Chương 377: Triều đình tranh luận kịch liệt
10kim phiếu up thêm 2 chap mới nhé mn
Trên đại điện triều đình, hoàng đế đoan trang nghiêm túc, ngồi vững long ỷ, một đôi mắt lạnh lẽo tinh quang nhàn nhạt liếc phía dưới.
Trác Phàm, Hoàng Phủ Thiên Nguyên, chưởng sự bát đại gia, hết thảy hàng bên trái; Gia Cát Trường Phong cùng Độc Cô Chiến Thiên vân vân, các trọng thần Đế Quốc cùng triều văn võ đứng hàng bên phải, vị trí trung tâm là một cỗ thi thể, chính là đại tế ti Vân Huyền Cơ.
Mà bên cạnh hắn, thân thể mảnh mai đang quỳ khóc, cháu gái tế tự, Thánh Nữ Vân Sương.
Nhìn cảnh tượng thê thảm, mọi người lắc đầu cảm thán, đầy triều văn võ cũng chỉ chỉ trỏ trỏ, không ngớt lời thở dài. Hoàng đế nhìn qua một lượt, sau đó cả giận nói: "Hừ, lại dám động thủ với Thiên Vũ đại tế ti, quả thực là coi trời bằng vung, khiêu khích Đế Quốc. Bây giờ các vị trên triều đường, không phải đạt quan hiển quý, cũng là danh gia vọng tộc, đều là những người thủ đoạn thông thiên. Bây giờ đại tế ti bỏ mình, không biết các ngươi thấy nào?"
Độc Cô Chiến Thiên cất bước đứng ra, khom người nói: "Khởi bẩm bệ hạ, theo lão thần thấy, đại tế ti tuy thâm cư không ra, cả đời bình thản, tế tự phủ cũng không có bao nhiêu hộ vệ trấn giữ, nhưng dù sao cũng là cường giả Thiên Huyền đỉnh phong. Muốn hại hắn, người bình thường khó có thể làm được, hẳn là do người có thực lực cường hãn gây nên. Nhất là, có thể vô thanh vô tức hắn mang đi dùng hình, lại đưa hắn về, hiển nhiên người này thế lực to lớn, chính là đỉnh phong vọng tộc Đế Quốc!" Đồng thời, một đôi lãnh mâu lướt qua những người khác.
Lãnh Vô Thường hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Độc Cô lão nguyên soái nói như vậy, là chỉ việc này có quan hệ với ngự hạ bát tộc chúng ta. Thế nhưng, ngài có phải đã quên, trong những thế lực tối cường Thiên Vũ, trừ tám nhà chúng ta, còn có tứ trụ các ngươi đây. Nhất là. . . hai vị xếp trước. . ."
"Ngươi nói cái gì?" Độc Cô Chiến Thiên trừng mắt, nộ hống: "Lãnh Vô Thường, ngươi hoài nghi lão phu sao? Hừ, lão phu luôn luôn quang minh lỗi lạc, đi chính đứng thẳng, đại tế ti trước kia có ơn tri ngộ với lão phu, lão phu sao có thể làm ra chuyện không bằng heo chó súc sinh như thế?"
Lãnh Vô Thường mỉm cười lấy lắc đầu, lay động quạt lông, đạm mạc lên tiếng: "Lão nguyên soái chớ muốn tức giận, tại hạ không phải là có ý nhằm vào ngài. Chỉ là muốn ngài mở rộng phạm vi điều tra ra, nếu không có thể khiến cho hung phạm chạy mất, nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!"
"Hừ, tóm lại, chuyện đại tế ti, không có quan hệ gì với lão phu, lão phu lấy danh dự Độc Cô đại quân cam đoan. Còn người nào là hung thủ, trong lòng tự hiểu, lão phu nhất định sẽ bắt được hắn!" Độc Cô Chiến Thiên ngạo nghễ hiên ngang.
Lãnh Vô Thường từ chối cho ý kiến, lắc đầu bật cười ra tiếng, vạn phần khinh thường.
Lão nhân này một tay là hảo thủ chinh chiến sa trường, luận đến quyền mưu đấu tranh thì kém vô cùng. Người dám giết đại tế ti, nào có thể dễ dàng bị hắn tra ra?
Chỉ là dùng chuyện làm cơ hội, liên lụy các đại thế lực, bắt bọn họ hội tụ, rồi đánh tan tử cục chi thế. Tựa như tất cả mọi thứ, đều có một bàn tay vô hình thao túng phía sau, khiến người ta thấy bất an.
Nghĩ tới đây, Lãnh Vô Thường nhướng mày, nhìn về phía Trác Phàm. Lại thấy Trác Phàm vẫn sắc mặt lạnh nhạt. Cay :<
Hoàng đế yên tĩnh nhìn phản ứng của tất cả mọi người, đạm mạc lên tiếng: "Án mạng Đại tế ti, xác thực không phải người bình thường có thể làm được, nhưng cũng không thể bởi vậy mà hoài nghi các danh gia vọng tộc tại đây. Như vậy. . . Thánh nữ, trẫm hỏi ngươi, người cuối cùng đại tế ti gặp là ai?"
"Ây. . ." Vân Sương suy nghĩ một chút, sau đó giương mắt nhìn Trác Phàm, thấy hắn khẽ gật đầu, mới đàng hoàng nói: "Khởi bẩm bệ hạ, là đại quản gia Lạc gia, Trác Phàm!"
Tê!
Bất giác hít sâu một hơi, tất cả mọi người cùng nhau nhìn về phía Trác Phàm, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kinh nghi. Thiên hạ đệ nhất đại quản gia vừa được Bệ hạ sắc phong không lâu, nhanh như vậy đã có dính líu đến cái chết của Đại tế tự, mà lại Độc Cô Chiến Thiên vừa mới nói, tế tự chết dưới tay cao thủ, Trác Phàm hoàn toàn phù hợp điều kiện này a!
Tất cả mọi người đều từng nghe về Trác Phàm, đây là một kẻ đi đến chỗ nào là náo đến chỗ đó, không sợ trời không sợ đất. Nếu có không thuận, gặp kẻ nào giết kẻ đó. Chẳng lẽ hắn có tranh cãi với đại tế ti, rồi bất chợt hạ sát thủ?
Vừa nghĩ đến đây, mọi người liền hoàn toàn vững tin điểm này. Chỉ là, Ma Vương giết ai không giết, lại đi giết đại tế ti, đây chẳng khác nào là địch với toàn bộ Đế Quốc a, thật sự là tự tìm đường chết.
Hoàng đế nhìn Trác Phàm, lạnh lùng nói: "Trác Phàm, là ngươi sao?"
"Cái gì là ta?" Trác Phàm không chút phật lòng, đùa cười ra tiếng: "Nếu như bệ hạ muốn biết, người cuối cùng gặp đại tế ti là ai, vậy. . . Đại khái là ta. Nhưng nói là người giết đại tế ti, vậy tuyệt đối không phải ta!"
"Nói năng ngọt xớt, ngươi có chứng cớ gì?" Hoàng đế lạnh lùng nói.
Trác Phàm không quan trọng nhún nhún vai: "Ta cùng đại tế ti mới quen đã thân, trước khi đi hắn đích thân tiễn ta, còn để Sương Nhi cô nương đến chỗ ta chơi mấy hôm. Cho nên, sau khi ta rời tế tự phủ, là đi cùng Sương Nhi cô nương, toàn bộ hành trình, nàng đều bên cạnh ta. Nhân chứng chính là Nhị hoàng tử, hắn bắt chúng ta, sau đó còn hỏi Sương Nhi cô nương xem hắn có đế vương. . ."
"Được được được, trẫm tin tưởng, chuyện không liên quan ngươi!" Trác Phàm còn chưa nói xong, hoàng đế đã vội vàng khoát khoát tay, hung hăng trừng hắn.
Thử nghĩ, hoàng đế có một thằng con ngoan đòi thánh nữ xem giúp đế vương chi tướng, chẳng phải thời khắc nghĩ đến việc muốn soán vị? Mà lại, lấy độ xảo trá của Trác Phàm, nói không chừng hắn còn có thể nói ra một đống chuyện xấu khác, Hoàng thất cũng triệt để bị kéo vào vũng nước đục này. Lúc này, hoàng đế thật sự là hận không thể vả cho Nhị hoàng tử một trận.
Hung hăng chằm chằm Trác Phàm một hồi lâu, hoàng đế cười lạnh, khẽ gật đầu: "Trác quản gia trí dũng song toàn, quang minh lỗi lạc, hẳn là sẽ không làm loại chuyện xấu xa này."
Trác Phàm gật đầu mỉm cười, mặt vui vẻ bình tĩnh, Gia Cát Trường Phong cùng Lãnh Vô Thường thấy thế thì cười trộm.
Trên thực tế, chuyện về Nhị hoàng tử, bọn họ cũng đã sớm biết, chỉ là không tiện nói rõ. Trác Phàm là người trong cuộc, lại không có nhiều cố kỵ như vậy, liền bắt lấy xương sườn mềm của hoàng đế, nắm chuẩn quyền chủ động.
Hoàng đế, đã rất khó để khống chế bắt bí được Lạc gia. . .
"Có điều, Trác Phàm, trước ngươi, đến tế tự phủ còn có người khác không?" Lạc gia tạm thời không động nổi, vậy thì thử làm thịt Đế Vương Môn, hoàng đế híp mắt lại, tinh quang phun trào.
Trác Phàm gật đầu, biết không gạt được bèn nói: "Đương nhiên, môn chủ Hoàng Phủ Thiên Nguyên cùng Lãnh tiên sinh tới nơi đó làm khách trước ta, có vẻ như mấy người còn từng nhao nhao một trận!"
Hoàng Phủ Thiên Nguyên cùng Lãnh Vô Thường liếc nhìn nhau, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Bọn họ không thẹn với lương tâm, chỉ sợ Trác Phàm cùng Hoàng Đế nhờ vào đó liên thủ, làm mưu đồ lớn. Hoàng đế cũng sáng mắt lên, âm thầm gật đầu, tiểu tử này cuối cùng mới nói ra một câu tiếng người.
Nhưng còn không đợi hắn uy nghiêm quát bọn người Hoàng Phủ Thiên Nguyên, Trác Phàm lại lại sâu xa nói: "Bọn họ sau khi nhao nhao một trận, khi ra đến ngoài cửa, mới gặp phải ta, sau đó ta cùng bọn họ lại khịa nhau một trận. . ."
"Những thứ này không quan trọng!" Hoàng đế vung tay lên, cười lạnh.
Gia Cát Trường Phong chợt âm thầm cười, đột nhiên đứng ra, giơ tay lên nói: "Không, bệ hạ, điểm ấy rất quan trọng, Đế Vương Môn cũng có thể bài trừ hiềm nghi!"
"Làm sao. . ." Hoàng đế bất giác run run!
Gia Cát Trường Phong cười nói: "Bệ hạ thử nghĩ, lúc đó hai người Hoàng Phủ môn chủ đang lúc nổi giận, không biết bên ngoài có người, chính là thời khắc tốt nhất để xuống tay với đại tế ti. Nếu như ngay cả loại thời điểm này đều không động thủ, vậy đã có thể chứng minh, bọn họ thật không có ý định sát hại đại tế ti, cho nên hiềm nghi bọn họ có thể bài trừ!"
"Nói có lý!" Trác Phàm gật đầu.
Gia Cát Trường Phong thật sâu nhìn Trác Phàm, cười rộ lên.
Hoàng đế lại tức giận đến run cả người, sắc mặt cũng hơi tái nhợt xuống tới.
Về sau, hoàng đế tiếp tục điều tra từng người, lại vẫn không tìm ra bất kỳ manh mối nào, cuối cùng chỉ có thể thôi, cho tất cả mọi người về trong phủ chờ lệnh, không được ra khỏi thành, sau đó cứ như vậy giải tán.
Chờ ra đến cửa thành, Lãnh Vô Thường rời Hoàng Phủ Thiên Nguyên, tăng tốc cước bộ bắt kịp Trác Phàm, đi đến trước mặt hắn, ôm quyền nói: "Trác quản gia, tuy chúng ta là địch nhân, nhưng vừa mới rồi thật sự cám ơn!"
Hiểu ý hắn, Trác Phàm nhếch miệng cười nói: "Bây giờ chúng ta đã là địch nhân, lại phải cùng tồn tại, vừa mới rồi ta chỉ là sở tác sở vi, không phải là vì các ngươi!"
"Tại hạ minh bạch, nhưng vẫn phải cảm tạ Trác quản gia!"
"Ha ha ha. . . Hai vị, quan hệ của hai vị lúc nào tốt như vậy?"
"Há, nguyên lai là Gia Cát thừa tướng, vừa rồi cũng phải đa tạ thừa tướng tương trợ."
"Nào có, là Trác đại quản gia lên tiếng phất cờ trước!" Gia Cát Trường Phong cười nói: "Vừa mới rồi ta nghe ra Trác quản gia là có ý giúp Đế Vương Môn các ngươi thoát thân, đây cũng là giúp Lạc gia. Nếu không, sợ bệ hạ sẽ phải khai hỏa."
"Không sai, hoàng đế lấy cái chết của đại tế ti làm cơ hội, đưa tất cả thế gia tới, đơn giản chính là tìm lý do làm thịt Lạc gia cùng Đế Vương Môn. Tuy hai nhà thực lực mạnh mẽ, nhưng nếu dính đến án mạng, hoàng đế kia có thể lập tức mượn tất cả lực lượng trên triều đình, cùng một chỗ tiêu diệt hai nhà." Trác Phàm tiếp tục phân tích: "Coi như lúc đó Lạc gia ta đã thoát thân, nhưng chỉ cần Đế Vương Môn có chuyện, hoàng đế kia vẫn có thể để Lạc gia ta phụ trách tiêu diệt Đế Vương Môn, liều cho lưỡng bại câu thương. Khi đó, danh hào thiên hạ đệ nhất đại quản gia mà hoàng đế tứ phong cho ta, quả thật hữu dụng. Dù sao, ngươi không thể chỉ nhận danh hào, mà không hiệu lực vì triều đình"
"Ha ha ha. . . Trác quản gia nói phải, nhận thức rõ thiên hạ đại thế, bội phục bội phục. . ." Gia Cát Trường Phong ôm quyền, khen từ đáy lòng.
Lãnh Vô Thường cũng gật đầu cảm thán: "Bằng vào tài trí của ba người chúng ta, nếu có thể liên thủ lại, thật sự là thiên hạ vô địch, hoàng đế kia căn bản không làm gì được chúng ta , đáng tiếc. . ."
"Không có gì phải tiếc, văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, nếu thế gian không có đối thủ, há không tẻ nhạt?" Trác Phàm cười khẽ.
Gia Cát Trường Phong cùng Lãnh Vô Thường nghe xong, cũng cười to lên, liên tục gật đầu, rất có cảm giác tri âm gặp nhau, lại hận vì gặp muộn.
Tuy nói ba người bọn họ đều có lợi ích ràng buộc lẫn nhau, vẫn là địch nhân, nhưng cái tâm kính nể nhau, lại tự nhiên sinh ra, nhất là mà phối hợp trên triều đình vừa rồi, không chê vào đâu được, càng làm cho bọn họ cảm thấy thư sướng. Trong thiên hạ, có thể tìm được có thể cùng mình chặt chẽ phối hợp như thế, có được mấy người?
"Đúng rồi, các ngươi nói xem. . . người xát hại đại tế ti, đến cùng là ai?" Gia Cát Trường Phong đột nhiên nói.
Trong mắt lóe lên tinh quang, Trác Phàm cùng Lãnh Vô Thường từ chối cho ý kiến, chỉ cười nhẹ.
"Đó còn cần phải nói sao, từ khi ta nghe đến hoàng đế hỏi ta chuyện tế tự phủ, hết thảy đều đã rất rõ ràng. Đế đô, thủy chung vẫn là địa bàn của hoàng gia. . ." Trác Phàm thở dài.
Hai người Gia Cát Trường Phong nghe thế, cũng không sai gật đầu. . .