Chương 374: Nhìn nhân duyên
Trác Phàm cười to lên: "Ha ha ha... được, xnểem trên mặt các ngươi, ta tha cho tiểu tử này. Chỉ là, các ngươi phải nhớ kỹ, hai người các ngươi các nợ ta một món nợ ân tình, sớm muộn phải trả về!"
"Ách, huynh đệ, ngươi thả hắn, là hắn nợ ngươi chứ, sao lại là chúng ta?" Bàn tử lập tức xạm mặt.
Trác Phàm cười đùa nói: "Ai bảo là hai người có chuyện cầu ta, tất nhiên là các ngươi nợ ta. Đợi ngày sau nếu ta có nhu cầu gì, các ngươi nhất định phải trả hết!"
Lòng tham không đáy!
Mọi người thầm than, bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ là, thấy nhị hoàng tử còn đang hấp hối nằm trong tay Trác Phàm, đành phải gật đầu đáp ứng.
Trác Phàm cười lớn, vung tay ném nhị hoàng tử sang một bên, sau đó đến bên Vân Sương, nhìn về phía hai người bàn tử nói: "Chuyện này ta không so đo nữa. Đợi ngày sau có việc cần, ta sẽ tìm các ngươi giúp đỡ, cáo từ!"
Nói rồi, liền muốn mang Vân Sương rời đi.
Vĩnh Ninh công chúa vội vàng chạy đến bên Vân Sương, kéo tay nàng, nhìn về phía tất cả mọi người nói: "Ta cùng Sương Nhi là hảo tỷ muội, đã lâu không gặp rồi. Còn nữa, Sương Nhi bị làm cho kinh hãi như vậy, nhất định rất sợ hãi, thân là tỷ muội, lúc này nhất định phải ở bên nàng an ủi. Tam ca, huynh về trước đi, đừng lo cho ta!"
"Vĩnh Ninh, thực ta không..." Vân Sương sững sờ giải thích, nhưng lại bị Vĩnh Ninh công chúa đánh mắt, đành phải nuốt những lời còn lại xuống.
Trác Phàm lại cười lạnh nói: "Vĩnh Ninh công chúa, Sương Nhi là Thiên Huyền cảnh, ngươi còn chẳng phải Thiên Huyền cảnh, nàng cần ngươi làm gì?"
"Hừ, vậy thì sao, chuyện nữ nhân bị kinh sợ rất nghiêm trọng, không có quan hệ gì với tu vi, nam nhân các ngươi làm sao có thể hiểu?" Vĩnh Ninh cứng cổ nói.
Bàn tử lại nhướng mày, nghiêm túc nói: "Vĩnh Ninh, đừng làm rộn, ngươi đừng tưởng tam ca không biết, ngươi là sợ bị cấm túc, nhưng mà, dù ngươi cùng Vân Sương cô nương đến tế tự phủ, phụ hoàng nhất định sẽ cho người bắt ngươi về."
"Bàn tử, Vân Sương cô nương phải cùng ta hồi Lạc gia, không phải tế tự phủ!"
Cái gì?
Nghe Trác Phàm nói, hai người không khỏi giật mình, nhìn về phía Vân Sương.
Vân Sương thân là thánh nữ tế tự phủ, người thừa kế gia chủ tương lai, bảo bối của cả tế tự phủ. Đại tế ti sao có thể để nàng lẻ loi một mình đến chỗ khác?
Nhưng mà, Vân Sương lại đỏ má, hơi gật đầu, thì thào lên tiếng: "Gia gia đã đưa ta cho Trác quản gia làm tỳ nữ, thiếp thân phục thị, cho nên..."
Cái gì? Thiếp thân?
Bàn tử trừng mắt nhìn Trác Phàm, phát lên lửa giận hiếm thấy, thậm chí còn kích động hơn lúc thấy nhị ca hắn bị đánh: "Trác Phàm, ngươi, cái tên cầm thú này. Trước kia bản hoàng tử chỉ cho là thập ác ngươi chỉ chiếm chín, nhưng không ngờ, thật không ngờ, ngươi dám trắng trợn cướp đoạt dân nữ, lại còn là trong sáng như Vân Sương cô nương? Nói, ngươi uy hiếp đại tế ti như nào, lại khiến hắn phải khuất nhục giao Vân Sương cho ngươi?"
Vĩnh Ninh công chúa cũng trợn mắt giận dữ, vội vàng kéo Vân Sương đến trước người, nhỏ giọng nói: "Sương Nhi, yên tâm, có bản công chúa ở đây, nhất định sẽ không để ngươi rơi vào tay tên ác ma này."
Trác Phàm từ chối cho ý kiến, nhún nhún vai.
Vân Sương vội vã khoát tay, một khuôn đỏ bừng giải thích: "Các ngươi đừng hiểu lầm, không phải như các ngươi nghĩ. Gia gia cảm thấy Trác quản gia đi sai đường, muốn cho ta thiếp thân đi theo, có thể hướng thiện cho hắn, cho nên..."
"Há, thì ra là thế!" Nghe vậy, bàn tử mới hiểu. Chỉ là, bàn tử biết rõ Trác Phàm là người thế nào, bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: "Vân Sương cô nương, mặc dù nói Vân gia các ngươi có tâm cứu vãn thương sinh, ta rất bội phục. Nhưng ta không thể không nhắc nhở các ngươi một câu, người trước mặt các ngươi, không chỉ là kẻ ác, mà chính là ác trong ác, đứng đầu ác, tội ác chồng chất, thập ác bất xá..."
"Ai ai ai, ngươi vừa mới còn nói ta là chín ác, làm sao lại biến thành thập ác bất xá? Ít nhất là không có trắng trợn cướp đoạt dân nữ chứ!" Trác Phàm trợn mắt quát.
Bàn tử khinh thường bĩu môi: "Thì có sao, dù chuyện này có hay không, ngươi cung đâu có quan tâm."
Trác Phàm trầm ngâm một hồi, quat thật gật đầu: "Nói cũng phải!"
Phốc!
Hai nữ thấy vậy liền cười khẽ một tiếng, đồng thời hai đôi mắt đẹp bắt đầu chú ý hơn về Trác Phàm. Thực, Trác Phàm vẫn là một người khảng khái, có khí độ, vạn sự tự nhiên, thoải mái hơn mấy kẻ tự nhận là chính nhân quân tử nhiều.
Thậm chí, so với nhân sĩ đạo đức, càng quang minh chính đại hơn nhiều!
Chỉ là, đó là khi hắn là một người bình thường mà thôi...
"Tóm lại, các ngươi muốn thay đổi hắn, đây chính là muôn vàn khó khăn, chớ bị hắn dạy hư là tốt rồi!" Bàn tử lắc đầu thở dài: "Đại tiểu thư Lạc gia lúc trước đoan trang biết lễ cỡ nào, bây giờ nghe nói cũng bị hắn làm hư, hư đốn :3!"
"Vậy thì ta càng phải ở bên Sương Nhi, tránh cho nàng bị hắn dạy hư!" Vĩnh Ninh công chúa sáng mắt lên, lại tìm được cái cớ thật tốt.
Bàn tử cười khổ: "Ngươi thích làm gì thì làm vậy, dù sao chờ phụ hoàng trách tội xuống, ta cũng không thể chịu trách nhiệm cho ngươi."
Vĩnh Ninh công chúa nhíu mày, cười hì hì, rồi ôm lấy Sương Nhi, rất là thân mật.
Trác Phàm cũng không nói nhiều, ôm quyền với bàn tử rồi rời đi. Còn bàn tử, thì phải ở lại thu thập tàn cục, còn cả trấn an trái tim nhỏ đang bị kinh sợ của nhị ca.
Từ đầu đến cuối, Trác Phàm đều đang tính toán toàn cục. Kể cả việc đánh bẹp nhị hoàng tử, cũng điểm đến là dừng, hắn cũng không muốn quá sớm vạch mặt với hoàng thất.
Tất nhiên, hắn cũng sẽ không dễ dàng buông tha cơ hội tốt ngàn năm một thuở. Lúc trước hắn nói chuyện với nhị hoàng tử, tự tự châu ngọc, câu câu tru tâm a! Nhị hoàng tử hiện tại đã biết mình không có đế vương chi tướng, đang lúc buồn rầu, Trác Phàm mới cho hắn một câu mấu chốt!
Nếu không còn người thừa kế, ngươi không phải sẽ nhất định trở thành người thừa kế sao?
Cứ như vậy, hoàng thất lửa cháy hậu viện, không thể ổn thỏa, chỉ chờ cá mắc câu. Bây giờ tạo thế chân vạc, ai cũng muốn phá vỡ cục diện bế tắc, nhưng người nào cũng đều không muốn làm chim đầu đàn. Cho nên, cũng chỉ có thể khuyến khích người khác đi đường vòng!
Hoàng đế nâng Lạc gia đến cao vị, chính là có ý định này, Trác Phàm khuyến khích nhị hoàng tử, cũng có ý định này.
Chỉ là, không biết mập mạp phải chăng có nghe ra chân ý bên trong hay không, mới vội vã chặn lời hắn. Có điều, đã muộn rồi, trong lòng nhị hoàng tử có lẽ đã chôn xuống hạt giống dùng võ đoạt quyền.
Quay đầu nhìn nhị hoàng khuôn mặt ngốc trệ tử, Trác Phàm cười nhẹ, sau đó quay người mang theo hai nữ rời đi.
Bàn tử thật sâu nhìn bóng lưng Trác Phàm, lại nhìn nhị ca mình, thở dài, trong mắt chớp động lên tinh quang nhàn nhạt...
Nửa canh giờ sau, Trác Phàm mang theo hai nữ trở lại Xương Bình Vương phủ Lạc gia. Sau khi giới thiệu một phen, mọi người Lạc gia liền kinh ngạc một trận.
Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, Trác Phàm chỉ là đi một vòng đến tế tự phủ, liền đường đường chính chính gạt được cả thánh nữ về, thuận tiện còn có một vị công chúa.
"Đại tiểu thư, ngươi sắp xếp chỗ cho bọn họ, ta muốn bế quan ba ngày!" Trác Phàm căn dặn Lạc Vân Thường một phen, rồi đi thẳng đến hậu viện.
Lạc Vân Thường gật đầu, dẫn hai người đi, trên nửa đường, khi thấy chung quanh không có người, nàng mới vẻ mặt hi vọng nhìn về phía Vân Sương nói: "Sương Nhi cô nương, nghe nói cô có thể xem thiên mệnh?"
"Ừm!" Vân Sương hơi gật đầu, nhíu mày.
Lạc tiểu thư nói lời này là có ý gì, chẳng lẽ nàng cũng muốn mình giúp Lạc gia nhìn vương giả khí tượng sao?
Thế nhưng, sự thật khác một trời một vực, hai gò má Lạc Vân Thường lại hơi hơi đỏ lên, có chút ngượng ngùng nói: "Như vậy... Sương Nhi cô nương, có thể nhìn nhân duyên hay không?"
"A?" Vân Sương sững sờ, ngay sau đó chính là thở dài một hơi, lòng dạ nữ tử nhiên không giống những nam nhân, rồi vui vẻ cười nói: "Chỉ là chuyện nhỏ, đương nhiên có thể xem!"
Nghe nói lời ấy, Lạc Vân Thường đại hỉ, vội vàng nói: "Vậy xin ngài giúp ta xem, nhân duyên của ta khi nào mới đến?"
Vân Sương khẽ gật đầu, song đồng lập tức hóa thành đen kịt, đến khi lần nữa khôi phục như thường, nàng cau mày nói: "Kỳ quái, nhân duyên của Lạc tiểu thư chắc là sớm đã đến, tuy không quá tốt, nhưng trên nửa đường lại vô duyên vô cớ bị chặt đứt, chẳng lẽ..."
Đột nhiên, nàng nghĩ đến thứ gì đó, rồi bất đắc dĩ lắc đầu: "Xin lỗi, nhân duyên của ngươi, ta nhìn không được!"
"Vì sao?" Lạc Vân Thường cả kinh nói.
Vân Sương thở dài một tiếng, thản nhiên cười: "Bởi vì Trác quản gia, có lẽ tám năm trước ngài đã có nhân duyên, chỉ là, Trác quản gia chính là người bên ngoài thiên mệnh, có thể nghịch thiên cải mệnh, lúc đó nhất định là hắn chặt đứt nhân duyên của ngươi. Cho nên, vận mệnh các ngươi đại loạn, ta không nhìn ra được."
"Nói cách khác... Là hắn đoạn nhân duyên của ta, nên phải chịu trách nhiệm :3?" Lạc Vân Thường không khỏi mắt sáng lên, không lo mà còn mừng nói.
Vân Sương sững sờ, không rõ ràng cho lắm, nhưng suy nghĩ kỹ, vẫn gật đầu: "Có lẽ... Hắn đúng là phải chịu trách nhiệm!"
"Vậy là tốt rồi, cám ơn cô, Vân Sương cô nương!" Lạc Vân Thường tươi cười rạng rỡ.
Vân Sương vẫn không rõ xảy ra chuyện gì, thì Vĩnh Ninh đã lắc lắc tay nàng, vội vàng nói: "Sương Nhi, vậy ta thì sao?"
Một nơi khác, trong một địa lao tối tăm ẩm ướt, một lão giả tóc trắng xoá toàn thân đẫm máu bị trói chặt trên cột gỗ, bị Tỳ Bà Cốt xuyên qua, phong bế tu vi, đang rất hấp hối.
Nhìn kĩ, chính là đại tế ti, Vân Huyền Cơ!
Mà chung quanh hắn thì là một đám người toàn thân bao phủ trong hắc bào.
"Đại tế ti, ngươi đi quá giới hạn rồi!" Một thanh âm già nua quen thuộc vang lên, đại tế ti suy yếu ngẩng đầu, cười khan: "Vân gia thề bảo vệ thương sinh, chưa bao giờ vượt quá giới hạn, là ngài... đi quá giới hạn!"
"Chuyện này, ngươi chưa nói với người khác chứ, kể cả Trác Phàm!" Thanh âm lại lạnh lùng vang lên.
Đại tế ti mí mắt khẽ run, lại là chậm rãi lắc đầu: "Chuyện này quá mức hung hiểm, không nên công khai, lão phu sẽ không làm chuyện hại người!"
"Vậy thì tốt!"
Hưu!
Một cái khóa sắt xuyên thẳng tim đại tế ti. Đại tế ti giật mình, triệt để không còn sinh cơ.
"Ha ha ha... Tin tức còn chưa để lộ, trò chơi này còn có thể tiếp tục nữa..."