Chương 362: Trải đường

Chương 362: Trải đường

*Đẩy kim phiếu vs tlt đầu năm mới để bão chap *

“Thế nhưng sau đó, ngươi tại Thanh Minh Thành giết U Quỷ Thất, đã khiến làm cho trẫm thật sự chấn động a!”

Hít một hơi thật sâu, hoàng đế ngửa đầu nhìn lên trời, khóe miệng nhẹ vểnh lên, tựa hồ như rơi vào trong một hồi ức tuyệt đẹp: “Lúc đó trong đầu trẫm chỉ có một ý nghĩ, chính là đường đường là trí tinh thứ ba Thiên Vũ, là cố vấn của U Minh Cốc, như thế nào lại chết trong tay một người trẻ tuổi không có danh tiếng gì? Kể từ đó, trẫm bắt đầu chú ý tới ngươi. Chỉ sợ là khi đó, ngoại trừ trẫm, còn có rất nhiều người cũng bắt đầu có hứng thú đối với ngươi đi.”

Nghe được lời này, Trác Phàm không khỏi thầm than trong lòng một tiếng, lắc lắc đầu.

Vốn dĩ dự định ban đầu của hắn là một mực điệu thấp, chậm rãi phát triển thực lực, miễn cho bị cường giả để mắt tới. Thế nhưng, cố tình lại có chuyện Ngưng Nhi, khiến hắn không thể không đứng ra đối mặt hết thảy.

Lúc này mới xảy ra thêm chuyện U Minh Cốc đế quốc phát lệnh truy sát, làm xáo trộn tất cả trình tự của hắn.

Nghĩ như thế, hắn thấy bản thân có vẻ cũng không bình tĩnh như hắn nghĩ, có khi còn rất xúc động. Bất quá loại xúc động này, hắn cũng rất ưa thích, coi như là một loại tùy hứng, rất thoải mái!

Tựa hồ là nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, hoàng đế ngửa đầu khẽ cười một tiếng, vỗ vỗ bả vai hắn nói: “Ngươi không cần vì lúc trước tính sai mà cảm thấy hối hận, trẫm minh bạch, loại người ẩn nhẫn như ngươi, tuyệt đối sẽ không sớm dựng nên cường địch như vậy. Chỉ là vàng cuối cùng cũng sẽ phải phát sáng, hạt cát vĩnh viễn không che giấu được ánh sáng lộng lẫy của kim cương. Coi như ngươi không muốn, loại sự tình này cũng sẽ rất nhanh phát sinh. Chỉ bất quá, ánh sáng của khối vàng này, cũng có chút quá chướng mắt, đôi mắt già nua của trẫm cũng sắp bị ngươi làm cho mù, ha ha ha...”

Ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng, hoàng đế tiếp tục nói: “Về sau, trái tim yếu ớt của trẫm vừa mới ổn định được một chút, nhưng không qua mấy tháng, lại truyền tới tin ngươi đại náo Hoa Vũ Lâu, còn giết trưởng lão của ba đại thế gia. Lần này quả thực đã là đem trẫm dọa sợ không ít a! Trẫm muốn giúp đỡ Lạc gia bình định các thế lực ở khắp nơi, nhưng cũng bởi vì ngươi, khiến con gà con trẫm vừa mới bồi dưỡng lên, kém chút nữa đã bị sói hoang ngậm đi, thất bại trong gang tấc. Lúc đó trẫm cũng vô cùng lo lắng, suy nghĩ xem có nên từ bỏ các ngươi hay không.”

“Ách, xin lỗi bệ hạ, tiểu tử lỗ mãng, hại bệ hạ kém chút uổng phí tâm huyết, thực sự hổ thẹn.” Trác Phàm đứng lên, hơi hơi khom người, ôm quyền nói.

Nhưng là trong lòng, lại là từ chối cho ý kiến.

Hoàng đế nói chuyện với hắn, nhìn như thành thật với nhau, nhưng lại không có một câu nói thật. Tuy hắn một mực nói về chế hành chi đạo, nhưng nhìn vào mọi hành động của hắn hôm nay, làm gì có nửa điểm ý tứ muốn quản thúc, rõ ràng là muốn gây chuyện!

Mọi thứ đều phải nhìn xem hắn làm như thế nào, đừng chỉ nghe hắn nói, đây là nguyên tắc xử sự mà từ nhiều năm về trước Trác Phàm đã dạy cho Lôi Vũ Đình, chính hắn tự nhiên cũng càng có tâm đắc.

Cho nên thật giả trong những lời hoàng đế nói, trong lòng hắn lại rõ như gương sáng, tuyệt không dễ dàng trúng kế như vậy.

Nhìn hắn thật lâu, trong mắt hoàng đế lóe lên một đạo tinh quang cơ trí, nhưng lại khoát khoát tay cười to, nói: “Ha ha ha... Không ngại, dù sao thì cũng đã qua. Mà cũng kể từ lúc đó, trẫm mới phát hiện, hoàng nhi nói không sai, ngươi xác thực là có năng lực xuất chúng! Nếu không, hạng người vô năng sao có thể náo ra một cái động tĩnh lớn như vậy? Cho nên, lúc đó trẫm đã đưa ra một cái quyết định lớn mật, câp tốc điều Độc Cô lão nguyên soái gấp rút tiếp viện Phong Lâm Thành, ngươi biết tại sao không?”

“Bệ hạ đối với Lạc gia ân sủng có thừa, Trác Phàm cảm động đến rơi nước mắt!” Trác Phàm vội vàng cúi đầu, cung kính nói.

Chậm rãi lắc đầu, hoàng đế lại cười thần bí nói: “Không, trẫm không phải vì Lạc gia, mà chính là vì muốn bảo toàn ngươi.”

“Trác Phàm sợ hãi, không dám nhận!”

“Ha ha ha... Ngươi không có gì không dám nhận, ngươi có thực lực này, trẫm rất là thưởng thức. Mà về sau, tất cả mọi chuyện cũng đã chứng minh, quyết định điều khiển trăm vạn đại quân bảo vệ một người của trẫm lúc trước là đúng. Ngươi làm việc, chưa từng để trẫm phải thất vọng qua!” Hung hăng vỗ vỗ đầu vai Trác Phàm, hoàng đế không hề keo kiệt lên tiếng tán thưởng.

Trác Phàm lại một mực cúi đầu, không nói lời nào.

Hoàng đế khẽ nhíu mắt, nhìn chằm chằm hắn không thả, sau cùng cũng tiến vào chính đề: “Trác Phàm, trẫm mời ngươi đến đây, thực ra còn có một chuyện muốn thương lượng.”

“Mời bệ hạ phân phó!” Trác Phàm bái nói.

“Ngươi cảm thấy... vị trí thừa tướng, đối với ngươi như thế nào?”

Thân thể không khỏi lạnh run, Trác Phàm kinh hãi trong lòng, một mặt mê hoặc nhìn về phía hắn: “Bệ hạ, đế quốc không phải đã có Gia Cát thừa tướng quản lý à, vì sao...”

“Ha ha ha... tam đại trí tinh bên trong Đế quốc, U Quỷ Thất chỉ giỏi âm mưu quỷ kế, không lên được mặt bàn. Lãnh Vô Thường tuy có tài, nhưng khí lượng nhỏ hẹp, thiếu mất bá lực. Gia Cát thừa tướng là người thích hợp nhất, hắn cũng tại vị mấy chục năm, một mực làm không tệ. Chỉ là... Hắn cũng giống trẫm, đều đã già. Chẳng lẽ nói, chờ đến khi trẫm vĩnh biệt cõi đời, chỉ lưu một đám lão nhân phụ chính, xiết cái đuôi cho hậu nhân sao? Chỉ sợ chuyện này không chỉ có trẫm không tình nguyện, mà ngay cả hậu nhân cũng sẽ không đáp ứng đi.”

Hơi nhíu mày, Trác Phàm đã minh bạch ý tứ của hoàng đế. Hắn rõ ràng là đang trải đường cho nhi tử của hắn, tân nhiệm hoàng đế.

Phải biết, một khi hắn quy thiên, tân hoàng đăng vị, căn cơ bất ổn. Gia Cát Trường Phong lại là kẻ già đời, quyền khuynh triều dã, một bụng tâm cơ, ba tên nhi tử kia của hắn, ai có thể là đối thủ của lão gia hỏa kia?

Đến lúc đó, nhất định là cục diện quân yếu thần mạnh, Thiên Vũ này sẽ còn là của Vũ Văn gia sao?

Ha ha ha... Khẳng định phải đổi chủ.

Thế nhưng, Trác Phàm hắn thì không giống vậy. Trong triều, nếu không có căn cơ, coi như tân hoàng đăng vị, thế lực có như thế nào cũng sẽ mạnh hơn hắn, kết quả chính là quân mạnh thần yếu, dễ dàng bị tân hoàng nắm giữ!

Mà đổi lại một chút, phụ tá tân quân quản lý quốc gia, Trác Phàm vốn cũng thông thạo. Dù sao, có thể đem một cái tam lưu thế gia, trong thời gian ngắn ngủi không đến 10 năm, kéo lên thành đứng đầu ngự hạ bát gia, cũng đủ để chứng minh năng lực của hắn không phải cường hãn bình thường.

Cho nên hoàng đế tìm hắn làm đại thần phụ tá tân quân, thật sự là đã cân nhắc đến mọi thứ.

Nhìn chằm chằm hắn, hoàng đế chầm chậm nói: “Trác Phàm, một đường đi tới của ngươi, trẫm vẫn luôn nhìn đến. Năng lực của ngươi không hề kém Gia Cát Trường Phong, thậm chí còn hơn. Lúc hắn bằng tuổi ngươi, vẫn chỉ là một con mọt sách không rành thế sự, ngươi mạnh hơn hắn nhiều. Trẫm tin tưởng, trong tương lai ngươi sẽ trở thành người đứng đầu tứ trụ xuất sắc hơn hắn, thừa tướng chi tôn, tạo phúc Thiên Vũ. Trẫm sắc phong ngươi danh hào thiên hạ đệ nhất đại quản gia, cũng là để ngươi giúp trẫm quản lý tốt quốc gia này a!”

Ánh mắt của hoàng đế vô cùng chân thành, Trác Phàm khẽ nhíu mắt, tuy nhìn không ra thật giả, nhưng hắn hiểu được, hoàng đế nhất định còn có mục đích, liền thẳng thắn làm rõ, nói: “Thế nhưng bệ hạ, ngài hẳn cũng biết, ta có long hồn quấn thân. Để cho ta lưu lại trong triều, sẽ không gây ra xung đột cho hoàng thất sao?”

Tuy Trác Phàm nói rất uyển chuyển, nhưng thực ra ý tứ cùng Hoàng Phủ Thanh Thiên lúc trước cũng không sai biệt lắm.

Lão tử cũng là cái gọi là thiên mệnh sở quy, là vương giả trong tương lai , chẳng lẽ ngươi nha, không sợ ta đoạt giang sơn của ngươi sao?

“Ha ha ha...”

Bất giác cười lớn một tiếng, hoàng đế tỏ vẻ thản nhiên, không ngần ngại chút nào: “Địa mạch long hồn, bất quá cũng chỉ là linh vật thiên địa, tổ tiên hoàng thất đem nó trấn áp, bất quá là vì muốn bảo vệ Thiên Vũ ta vạn lý hà sơn mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, bản thân cũng không đại biểu cho cái gì. Nếu không, vì sao chúng ta lại để Đế Vương Môn trấn thủ Tỏa Long Thành, chẳng lẽ không sợ bọn họ đem long hồn chiếm làm của riêng, đoạt giang sơn của ta sao? Hơn nữa, Hoàng Phủ Thanh Thiên không phải cũng là thân có long hồn, tự xưng thiên mệnh sở quy, cuối cùng còn không phải cũng chết trong tay ngươi sao?”

“Ha ha ha... Thiên mệnh, cho tới bây giờ đều nắm giữ ở trong tay chính mình. Hậu bối tử tôn quyết chí tự cường, chăm chỉ yêu dân, Thiên Vũ tự nhiên quốc thái dân an, bách tính giàu có, hậu bối tử tôn bất hiếu, xa hoa dâm đãng, làm sao có thể bảo vệ Thiên Vũ ta trường trì cửu an? Cho nên thiên mệnh thực sự cũng chỉ là hư vô, nếu trẫm tin tưởng vào nó, chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được, cần gì phải phí sức như thế chứ?”

Trác Phàm khẽ gật đầu, hoàng đế nói câu này quả thật là con mẹ nó, có lý, khiến hắn không thể không tin. Còntrong lòng hoàng đế đến cùng có tin hay không, vậy thì hắn cũng không biết được.

Trầm ngâm nửa ngày, Trác Phàm ôm quyền: “Ách, bệ hạ, xin cho ta suy nghĩ thêm một trận.”

“Cũng tốt, trước nghĩ kĩ sau lại làm! Nhưng trẫm thật sự hi vọng, ngươi có thể vì đế quốc mà hiệu lực, không phụ lòng trẫm cho ngươi phong hào thiên hạ đệ nhất quản gia!” Khẽ gật đầu, hoàng đế cười nói, vẫn như cũ chân thành như thế.

Cho dù là Trác Phàm, nhìn thấy cũng không nhịn được âm thầm cảm khái.

Nếu như tất cả những lời hoàng đế nói hôm nay đều là nói dối, vậy hắn cũng đừng làm hoàng đế nữa, đi làm ảnh đế đi.

Về sau, hai người lại trò chuyện thêm vài câu, Trác Phàm mới khom người cáo lui. Nhìn bóng lưng hắn dần dần biến mất, hoàng đế cuối cùng mới lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Vù vù!

Tiếng xé gió vang lên, hai đạo thân ảnh già nua xuất hiện bên người hoàng đế, chính là Hộ Long Thần Vệ Phương Thu Bạch cùng Tư Mã Huy.

Sau khi hai người hướng hoàng đế bái hạ một cái, Tư Mã Huy liền dẫn đầu nói: “Khởi bẩm bệ hạ, công chúa đã an toàn trở về!”

“Ừm, Vĩnh Ninh này, thật sự là một khắc cũng không làm cho trẫm bớt lo. Lần này nếu không phải Trác Phàm kịp thời xuất hiện, nha đầu này đã gặp chuyện lớn rồi!” Phun ra một ngụm trọc khí thật dài, trên mặt hoàng đế hiếm khi lộ ra vẻ may mắn, có thể thấy được hắn đối với nữ nhi này coi trọng cỡ nào.

Phương Thu Bạch cũng thở dài lên tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu: “Nghĩ không ra, Trác Phàm này chỉ mấy ngày không thấy, liền phải lau mắt mà nhìn. Hiện tại thực lực của hắn chỉ sợ đã siêu việt chúng ta... Ai, tiểu quái vật này!”

“Hừ, nào chỉ là tiểu quái vật, quả thực chính là một cái Gia Cát Trường Phong Thần Chiếu đỉnh phong, văn võ vẹn toàn, thực sự quá nguy hiểm!” Mắt khẽ híp một cái, hoàng đế bất giác ho kịch liệt.

“Khụ khụ khụ... Cầm bút giấy đến!”

“Vâng!”

Cận thị đáp ứng một tiếng, liền đem bút giấy chuẩn bị đầy đủ.

Hoàng đế ở trên tờ giấy trắng vừa cứng cáp lại vừa hữu lực viết lên mấy chữ lớn, lại chính là tên của ba vị hoàng tử. Nhìn ba cái tên quen thuộc kia, trong mắt hoàng đế hiện lên vẻ phức tạp, nhưng cuối cùng lại trở nên kiên định, thản nhiên nói: “Tường thuật lại cho trẫm thật kỹ tình hình bên ngoài lúc nãy, nhất là phản ứng của ba người bọn họ.”

“Vâng!” Phương Thu Bạch gật đầu một cái, liền một năm một mười đem chuyện xảy ra ngoài thành nói lại một lần.

Hoàng đế trầm ngâm nửa ngày, cầm lấy một cây bút chu sa, dừng lại trước tên thái tử, thì thào lên tiếng: “Lão đại tính cách trầm ổn, đối xử với mọi người khéo đưa đẩy, tôn sùng tổ huấn, ngược lại là minh quân chi tư...”

Hoàng đế một bên nói, một bên vẽ vài vòng đằng sau tên hắn, thế nhưng sau khi vẽ lên ba cái vòng đỏ, lại đột nhiên nhướng mày, thở dài: “Thế nhưng ngươi lại nghe lời như vậy làm gì, ngoan cố không thay đổi, tất bị người lừa vào hố, ai...”

Bất đắc dĩ lắc đầu, hoàng đế tại sau cùng vẽ một chữ X, sau đó lại đi tới trước tên lão nhị, vẽhai vòng: “Lão nhị dũng mãnh thiện giao, làm việc quyết đoán có dã tâm, nhưng tính cách lỗ mãng, tranh ăn với hổ, sớm muộn sẽ bị dùng làm vũ khí, hừ...”

Hoàng đế liền họa ba cái chữ X, tức giận đến ria mép run run: “Lão nhị này, không có tác dụng lớn!”

Sau cùng, hắn lại đi tới trước tên lão tam, chần chờ một chút, lại vẽ một cái dấu hỏi, liền ngừng bút.

“Bệ hạ, làm sao...” Phương Thu Bạch sững sờ, không rõ ràng cho lắm.

Chậm rãi lắc đầu, hoàng đế đạm mạc lên tiếng: “Trẫm biết ngươi là hướng về lão tam, bất quá đứa con thứ ba này của trẫm, còn cần phải quan sát một trận thật tốt mới được a. Riêng lão tam này, trẫm cũng có chút xem không hiểu. Nếu không, trẫm tân tân khổ khổ trải đường cho bọn hắn, kết quả là gặp phải đứa con bất hiếu, đem thiên hạ đều thua sạch, trẫm thế nhưng là chết cũng sẽ không nhắm mắt a!”

Thở dài, trong mắt hoàng đế tràn đầy buồn bã.

Hắn hiện tại thật hi vọng, trong ba đứa con trai của hắn, chỉ cần một đứa có một nửa lòng dạ như Trác Phàm, hắn liền có thể yên ổn truyền vị…