Chương 437: Vé tàu
Xì xì xì!
Đạo đạo lôi quang hóa thành từng điện xà, tại toán loạn phía trên các cỗ thi thể. Bên cạnh, tài liêu luyện khí vũ động, lập loè lên quang huy sáng chói, chúng hóa thành dịch thể, chảy tới thi thể, chỉ chốc lát sau thì triệt để dung nhập.
Đây rất giống năm đó Trác Phàm luyện thể, nhưng lại càng thêm dễ dàng hơn rất nhiều. Bởi năm đó luyện thể là luyện cơ thể sống, hiện tại sở luyện là thi thể, không đau không thương, không cần quan tâm bởi vì nguyên thần sụp đổ mà thất bại. Cho nên Trác Phàm làm một lần hơn một ngàn bộ thi thể.
Chờ tất cả thi thể đều dung hợp hoàn thành, da mặt vốn khô quắt liền phát ra ánh lộng lẫy như kim loại, Trác Phàm mới quát: "Thay hình đổi vị, thần thức Quy Nguyên!"
Bính bính bính!
Bên cạnh Thi thể, vô số nhân trụ nổ tung lên, huyết nhục văng tung tóe, tứ tán các nơi, từ thể nội nhân trụ bay ra từng đạo hỏa quang, Trác Phàm lần nữa đánh ra thủ quyết, khiến chúng chui vào thi thể bên cạnh, trong nháy mắt này, những thi thể bắt đầu động đậy. Trác Phàm lại đánh ra thủ quyết, những thi thể đồng loạt hé miệng. Trác Phàm co ngón tay bắn ra từng hạt đan hoàn vào miệng họ.
"Dung Nguyên hợp nhất, Thiên Linh quy vị!" Trác Phàm lần nữa đánh ra thủ quyết. Tiếng vang ầm ầm liên tiếp phát ra, cả mảnh trời sấm sét liên tục, từng đạo sấm sét không ngừng đánh xuống. Cả tứ phía Hắc Phong Sơn đều chấn động.
Trác Phàm biết, đây là Thiên kiếp hàng thế. Phàm là vật thiên địa không dung hàng thế, tất bị Thiên kiếp hủy diệt, tránh cho đồ thán sinh linh, đây là thiên đạo. Bây giờ Trác Phàm luyện chế chiến khôi, chính là nghịch thiên mà đi, tự sẽ hạ xuống thiên kiếp.
Có điều, mình thật vất vả chuẩn bị tốt phục binh, sao có thể để Thiên kiếp dễ dàng hủy đi mất? Đã dám luyện chế, thì có phương pháp bảo toàn những chiến khôi này.
Hắn lần nữa đánh ra pháp quyết, bốn đạo hộ sơn đại trận đồng thời khởi động, bốn phía Phong Lâm Thành trong nháy mắt xuất hiện hắc khí cuồn cuộn. sấm sét vừa đánh vào trong hắc khí, liền biến mất không còn tăm hơi.
"Ẩn thiên nhãn, tị nhật nguyệt, thập giai linh trận, Ám Ảnh Tiềm Long trận, khởi!" Trác Phàm rống to, những hắc khí kia liền tụ tập một chỗ, xông tới những chiến khôi, chỉ trong nháy mắt, bao phủ toàn bộ bọn họ vào bên trong.
Chờ hắc khí tán đi, trước mắt Trác Phàm đã là một vùng đất trống, trong động không còn chiến khôi, những chiến khôi như thể chưa từng xuất hiện. Mà sấm sét mất đi mục tiêu công kích, liền run run mấy lần, sau đó tản đi.
Toàn bộ Phong Lâm Thành lần nữa khôi phục cảnh trí an lành. Chỉ là dị tượng đáng sợ vừa rồi vẫn khiến tất cả mọi người bất an.
. . . . .
Thời gian sau đó, cứ mỗi mấy tháng, dị tượng đều sẽ tới một lần, Trác Phàm không nói, không ai biết là chuyện gì xảy ra, chỉ biết nghi ngờ. Nhưng vì không có gì tổn thất, nên bọn họ cũng chẳng mấy quan tâm.
Trong lúc này, Đế Vương Môn dẫn đầu, theo sau là U Minh Cốc, Dược Vương Điện, thế như chẻ tre, rất nhanh thu phục được Tiềm Long Các và Kiếm Hầu Phủ. Mà sau khi chứng kiến thảm cảnh Hoa Vũ Lau, biết địch nhân thế lớn, không dám liều mạng, nên ngay từ đầu, hai nhà đã có ý định chạy trốn làm chủ. Cho nên, lúc Đế Vương Môn công phạt hai nhà, hai nhà không có bao nhiêu phản kháng, rất đơn giản phủi mông chạy đi. Cho nên so với Hoa Vũ Lâu, nhân mã hai nhà còn tính hoàn chỉnh.
Còn Trác Phàm thì tất nhiên thừa cơ đánh hạ Dược Vương Điện và Khoái Hoạt Lâm, đào tổ phần nhà bọn họ, mà ngay cả tổ phần minh hữu hắn cũng không buông tha. Đại thể là Đế Vương Môn vừa đánh hạ một nhà, vừa rời đi, hắn liền phái người đi động thủ. Cho nên trong khoảng thời gian này, Trác Phàm có thể nói là thu hoạch lớn, được mấy chục ngàn thi thể cường giả, kém nhất là Đoán Cốt cảnh, chiến khôi đã đạt đến mấy chục ngàns.
Chỉ là, những minh hữu của hắn lại không biết chút nào, vẫn coi hắn như thiên lôi sai đâu đánh đó, tất cả đều phát hận trên thân Đế Vương Môn.
Đến tận đây, ngự hạ thất gia đã cơ bản bị diệt, hai cực chi thế đã thành. Tiếp đó nên là chân chính hai đại trận doanh chém giết, tranh bá thiên hạ.
Hắc Phong Sơn, trong đại sảnh nghị sự, lúc này đã tập trung đầy người, đều là chưởng sự các nhà. Trác Phàm, Lạc Vân Hải đại biểu Lạc gia, ngồi tại chủ vị, phía dưới là Tiềm Long Các, Hoa Vũ Lâu, Kiếm Hầu Phủ.
Trác Phàm cất cao giọng: "Bây giờ hoàng thất loạn trong giặc ngoài, ốc còn không mang nổi mình ốc, cho dù Đế Vương Môn hành hung càn quấy khắp nơi cũng không thể làm gì. Hiện tại song phương đã triệt để vạch mặt, không phải hắn chết, chính là ta vong, chiến sự đã không thể tránh né!"
"Không thể tránh né thì không tránh, ngàn năm qua, mấy nhà chúng ta chịu bao nhiêu uất khí rồi? Giò vậy mà trực tiếp động thủ với chúng ta, hừ!" Trác Phàm vừa dứt lời, Long Cửu đã hừ lạnh, cả giận nói: "Trước kia chúng ta lấy đại cục làm trọng, có lẽ không dám liều mạng. Nhưng giờ có huynh đệ ngươi, lấy thực lực Lạc gia hôm nay, hoàn toàn có thể chiến với chúng. Chúng ta lấy ngươi cầm đầu, liều cho cá chết lưới rách!"
"Không sai, liều cho cá chết lưới rách!" Long Cửu vừa dứt lời, mọi người bốn phía lập tức hưởng ứng. Những người này trước kia là đệ tử ngự hạ gia tộc, hiện tại đều là người có gia viên bị hủy, có thể nói là đã trở thành dân liều mạng, không gì không dám làm.
Huống hồ, trận sống mái này còn là một cơ hội thật tốt để chấn hưng lại gia tộc, bọn họ sao có thể bỏ lỡ?
Trác Phàm mỉm cười thâm ý, thứ hắn muốn thấy chính là những biểu cảm này!
"Chư vị yên tâm, tổ huấn Lạc gia chúng ta là gì, chỉ có hai chữ nhân nghĩa! Chư vị đều là người từng giúp đỡ Lạc gia ta lúc Lạc gia sa sút, đại ân đại đức, Lạc gia không bao giờ dám quên. Lúc này các vị gặp nạn, Lạc gia tất sẽ đứng ra lấy lại công đạo cho các vị. Lão tử hạ chiến thư, chúng ta thề không đội trời chung với bọn chúng!"
"Thề không đội trời chung!" Mọi người nâng quyền reo hò, cao giọng đáp lời.
Có người còn cảm thán, Trác quản gia thật sự là người đầy nghĩa khí, Lạc gia thật là nhân nghĩa chi sư, không hổ là thư hương môn đệ. Làm cho Lạc Vân Hải nghe mà đổ mặt, chư vị trưởng lão Lạc gia thì đổ mổ hôi đầm đìa.
Tổ huấn Lạc gia đúng là coi trọng nhân nghĩa, điểm này bọn họ đều thông qua Lạc Vân Thường và Lạc Vân Hải nà biết được, nhưng mà gia tộc này đến tay Trác Phàm, đâu còn có cái gì mà nhân với nghĩa, lợi ích mới là mục tiêu cuối cùng. Tất cả mọi người nơi này, chỉ là công cụ để Trác Phàm lợi dùng mà thôi, từ cái lưỡi không xương của Trác Phàm mà bị mị hoặc, bọn họ cứ thế cam tâm bán mạng.
Nhưng vì lời Trác Phàm từng nói quá đúng, thế giới mạnh được yếu thua, chỉ nói nhân nghĩa, sẽ chỉ giống như Lạc gia trước kia, bị diệt đến không còn sót lại cặn!
Vì hiểu điều này, Lạc Vân Hải bình tĩnh lại, đứng lên trịnh trọng nói: "Các vị, hiện tại ta lấy danh nghĩa gia chủ Lạc gia định ra chiến thư, thảo phạt Đế Vương Môn, đòi lại công đạo!" Trong lời nói đã có thanh âm uy nghiêm sáng sủa truyền ra, làm cho mọi người lần nữa trở nên cuồng nhiệt. Trác Phàm âm thầm gật đầu, tiểu tử này rốt cục trưởng thành rồi.
Một nơi khác, Đế Vương Môn cũng đã định ra chiến thư, mục tiêu cuối của bọn họ, cũng chính là Lạc gia. Tiếp đó thì ai về nhà lấy.
U Minh mới đi được mấy bước, Lãnh Vô Thường chợt xuất hiện trước mặt hắn, cười nói: "U Minh tiên sinh, nghe nói ngươi rất thân quen với nhị hoàng tử?"
"Đúng vậy, hắn rất tín nhiệm ta!" U Minh gật đầu nói.
"Vậy thì tốt, vậy ta có thỉnh cầu này, ngươi hãy quay về bên cạnh nhị hoàng tử trước đi. Tuy chúng ta và Gia Cát Trường Phong đã đạt thành chung nhận thức, nhưng lão hồ ly này không đáng tin, vì lý do an toàn, chúng ta còn cần làm gián tiếp chuẩn bị. Dù sao chúng ta lập tức phải khai chiến với Lạc gia, lão phu tuyệt không hy vọng hoàng thất đứng ngoài làm kẻ ngư ông đắc lợi!"
U Minh hơi híp mắt, liền biết hắn đang nghĩ gì, bèn cười nói: "Ha ha ha... Ngươi với Trác Phàm thật chẳng khác gì nhau!"
Lãnh Vô Thường sững sờ, ngay sau đó cười to lên: "Ha ha ha... Thì ra là thế, xem ra hắn cũng cho ngươi một vé tàu chạy trốn a..."