Chương 434: Vây Nguỵ cứu Triệu
Mọi người sợ hãi cả kinh, chợt thấy một đội ngũ ngàn người xuất hiện, còn tưởng rằng là bị địch nhân phát hiện, liền bị dọa đến lảo đảo. Đến khi định thần nhìn lại, mới phát hiện, người cầm đầu nguyên lai là hai vị trưởng lão Lạc gia, Cừu Viêm Hải cùng Tuyết Thanh Kiến, lúc này mới yên lòng lại, thở dài ra một hơi.
Từ xa khom người cúi đầu, mỗ mỗ trấn định tâm thần, cung kính nói: "Nguyên lai là hai vị trưởng lão, thời khắc nguy nan như thế, có thể nhìn thấy các vị, thật sự là quá tốt."
"Hai nhà chúng ta là đồng minh, đây là bản phận của chúng ta!" Cừu Viêm Hải ôm quyền đáp, sau đó nhíu mày nói: "Mỗ mỗ, tại hạ có một chuyện thấy kỳ quái. Tin tức Đế Vương Môn muốn ra tay với các ngươi, chúng ta rõ ràng sớm đã truyền đến, vì sao các vị còn thành ra như này?"
Mỗ mỗ cùng các vị lâu chủ liếc nhìn nhau, gương mặt phát hồng, xấu hổ cúi thấp đầu, không biết trả lời như thế nào cho tốt.
Chẳng lẽ nói thẳng ra là, chúng ta căn bản không tin tưởng các ngươi, cho nên mới chậm chạp không quyết định sao? Như thế, quá lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, đến tận lúc này, người ta còn phái người tới cứu viện đây này!
Mỗ mỗ xấu hổ, vẫn cố gắng trấn định nói: "Thực không dám giấu giếm, lão thân bế quan nhiều ngày, gần đây mới xuất quan, tình báo, là bọn thủ hạ tiếp nhận. Các nàng ánh mắt còn thấp, không biết nặng nhẹ, cho rằng Đế Vương Môn không dám coi trời bằng vung như th, không coi là chuyện to tát. Đợi lão thân xuất quan biết được, đã hãm thành, không kịp! Ai,z hổ thẹn, hổ thẹn, khụ khụ khụ..." Mỗ mỗ lại ho khan mấy tiếng, hai gò má đỏ bừng.
Nói dối trắng trợn trước mặt chư vị lâu chủ như thế, đây là lần đầu tiên, nhất là còn đổ thừa trách nhiệm, thật sự khiến nàng thẹn đến muốn chui xuống đất. Nhưng không có cách, nàng tuyệt không thể thừa nhận sai lầm tệ hại bực này ngay trước mặt người Lạc gia, nếu không tất có hại đến quan hệ song phương.
Các nàng hiện tại đã là chó mất chủ, nên tuyệt không thể từ bỏ Lạc gia!
"A... Thì ra là thế!" Cừu Viêm Hải cùng Tuyết Thanh Kiến nhìn nhau, kêu kinh ngạc ồ lên, nhưng trong lòng đã cười lật trời. Lúc thu được ngọc giản cầu cứu từ Hoa Vũ Lâu, Trác Phàm đã đoán ra nguyên do, hai người cũng được biết.
Chỉ là Trác Phàm còn có ý chiếm đoạt Hoa Vũ Lâu, hai người bọn họ mới không giễu cợt các nàng, tránh thương tổn hòa khí, xấu đại kế của Trác quản gia. Cho nên bọn họ chỉ có thể nín cười, giả bộ tiếp nhận lý do này.
Chỉ là, ánh mắt hai người vẫn lộ ra vẻ mất tự nhiên. Mỗ mỗ thấy thế, liền đoán được hai người đã biết hết thảy nguyên do, nàng cực kỳ lúng túng, cứng đờ trật đầu, khó mà dám đối mắt với hai người.
Hừ, không biết nhân tâm tốt, còn nghi ngờ chúng ta? Hắc hắc hắc... giờ thì gặp quả táo rồi a! Luật hoa quả không chừa một ai.
Mỗ mỗ dường như nghe được tiếng lòng hai người, chỉ cảm thấy đắng chát.
Thấy vậy, Mẫu Đơn lâu chủ giận dữ, muốn lấy lại danh dự, bèn quát to: "Đúng rồi, Hoa Vũ Lâu chúng ta bị vây công, sớm đã phát ra thư cầu cứu, làm sao các ngươi giờ mới đến? Có phải phải chờ Hoa Vũ Lâu chúng ta bị diệt, các ngươi mới xuất hiện? Các ngươi còn có chút tình nghĩa đồng minh nào hay không?"
"Tiểu nha đầu, nếu chúng ta không có tình nghĩa, căn bản sẽ không xuất hiện ở đây, hừ!" Cừu Viêm Hải là Thần Chiếu cảnh, nể mặt Trác Phàm mới lễ kính với người Hoa Vũ Lâu, nhưng không ngờ lại bị một lâu chủ Thiên Huyền cảnh chất vấn, lúc này vẻ mặt liền âm trầm xuống, tức giận hừ lạnh.
Mỗ mỗ không dám đắc tội, vội vàng khuyên nhủ: "Cừu trưởng lão bớt giận, mẫu đơn nàng tính khí như vậy, ngài đừng để bụng!"
Ngay sau đó, mỗ mỗ quay đầu giận dữ mắng: "Mẫu đơn, Cừu trưởng lão ngàn dặm xa xôi tới cứu viện, chính là có hảo ý, ngươi làm sao có thể nói xấu người ta như thế, còn không mau nhận lỗi?"
"Hừ, hảo ý cái gì? Nế bọn họ thật có thành ý cứu chúng ta, nào chỉ đến mấy người như vậy, Trác Phàm đâu? Rõ ràng là không có tâm cứu chúng ta!" Mẫu Đơn lâu chủ bướng bỉnh, nghiêng đầu nói.
Cừu Viêm Hải cả giận nói: "Tiểu nha đầu vô tri, Trác quản gia chúng ta bày mưu tính kế, cái đám vô tri các ngươi biết cái gì?"
"Ngươi có biết, ngay khi các ngươi cầu viện, Trác quản gia đã hiểu, các ngươi nhất định là bởi vì chuyện Bồ Đề Tu Căn mà có nghi ngờ hắn, cho nên mới không tin chúng ta. Trác quản gia vốn đã căn dặn lão phu, không được để lộ việc này, để tránh hai nhà khó xử. Nhưng nha đầu ngươi đã nói như vậy, vậy lão phu cũng chẳng còn gì phải nể nang nữa, hừ!"
"Hừ, đúng thì sao, chẳng lẽ hắn trộm trấn lầu chi bảo của Hoa Vũ Lâu ta, ta còn có thể tin được nữa?" Mẫu Đơn lâu chủ cũng nổi giận quát lên, mặc kệ người trước mặt là cao thủ Thần Chiếu cường đại, đến cả mỗ mỗ kéo đều kéo không nổi, chỉ có thể liên tục ai thán, lo sợ.
Hai người này mặc dù đã vào Lạc gia, nhưng vẫn là hung thần ác sát của toàn bộ Thiên Vũ, đắc tội bọn họ, ai biết sẽ có kết cục gì?
Mẫu Đơn lâu chủ nhất định phải tranh giành nhất thời, quá không khôn ngoan!
Cừu Viêm Hải quát lạnh: "Tiểu nha đầu, nếu không phải có Trác quản gia, chỉ bằng mấy lời của ngươi, lão phu nhất định một chưởng đập chết ngươi!" Dứt lời, Cừu Viêm Hải lập tức bùng nổ sát khí, mọi người chung quanh không khỏi run rẩy, tất cả đều giật mình xiết chặt, mồ hôi lạnh chảy xuống như thác. Mỗ mỗ cả kinh đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng kéo Mẫu Đơn lâu chủ ra phía sau, hung hăng trừng nàng, để nàng im miệng.
Các nàng thật vất vả mới phá được vây, nếu lại phát sinh cãi vã với minh hữu, bị minh hữu diệt luôn, thì còn cái nịt!
Bây giờ người ta thế mạnh hơn ta, ngươi còn truy cứu nhiều như vậy làm gì?
Mỗ mỗ ai thán, hận không thể đạp Mẫu Đơn lâu chủ một phát. Nhiều năm như vậy, tính khí ngu đần của người làm sao lại không sửa? Giờ ra chuyện, có lẽ chúng ta phải toàn quân bị diệt vì cái miểng của ngươi a.
Tuyết Thanh Kiến thất không khí hiện trường ngưng trọng như thế, vội vàng ra hoà giải nói: "Ha ha ha... Tất cả mọi người là người nhà, làm gì phải giương cung bạt kiếm như thế? Ngươi nói xem có đúng không, mỗ mỗ?"
"Không sai, không sai, Tuyết trưởng lão nói quá đúng!" mỗ không ngừng gật đầu mỗ vội vàng tìm lối thoát, sau đó cúi người hành lễ Cừu Viêm Hải, khẩn thiết nói: "Cừu trưởng lão thứ tội, lão thân bình thường bỏ bê quản giáo, mới khiến cho nha đầu này làm càn. Hết thảy đều xin để lão thân chịu tội, xin ngài bớt giận!" Mỗ mỗ khom lưng rất thấp, không còn chút tác phong thiết nương tử ngày thường. Đến tận đây, các vị lâu chủ mới sâu sắc cảm nhận được, các nàng hiện tại chính thức là chó mất chủ, đã không có chút tư cách để mà kiêu ngạo.
Cừu Viêm Hải hừ lạnh, vẫn ngẩng cao đầu, không vui lòng.
Tuyết Thanh Kiến cười vỗ vai hắn: "Lão đầu tử, chưởng sự nhà người ta đều đã bồi tội cho ngươi, ngươi bao nhiêu cũng nên biểu thị chút đi!"
"Hừ!" Cừu Viêm Hải thở phì phò, vẫn ngẩng cao đầu.
Tuyết Thanh Kiến thấy hơi nặng nề, liền sút cho một phát vào mông, tức miệng mắng to: "Ngươi học được bản sự mới có phải không, lời lão nương đều không nghe lọt hả??"
Cừu Viêm Hải kiêng kị ủy khuất nhìn Tuyết Thanh Kiến. Ngay sau đó mới nhìn về phía mỗ mỗ, trở lại bình thường nói: "Thôi thôi, lão phu cũng không nhỏ mọn như vậy, khụ khụ khục..."
Tuyết Thanh Kiến bước tới cạnh mỗ mỗ, cười nói: "Các ngươi chớ để ý, lão gia hỏa này cũng tính khí nóng nảy, nhưng mà tới nhanh, đi cũng nhanh, không có gì đâu . Còn Bồ Đề Tu Căn, Trác quản gia có lệnh không cho phép nói nhiều, chúng ta không dám nói, các ngươi đến Lạc gia, hay là tự mình hỏi hắn đi!"
"Không dám, không dám!" Mỗ mỗ lắc đầu, rốt cục được thả lỏng. Tuyết Thanh Kiến vừa đã nói, ý là cam đoan Cừu Viêm Hải sẽ không thù các nàng. Nếu bị cường giả như vậy mỗi ngày mong nhớ, thật sự là gian nan, chỉ sợ ngủ đều không dám ngủ.
"Còn có..." Tuyết Thanh Kiến tiếp tục nói: "Khi các ngươi cầu viện, Trác quản gia quyết định chia binh hai đường. Chúng ta tới chỗ này tiếp ứng các ngươi, hắn thì dẫn người đi đánh Dược Vương Điện!"
"Dược Vương Điện? Hắn đến đó làm gì?" Mẫu Đơn lâu chủ lại ngáo lên. Nhưng bị mỗ mỗ trừng mắt, liền rúc đầu về, không dám nói nữa.
Cừu Viêm Hải cười lạnh, chen lời: "Cho nên lão phu mới nói các ngươi kiến thức nông cạn, Trác quản gia thần cơ diệu toán, biết các ngươi bị bao vây, đã phỏng đoán đối phương sẽ vây điểm đánh viện binh. Lúc trước chúng ta thấy người của Kiếm Hầu Phủ cùng Tiềm Long Các đến, lại trúng mai phục, bị đánh đến thảm a. Chẳng lẽ ngươi cho rằng, Trác quản gia sẽ mang theo người Lạc gia trùng cái quỷ kế cỏn con này?"
"Hừ hừ hừ... nói cho các ngươi biết, Trác quản gia liệu địch tiên cơ, đi diệt hang ổ Dược Vương Điện, đây là vây kế sách Nguỵ cứu Triệu! Rất nhanh thôi, chiến báo bên kia sẽ truyền đến nơi đây, Đế Vương Môn sẽ ngay lập tức đi cứu Dược Vương Điện, hiểm cảnh của các ngươi chẳng phải sẽ được giải sao? Đến lúc đó, dù còn sót lại ít nhân mã, nhưng chúng ta mang theo mấy ngàn đệ tử, vẫn có thể nội ứng ngoại hợp với các ngươi, giải quyết bọn họ. Chỉ là không ngờ a, các ngươi nhanh như vậy đã thủ không được, aizz!"
Nghe được lời này, tất cả người Hoa Vũ Lâu đều ngây người, ngay sau đó thì như muốn khóc lên.
Con mẹ nó, chúng ta phá vây quá sớm rồi!
Sớm biết như thế, chúng ta phải thủ thêm mấy ngày mới đúng a! Nhất là mỗ mỗ, hối hận đến xanh ruột, đây lại là một quyết định cực kì sai lầm a! Nàng đã hại chết bao nhiêu tỷ muội rồi . . .
Chỉ có hai người Cừu Viêm Hải cùng Tuyết Thanh Kiến liếc nhìn nhau mỉm cười, trong mắt chỉ có vô hạn giảo hoạt cùng khinh miệt.
Aizz, Hoa Vũ Lâu a, thật sự là sắp bị Trác quản gia với Đế Vương Môn chơi cho thảm. Mà đến tận đây, các nàng cũng nên quy tâm đi...