Chương 382: Huyễn Không chi uy
Ông!
Một đạo quỷ dị không gian ba động phát ra, thống lĩnh áo đen cùng đám người áo đen chỉ cảm thấy toàn bộ thiên địa đều đang vặn vẹo, trời đất quay cuồng. Chỉ trong chớp mắt, cảnh trí trước mặt bọn họ biến chuyển, tất cả đều biến thành một màu tái nhợt, giống như đi đến một không gian lạ lẫm dị độ.
"Huyễn trận!" Thống lĩnh áo đen quá sợ hãi, kêu lên: "Sao có thể, ngươi bố trí từ khi nào?"
"Ha ha ha. . . Ngươi không cần biết!"
Trác Phàm chậm rãi xuất hiện trước mặt hắn, nhàn nhạt cười: "Hắc quỷ, ngươi biến mình thành linh khôi, xem như tuyệt con đường sau này. Tuy linh khôi chuyển đổi hư thực, nửa người nửa quỷ, khó có thể nắm lấy. Nhưng tương tự, không có thân thể, nguyên thần không có nơi trú, thật sự là rất dễ hồn phi phách tán a. Mà lại, nguyên thần ngươi sẽ nhạy cảm gấp trăm lần người bình thường, có thể nói là một loại ưu thế, nhưng nếu gặp phải thống khổ, sẽ là yếu điểm lớn nhất!"
Vừa dứt lời, trong tay Trác Phàm bỗng xuất hiện một thanh dao sắc bén, trong ánh mắt kinh dị của thống lĩnh áo đen, dứt khoát cắm vào trong cơ thể hắn!
A!
Tiếng kêu to tê tâm liệt phế vang tận mây xanh, thống lĩnh áo đen đầm đìa mồ hôi lạnh, run rẩy quỳ rạp trên đất. Ánh mắt nhìn Trác Phàm, trong mắt chỉ có đầy hoảng sợ!
Đinh!
Một tiếng vang nhỏ, trong tay Trác Phàm lần nữa xuất hiện một thanh trường kiếm, lại cắm tới sau lưng hắn.
Thống lĩnh áo đen kinh hãi nhảy về phía sau, đã tránh thoát. Nhưng đúng vào lúc này, lại một trận kịch liệt đau đớn lóe lên trong đầu, hắn lần nữa thê thảm gào lên, mắt nhìn về sau, thấy chẳng biết lúc nào, sau lưng hắn đã có một thanh trường kiếm sáng loáng.
"Ha ha ha. . . Ngươi không cần tránh, tránh cũng vô dụng."
Trác Phàm đầy vẻ dữ tợn: "Ta đã nói rồi, linh khôi sẽ có cảm giác gấp thường nhân trăm lần, nhược điểm lớn nhất là nơi đây. Chắc ngươi cũng đã phát hiện, đây chỉ là ảo giác. Thế nhưng đối với các ngươi, đến chỗ này lại càng thêm yếu ớt. Mà lại, thời gian nơi này trôi qua chậm chạp, ta đúng là mới cắm ngươi hai đao, nhưng đối với bên ngoài, một hơi đều chưa trôi qua. Cho nên, chúng ta còn nhiều thời gian chơi đùa! Ha ha ha. . . Hết thảy huyễn cảnh đều là giả, nhưng duy chỉ có thống khổ lại là thật. Đến khi ngươi không chịu nổi, chính là thời khắc ngươi hồn phi phách tán!"
Tròng mắt Trác Phàm bỗng nhiên ngưng tụ, lóe qua một đạo tà mị, hơi vung tay, bốn năm lưỡi dao sắc bén lại cắm vào lồng ngực thống lĩnh áo đen, làm cho hắn thê lương rống to.
Nơi này là huyễn cảnh Trác Phàm tạo ra, là địa bàn của hắn, hết thảy đều do hắn khống chế, ở nơi này, hắn giống như một vị thần. Đây chính là Không Minh Thần Đồng tầng thứ ba, Huyễn Không. Những nơi ánh mắt chiếu tới, có thể tạo một khoảng không gian có thể tự do thao túng huyễn cảnh.
Trác Phàm bởi vì luyện hóa Lam Hải Mị Ảnh Dực, Không Minh Thần Đồng tầng thứ ba là Huyễn Không, phát sinh cộng minh cùng hai cánh thận thuật quỷ dị, mới trùng hợp xuất hiện, xem như đánh bậy đánh bạ mà thành.
Bên ngoài huyễn cảnh, tiếng kêu thảm thiết vang vọng đất trời, tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người, không nháy mắt nhìn bóng người cao ngạo kia.
Đại quản gia Lạc gia, Trác Phàm, chỉ đứng bình tĩnh một chỗ, nhìn chằm chằm bọn người áo để, khiến bọn người áo đen vừa còn gáy như gà, bao quát thống lĩnh áo đen, nay đều kêu thảm lăn lộn đầy đất, như bị tra tấn sống không bằng chết.
Cách biệt thực lực hai bên, thật quá lớn a!
Trác đại quản gia, quả nhiên như truyền ngôn, là một con quái vật thực sự!
Ba người Lệ Kinh Thiên thì càng trợn tròn mắt. Tuy bọn họ biết Trác Phàm lợi hại, nhưng tuyệt đối nghĩ không ra có thể lợi hại đến loại trình độ này, một ánh mắt liền có thể diệt cả đám người kia? Mà lại, còn không giống như là trừng bọn họ thì xong việc, mà rất khoan thai tự đắc tra tấn bọn họ.
Nghĩ tới đây, ba người nhìn nhau, thổn thức một trận. Bọn họ là trưởng lão Lạc gia, trước kia Trác Phàm dựa vào bọn họ, được bọn họ bảo hộ, thế nhưng chẳng biết lúc nào, tiểu tử này đã siêu việt bọn họ quá nhiều, căn bản chính là trời với đất.
Nhìn bóng người cao ngạo lạnh lùng, ba người lắc đầu cảm thán, tiểu quái vật này, bọn họ thật sự là vỗ mông ngựa cũng không đuổi kịp. . .
Thế nhưng bọn họ lại sao biết, vì để duy trì Huyễn Không, Trác Phàm phải tiêu hao đại lượng lực lượng nguyên thần. Chớ thấy hắn một bộ phong khinh vân đạm, nhưng thực tế là cái trán đã chảy ra từng tia từng tia mồ hôi lạnh, trong lòng càng là khẩn trương, thầm mắng, đám rùa con này, sao lại chịu đau giỏi như thế, bị lão tử cắm 3600 đao, thế mà còn chưa chết? Có thể thấy, bọn họ ngày bình thường được huấn luyện tàn khốc đến cỡ nào, mới có thể luyện ra ý chí kiên cường như thế!
Phốc!
Như vì đáp lại Trác Phàm, một tiếng vang trầm phát ra, một người áo đen ôm đầu, gào thét như đứt cuống họng, ngay sau đó nằm bất động. Tiếp đó, một cỗ hắc khí lan tràn ra từ trong bộ giáp hắn mặc, tiêu tán trong không khí, cuối cùng biến mất!
Trác Phàm hít sâu một hơi, lộ ra vẻ dữ tợn: "Những linh khôi này, rốt cục đến cực hạn!"
Phốc phốc phốc. . .
Quả nhiên, như Trác Phàm sở liệu, ngay sau người đầu tiên ngã xuống, rất nhanh có liên tiếp người áo đen ào ào ngã xuống đất, giáp sắt ào ào đổ ra, từng tia từng tia hắc khí bay ra, tiêu tán hư vô, xem như triệt để hồn phi phách tán!
Trác Phàm đồng thời được thở dốc, càng nhiều người chết, hắn càng đỡ phải tiêu hao lực lượng nguyên thần. Đến sau cùng, mấy trăm người áo đen đều tiêu tán vô tung, chỉ còn lại thống lĩnh áo đen, còn đang ôm đầu tru lên, cắn răng kiên trì.
Trác Phàm cười lạnh, lúc này, tầm mắt hắn đã trở nên mơ hồ, nhưng hắn lại không quan tâm, còn cố duy trì Huyễn Không!
Còn kém một chút, một chút nữa thôi là có thể giết chết hắn!
Trác Phàm cười thầm, song quyền chăm chú, cắn răng kiên trì. . .
Hưu!
Đột nhiên, một tiếng xé gió bén nhọn vang lên, một hòn đá nhỏ đột nhiên bắn tới trước mặt Trác Phàm. Có điều, tuy là cục đá tuy nhỏ, nhưng lực đạo lại nặng khủng khiếp, còn chưa đến, đã như tòa núi lớn đè xuống, làm cho Trác Phàm chỉ cảm thấy khí tức trì trệ.
Thế nhưng, Trác Phàm có hai thú quyền, nào phải quan tâm thứ điêu trùng tiểu kỹ? Cánh tay phải chỉ nhấc nhẹ, đã vững vàng giữ cục đá trong tay. Nhưng đồng thời, Trác Phàm đã phân thần, Huyễn Không chi cảnh hơi run run, lộ ra sơ hở.
Thống lĩnh áo đen khẽ giật mình, cảm nhận được khí tức ngoại giới, ngay lập tức toàn lực lao ra.
"Không tốt, Trác quản gia, tên kia thoát được!" Lệ Kinh Thiên giật mình rống to.
Đồng tử phải Trác Phàm lập tức lóe lên hai vòng tròn màu vàng.
Không Minh Thần Đồng tầng thứ hai, phá không!
Hưu!
Một tia sáng bắn tới thống lĩnh áo đen, thống lĩnh áo đen giật mình, vội vàng hóa thành một đạo hắc khí trốn tránh, thế nhưng tại thời điểm phá không chấn động xuyên qua, hắn vẫn cảm thấy thống khổ đến tê tâm liệt phế.
Tuy hắn đã hóa thành hình thái linh khôi, nhưng phá không dù sao là không gian chấn động, không giống năng lượng trùng kích bình thường, không gian chấn động tác động đến cả bản thể lẫn những thứ hư ảo.
Thống lĩnh áo đen thầm mắng trong lòng, tiểu quái vật đến tột cùng là thần thánh phương nào, lại có nhiều thủ đoạn thần thông như vậy. Thật sự đúng như hắn nói, so với lão đối thủ, tên này còn đáng sợ hơn nhiều!
Oanh!
Một tiếng bạo hưởng vang lên, phá không thần uy xuyên qua ba tòa núi cao nguy nga, mới tan biến giữa không trung.
Trác Phàm thấy một chiêu không giết được địch, lại chuẩn bị trừng mắt cho thêm phát nữa, dọa cho thống lĩnh áo đen phát run, nhưng không dám đón thêm, lại hóa thành một đạo khói đen, trong nháy mắt phóng về phía Vân gia.
Trác Phàm giật mình, bởi vì sợ thương tới vô tội, đành phải dừng lại.
Tìm được con đường sống, thống lĩnh áo đen may mắn cười một tiếng, hóa thành một đoàn khói đen, bọc lấy một thanh niên mười tám mười chín tuổi, ngay sau đó bay lên trên không.
"Cứu ta!" Thanh niên kia hiển nhiên hoảng sợ đến vãi cả ra quần, khóc ròng ròng.
Trác Phàm nhướng mày, hét lớn: "Hắc quỷ, thả người kia ra cho lão tử. Ngươi dám hại hắn, ngươi dù có đến chân trời góc bể, lão tử cũng phải giết người!"
"Hừ, ngươi coi lão phu là thằng ngốc à?" Thống lĩnh áo đen cười lạnh, sau đó quát to: "Trác Phàm, lần này lão phu xem như thua ngươi. Nhưng chưa hết đâu, chúng ta sơn thủy hữu tương phùng, ngày sau gặp lại!"
Vừa dứt lời, thống lĩnh áo đen hóa thành một đạo hắc phong, trong nháy mắt biến mất.
Vân gia thấy thế lại chỉ có thể lo lắng, Trác Phàm thì hận hận dậm chân, là đang tự trách mình vô năng, nhưng bên khóe miệng lại cong lên, trông không có vẻ tức giận như vậy.
Thật lâu sau đó, Trác Phàm còn đứng nơi đó nhìn hư không, thở dài thở ngắn. Vân gia nhìn bóng lưng hiu quạnh liền cảm động một hồi. Vị Trác quản gia này đối xử với Vân gia bọn họ, thật sự là tận tâm tận lực a. Bởi vì không bảo vệ tốt một người mà phải tự trách như thế?
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Lệ Kinh Thiên đã chuyển biến tốt đẹp, ráng chống đỡ lấy thân thể suy yếu, đến bên Trác Phàm, thở dài nói: "Trác quản gia, chỉ là bị bắt đi một người, ngài không cần quá tự trách. . ."
"Hơ, lão tử vốn là không tự trách!" Lệ Kinh Thiên nói còn chưa dứt lời, Trác Phàm đã hừ lạnh: "Tiểu tử Vân gia kia đã trưởng thành, nhưng huyết mạch còn không thức tỉnh, chắc chắn là tên phế vật, bị bắt đi không phải chuyện lớn. Chỉ là, chúng ta muốn thu mua nhân tâm, trước mặt người nhà họ Vân, tất không thể vì giết địch mà ra tay thương tổn người nhà bọn họ. Lát nữa chúng ta biểu hiện thương tâm chút, tự trách chút, coi như tôn trọng bọn họ, người Vân gia sẽ càng cam tâm tình nguyện quy thuận chúng ta!"
Lệ Kinh Thiên cứng đờ mặt, cuối cùng bất đắc dĩ bật cười, gật gật đầu.
Trác quản gia vẫn là Trác quản gia a, không thay đổi, lúc nào cũng tính toán lợi ích rõ ràng. . .