Chương 39: Lại giết thêm một Thiên Huyền

Chương 39: Lại giết thêm một Thiên Huyền

"Lại là ngươi." Giản trưởng lão híp mắt, rồi ánh mắt dừng lại trên Tà Nguyệt Luân trong tay Trác Phàm, cả kinh nói: "Ma bảo này, sao lại nằm trên tay ngươi? Vân trưởng lão đâu?"

Trác Phàm cười tà, giơ Tà Nguyệt Luân lên, thản nhiên nói: "Ngươi thấy sao?"

Giản Phàm hoảng hốt, khó tin nói: "Chẳng lẽ... Không thể nào, lão đầu kia làm sao có thể chết trong tay một tên mao đầu tiểu tử? Thế nhưng..."

Lại nhìn Ma bảo kia, trên mặt Giản Phàm hiện lên vẻ phức tạp, có sợ hãi thán phục, có thống hận, càng nhiều là mê mang...

Nhưng mà, bất kể như thế nào, Ma bảo của U Minh Cốc tuyệt không thể rơi vào tay ngoại nhân, ánh mắt Giản trưởng lão nhìn Trác Phàm đã hiện rõ sát ý.

Hiểu rõ tâm tư của đối phương, Trác Phàm nhếch miệng lên, nhỏ giọng truyền âm cho Lôi Vũ Đình: "Lát nữa ngươi nghe ta, tập trung vào trái tim lão, sau đó nhắm mắt lại, dùng Kinh Lôi Chỉ đâm thẳng qua là được, việc còn lại, ngươi không cần quan tâm!"

Nghe vậy, Lôi Vũ Đình không khỏi kinh dị nhìn Trác Phàm, nhắm mắt lại, làm sao có thể đánh trúng hắn? Mà lại, dù có trợn tròn mắt, đối chiến cao thủ Thiên Huyền cũng không có chút phần thắng nào a.

Nhưng rồi rất nhanh, Lôi Vũ Đình liền nghĩ rõ ràng, theo những chuyện trước kia Trác Phàm từng làm, hắn là người không từ thủ đoạn. Hắn cứu mình, có lẽ chỉ là vì để mình làm mồi dụ, cuối cùng đi chịu chết thôi.

Nghĩ tới đây, Lôi Vũ Đình đau khổ gật đầu, dù sao trước khi tới đây, nàng cũng đã không còn tâm tư sống tiếp.

Trác Phàm gọi Huyết Anh vụng trộm trở lại thể nội, rồi hét lớn: "Động thủ."

Dứt lời, Trác Phàm xông về phía trước, Lôi Vũ Đình thì theo lời Trác Phàm, nhắm hai mắt, nhận chuẩn phương hướng, dùng Kinh Lôi Chỉ đâm tới.

Giản trưởng lão không khỏi sững sờ, hiển nhiên không ngờ bọn họ lại dám động thủ trước. Nhưng cũng không sao, thân thể Thiên Huyền cảnh rất mạnh, Tụ Khí cảnh không phá nổi phòng ngự của hắn. Bây giờ thứ duy nhất có thể kích thương hắn chỉ có Tà Nguyệt Luân, cho nên hắn chỉ cần tập trung vào Trác Phàm là được. Giản trưởng lão hoàn toàn không thèm quan tâm Lôi Vũ Đình.

Rốt cục, Lôi Vũ Đình dẫn đầu vọt tới trước mặt Giản trưởng lão, nhưng ngay lúc này, Trác Phàm lại chợt lách người xuất hiện trước mặt nàng, Tà Nguyệt Luân chém nghiêng xuống Giản Phàm.

Giản Phàm dễ dàng tóm lấy cánh tay Trác Phàm, khinh thường nói. "Hừ, tiểu thủ đoạn che mắt này của ngươi có thể hữu dụng đối với người khác, nhưng mà đừng nên làm trước mặt lão phu, lão phu sẽ không mắc lừa đâu."

"Thế nhưng... Ngươi vẫn mắc lừa đó!" Trác Phàm nở một nụ cười quỷ dị.

Giản trưởng lão chợt sợ hãi cả kinh, nhìn vẻ mặt hắn lúc này, trong lòng bỗng nhiên phát lên cảm giác bất an.

Nhưng, hắn còn chưa kịp biết rõ xảy ra chuyện gì, thì một đạo hồng quang đã từ thể nội Trác Phàm lẻn vào trong thân thể của hắn, ngay sau đó, chỗ tay cụt của hắn vừa mới được cầm máu liền phun ra nước suối.

Giản Phàm trừng mắt, giận dữ gầm lên: "Thì ra là ngươi?"

Hắn còn nhớ rất rõ, lúc trước nếu không phải có dị vật nhập thể, hắn sao lại bị tam trưởng lão Tiềm Long Các một trảo vồ lìa cả cánh tay.

"Tiểu tử ngươi có gan lắm, hại lão phu mất đi một cánh tay!" Giản Phàm cắn răng nghiến lợi, "Lão phu sẽ bức ma vật của ngươi ra, chém ngươi thành muôn mảnh."

Vừa nói, Giản trưởng lão vừa tụ nguyên lực lại.

Có thể cảm nhận được Huyết Anh bị áp lực, Trác Phàm lại cười quỷ dị: "Giản trưởng lão, lần này ngươi lại bị lừa nữa rồi."

Giản Phàm còn chưa hiểu hắn có ý gì, thì từng đạo lôi mang chợt nổ vang bên tai, Kinh Lôi Chỉ của Lôi Vũ Đình xuyên qua thân thể Trác Phàm, đâm thẳng tới tim Giản Phàm.

Giản trưởng lão trợn to hai mắt, không cam lòng cắn răng, dòng máu cuồn cuộn chảy ra từ trong miệng.

"Giản trưởng lão, chủ công không phải ta, ngươi đoán sai rồi." Trác Phàm tuy bị thương, khóe miệng rỉ máu, nhưng hắn vẫn cười, cười đến mức dị thường làm người ta sợ hãi, "Ngươi cho là chỉ có Tà Nguyệt Luân mới có thể thương ngươi, nhưng đừng quên ngươi đang trọng thương, thân thể đã không mạnh như trước kia, tất cả nguyên lực lại tụ về thể nội để khu trừ ma vật của ta, ha ha ha..."

Thấy thế, trong mắt Giản trưởng lão xuất hiện vẻ sợ hãi hiếm có.

Tâm kế như thế, tàn nhẫn như thế, đây thật sự chỉ là một thiếu niên sao...

"Thật đáng sợ..." Thân là cao thủ ma đạo, di ngôn của Giản Phàm chỉ có ba chữ, rồi chậm rãi ngã xuống. Ai có thể ngờ, Trác Phàm vậy mà lại dùng mình làm mồi nhử, sau đó để ma vật đánh lén, cuối cùng để Lôi Vũ Đình kết liễu địch nhân.

Mỗi một bước đều hiểm tượng hoàn sinh, chỉ cần có một bước đi nhầm, vậy bọn họ đều sẽ phải chết.

Đáng tiếc, kế hoạch của Trác Phàm, mỗi một bước đều không có sơ hở, làm cho Giản trưởng lão khinh suất chủ quan mà bỏ mạng, nhất là bước cuối cùng, Trác Phàm hoàn toàn dùng thân thể ngăn trước mặt Giản trưởng lão, để hắn không chú ý được Lôi Vũ Đình, đây cũng là nguyên nhân trí mạng cho Giản trưởng lão.

Chuyện này mà truyền đi, chỉ sợ sẽ không ai tin tưởng, hai tiểu bối Tụ Khí cảnh thế mà có thể tính toán cao thủ Thiên Huyền cảnh tới chết!

Trác Phàm té xuống đất, cả người đầy máu tươi. Lôi Vũ Đình rơi nước mắt, nàng coi là Trác Phàm muốn hy sinh nàng, bản thân thì tìm cơ hội đánh lén. Không ngờ kết quả ngược lại, hắn hy sinh chính hắn, tạo cơ hội cho nàng.

Trong lúc nhất thời, ngàn vạn tình hoài quanh quẩn tâm người thiếu nữ, có đau lòng, có ấm áp, còn có nhiều cảm giác khác nữa, đó là những cảm giác lạ lẫm mà hấp dẫn mà Dương Minh chưa từng cho nàng.

Lôi Vũ Đình quỳ rạp xuống trước mặt Trác Phàm, nhìn gương mặt suy yếu của hắn, lẩm bẩm nói: "Trác Phàm, thật xin lỗi."

Trác Phàm khoát tay, lắc đầu nói: "Chuyện không liên quan đến ngươi, vừa rồi Huyết Anh của ta bị thương nặng, ta cũng đã nội thương."

Nói rồi, Trác Phàm gọi Huyết Anh trở về: "Lần này cần liệu thương một thời gian dài đây."

Chính hắn thụ thương thì không phải vấn đề quá lớn, bản mệnh Huyết Anh thụ thương mới đáng lo.

Nghe được lời này, Lôi Vũ Đình càng cảm kích mà nước mắt chảy dài, bây giờ nàng mới hiểu được, thì ra ma vật kia chẳng những là bảo bối của hắn, còn liên quan trực tiếp tới sinh mệnh của hắn.

Nhưng dù là thứ quan trọng như vậy, thời khắc mấu chốt, hắn vẫn vì nàng mà cản một kích trí mệnh.

Trong lúc nhất thời, trong ánh mắt Lôi Vũ Đình nhìn v Trác Phàm dường như có thêm thứ gì đó mới mẻ. Nhưng Trác Phàm lại hoàn toàn không chú ý.

Trác Phàm chỉ chỉ thi thể Giản Phàm, thản nhiên nói: "Ngươi đi kiểm tra người hắn đi, trưởng lão U Minh Cốc, trên người nhất định có rất nhiều đồ tốt."

Gật đầu, Lôi Vũ Đình chạy đến chỗ thi thể Giản Phàm, hành sự rất chuyên nghiệp, làm cho Trác Phàm cũng không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ không hổ là sơn tặc.

Gom hết đồ trên người Giản Phàm lại xong xuôi, Lôi Vũ Đình mang tới trước mặt Trác Phàm, nhìn ánh mắt dị dạng của hắn, Lôi Vũ Đình biết hắn đang suy nghĩ gì. Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu nàng ngượng ngùng mà cúi thấp đầu, như thể đã làm chuyện gì mất mặt lắm.

Đẩy những vật kia đến trước mặt Trác Phàm, Lôi Vũ Đình dường như có ý tránh đi ánh mắt của Trác Phàm, chuyện này trước kia là chưa từng có.

Trác Phàm cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không thèm để ý, sau đó bắt đầu tỉ mỉ xem di vật của Giản trưởng lão.

Đầu tiên là giới chỉ trữ vật, trong này đều là những vật quý trọng nhất. Ngưng thần xem một hồi, Trác Phàm sáng mắt lên, vì đã tìm được thứ hắn muốn.

Trong tay xuất hiện hai mảnh ngọc giản, chính là võ kỹ Linh giai cấp thấp của Lôi gia, Kinh Lôi Chỉ và của Thái gia là Đoạn Phong thối!

Tuy hắn không hiểu vũ kỹ của ba nhà có bí mật gì, nhưng U Minh Cốc đã sưu tập, vậy nhất định có uẩn khúc, cứ cất đi đã.

Tiếp đó, hắn lại xem một phen, chỗ còn lại đơn giản là vài công pháp vũ kỹ cùng mấy thứ như Linh thạch, những thứ này, trong mắt Trác Phàm chỉ là một đống rác, hắn hất tay lên, ném cho Lôi Vũ Đình.

"Theo quy củ của sơn tặc, gặp mặt phân một nửa, chỗ này cho ngươi."

Lôi Vũ Đình lắc đầu nói: "Lão đầu kia là do ngươi giết, những thứ này đều của ngươi."

"Ta không muốn, mấy thứ này, ta chướng mắt!" Trác Phàm khinh thường nói, sau đó nhìn về phía một cái túi, túi chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, nhưng Trác Phàm lại biết đây là cái túi cực kỳ hi hữu, có thể đựng vật sống. Mà bên trong đó tất nhiên là Thôn Phệ Quỷ Nha.

Trác Phàm cất cái túi vài ngực, vui mừng cười. Vật này có tác dụng lớn, biết đâu có thể moi ra bí mật của Tử Lôi Kim Nhãn.

Lôi Vũ Đình xem đồ vật trong giới chỉ một phen, không khỏi giật nảy cả mình, liền nói: "Trác Phàm, chiếc nhẫn này, ngươi vẫn nên cầm đi."

"Ta biết Lạc gia các ngươi có tiền, không quan tâm những linh thạch này, nhưng nơi này còn có một số vũ kỹ cùng công pháp Linh giai, đây là thứ có thể ngộ nhưng không thể cầu, nhất định có tác dụng cực kỳ quan trọng đối với việc trọng chấn Lạc gia các ngươi."

Trác Phàm khinh miệt hừ nói: "Mấy thứ bỏ đi như này, lão tử muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, ta không thèm. Nếu như ngươi không muốn thì ta vứt hết vậy."

Nói rồi, Trác Phàm làm bộ muốn ném ra, Lôi Vũ Đình lập tức bắt lại cổ tay hắn, đoạt lại giới chỉ, oán giận nói: "Ngươi sao lại phá của như thế chứ, đến cả vũ kỹ Linh giai mà cũng không muốn, thật không biết sao mà ngươi lên làm quản gia Lạc gia được. Cứ cái đà này, Lạc gia có tiền cũng sẽ bị ngươi phá sạch."

Trác Phàm bật cười lắc đầu, cũng không muốn giải thích nhiều, hắn vung tay lên thu nhập thi thể vào trong Giản Phàm trong giới chỉ rồi nói: "Được rồi, chúng ta trở về thôi. Đánh cả một đêm, Tiềm Long Các bên kia chắc cũng ổn thỏa rồi."

Lôi Vũ Đình gật đầu, vội vàng đỡ Trác Phàm dậy. Nhưng mà Trác Phàm thực sự quá hư nhược, chỉ có thể tựa cả người lên vai nàng, điều này không khỏi làm nàng đỏ mừng cả hai má lên.

"Chờ đã!" Nhưng mới đi được mấy bước, Trác Phàm đột nhiên nói, ánh mắt dần dần lạnh xuống: "Tiểu tử Dương Minh kia đâu?"

Nghe được lời này, Lôi Vũ Đình cũng sững sờ, nhìn bốn phía một phen, lại không thấy bóng dáng Dương Minh đâu cả.

Vừa rồi bọn họ chỉ lo chiến đấu với Giản trưởng lão, vậy mà quên mất Dương Minh, để hắn thừa dịp loạn trốn thoát.

"Đáng chết, lại để cho hắn chuồn mất." Lôi Vũ Đình không cam lòng cắn môi.

Trác Phàm thờ ơ lắc đầu: "Một nhân vật nhỏ thôi, không quan trọng, có điều..."

Lúc này, hắn lại đột nhiên nhớ tới cái thằng đồ đệ đáng chết của hắn, Triệu Thành, trong mắt bỗng nhiên hiện lên nồng đậm sát ý: "Dù có là tiểu lâu la, giữ lại cũng rất phiền phức. Lần sau gặp lại, nhất định phải làm thịt hắn!"