chương 360: Thiên hạ đệ nhất đại quản gia
Đẩy kim phiếu vs tlt để đẩy nhanh tốc độ ra chap nhé mn
Lão giả mặc hoàng phục được hai vị cận thị dìu hai bên, khom người chậm rãi đi tới vị trí ngự tọa. Tuy nhìn qua có vẻ cực kỳ tiều tụy, nhưng lại có một đôi mắt sáng ngời có thần, nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người ở phía dưới, nhất là khi nhìn đến nhóm người Lạc gia, càng là lóe lên một tia tinh quang.
Trong lòng mọi người đều hiểu, vị này mới chân chính là người cầm quyền tại Thiên Vũ Đế Quốc!
“Tham kiến bệ hạ, cung chúc ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Khi lão giả kia chậm rãi ngồi lên ngự tọa, tám đội nhân mã cùng nhau khom mình hành lễ, bái nói.
Hoàng đế khẽ nhúc nhích ria mép, nhàn nhạt khoát khoát tay, cười nói: “Hôm nay trẫm triệu trăm nhà đến đây, chắc hẳn mọi người cũng đều hiểu, chính là nhờ ơn các vị tiên tổ, Thiên Vũ lại có thêm một gia tộc có thể đảm nhiệm được chức trách lớn, nên trẫm cần các vị tới đây cùng chứng kiến một phen!”
“Thiên Vũ ta lập quốc đã ngàn năm, đều là dựa vào bảy đại thế gia phụ tá, giúp an banh định quốc, nên hôm nay mới có được danh hào ngự hạ thất gia cùng Thiên Vũ ngàn năm yên ổn. Hơn một ngàn năm qua, hoàng thất vẫn luôn không dám quên chức trách của mình, tìm kiếm thêm người hiền đức có thể mưu cầu hạnh phúc cho thiên hạ. Bởi vậy mới có Bách gia tranh minh, hi vọng có thể từ trong dân gian tìm ra gia tộc có năng lực quật khởi, cùng ta gánh vác Thiên Vũ. Nhưng hơn ngàn năm qua vẫn chưa tìm được!”
“May thay, ông trời có mắt, rốt cục trẫm đã tìm được một gia tộc mới có thể cùng bảy nhà chung xây thịnh thế! Đây chính là điều may mắn cho trẫm, cho xã tắc cũng như cho toàn bộ bách tính ở trong thiên hạ a!”
“Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, có được trợ lực mới, giang sơn vĩnh cố!” Mọi người vội vã bái hạ, lên tiếng chúc mừng.
Người của Lạc gia cũng vội vàng hạ bái, khiêm tốn nói: “Bệ hạ quá khen, thẹn không dám nhận!”
Thế nhưng trong lòng mọi người đều rõ ràng, đây bất quá chỉ là lời xã giao mà thôi, sẽ không ai đem nó coi là thật. Cho dù là người trong những tiểu gia tộc không thấy qua việc đời cũng minh bạch, ngàn năm qua bảy nhà vẫn luôn không ngừng tranh đấu, lấy đâu ra chuyện chung xây thịnh thế? Bất quá chỉ có tranh quyền đoạt lợi mà thôi.
Hiện tại lại xuất hiện thêm một cái thế gia thứ tám, sẽ chỉ đánh càng thêm ác liệt hơn mà thôi. Ngài không thấy, hai nhà này còn chưa vào thành đã ở bên ngoài bắt đầu tranh đấu sao?
Cho nên hoàng đế nói những lời này, chẳng qua là tấm màn che cho một đế quốc lung lay sắp đổ mà thôi. Chính hắn cũng không tin, thuộc hạ càng không tin, chỉ là nói cho có lệ.
Thế nhưng cho dù là như vậy, vẫn phải nói những lời không người nào tin này, bởi vì đây chính là thể diện, đập vỡ phần thể diện này, Thiên Vũ liền sẽ đại loạn, đây là chuyện mà cho dù là ai cũng không muốn nhìn thấy…
Chậm rãi liếc nhìn tất cả mọi người có mặt ở đây một chút, hoàng đế thỏa mãn mỉm cười gật đầu, quát to: “Tế Thiên!”
Vừa dứt lời, liền có hộ vệ trong hoàng thành cấp tốc mang bàn thờ đi đến trước mặt mọi người, dưới sự hướng dẫn của hoàng đế, hướng về thương thiên đại địa dập đầu cúi bái, cận thị ở bên dùng giọng nói chói tai đọc tế văn Tế Thiên!
Đại thể chỉ là một số câu cảm tạ trời xanh, thiên hữu Thiên Vũ v.v…. Chờ đến khi người kia nói xong thì đã qua hơn một canh giờ, mọi người mới bắt chước hoàng đế mà đứng dậy.
Hoàng đế một lần nữa ngồi lên ngự tọa, trên đầu đã thoáng có mồ hôi, có thể thấy được thân thể đã sắp gần đất xa trời.
Điểm này, chính bản thân hắn hẳn là cũng rõ ràng, thế nhưng hắn vẫn như cũ, hồng quang đầy mặt, cười to: “Tốt, tế qua thiên địa, bên trong thiên địa cũng là Thiên Tử, cũng chính là trẫm, gia chủ Lạc gia, Lạc Vân Hải, tiến lên nghe phong!”
“Vâng thưa bệ hạ!” Lạc Vân Hải tiến lên trước một bước, hướng hoàng đế khom người quỳ xuống nói.
“Con út của Lạc gia, Lạc Vân Hải, từ nhỏ đã mất cha, kiên cường dũng cảm, chỉ huy gia tộc một đường quật khởi, sau lại đi theo Độc Cô lão nguyên soái nhiều lần lập chiến công, lại giành được chiến thắng trong Bách gia tranh minh, quả là thiếu niên anh kiệt trong Thiên Vũ ta, là tấm gương cho thế nhân. Nay trẫm phong thưởng Lạc gia danh hiệu ngự hạ bát gia tộc, ban tặng trăm thành xung quanh Phong Lâm Thành trở thành lãnh địa, Lạc Vân Hải gia phong Xương Bình Vương, được xây dựng riêng một tòa vương phủ trong đế đô!”
Giật mình ngẩng đầu, Lạc Vân Hải cả kinh trợn mắt há mồm, các đại gia tộc còn lại cũng không khỏi sửng sốt, bất khả tư nghị nhìn về phía hoàng đế, trong mắt đều là mê vẻ nghi hoặc.
Dạng sắc phong này quả thật là khiến người ta không thể tin nổi, cho dù là Lạc Vân Hải, cũng vạn vạn nghĩ không ra, mình lại được sắc phong tước hiệu Xương Bình Vương!
Phải biết, bên trong ngự hạ thất gia, cũng chỉ có Đế Vương Môn có được danh hiệu Vương gia, mà đây cũng là bởi vì nó có quan hệ thân thích cùng hoàng thất.
Thế nhưng Lạc gia chỉ là một gia tộc có xuất thân từ dòng dõi tam lưu nghèo khổ, thế mà lại vượt qua sáu nhà, bị phong Vương, đây là kết quả làm cho tất cả mọi người đều tuyệt đối không nghĩ tới.
Chỉ có Trác Phàm, Lãnh Vô Thường cùng Gia Cát Trường Phong tựa hồ đã rõ ràng, đây rõ ràng là muốn đem Lạc gia biến thành kẻ thù chính thức của Đế Vương Môn.
Cái gọi là một núi không thể chứa hai hổ, bên trong bát đại gia tộc cũng chỉ có thể có một cái lão đại, há có thể có hai cái vương giả?
Lần sắc phong này của hoàng đế, quả thật là dụng tâm hiểm ác!
Bất quá, Trác Phàm cũng không quá quan tâm, dù sao đối với Đế Vương Môn, hắn cũng chỉ có một cái sách lược, kéo! Mà Đế Vương Môn cũng sẽ không dễ dàng trúng kế khích tướng của hoàng đế, cứ như vậy tam phương đỉnh lập chi thế đã thành, những thứ hư danh kia ngược lại cũng không trọng yếu như vậy.
Ngược lại thì trăm tòa thành trì kia lại khiến Trác Phàm vừa lòng thỏa ý.
Phải hiểu, thứ trọng yếu nhất trong giới tu giả là cái gì, chính là tài nguyên tu luyện.
Trăm tòa thành trì, liền đồng nghĩa với phụ cận địa vực sơn mạch, chính là mấy chục tòa Linh quặng, Dược Sơn a! Nắm quyền sở hữu những tài nguyên tu luyện này, quả thực chính là tài vật tư gia.
Trừ đi một bộ phận phải nộp lên đế quốc, Lạc gia có thể dùng những tư nguyên còn lại để nhanh chóng phát triển gia tộc, không cần Tiềm Long Các viện trợ, có thể nói là chánh thức đạt đến tự lập!
Đây cũng chính là lý do vì sao rất nhiều gia tộc muốn ôm lấy bắp đùi của ngự hạ thất gia. Không có những tư nguyên này, những gia tộc kia đều sẽ phát triển rất chậm chạp.
Mà những tư nguyên này, ngoại trừ đế quốc, thì đều thuộc về ngự hạ gia tộc, bọn họ không có lựa chọn nào khác.
Khống chế tư nguyên, chẳng khác nào khống chế toàn bộ các gia tộc tu luyện trong Thiên Vũ. Bây giờ Lạc gia có được phần lãnh địa hơn trăm tòa thành trì này, những gia tộc muốn đầu nhập vào gia tộc bọn họ, có lẽ phải xếp hàng dài tới đường biên giới.
Nghĩ tới đây, Trác Phàm cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười tà dị.
Ngay sau đó, liền có hai tên cận thị đi đến trước người Lạc Vân Hải, phủ lên người hắn một cái áo choàng lập lòe kim quang, phía trên thêu một đầu cự long uy vũ hùng tráng, một cái long trảo có bốn móng được miêu tả sinh động, uy phong lẫm liệt, giống như áo của các hoàng tử.
Đây cũng là tượng trưng cho việc ngự hạ gia tộc có vị trí ngang bằng hoàng thất, huống chi, Lạc Vân Hải lúc này cũng là vương gia.
“Tạ ơn bệ hạ phong thưởng!” Lạc Vân Hải cúi đầu, lui xuống.
Hoàng đế hài lòng gật gật đầu, sau đó vừa nhìn về phía Lạc Vân Thường, đạm mạc lên tiếng: “Tiểu thư Lạc gia, Lạc Vân Thường tiến lên nghe phong!”
Không khỏi sững sờ, Lạc Vân Thường có chút nghi hoặc.
Tại Lạc gia, lấy nam đinh làm gia chủ, muốn phong thưởng để Lạc Vân Hải đại biểu là được, làm sao cả nàng cũng bị gọi ra?
Tuy có chút không rõ ràng cho lắm, nhưng Lạc Vân Thường vẫn ngoan ngoãn tiến về phía trước, quỳ mọp xuống: “Khấu kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Trưởng nữ Lạc gia Lạc Vân Thường, đoan trang hiền thục, tính cách cứng cỏi. Khi gia tộc gặp rủi ro, có thể bài trừ muôn vàn khó khăn, chăm sóc tiểu đệ, dốc hết sức chèo chống gia tộc, quả thật là tấm gương cho nữ tử trong Thiên Vũ. Nay trẫm thu ngươi làm con gái nuôi, sắc phong Vĩnh An công chúa. Mong ngươi có thể cùng con gái duy nhất của trẫm Vĩnh Ninh, trở thành hảo tỷ muội, bảo vệ an bình vĩnh thế Thiên Vũ ta”
Không khỏi sững sờ, Lạc Vân Thường quay đầu liếc nhìn Vĩnh Ninh đang trốn ở sau lưng ba vị hoàng tử một chút, Vĩnh Ninh cũng đang không nháy mắt nhìn lấy nàng. Các nàng người nào cũng không nghĩ tới, chỉ với một câu này của hoàng đế, các nàng vậy mà liền thành tỷ muội.
“Ách, hoàng thượng, tiểu nữ trèo cao...”
“Đây là thánh chỉ!” Lạc Vân Thường vốn định chối từ, nhưng là hoàng đế lại nhướng mày, giận tái mặt nói.
Trái tim không khỏi chậm một nhịp, Lạc Vân Thường đành phải lĩnh mệnh, thở dài: “Vậy... Tiểu nữ trèo cao!”
Đến tận đây, hoàng đế mới hài lòng gật đầu, Lạc Vân Thường cũng yên ổn lui về.
“Đại quản gia Lạc gia,Trác Phàm, tiến lên nghe phong!”
Thế mà, khi tất cả mọi người đều nghĩ buổi sắc phong đã kết thúc, hoàng đế lại một lần nữa quát to.
Trác Phàm không khỏi khẽ giật mình, không rõ ràng cho lắm, hắn chỉ là một quản gia, cũng không phải là gia chủ Lạc gia, có cái gì tốt mà đi lên nghe phong? Thế nhưng đây là ý chỉ của hoàng đế, hắn dù sao cũng phải cho chút mặt mũi, sau đó liền nhẹ nhàng bước lên, hơi hơi khom người: “Tham kiến bệ...”
“Lớn mật, nhìn thấy bệ hạ, dám không quỳ?”
Thế nhưng hắn còn chưa dứt lời, một giọng nói bén nhọn lại trong nháy mắt truyền vào trong tai tất cả mọi người có mặt tại đây.
Khẽ nhíu mày, Trác Phàm nhấc mắt nhìn lên, liền thấy người kia chỉ là một cái cận thị bên người hoàng đế mà thôi, vẻ mặt không khỏi lập tức lạnh xuống, thản nhiên nói: “Ngươi mới lớn mật, hoàng thượng đều không trách ta, làm gì đến phiên ngươi đánh rắm, chẳng lẽ ngươi so với hoàng thượng còn lớn hơn?”
“Ách, không không, hoàng thượng...”
cận thị kia giật mình, bất giác vội vàng khoát khoát tay, muốn giải thích.
Bọn họ ngày bình thường đi theo bên người hoàng đế, đều đã quen thói cáo mượn oai hổ.
Coi như thay hoàng đế phát một câu mệnh lệnh, chỉ cần hoàng đế không hỏi qua, thì cũng không có việc gì, nói không chừng còn là lời mà hoàng đế muốn nói nhưng không dám nói đây.
Mà những người bị đe dọa, phần lớn đều không dám lỗ mãng trước mặt hoàng đế, bọn họ cũng liền vui vẻ uy phong bát diện.
Thế nhưng ai lại có thể nghĩ tới, Trác Phàm lại là một tên cứng đầu như thế. Đường đường là Thánh Vực Ma Hoàng, có thể lạy trời lạy đất, nhưng làm sao có thể quỳ trước mặt một tên để vương phàm giai?
Lúc này, tên cận thị kia lại hảo chết không chết đi chọc tới hắn, nói ra lời tranh phong như thế.
Nhất là khi trong lòng của hắn rõ ràng, hoàng đế còn đang cần hắn, căn bản sẽ không dám làm gì hắn!
Chậm rãi khoát khoát tay, hoàng đế để người kia lui lại, sau đó vui vẻ nhìn về phía Trác Phàm nói: “Như vậy Trác Phàm, vì sao ngươi không quỳ?”
“Đầu gối của ta bị thương, không thể quỳ xuống. Lại nghĩ đến bệ hạ là một vị anh minh thần võ, sẽ không đi ép bức một đại quản gia của gia tộc trong tương lai sẽ cùng bệ hạ chung xây thịnh thế đi vào khuôn khổ đi.” Lời này củaTrác Phàm nói vô cùng xảo diệu, chính là lấy đạo của người, trả lại cho người!
Nói thông tục một chút chính là... Ngươi nha, vừa mới nãy còn chính miệng nói, chúng ta là gia tộc hiền đức có tài năng, có thể chung xây thịnh thế, ngươi vì một chuyện lớn bằng cái rắm mà tới tìm ta gây phiền phức, cái kia có khác biệt gì với một vị hôn quân? Chẳng phải là đang bôi nhọ tổ tông? Thiên Vũ liền bại trong tay ngươi.
Thậm chí, câu nói này còn có chút ý uy hiếp!
Lạc Vân Thường cúi đầu, mặt mũi tràn đầy lo lắng, trong lòng càng là tức giận tên Trác Phàm này không biết lễ nghĩa. Đường đường là Thiên Tử, nói ngươi quỳ thì cứ quỳ, làm như đang ủy khuất ngươi, tự mình đi tìm phiền toái?
Vạn nhất đắc tội hoàng thất, chúng ta chưa chắc có thể địch nổi!
Thế nhưng là, nàng không biết là, ở thời khắc thăng bằng này, hoàng đế cũng không muốn cùng bọn họ xảy ra xung đột, chẳng lẽ lại để Đế Vương Môn kia chiếm tiện nghi sao?
Cho nên, Trác Phàm nắm bắt thời cơ có thể nói là vô cùng tinh chuẩn.
Liếc hắn một cái thật sâu, hoàng đế cười cười ra vẻ không hiểu ý, khẽ gật đầu: “Tốt, không hổ là đại quản gia Trác Phàm của Lạc gia, danh bất hư truyền, rất có phong thái!”
“Vậy đi, Trác Phàm tiến lên nghe phong!”
Vội ho một tiếng, hoàng đế hơi hơi nghiêm túc, lớn tiếng nói: “Đại quản gia Trác Phàm của Lạc gia, trung dũng hơn người, tài trí vô song, ở thời kỳ gia tộc gặp rủi ro, không rời không bỏ, tận tâm phụ tá, quả thật là rường cột của đế quốc! Nay trẫm đặc biệt phong đại quản gia của Lạc gia, Trác Phàm, danh hiều thiên hạ đệ nhất đại quản gia, nội chưởng văn quyền, ngoại điều tam quân, nơi đến, như trẫm thân lâm!”
Tê!
Bất giác cùng nhau hít vào một ngụm khí lạnh, nghe được lời này, tất cả mọi người bất giác đều kinh ngạc đến ngây người. Cho dù là Trác Phàm, cũng không ngoại lệ…