Chương 441: Xử trí
Tam hoàng tử biết được hoàng đế không có việc gì, mới thở phào một hơi, vui vẻ nói: "Quá tốt rồi đại ca, phụ hoàng với Vĩnh Ninh đều không sao, chúng ta coi như tới kịp!"
"Ừm, đúng vậy a, thiên hữu phụ hoàng!" Thái tử đạm mạc gật đầu, nhìn không ra hỉ nộ, rồi nhìn về phía nhị hoàng tử, phẫn nộ quát: "Lão nhị, ngươi tội ác tày trời, còn không mau thúc thủ chịu trói, theo Bản Điện đến trước mặt phụ hoàng thỉnh tội?"
Nhị hoàng tử khinh thường bĩu môi: "Hừ, thái tử, ngươi muốn ta xuống, chỉ sợ còn chưa đủ tư cách. Tuy ta khởi sự thất bại, nhưng dựa vào những thành vệ quân này, còn có bên cạnh Thần Chiếu cảnh, muốn phá vây ra ngoài, vẫn là không có vấn đề!"
"Há, thật sao?" Thái tử nở một nụ cười khinh thường, giương mắt đảo qua tất cả mọi người, hét lớn: "Các tướng sĩ Thành vệ quân, các ngươi chẳng lẽ đã quên, các ngươi là binh tướng của ai sao? Bây giờ các ngươi phản nghịch, các ngươi chạy được, nhưng trong hòa thượng chạy được, miếu không chạy được, đối mặt các ngươi sẽ là đại tội tru diệt cửu tộc!"
Nghe lời này, thành vệ quân chấn động, chiến ý vụt tắt, đầy vẻ bối rối.
Nhị hoàng tử lập tức bất an, đã biết thái tử muốn làm gì, song đồng nổi lên huyết hồng, nhưng lại không biết nên làm gì, chỉ có thể cắn răng.
Thái tử cao giọng nói: "Các ngươi đều là tướng sĩ tinh trung báo quốc, chiến công chói lọi, tuyệt không nên rơi vào kết cục như vậy. Bản Điện biết, lần này phản loạn, không có quan hệ gì với các ngươi. Chỉ muốn các ngươi biết sai mà sửa, Bản Thái Tử lấy danh nghĩa cam đoan, bệ hạ sẽ không truy cứu chuyện này nữa, các ngươi vẫn là thành vệ quân"
"Thái tử!" Nhị hoàng tử nổi giận gầm lên, hai mắt đỏ ngầu, nắm một thanh kiếm ngũ phẩm linh binh xông lên, một kiếm chém tới Thái tử.
Thái tử cười lạnh, không sợ chút nào, trong tay xuất hiện một cây đao ngũ phẩm linh binh, vận khởi nguyên lực, phất tay nhất kích!
Tiếng kim loại giao kích nổ tung, làm cho tất cả mọi người chung quanh đều phải che lấy lỗ tai. Khí bạo mãnh liệt phát ra, nhị hoàng tử liền bị đánh lui trở về, trên không trung phun máu, ngã rầm xuống mặt đất, sắc mặt trắng lên.
Thái tử đứng bình tĩnh tại chỗ, dưới chân hắn xuất hiện vô số vết nứt như mạng nhện, đang cấp tốc lan tràn ra phía ngoài.
"Nhị hoàng tử điện hạ!" Đám người bên cạnh nhị hoàng tử quýnh lên, vội đến bên hắn cho hắn dùng đan dược phục thương. Nhưng những thành vệ quân kia, dĩ nhiên đã không còn dám tiếp cận hắn, bao quát thống lĩnh thành Vệ Quân.
Dù sao thái tử đã cho bọn họ một con đường sống, nếu bọn họ không biết tốt xấu, thì mình chết cũng không sao, nhưng liên luỵ người nhà, liên luỵ cửu tộc mới là thống khổ mà bọn họ vạn lần chết cũng không chuộc được, bọn họ sẽ chết không nhắm mắt.
Thái tử rất hài lòng đối với những thái độ này, tiếp đó nhìn về phía những Thần Chiếu cảnh bên cạnh nhị hoàng tử: "Phàm là tu luyện giả, đơn giản là cần tài nguyên tu luyện mà thôi. Bây giờ hắn đã là bại tướng, còn có thể cho các ngươi cái gì? Nếu các ngươi có thể cải tà quy chính, Bản Điện nguyện ý mới chư vị trở thành cung phụng!"
"Hay là, các ngươi muốn khắp nơi chạy trốn với tên đệ đệ ngốc của ta? Ha ha ha. . . Phải biết, đại tội phản nghịch làm loạn, là giới tuyến mà Thần Chiếu cảnh cũng không thể tuỳ tiện vượt qua. Nếu không, tất sẽ bị toàn bộ đế quốc truy sát. Đương nhiên, nếu như các ngươi tự nhận có bản sự như Cổ Tam Thông năm đó, vậy Bản Điện không thể nói gì hơn!"
Những Thần Chiếu cảnh nhìn nhau, trên ót phủ đầy mồ hôi lạnh. Bọn họ chỉ là tu giả Thần Chiếu cảnh bình thường, không biến thái như đám Trác Phàm, Cổ Tam Thông.
Chỉ hơi suy nghĩ, bọn họ đều áy náy nhìn nhị hoàng tử, thở dài một hơi, chậm rãi rời đi, đi về phía thái tử.
Nhìn thủ hạ vừa bị dọa cái liền rời đi, chỉ còn lại mình hắn, nhị hoàng tử run run, giật mình lo lắng, trái tim rơi vào đáy cốc!
"Ha ha ha. . . Lão nhị, thấy không, ngươi vừa thất bại, ngươi đã chẳng còn gì cả. Những người này, những thành vệ quân này, đều không phải là của ngươi, mà chỉ là cái danh hiệu hoàng tử mang cho ngươi. Mà bây giờ, ngươi còn chẳng phải là hoàng tử, mà chính là một tên phản loạn, thúc thủ chịu trói đi, ha ha ha. . ." Thái tử cười lớn, khinh miệt nhìn hắn. Nhị hoàng tử co quắp ngã xuống đất, ánh mắt mê ly, đừng nói là mộng đế vương, hiện tại thân phận hoàng tử đều mất.
Tam hoàng tử bất đắc dĩ lắc đầu, phất phất tay, để hai người lên trói lão nhị lại. Trong lúc đó, lão nhị chỉ đờ đẫn mặc người ta trói, không biết là hối hận, hay là buồn bã. . .
Một lát sau, hoàng đế trở lại thư phòng như ngày thường, trong mắt thỉnh thoảng lóe lên vẻ đau thương. Vĩnh Ninh công chúa bưng một ly trà, cung kính đưa lên, khuyên nhủ: "Phụ hoàng, ngài đừng thương tâm, Nhị ca hắn chẳng qua là hám lợi đen lòng, ta thấy hắn không dám thương tổn ngài!"
"Ha ha ha. . . Nếu hắn thật có thể thương tổn được trẫm, trẫm sẽ còn vui mừng hơn rất nhiều. Chỉ tiếc tiểu tử này, chỉ có chút trình độ vậy a!" Hoàng đế cười khổ.
Vĩnh Ninh nghe vậy giật mình, khó hiểu nói: "Phụ hoàng, người. . . Có ý gì?"
"Không có ý gì! Vĩnh Ninh, đây là trò chơi giữa nam nhân, ngươi đừng nên hiểu, tốt nhất vĩnh viễn không nên hiểu!" hoàng đế chậm rãi lắc đầu, yêu thương xoa đầu viên ngọc quý trên tay, cười nói: "Trẫm hi vọng ngươi vĩnh viễn giống như bây giờ, không bị thế tục làm ô nhiễm!"
Vĩnh Ninh nghi hoặc chớp chớp mắt to xinh đẹp, mờ mịt gật đầu.
Hoàng đế cười khẽ: "Trẫm thích thấy ngươi ngây thơ như này, ha ha ha. . ."
Báo!
Lúc này, một tiếng quát to vang lên, một thị vệ cung kính chạy tới, quỳ xuống nói: "Khởi bẩm bệ hạ, phản quân đã bị thái tử điện hạ và tam hoàng tử điện hạ bắt sống toàn bộ. Hiện tại hai vị hoàng tử đang trói Nhị hoàng tử điện hạ ở bên ngoài, thỉnh cầu bệ hạ triệu kiến!"
"Hừ hừ hừ. . .Tới thật là kịp thời a!" hoàng đế cười lạnh, sau đó thản nhiên nói: "Truyền!"
"Vâng!" thị vệ lại khom người lui xuống.
Vĩnh Ninh lo âu nhìn hoàng đế, vội la lên: "Phụ hoàng, người dự định xử trí Nhị ca như thế nào?"
Hoàng đế híp mắt, nhưng không trả lời. Vĩnh Ninh thấy thế càng lo lắng. Dù sao bọn họ là huynh muội, sao có thể nhẫn tâm nhìn cha mình giết ca ca của mình? Nhưng nàng biết, tội phản nghịch, cho dù là hoàng tử, vẫn là tử tội! nàng chỉ có thể lo lắng cầu nguyện.
Rất nhanh, thái tử và bàn tử gô cổ nhị hoàng tử đến, quỳ xuống nói: "Phụ hoàng, nhi thần cứu giá chậm trễ, mong được thứ tội!"
"Thái tử, những thành vệ quân kia, còn có thủ hạ của lão nhị, ngươi định xử lý như thế nào?".
Thái tử đàng hoàng nói: "Xin phụ hoàng thứ tội, nhi thần tự tiện chủ trương, đã không truy cứu bọn họ, để mỗi người bọn họ trở lại cương vị mình!"
"Ừm, Pháp bất trách chúng, lúc này lại chính vào thời buổi rối loạn, xác thực không nên làm to chuyện. Thái tử, ngươi làm rất khá!" Hoàng đế gật đầu tán thưởng.
Thái tử vui vẻ nói: "Tạ phụ hoàng khích lệ!"
Hoàng đế nhìn về phía bị trói lão nhị, thản nhiên nói: "Lão nhị, trẫm đã từng nói với ngươi. Trẫm cho ngươi, ngươi mới có thể có. Trẫm không cho, ngươi không thể cưỡng bức, hiện tại ngươi hiểu chưa?"
"Hừ hừ, ta đã là bại tướng, có hiểu thì sao?" Nhị hoàng tử bật cười nói, sau đó lại thở dài, thất lạc nói: "Ta không ngờ ta phản nghịch lại chỉ dựa vài cái danh hoàng tử, mà danh hiệu lại là phụ hoàng ban cho. Hiện tại phụ hoàng thu hồi, ta chỉ là một phế nhân, ha ha ha. . . Phụ hoàng, người muốn ta minh bạch điểm này sao!"
Hoàng đế bất đắc dĩ lắc đầu: "Trời đất bao la, hoàng quyền lớn nhất. Trẫm chỉ là muốn nói cho ngươi biết, trẫm mới là chủ nhân Thiên Vũ, ngươi làm xằng làm bậy như thế nào cũng được, nhưng không thể phản trẫm, chỉ thế thôi!"
Nhị hoàng tử thở ra một hơi thật dài, cúi thấp đầu.
"Phụ hoàng, không biết ngài muốn xử trí Nhị ca như thế nào?" Lúc này, bàn tử cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Lời vừa nói ra, mọi người ào ào trố mắt nhìn về phía hoàng đế. Chỉ có nhị hoàng tử vẫn chỉ cúi đầu, đã không quan tâm hết thảy.
Hoàng đế nhắm mắt thật lâu, sau mới thở dài một hơi, thản nhiên nói: "Người đâu, giam nhị hoàng tử Vũ Văn Dũng vào địa lao, muôn đời không được ra!"
Nhị hoàng tử chấn động ngẩng đầu, không dám tin vào tai mình. Ngỗ nghịch phản loạn, tử tội, sao lại thế. . .
"Hổ dữ không ăn thịt con, ngươi có thể vì hoàng vị mà lấy mạng trẫm, nhưng trẫm không có lý do sát hại nhi tử mình! Đưa xuống đi. . .".
Nhị hoàng tử đỏ bừng hai mắt, không biết phải nói gì.
Bàn tử và Vĩnh Ninh nhau, đều thầm vui vẻ, chỉ có thái tử, tuy ngoài mặt mừng rỡ, nhưng hoàng đế có thể nhìn ra, sâu trong mắt hắn là sự không cam lòng.
"Thái tử, luốn làm Quân giả, lòng dạ phải rộng lớn, hắn đã không cản được ngươi rồi!" Đây là cảnh cáo, cũng lại là răn dạy, hoàng đế nói xong liền phất ống tay áo, để mọi người lui ra.
Thái tử chấn động, cuối cùng sắc mặt âm trầm, cúi đầu lui xuống. . .