Chương 408: Điều kiện

Chương 408: Điều kiện

Nhóm Dịch Tại Hạ Bất Tài

Thanh tùng thúy bách, đình đài lầu các!

Tại một toà trạch viện tĩnh mịch nằm ẩn mình bên trong núi Cô Sơn. Thần Toán Tử Lãnh Vô Thường lẳng lặng ngồi trong đình nghỉ mát ưu nhã phía sau hậu viện, phẩm tửu ngắm cảnh, rất tự tại.

Hưu!

Đột nhiên, tiếng xé gió vang lên, một hắc ảnh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, định thần nhìn lại, lại chính là Trác Phàm không thể nghi ngờ.

Nhìn thấy vị lão đối thủ, cũng là lão bằng hữu này, Trác Phàm không khỏi cười lớn một tiếng, ôm quyền nói: “Ha ha ha... Xin lỗi, xin lỗi, một đường bị Cổ Tam Thông truy sát, hiện tại mới cắt đuôi được nên tới chậm, mong ngài rộng lòng tha thứ.”

“Ha ha ha... Cổ Tam Thông tuy chỉ có một thân cậy mạnh, nhưng muốn từ trong tay hắn đào thoát, cũng không phải là chuyện dễ dàng a. Toàn bộ Thiên Vũ, đoán chừng cũng chỉ có Trác quản gia có thể làm được, bội phục bội phục!” Lãnh Vô Thường cũng ôm quyền, xu nịnh nói.

Trác Phàm cười gật đầu, quay qua nhìn quang cảnh sơn thủy hoa điểu ở bốn phía, cảm thán nói: “Đế Vương Môn đúng là Đế Vương Môn, thế mà tại Cô Sơn cách đế đô chẳng đến mười dặm lại có thể cất giấu một tòa biệt viện ưu nhã như thế, ngoại nhân lại còn không hề biết đến, thật sự là khó được a!”

“Đây là đương nhiên, đế đô tốt xấu lẫn lộn, đủ hạng người tụ tập ở tại đó, chính là nơi tình báo lưu thông nhiều nhất. Đế Vương Môn ta lòng mang thiên hạ, tự nhiên sẽ muốn xây một trạm tình báo bí mật tại nơi không người nào biết. Hơn nữa, Trác quản gia có thể yên tâm, cứ điểm này, liền thám tử của hoàng thất cũng không biết, chúng ta có thể an tâm tâm tình!”

Trác Phàm gật đầu đồng ý, tiếp theo liền đi thẳng vào vấn đề, ôm quyền nói:

“Lãnh tiên sinh, lần này đa tạ ngươi đã rút đao tương trợ, chắc hẳn là ngươi đang giữ người Lạc gia trong tay, không biết bọn họ hiện giờ ở đang nơi nào?”

Nói đến đây, Trác Phàm giả bộ hướng bốn phía xem, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nói: “A, làm sao còn chưa thấy bọn họ đi ra?”

Trong mắt lóe lên tinh mang, Lãnh Vô Thường mỉm cười, lắc đầu nói: “Trác quản gia, lúc trước ngươi tìm đến lão phu, nhờ lão phu giúp đỡ, khi ngươi xảy ra chuyện, tìm cách đem người Lạc gia kéo vào trong tay Đế Vương Môn, lão phu đều đã làm hết. Như vậy, hẳn là ngài sẽ không còn coi ta là địch nhân đi.”

“Đây là đương nhiên!”

Gật đầu thừa nhận, Trác Phàm kiên định nói: “Lúc đó ta đã nói, chỉ cần ngươi giúp ta làm thành chuyện này, chẳng khác nào bước lên thuyền ta!”

“Thế nhưng, còn có câu nói tiếp theo, không phải sao?”

Trong mắt lóe lên tinh quang, Lãnh Vô Thường cười khẽ một tiếng: “Lãnh mỗ chỉ giúp ngươi làm chuyện này, tiếp đó, Lãnh mỗ vẫn là đại quản gia của Đế Vương Môn, hết thảy đều lấy lợi ích của Đế Vương Môn làm chuẩn. Cho nên cho dù Trác quản gia không xem Lãnh mỗ là địch nhân, Lãnh mỗ lúc này cũng không thể không đem Trác quản gia làm đối thủ lớn nhất!”

Khẽ nhướng mày, Trác Phàm nhìn hắn một cái thật sâu, bật cười gật gật đầu:

“Không sai, xác thực là như thế. Như vậy, Lãnh tiên sinh là muốn giống như hoàng thất, lấy người Lạc gia ra để áp chế đối phó ta sao?”

“Làm sao dám? Tính khí của Trác quản gia t, lão phu cũng không phải là không biết, tại Bách gia tranh minh lão phu sớm đã lĩnh giáo qua. Lấy thực lực của chúng ta bây giờ, mà dám đi chọc giận một vị tuyệt thế cao thủ như Trác quản gia, tuyệt đối là không khôn ngoan. Nếu thật như thế, chẳng phải là chúng ta đã hoành thành tâm nguyện của hoàng thất, lưỡng bại câu thương, vì người khác may áo cưới sao? Lãnh mỗ sao có thể ngu xuẩn như thế?”

“Vậy ý ngươi là...” khẽ híp mắt một cái, Trác Phàm lạnh lùng nói.

“Giao dịch!”

Lãnh Vô Thường chém đinh chặt sắt, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Lúc trước Trác quản gia để Lãnh mỗ đem người Lạc gia đưa vào trong tay, chắc là cảm thấy cứu người từ phía Đế Vương Môn, so với cứu người từ trong tay hoàng thất thì dễ dàng hơn nhiều. Mà tình huống thực tế, cũng xác thực là như thế. Đem một củ khoai lang bỏng tay cầm ở trong tay, chúng ta xác thực cũng không dám làm gì bọn họ, lại còn phải hầu hạ như hầu hạ tổ tông, chờ đến khi an toàn thì giao lại cho Trác quản gia. Bất quá, như vậy thì lại dễ dàng cho Trác quản gia, nhưng chúng ta làm như thế lại là trắng trắng xuất lực, vậy cũng quá thua thiệt đi. Cho nên, còn xin Trác quản gia xuất ra một vật để trao đổi!”

Lông mày nhíu lại, Trác Phàm không rõ ràng cho lắm, nghi ngờ nhìn nhìn lên người mình, đứng lên đi một vòng, thản nhiên nói: “Thứ gì, tự ngươi chọn đi, coi như là mặt mũi, tình cảm sâu đậm, hay là trinh tiết, đều tùy tiện cho ngươi lấy đi!”

“Ba món đồ này, ngươi có sao?” Bất đắc dĩ trợn mắt một cái, Lãnh Vô Thường từ chối cho ý kiến cười cười.

Tròng mắt bất giác ngưng tụ, Trác Phàm nhíu mày, trách mắng: “Ai nói ta không có, chí ít trinh tiết, lão tử mấy chục năm như một ngày, còn một mực bảo lưu lấy!”

Không khỏi bật cười một tiếng, Lãnh Vô Thường bỗng nhiên trở nên nghiêm túc hơn, chân thành nói: “Trác quản gia, xin ngươi đừng nói đùa. Chúng ta chỉ muốn một kiện đồ vật, chỉ cần ngươi giao ra,

, chúng ta sẽ an an toàn toàn giao lại tất cả người Lạc gia cho ngươi, nhất định sẽ không thất hứa. Nếu như ngươi không chịu, thì xin lỗi, chúng ta cũng không thể ép ngươi, nhưng nếu như ngươi muốn cứu người, cũng không biết bọn họ ở nơi nào.

Chúng ta cứ như vậy một mực hao tổn, chờ đến khi tin chiến thắng của hoàng thất truyền đến, thì tất cả đều sẽ bị bọn họ tận diệt a, sau cùng cũng chỉ có thể đồng quy vu tận!”

“Đồ vật trọng yếu như vậy, là cái gì a, ta có sao?” Sắc mặt bất giác trở nên nghiêm túc hơn, Trác Phàm nhíu chặt lông mày, trong lòng nổi sóng.

Hắn nhìn bộ dáng Lãnh Vô Thường không giống như đang làm bộ, đồ vật này tựa hồ thật rất trọng yếu đối với bọn hắn, cho nên thà rằng cá chết rách lưới cũng phải lấy được. Chính là, người tàn tật liền thành quỷ!

Chỉ là hắn thực sự nghĩ không ra, hắn có đồ vật gì, có thể có tác dụng trọng yếu như vậy?

Nhóm Dịch Tại Hạ Bất Tài

Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển ...

Hít một hơi thật sâu, Lãnh Vô Thường nhìn chằm chằm hắn, gằn từng chữ một:

“Bồ Đề Tu Căn!”

Trác Phàm sững sờ, kêu lên sợ hãi.

Lãnh Vô Thường thấy thế liền chặn lại nói: “Trác quản gia hẳn là sẽ không quên a, tám năm trước, lúc ngươi đại náo Hoa Vũ Lâu, đã thuận tiện đoạt đi linh dược bát phẩm, Bồ Đề Tu Căn của các nàng. Mời ngươi đem đồ vật này giao cho lão phu, lão phu sẽ lập tức thả người!”

“Thế nhưng là... Thứ này không có ở trên người ta. Hay là ta lấy linh dược bát phẩm khác cho ngươi!” Trác Phàm nháy mắt mấy cái, thử dò xét nói.

Hung hăng lắc đầu, Lãnh Vô Thường kiên định nói: “Không được, chúng ta chỉ muốn Bồ Đề Tu Căn, cho dù là linh dược cửu phẩm thập phẩm, chúng ta cũng không cần!”

Nhìn vẻ mặt kia kiên định của hắn, Trác Phàm không khỏi sửng sốt, sắc mặt quỷ dị, nghi ngờ hỏi: “Bồ Đề Tu Căn này trọng yếu như vậy sao? Ta bồi thêm cho ngươi mấy cái linh dược bát phẩm không được sao?”

“Không không không, đương nhiên không được!”

Thở dài, Lãnh Vô Thường bất đắc dĩ nói:

“Bây giờ đã là thời khắc các đại thế gia chiến đấu một trận cuối cùng, lão phu cũng không muốn dối gạt Trác quản gia ngài. Ngài biết vì sao chúng ta nhìn chằm chằm vào Hoa Vũ Lâu không thả không? Không phải là bởi vì các nàng chỉ là một đám nữ nhân chỉ biết lo liệu việc nhà, thực lực yếu nhất, mà cũng bởi vì các nàng đang nắm giữ trong tay bí bảo Bồ Đề Tu Căn được tương truyền qua các đời, đây là đồ vật chúng ta nhất định phải có được. Nếu không, Đế Vương Môn chúng ta muốn phát triển thế lực, đều có thể ra tay với các thế gia khác, làm gì cứ phải nhìn chằm chằm vào đám đàn bà kia, còn phải mang trên lưng lên một cái ô danh khi dễ nữ nhân, khiến người trong thiên hạ chế nhạo?”

Liếc hắn một cái thật sâu, Trác Phàm thấy hắn không giống như đang nói dối, liền gật đầu, nhưng cũng liên tục cười khổ: “Lãnh tiên sinh, ta cũng cùng ngài ăn ngay nói thật đi. Ngài muốn đồ vật gì đều không quan trọng, nhưng Bồ Đề Tu Căn, thật sự không ở trong tay ta. Lúc trước ta cướp đi cái đồ chơi kia, chỉ là một cái chướng nhãn pháp, đem Hoa Vũ Lâu ra khỏi tầm mắt của Đế Vương Môn, thứ thực vật kia sớm đã trở về, nếu không phải vậy, chúng ta làm sao có thể kết làm đồng minh, sẽ chẳng có ai muốn cùng người cướp đoạt đồ vật của ngươi kết thành đồng minh, đúng không?”

Không khỏi khẽ giật mình, Lãnh Vô Thường khẽ vuốt chòm râu, gật đầu, con ngươi chuyển trái chuyển phải, đải quanh, thở dài: “Quả là thế, thực ra lão phu đã đoán được từ lâu đoán, bất quá hôm nay được Trác quản gia xác nhận, cũng coi như là chứng thực cái suy đoán này. Bất quá dù vậy, lão phu vẫn phải hướng Trác quản gia đòi kiện đồ vật này!”

“Vì sao lại hướng lão tử đòi, ngươi đi tìm Hoa Vũ Lâu đi a?” Trừng mắt một cái, Trác Phàm không rõ ràng cho lắm.

Cười nhạt lắc đầu, Lãnh Vô Thường thở dài: “Chúng ta nhìn chằm chằm Hoa Vũ Lâu nhiều năm như vậy, đều không lấy được, các nàng xem Bồ Đề Tu Căn kia trọng yếu như mệnh của các nàng, coi như chúng ta có đem toàn bộ Hoa Vũ Lâu bắt lại, đoán chừng cũng không tìm ra được. Nhưng Trác quản gia ngươi lại không giống vậy, ngươi cùng các nàng là minh hữu, nếu để ngươi đi...”

“Ngươi là muốn ta đi lừa gạt?” Tròng mắt hơi híp lại, Trác Phàm hừ lạnh lên tiếng: “Ngươi cũng nói các nàng là minh hữu của ta, nếu lão tử làm ra loại chuyện này, Lạc gia lập tức sẽ mất sạch uy tín, bị ba nhà vứt bỏ, rơi vào cô lập, bị các ngươi vây công. Lãnh tiên sinh, kế sách một hòn đá ném hai chim này thật sự rất hay a!”

“Ha ha ha... Lão phu không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ là đơn thuần muốn có được Bồ Đề Tu Căn mà thôi.” Khẽ vuốt một chút chòm râu, Lãnh Vô Thường dương dương tự đắc: “Dù sao điều kiện đã mở ra, có nguyện ý đi làm hay không là chuyện của ngươi. Chung quy thì người đang ở trong tay chúng ta, chừng nào ngươi đến đổi người, đều tuỳ thuộc vào ngươi. Cái này dù sao cũng so với cứu người từ trong tay hoàng thất thì dễ dàng hơn nhiều a!”

“Được rồi, ngươi ở lại cẩn thận suy nghĩ một chút, Lãnh mỗ cáo từ trước... Chờ đến khi ngươi lấy được đồ vật kia, lại đến tìm Lãnh mỗ đi.” Lãnh Vô Thường vung phất ống tay áo, đột nhiên rời đi.

Trác Phàm nắm chặt song quyền, ánh mắt híp lại, quay người lại rồi cũng biến mất.

Nơi này, lại một lần nữa trở nên đến cô quạnh u tĩnh…

Bạch!

Trong một khu rừng rậm cách trạch viện kia chừng hơn một dặm, Trác Phàm đột nhiên xuất hiện, Cổ Tam Thông đang buồn bực ngán ngẩm ngồi trên một đầu cành cây tại đó, nhìn thấy Trác Phàm trở về thì không khỏi vui vẻ nói: “Lão cha, ngươi trở về. A, không phải nói mang những tên kia trở về à, làm sao chỉ một mình ngươi?”

“Bà mẹ nó chứ à, lão hồ ly kia ra điều kiện cho lão tử mới thả người!”

Căm hận mắng một tiếng, Trác Phàm vừa nhìn về phía Cổ Tam Thông vừa nói: “Tiểu tam tử, đại tiểu thư cùng những người kia chắc ngươi đều biết, lỗ mũi của ngươi không phải rất linh sao, ngửi thử một chút xem vùng này có mùi của bọn họ hay không?”

Cổ Tam Thông gật đầu một cái, chiếc mũi ngọc tinh xảo hơi hơi lắc một cái, liền hít vào một hơi, nhắm mắt tĩnh tâm cảm thụ phân biệt mỗi một đạo khí tức.

Nhưng đến sau cùng, Cổ Tam Thông vẫn bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: “Lão cha, trong phạm vi ngàn dặm quanh đây đều không có tung tích của bọn họ!”

“Lão già này quả thật là đầy đủ cẩn thận, sợ lão tử tìm tới bọn họ, thế mà không hề đem con tin đến phụ cận, căn bản là không có ý định giao con tin đến cho lão tử!”

Trác Phàm thở phì phò, tức giận mắng một tiếng, trong lòng âm thầm suy nghĩ.

Thật lâu sau, mới thở dài ra một ngụm trọc khí, trong mắt lóe lên tinh quang, quyết định: “Được thôi, lão tử đành phải đi Hoa Vũ Lâu, đem vật kia lấy về. Bất quá khoản nợ này, lão tử ghi lại, hừ!”

Giận hừ một tiếng, Trác Phàm đạp chân xuống, lăng không bay lên. Cổ Tam Thông thấy thế, cũng hóa thành một đạo hồng quang, vội vã đuổi theo!

Nhóm Dịch Tại Hạ Bất Tài

Hai tên đại quái vật hướng về phương hướng Hoa Vũ Lâu bay thật nhanh. Chính là muốn trộm đi bảo bối của bọn họ, Bồ Đề Tu Căn

Hoa Vũ Lâu, một đám thanh xuân nữ tử, gặp nạn...