Chương 394: Người của mình
Gia Cát Trường Phong dẫn đầu tiến lên, hàn huyên vài câu, tất nhiên là không đề cập tới lí do tại sao bọn họ lại chật vật như vậy, vì giữ lấy thể diện cho bọn họ. Sau đó dẫn bọn họ tiến vào hoàng thành, văn võ đầy triều thiết yến khoản đãi, nhưng vẫn chưa tới ngày mừng thọ, nên không thể yết kiến Thiên Vũ hoàng đế.
Sau khi ăn uống một phen, Sứ đoàn Khuyển Nhung lần nữa được mời ra khỏi Hoàng thành, đến dịch quán để nghỉ ngơi. Điều này làm mọi người không còn gì để nói. Ngươi nha, đã không cho chúng ta vào hoàng thành, còn mang bọn ta đi vào ăn uống cái gì, hoàng đế đều không gặp được.
Nhưng không có cách, đây chính là lễ nghĩa!
Mang ngươi vào hoàng thành thiết yến, là ngươi tôn kính, các ngươi nha, không phải là hoàng thân quốc thích, dựa vào cái gì mà được vào hoàng thành?
Tất nhiên, Sứ đoàn Khuyển Nhung sẽ được xếp vào dịch quán cao cấp nhất để nghỉ ngơi, còn lại những binh lính kia thì vài những dịch quán bình thường, ngủ giường lớn chung nhau, nhưng anh lính đêm chung chăn thành tri kỷ.
Chung quanh các dịch quán đều có quân đội Độc Cô Chiến Thiên trấn giữ, nói là bảo vệ, thực ra ai cũng hiểu là giám thị, để phòng những người Khuyển Nhung này có hành động gây rối!
Đêm khuya, một bóng người đáng yêu dễ dàng tránh né sự dò xét của hộ vệ, đến trước một gian phòng đã tắt đèn, gõ nhẹ hai tiếng, nhỏ giọng nói: "Đại ca, ta đến!"
Một tiếng cọt kẹt, cánh cửa mở ra, bé gái kia chui vào :3, lúc ngẩng mặt lên, chính là Thác Bạt Liên Nhi. Lúc này, trong phòng đã có sáu người, năm người tất nhiên là mấy người Thác Bạt Lưu Phong, còn có một người lại cúi mặt, ẩn dưới một bộ hắc bào, không nhìn rõ là ai.
"Đại ca, hắn là ai?" Thác Bạt Liên Nhi giật mình, chỉ người áo đen kia nói.
Thác Bạt Lưu Phong cùng quốc sư Hãn Thiết Ma liếc nhìn nhau, đều cười nhẹ.
Lúc này, đạo hắc ảnh kia chậm rãi ngẩng đầu, phát ra một tiếng cười quen thuộc: "Ha ha ha. . . Liên Nhi cô nương, hôm nay lão phu còn nâng cốc nói chuyện vui vẻ với ngươi, buổi tối liền không biết sao :3 ?"
Tê!
Thác Bạt Liên Nhi hít sâu một hơi, cả kinh nói: "Gia. . . Gia Cát Trường Phong, ngươi. . . sao lại thế. . ."
"Liên Nhi, đừng ngạc nhiên, Gia Cát thừa tướng. . ." Thác Bạt Lưu Phong cười thâm thúy nói: "Hắn là người một nhà!"
Cái gì?
Thác Bạt Liên Nhi run lên, cẩn thận chằm chằm Gia Cát Trường Phong một hồi lâu, lại thủy chung khó mà tin được sự thật này. Đường đường thừa tướng đứng đầu tứ trụ Thiên Vũ, lại là người của mình, sao có thể?
Gia Cát Trường Phong đạm mạc nói: "Liên Nhi cô nương, lão phu cùng lệnh tôn, quốc sư còn có hoàng đế quý quốc, sớm đã bí mật kết giao mấy chục năm, ngươi không cần hoài nghi!"
Liên Nhi giật mình, chớp chớp đôi mắt to mỹ lệ, rồi khi thấy Thác Bạt Lưu Phong gật đầu, mới tin tưởng hết thảy, thản nhiên nói: "Khó trách huynh nói đã tính toán tất cả, nguyên lai là có Gia Cát thừa tướng làm nội ứng, hắn hẳn là người mà huynh nói là tuyệt đối đáng tin."
Thác Bạt Lưu Phong chỉ cười nhẹ, rồi nhìn về phía Gia Cát Trường Phong nói: "Thừa tướng đại nhân, lần hành động này của chúng ta, phải chăng còn giữ nguyên kế hoạch tiến hành? Thế nhưng, ta cảm thấy, thế cục Thiên Vũ có biến hóa rất lớn!"
Gia Cát Trường Phong cười nhẹ gật gật đầu: "Ha ha ha. . . Thiếu soái thật sự là nhạy cảm, mấy năm này xác thực như thế. Cho nên kế hoạch của chúng ta cần điều chỉnh một chút!"
"Có điều, các vị xin yên tâm, thế cục này đối với chúng ta lại là biến theo chiều hướng tốt hơn!"
"Há, sao lại như vậy?" Hãn Thiết Ma hỏi.
Gia Cát Trường Phong khoan thai nói: "Kế hoạch ban đầu của chúng ta là thừa dịp tiệc mừng thọ, dẫn cao thủ Khuyển Nhung vào đế đô. Đến lúc đó Thác Bạt nguyên soái hưng binh thảo phạt, dẫn dắt Độc Cô Chiến Thiên đi, Đế Vương Môn thừa cơ ra tay với sáu nhà còn lại, gây nên đại loạn bảy nhà. Hoàng đế bề bộn nhiều việc trấn áp, bên cạnh sẽ không người. Đến lúc đó chúng ta chung sức hợp tác, thứ vương sát giá, phải có hơn chín phần mười cơ hội. Mà hoàng đế một khi chân lạnh toát, hoàng triều sẽ như quần long vô thủ, Độc Cô Chiến Thiên cho dù là bách chiến lão soái, nhưng không có phía sau cung cấp, sẽ binh bại như núi đổ. Đến lúc đó đại quân Khuyển Nhung có thể tiến quân thần tốc, đoạt lấy giang sơn Thiên Vũ dễ như trở bàn tay!"
"Mà lại, mấu chốt nhất là, đây hết thảy đồng thời phát sinh nhanh chóng. Đến khi hộ quốc tam tông phát hiện cũng đã chậm. Đến lúc đó cho bọn họ chỗ tốt, bọn họ đương nhiên sẽ không nhúng tay vào sâu. Như vậy giang sơn Thiên Vũ, chúng ta chia đều!"
"Không sai, kế hoạch lúc trước xác thực như thế, nhưng bây giờ lại có biến số gì?" Hãn Thiết Ma gật đầu hỏi.
Gia Cát Trường Phong cười thâm thúy: "Thiên Vũ bây giờ, không còn là ngự hạ thất gia, mà là ngự hạ bát gia. Bây giờ còn toàn diện tạo thế chân vạc, thăng bằng vô cùng. Đế Vương Môn bị kiềm chế, muốn khởi sự, không dễ dàng như vậy!"
"Há, sao lại thế. . ." Thác Bạt Lưu Phong vội la lên.
Gia Cát Trường Phong mỉm cười tiếp tục nói: "Gia tộc thứ tám kia, hôm nay các ngươi đã gặp, chính là gia tộc lấy đại quản gia Trác Phàm cầm đầu, Lạc gia!"
"Trác Phàm? Chính là người cản đường chúng ta?" Mọi người cùng kêu lên.
Thác Bạt Lưu Phong phóng ra sát ý, lạnh lùng nói: "Người này không thể sống, đã có trở ngại đối với kế hoạch, vậy chúng ta trợ Đế Vương Môn chút sức lực, diệt trừ Lạc gia!"
"Thác Bạt công tử, xin nghĩ lại!" Gia Cát Trường Phong cười lạnh, khinh miệt nói: "Nếu Trác Phàm dễ xử lý như vậy, thì hắn đã sớm chết, sao có thể sống đến hôm nay? Nói thật, không phải lão phu xem thường chư vị. Chỉ là, nếu bây giờ các ngươi ra tay với Trác Phàm, chỉ sợ toàn quân bị diệt sẽ là các ngươi!"
Mọi người biến sắc, khó tin nhìn Gia Cát Trường Phong.
Thác Bạt Liên Nhi càng không phục kêu lên: "Gia Cát thừa tướng quá mức nói chuyện giật gân, Trác Phàm này trước kia ta đã gặp qua, tuy lợi hại, nhưng vẫn chưa tới mức thiên hạ vô địch. Chỗ ta có Tra Lạp Hãn cùng Triết Biệt, bất kỳ người nào, đều có thể tuỳ tiện đẩy hắn vào chỗ chết. Hai người liên thủ, hắn càng không sống quá một hơi!"
Nghe được lời này, Tra Lạp Hãn cùng Triết Biệt đều kiêu ngạo ngẩng cao đầu!
Thế nhưng, Gia Cát Trường Phong lại vẫn lắc đầu: "Ha ha ha. . . Liên Nhi cô nương, ngươi gặp hắn lúc nào? Lúc đó hắn tu vi như thế nào?"
"Đại khái. . . Một năm trước, lúc đó hắn là Đoán Cốt cảnh đỉnh phong!" Thác Bạt Liên Nhi nói: "Hiện tại hắn là Thiên Huyền tam trọng, đúng là tiến bộ rất nhanh, nhưng nói chung vẫn không có gì đáng chú ý!"
Gia Cát Trường Phong bật cười lắc đầu, thở dài: "Tục ngữ nói, kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải lau mắt mà nhìn. Huống chi là loại quái vật như Trác Phàm, cách một năm sao? Ha ha ha. . . Chớ thấy hắn chỉ là Thiên Huyền tam trọng, nhưng những Thần Chiếu các ngươi muốn đối phó hắn, lão phu chỉ có thể nói là châu chấu đá xe, tự chuốc lấy nhục!"
Nghe thấy lời ấy, Tra Lạp Hãn cùng Triết Biệt liền giận dữ, Gia Cát Trường Phong lại hoàn toàn không quan tâm, sắc mặt còn cấp tốc lạnh xuống: "Huống hồ, Thiên Vũ hiện tại chính là cục diện bế tắc, nhìn như bình ổn, nhưng lại sóng ngầm phun trào, một khi đánh vỡ, Thiên Vũ sẽ rơi vào đại loạn khó có thể bình phục. Đến lúc đó, chúng ta hành động sẽ dễ dàng hơn. Mà bây giờ nhân tuyển tốt nhất có thể xáo trộn tử cục này, chính là Trác Phàm. Cho nên, các ngươi tuyệt đối không thể động đến hắn, biết không?"
Nói xong lời cuối cùng, Gia Cát Trường Phong đã có ngữ khí mệnh lệnh, không thể làm trái!
Mọi người đều không cam lòng, dù sao bọn họ là cao thủ Khuyển Nhung, không thể nghe mệnh lệnh của Gia Cát Trường Phong hắn.
Chỉ có quốc sư Hãn Thiết Ma, sau tỉ mỉ suy nghĩ một phen, thì gật đầu: "Được, tình thế nơi này, ngài rõ ràng nhất, chúng ta nghe thừa tướng đại nhân an bài!"
Nghe được lời này, Gia Cát Trường Phong mới hài lòng gật đầu. Tiếp đó, lại cùng đám người bố trí một phen, xong xuôi, hắn mới lặng lẽ rời đi.
Mà bên ngoài, sớm có Âm Dương song lão tiếp ứng hắn.
Chờ Gia Cát Trường Phong rời đi, nơi này chỉ còn lại có người Khuyển Nhung, Tra Lạp Hãn mới tức giận nói: "Quốc sư, công tử, chúng ta thật phải nghe lão hồ ly kia sao?"
Hãn Thiết Ma than nhẹ nói: "Hết cách, chúng ta chưa quen nơi này, tốt nhất không nên khinh cử vọng động!" Rồi liếc mắt nhìn Hô Liên Sài nói: "Ẩn Lang Vệ, cho ngươi ba ngày, tra rõ ràng đại sự Thiên Vũ thời gian gần đây, cùng phân bố, quan hệ giữa các thế lực, đừng để sai sót!"
Hô Liên Sài đỏ mặt lên, sau đó khom người lĩnh mệnh, cấp tốc biến mất trong màn đêm. . .
Tại mnơi khác, trong ngự thư phòng hoàng thành, hoàng đế đang dựa bàn phê duyệt tấu chương, thỉnh thoảng ho nhẹ.
Đột nhiên, một đạo hắc ảnh lóe qua, quỳ trước mặt hoàng đế, khom người bẩm báo: "Khởi bẩm bệ hạ, Sứ đoàn Khuyển Nhung đã tiến vào dịch quán. Mà lại tối nay, thừa tướng đại nhân cũng đến đó."
Hoàng đế đột nhiên cười to: "Ha ha ha. . . Rốt cục bắt đầu có hành động. . ."
Nói rồi, hoàng đế cầm ra một quân cờ, trong mắt đầy vẻ thâm thúy: "Cờ đã bố đủ, đánh xong bàn cờ này. . ."
Cùng một thời gian, tế tự phủ, Vân Sương đang xem xét Thông Thiên Nghi, Trác Phàm thì canh giữ cửa, chau mày, suy nghĩ những chuyện sáng nay.
Riêng là nữ tử Khuyển Nhung, càng làm cho hắn càng chú ý!
Ông!
Một cơn chấn động phát ra, Thông Thiên Nghi dừng lại, Vân Sương thở thở hồng hộc mấy hơi, trên ót đã là chảy ra mồ hôi tinh mịn.
"Thế nào, Sương Nhi, thiên tượng có cải biến sao?" Trác Phàm khẩn cấp hỏi.
Sương Nhi chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt ngưng trọng: "Chẳng những không có, mà lại Bàn Long chi thế càng sâu, còn có rất nhiều phi long tại thiên chi thế!"
Trác Phàm biết, phi long tại thiên, cửu ngũ chí tôn, chính là ý nhất thống thiên hạ.
Nói cách khác, Sứ đoàn Khuyển Nhung nhập đế đô, tiền cảnh hoàng thất càng tốt hơn, nhưng như vậy càng khiến hắn thấy kỳ quái, trừ phi. . .
Trác Phàm đã nghĩ đến gì đó.
Vân Sương cầu khẩn nói: "Trác quản gia, bây giờ thiên hạ loạn cục càng thêm rõ ràng. Bách tính sinh linh đồ thán, đã thành thế không thể nghịch chuyển. Chỉ cầu ngươi có thể nghịch thiên cải mệnh, cứu người trong thiên hạ thoát khỏi khói lửa!"
"Người nhà họ Vân các ngươi thật là kỳ quái, kẻ sát hại thân nhân mình có thể để qua một bên mà đi quản nhàn sự của người khác" Trác Phàm nhìn chằm chằm Vân Sương, sau đó lại bật cười lớn: "Ngươi yên tâm, ngươi là người của ta, nguyện vọng của ngươi, ta sẽ giúp ngươi thực hiện!"
"Không, là vì thiên hạ thương sinh. . ." Vân Sương vội vã giải thích.
Trác Phàm lại cười trêu nói: "Vì ngươi thì ta mới làm, còn vì thương sinh, ta không làm, ngươi nói ta nên vì ai đây?"
"Cái đó. . . Vậy thì vì ta. . ." Vân Sương ngượng ngùng cúi thấp đầu.
Trác Phàm cười lớn một tiếng, rồi rất nhanh lại thở dài một hơi, suy tư đủ điều.
Xem ra, tất cả mọi người đều là vì Lạc gia mà đến a. . .