Chương 350: Toàn diện đột phá

**Dịch bởi Tại Hạ Bất Tài, mong mn đọc tại các nguồn chính thống như page Tại Hạ Bất Tài hoặc trên web Truyenyy để ủng hộ nhóm có thêm động lực dịch

Donate mômo 0966932518 / truyenyy đẩy 10kp/1k tlt bạo 3 chap**

Chương 350: Toàn diện đột phá

“Ta... vẫn chưa bị thôn phệ?”

Mí mắt khẽ run lên một cái, không biết qua bao lâu, Trác Phàm cuối cùng cũng mở ra hai mắt, ngước nhìn lên bầu trời bao la vô tận, thì thào tựa hồ như nói mê.

Lúc trước, khi Kỳ Lân Cước vừa mới nối vào vị trí cánh tay phải của hắn, hắn liền cảm thấy một cỗ oán niệm ngút trời đột nhiên xông vào trong thần thức của hắn.

Chuyện này khiến hắn bị dọa cho phát sợ. Hắn vạn vạn không nghĩ đến, Trùng Thiên Kỳ Lân đã chết lâu như vậy, lại cũng chỉ còn là một cái chân, thế mà vẫn còn có oán niệm mãnh liệt như thế.

Phải biết, đây chính là oán niệm cấp bậc Thượng Cổ thánh thú, căn bản không phải thứ mà một oan hồn có thể so sánh.

Chỉ trong tích tắc xông vào, liền có thể khiến hắn mất hết ý thức, trong nháy mắt ngất đi, ngay cả thời gian để nghĩ biện pháp giải cứu cũng không có. Lúc đó, hắn chỉ có thể thở dài trong lòng một tiếng, nản lòng thoái chí, hết thảy đều xong.

Một khi oán niệm của thánh thú xông vào thần thức hắn, còn không phải là sẽ đem Nguyên Thần của hắn toàn bộ đánh nát, rơi vào cảnh hồn phi phách hay sao?

Thế nhưng hắn không thể ngờ tới là, hắn hiện tại thế mà còn sống, đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ oán niệm của Kỳ Lân kia đột nhiên đại phát thiện tâm, tha hắn một mạng?

Cái này lại càng không có khả năng, nếu đã à oán niệm, vậy cũng chỉ có oán hận, ngay cả bình tĩnh còn không có, ở đâu ra mà có lòng thông cảm?

Nghĩ tới đây, Trác Phàm trăm bề không lời giải, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, ráng chống đỡ lấy thân thể ngồi dậy. Thế nhưng ngay tại lúc này, hắn lại là không khỏi sửng sốt, hắn vậy mà cảm giác được, bên phải của hắn cũng có điểm chống đỡ, chẳng lẽ nói…

Cứng ngắc chuyển đầu qua vị trí phía bên phải, hai mắt Trác Phàm nhịn không được mà co rụt lại, tràn đầy vẻ kích động. Chỉ thấy bên phải hắn bây giờ đã có một cánh tay đang khẽ loé lên hồng mang.

Lần luyện thể này... Vậy mà thành công, hắn đã thật sự đem Kỳ Lân Cước biến thành cánh tay phải của hắn, cánh tay Trùng Thiên Kỳ Lân!

Không khỏi hưng phấn mà đứng dậy, Trác Phàm giơ cánh tay ra trước mặt để xem xét tường tận một phen, nhìn có vẻ không khác gì cánh tay bình thường.

Nhưng chỉ cần hắn hơi hơi động động ngón tay, liền có thể rõ ràng cảm thấy, tựa hồ như toàn bộ không gian đều rung động theo vậy.

Uy lực của Kỳ Lân Tí tuyệt đối không thấp hơn quái lực của Cổ Tam Thông!

Có nó, Trác Phàm tự tin rằng trong Thiên Vũ này khó gặp đối thủ! Coi như hắn cùng con nuôi của mình là Cổ Tam Thông chiến một trận, cũng sẽ không kém mảy may.

Vừa nghĩ đến đây, ý mừng trong lòng Trác Phàm càng sâu, nhịn không được mà đạp chân xuống, sau đó liền nhảy dựng lên. Thế nhưng sau khi hắn vừa tung người bay lên cao chừng ngàn thước, lại bỗng nhiên lăng không đứng ở phía trên vân vụ.

Không khỏi ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Trác Phàm trong lòng minh bạch, sau khi hắn mất đi Lôi Vân Dực, bản thân chỉ là tu giả Đoán Cốt cảnh, căn bản không có cách nào lăng không bay lượn. Nhưng bây giờ, hắn lại có thể lơ lửng ở trên không trung không rơi, như vậy chỉ có thể là…

Hắn... Đột phá!

Nghĩ tới đây, Trác Phàm vội vàng kiểm tra lại tu vi của bản thân.

Quả nhiên, sau lần luyện thể này, hắn đã chính thức trở thành cao thủ Thiên Huyền cảnh tam trọng Mà long khí của long hồn trong thể nội cũng đã cùng hắn chính thức từ hai hợp làm một, đạt đến cấp độ tự nhiên mà thành.

Sau khi được Long khí đoán thể, long hồn phụ thân, hiện tại cường độ thân thể của hắn đã nâng cao lên một bước. Cho dù là so với Hoàng Phủ Thanh Thiên lúc trước, cũng chỉ có hơn chứ không kém!

Bất quá, điều này vẫn không phải là điều làm cho hắn cao hứng nhất, điều khiến hắn mừng rỡ nhất, chính là Huyết Anh bản mệnh của hắn, cũng giống như hắn, cũng đã đột phá Thiên Huyền cảnh!

Lần này, tốc độ của Huyết Anh ở Thiên Huyền cảnh sẽ đạt tới cấp độ không thể tưởng tượng, cho dù là thần thức của cường giả Thần Chiếu cảnh, cũng vạn vạn đuổi không kịp!

Ánh mắt khẽ híp một cái, Trác Phàm đột nhiên tâm niệm nhất động.

Hưu!

Một đạo hồng quang bỗng nhiên từ trong cơ thể hắn bay ra, chỉ là trong chớp mắt, liền lượn quanh một vòng chung quanh Hắc Phong Sơn trăm dặm, sau đó lại bay trở về.

Ngay tại vị trí trung tâm tại đỉnh Hắc Phong Sơn, đôi phu phụ Tuyết Thanh Kiến cùng Cừu Viêm Hải đang chăm sóc bốn cái đại trận cấp năm, đưa lưng về phía đối phương mà ngồi nhắm mắt tu luyện, thân thể lại bỗng nhiên lạnh run lên một cái, kinh dị mở ra hai con ngươi.

“Lão thái bà, vừa mới rồi ... Ngươi có cảm giác được không?” Cừu Viêm Hải khẽ nhíu mày, thì thào lên tiếng.

Một mặt ngưng trọng gật đầu, Tuyết Thanh Kiến nhịn không được ừng ực một tiếng, nuốt ngụm nước bọt: “Được... Giống như có đồ vật gì đó bay qua, thế nhưng là, ta làm sao lại hoàn toàn không tra ra được? Chỉ là dựa vào một tia trực giác mà cảm nhận được vật này !”

“Ngươi cũng có loại cảm giác này?”

Nhịn không được hít sâu một hơi, gương mặt già nua của Cừu Viêm Hải không khỏi hung hăng rung động: “Như vậy chắc chắn không sai, ta cũng có cảm giác giống vậy! Thế nhưng là chuyện này làm sao có thể, trên đời này làm gì có loại đồ vật gì bay qua trước mặt chúng ta mà thần thức của chúng ta lại không điều tra ra được? Vừa mới nãy, nếu không phải ngươi và ta thân kinh bách chiến trên trăm năm, đối với nguy hiểm cực kỳ mẫn cảm, chỉ sợ liền cả một tia cảm giác này cũng sẽ không có!”

“Đúng vậy a, cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra? Nếu đúng như lời người vừa nói, vậy người này là nhân vật đáng sợ như thế nào. Hai chúng ta lỗ hổng, thế nhưng là vạn vạn khó có thể với tới a!”

Nghe được lời này, Cừu Viêm Hải cũng thở dài ra một ngụm trọc khí, nơm nớp lo sợ sờ sờ nơi ngực, bất đắc dĩ lắc đầu: “Ai, chỉ mong người này đối Lạc gia không có ác ý đi...”

Tại một nơi khác, Ma Sách Tứ Quỷ vốn phụ trách thủ hộ cho an nguy của Trác Phàm tại khu rừng sương mù, không cho người không có phận sự tới gần.

Thế nhưng bốn tên tiểu quỷ này làm sao có thể ngồi yên? Chỉ được một phút liền đã lại nhao nhao thành một đoàn, tiếp lấy lại hoà mình. Cứ như vậy, thẳng đánh đến bây giờ, còn chưa đình chỉ.

Hưu!

Một đạo hồng quang lóe qua, bốn tên tiểu quỷ bỗng nhiên khẽ giật mình, thân thể khẽ đánh một cái rùng mình.

“Lão đại, vừa mới nãy có phải có đồ vật gì đi qua phải không?” Quỷ Lanh Lợi nhíu mày, nghi ngờ nói.

Quỷ Hung Sát chuẩn bị xuất một quyền cũng hơi dừng lại, hai con ngươi đảo quanh trái phải, lắc đầu: “Không có khả năng, làm gì có thứ gì có thể vô thanh vô tức đi qua trước mặt ma đạo Tứ Kiệt chúng ta? Trên đời, có vật như vậy sao?”

“Không có, tuyệt đối không có!” Quỷ Nhát Gan lắc đầu, lập tức phụ họa nói.

Hai tên còn lại nghe vậy cũng suy nghĩ một trận, sau đó cũng cùng nhau lắc đầu.

“Vậy thì được rồi! Đúng rồi, vừa mới nãy chúng ta đánh đến chỗ nào?” Quỷ Hung Sát thờ ơ khoát khoát tay, nhếch miệng cười nói.

Quỷ Lanh Lợi suy nghĩ một hồi, nói: “Hả, ngươi là chuẩn bị đánh mặt ta!”

Đùng!

Vừa dứt lời, Quỷ Hung Sát không nói hai lời, một quyền chiếu thẳng vào sống mũi Quỷ Lanh Lợi đánh xuống, cười to: “Ha ha ha... Ta cũng nhớ rồi, lão tử chính là muốn đánh vào mặt ngươi!”

Quỷ Lanh Lợi không cam lòng, lập tức đánh lại một quyền, lại chiếu đầu Quỷ Hung Sát hung hăng đấm một chút. Kết quả là, bốn người lại một lần nữa đánh nhau vô cùng náo nhiệt.

Thế nhưng đúng lúc này, âm thanh uy nghiêm của Trác Phàm lại đột nhiên vang vọng tại toàn bộ Hắc Phong Sơn: “Tất cả trưởng lão, đến khu rừng sương mù bên này!”

Trác quản gia, muốn xuất quan!

Không khỏi giật mình, Tuyết Thanh Kiến cùng Cừu Viêm Hải liếc nhìn nhau, vội vàng tiến về khu rừng sương mù. Nghiêm Tùng cũng liền bận bịu từ trong đan phòng đi ra, lăng không bay về phía rừng rậm.

Ma Sách Tứ Quỷ càng là lập tức đình chỉ đánh nhau, cấp tốc tập hợp về khu rừng sương mù.

Chỉ chốc lát sau, tất cả trưởng lão còn lại của Lạc gia đều đi tới phía trước rừng rậm. Trác Phàm chậm rãi từ trong sương mù màu máu đi ra, nhìn thấy mọi người liền khẽ gật đầu ra hiệu.

Mà các vị trưởng lão nhìn thấy Trác Phàm chẳng những khôi phục lại được cánh tay phải như lúc ban đầu, mà ngay cả tu vi cũng thoáng cái tăng lên tới Thiên Huyền tam trọng, liền không khỏi âm thầm lấy làm kỳ lạ.

Cái này nhưng là vẻn vẹn chỉ có một tháng a, liền trực tiếp từ Đoán Cốt tầng chín, chạy như bay đến Thiên Huyền tam trọng, tốc độ tu luyện như thế, không khác nào là cưỡi tên lửa phi thăng.

Quái vật!

Mọi người trong lòng nhịn không được thầm than, Hoàng Phủ Thanh Thiên cùng hắn so ra, quả thực chính là tiểu vu gặp đại vu.

Không biết suy nghĩ trong lòng mọi người, Trác Phàm chỉ cười cười nhìn bọn họ nói: “Ta bế quan bao lâu?”

“Một tháng có thừa!” Nghiêm Tùng lập tức khom người nói.

Hơi hơi gật gật đầu, Trác Phàm hài lòng nói: “Rất tốt, vừa mới nãy là ma vật do ta phái ra đi xem xét trạng thái của mọi người một chút. Một tháng qua, tất cả mọi người rất không tệ, tận chức tận trách!”

“Cái gì, thứ vừa mới nãy bay qua trước người chúng ta, là do ngươi phái tới?” Không khỏi cả kinh trong lòng, Tuyết Thanh Kiến hoảng sợ lên tiếng, bất khả tư nghị nhìn về phía Trác Phàm nói: “Ma vật kia của ngươi đến tột cùng là thứ gì, tốc độ làm sao lại nhanh như vậy?”

“Ha ha ha... thủ đoạn của ta còn nhiều nữa, các ngươi về sau sẽ từ từ rõ ràng!”

Bất giác cười thần bí, Trác Phàm cũng không nói rõ, nhưng như thế này lại làm cho trong lòng tất cả mọi người càng thêm kiêng kị. Trác quản gia này đến tột cùng còn cất giấu bao nhiêu thủ đoạn không thể tưởng tượng, chuẩn bị âm người a, thực sự thật đáng sợ.

Cho dù họ là người một nhà, hay là cao thủ Thần Chiếu, khi ở trước mặt Trác Phàm, bọn họ lại như là con mèo nhỏ nhìn thấy lão hổ vây, nơm nớp lo sợ.

“Vừa mới rồi theo ta quan sát, biểu hiện  của tất cả mọi người rất không tệ. Tuyết trưởng lão cùng Cừu trưởng lão, rất có tính cảnh giác. Nghiêm trưởng lão chỉ là Thiên Huyền đỉnh phong, còn chưa nhập Thần Chiếu cảnh, không phát giác cũng không có gì, bất quá vẫn ở trong phòng luyện đan làm ra hết thảy, rất cần cù chăm chỉ. Chỉ là... Yêu ma quỷ quái, bốn tên tiểu quỷ các ngươi lại là chuyện gì xảy ra?”

Trác Phàm vẫn luôn một mực mỉm cười, đột nhiên biến sắc, hung tợn nhìn về phía bốn tên tiểu gia hỏa, cả giận nói: “Để cho các ngươi đến thủ trận cho lão tử, các ngươi ngược lại thì hay rồi, tự mình đánh nhau. Nói đi, lão tử nên làm như thế nào để trừng phạt tội tự ý rời vị trí của đám các ngươi?”

Thân thể không khỏi lạnh run, bốn người liếc nhìn nhau, bất giác cùng nhau trề miệng, trên mặt đều là đắng chát.

“Ây... Trác quản gia, chỉ cần ngài đừng dùng huyết tằm, dạng trừng phạt gì chúng ta đều nguyện ý tiếp nhận! Nếu không, ngài đánh chúng ta một trận đi!” con ngươi Quỷ Lanh Lợi đảo quanh, cầu khẩn nói.

Khẽ nhướng mày một cái, Trác Phàm cười lạnh thành tiếng: “Ngươi cảm thấy ta đánh nhóm các ngươi không đau không ngứa đúng hay không? Tốt, vậy liền theo lời ngươi nói, lão tử đánh các ngươi một trận!”

Lời vừa nói ra, bốn người không khỏi vui mừng quá đỗi.

Nhìn qua Trác Phàm hiện tại cũng chỉ là tu giả Thiên Huyền cảnh tầng ba mà thôi, bốn người bọn họ nhưng đã là Thần Chiếu cảnh tầng sáu. Nếu không sử dụng huyết tằm kia, Trác Phàm làm sao có thể là đối thủ của bọn họ?

Coi như đứng ở chỗ này để Trác Phàm đánh, đoán chừng sau cùng cũng là tay Trác Phàm đau!

Nghĩ tới đây, bốn người một lần nữa nhìn lẫn nhau, bất giác cùng lộ ra một nụ cười gian khi đạt được âm mưu.

Trác Phàm cũng không để ý, cứ như vậy lạnh lùng nhìn bốn người bọn họ, duỗi ra hai cánh tay nói: “Các ngươi cảm thấy, ta nên dùng tay trái đánh các ngươi, hay là dùng tay phải đánh các ngươi?”

“Ha ha ha... Ngài cứ tùy tiện đi!” Quỷ Hung Sát cười lớn một tiếng, từ chối cho ý kiến, khoát khoát tay.

Không khỏi tà dị cười một tiếng, Trác Phàm đưa tay trái ra, thì thào lên tiếng: “Vậy thì tốt, vậy dùng tay trái a, miễn cho đem các ngươi đánh chết, uổng phí gạo cơm năm năm này các ngươi ăn tại Lạc gia!”

Biến hóa!

Trác Phàm khẽ híp mắt, trong lòng rống to một tiếng…