớn, cắn xuống đầu Trác Phàm, cương phong tanh hôi, răng nanh bén nhọn, đều mang cho Trác Phàm một loại khí tức cực kỳ nguy hiểm.
Trác Phàm cắn răng, trán đã phủ đầy mồ hôi lạnh, trong tích tắc cái miệng con hung thú kia cắn xuống, mới bắt đúng thời cơ, đột nhiên cúi đầu xuống.
Ầm! Chấn động mãnh liệt truyền ra, làm cho màng mọi người nhĩ chấn động đến đau nhức. Cách gần nhất Trác Phàm, đầu óc còn bị chấn cho rung lắc mạnh, giống như muốn bị bạo chết.
Chỉ là một cái cắn, đã có thể phát ra sóng âm khủng khiếp như thế, có thể thấy được uy lực của nó mạnh mẽ đến cỡ nào!
Trác Phàm vẫn liều mạng lúc lắc hai tay, nhưng bất luận hắn làm sao, hai cánh hai tay vẫn không cách nào rút ra được.
Hoàng Phủ Thiên Nguyên cảm giác giống như mèo vờn chuột, khinh miệt nói: "Trác quản gia, ngươi cũng có ngày vô kế khả thi a!"
Hoàng Phủ Thiên Nguyên lần nữa mở miệng lớn, cắn phập xuống. Đồng thời, đuôi rồng phía sau như một cái roi thép quật mạnh về phía Trác Phàm.
Tiếng vút gió, tiếng giao thiết như vô vàn cái dùi chọc thẳng vào lỗ tai hắn, khiến đầu óc hắn quay cuồng, càng khiến hắn giật mình. Cái đuôi này, nếu quất trên người hắn, chỉ sợ có thể quất hắn thành hai nửa, nếu hắn tránh long vĩ, đầu nhất định khó mà tránh một cắn đang tới kia.