Chương 345: Trở lại Phong Lâm, sư đồ tụ họp**
Đẩy 10kp hoặc 1k tlt thì hôm sau sẽ bạo 2-3 chap
Donate trực tiếp môm 0966932518**
Sau ba tháng, Trác Phàm mang theo toàn bộ người Lạc gia, một lần nữa trở lại địa bàn của mình, Phong Lâm Thành. Nhìn Hắc Phong Sơn năm năm qua vẫn không thay đổi, trong lòng Trác Phàm cảm khái không thôi.
Sau khi liên tục trải qua nhiều chuyện, có buồn có vui, bây giờ trở này nơi đây, trong lòng lại càng cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều.
Chữ Nhà trong lòng hắn tựa hồ càng trở nên sâu sắc hơn rất nhiều.
“Trác quản gia, lão phu đến mở ra cấm chế, hoan nghênh ngươi trở về!” Đi đến trước quầng sáng nhiều màu đang bao phủ chung quanh Hắc Phong Sơn, Lệ Kinh Thiên cởi mở cười lớn một tiếng nói.
Chậm rãi khoát khoát tay, trên mặt Trác Phàm lộ ra một tia ý cười vui vẻ: “Không, để ta tự mình đến mở đi. Đã năm năm không trở về, ta cũng muốn tự mình mở ra gia môn.”
Liếc hắn một cái thật sâu, Lệ Kinh Thiên cười khẽ gật đầu, trên mặt mọi người cũng đầy vẻ ấm áp mà nhìn hắn.
“Nghiêm Phục, ngươi qua đây!” Trác Phàm quay đầu nhìn về phía Nghiêm Phục một đường theo Lạc gia đến đây, lại bị khí thế cường hãn Lệ Kinh Thiên làm cho nơm nớp lo sợ, kêu lên.
Nghiêm Phục không dám thất lễ, vội vàng đi tới trước người Trác Phàm, cung kính nói: “Trác quản gia, ngài có gì phân phó?”
“Không có gì, chỉ là một lát ngươi sẽ nhìn thấy Nghiêm lão, sư đồ hai người cuối cùng cũng lại gặp nhau. Mà từ nay về sau, ngươi cũng là người của Lạc gia, bây giờ ta sẽ chỉ lại thủ pháp mở ra cấm chế của đại trận cho ngươi, ngươi ở bên cạnh nhớ nhìn kĩ!”
Thân thể nhịn không được chấn động, Nghiêm Phục một mặt kích động. Sư phụ, hắn sắp gặp được người rồi, trước kia hắn chỉ có thể ở trong mộng hồi tưởng sư phụ, điều này không khỏi làm cho cảm xúc của hắn một trận bành trướng, vội vã gật đầu.
Sau đó, trong ánh mắt ngơ ngơ ngẩn ngẩn của hắn, Trác Phàm một tay chậm rãi kết lấy ấn quyết, sau cùng hét lớn một tiếng: “Mở!”
Bỗng nhiên, quầng sáng nhiều màu kia tản ra một con đường, nối thẳng tới đỉnh Hắc Phong Sơn. Trác Phàm chậm rãi quay đầu nhìn về phía Nghiêm Phục, lạnh nhạt cười nói: “Nghiêm Phục, về sau đây chính là gia tộc của ngươi, ngươi cùng sư phụ ngươi...”
Oanh!
Đột nhiên, Trác Phàm còn chưa nói xong câu khích lệ này, một tiếng vang thật lớn đã đột nhiên truyền vào trong tai hắn, một cỗ cự phong kéo theo cát bụi ùn ùn kéo đến trước mặt, liền đem hai người đang dẫn đầu đứng trước Hắc Phong Sơn bị thổi cho mặt mày xám xịt!
Đồng thời từng tiếng gào thét chói tai cũng truyền đến.
“Khặc khặc khặc... Xú bà nương, xú lão đầu, các ngươi nghĩ đám các ngươi là ai, Trác Phàm hay là Lệ Kinh Thiên, lại dám quản chuyện riêng của Ma Sách Tứ Quỷ chúng ta? Các ngươi cũng không có bản sự kia, coi chừng bốn gia gia đem cặp vợ chồng các ngươi xé thành mảnh nhỏ!”
Âm thanh trào phúng quen thuộc của Quỷ Hung Sát truyền vào trong tai Trác Phàm, ngay sau đó chính là tiếng hò hét trợ uy của ba quỷ còn lại: “Đúng thế đúng thế, hai người các ngươi cũng không có cái Cấm Chế Chi Thuật kia, không làm gì được chúng ta!”
Gương mặt nhịn không được mà co rút lại, thân thể Trác Phàm bất giác run run, hung hăng nắm chặt nắm đấm.
Bốn tên tiểu quỷ này thật sự là một phút đồng hồ đều không yên tĩnh a, đem tâm tình vui vẻ mà lão tử thật vất vả mới sinh ra được, phá hủy hoàn toàn!
Đám người còn lại nghe được, cũng là bất giác bất đắc dĩ than thở, chỉ biết cười khổ. Ma Sách Tứ Quỷ này năm năm trước bị Lệ lão mang về làm trưởng lão Lạc gia, bọn họ còn thật cao hứng.
Nhưng ai biết, bộ dáng bốn tên tiểu quỷ lại không như bọn tưởng tượng, mặc dù có thực lực Thần Chiếu cảnh, nhưng tâm trí lại không được đầy đủ, cứ như hài đồng. Ba ngày xảy ra một tiểu họa, năm ngày xảy ra một đại họa, Hắc Phong Sơn kém chút bị bọn họ lật lại chơi. Mặc dù bị Lệ Kinh Thiên quản chặt, bọn họ cũng là vết sẹo vừa tốt liền quên đau, ngày đầu tiên bị chửi, ngày thứ hai lập tức chứng nào tật nấy.
Mọi người đều rõ ràng, đây cũng chính là Lệ Kinh Thiên lừa bọn họ rằng hắn có thể khống chế huyết tằm, bọn họ mới có chút thu liễm, nếu không, không chừng liền có thể lật tung cả trời.
“Trác quản gia, đây là...” Chỉ chỉ vào bên trong Hắc Phong Sơn, sắc mặt Nghiêm Phục không khỏi xạm xuống, trong mắt lóe lên một tia xấu hổ. Phảng phất như đang nói, cái nơi ngài gọi là nhà, có vẻ như không quá an toàn a!
Chậm rãi khoát khoát tay, Trác Phàm cứng rắn nặn ra một nụ cười giận dữ: “Bình tĩnh bình tĩnh, ta sẽ xử lý tốt. Bốn tên tiểu quỷ mà thôi, chớ để ý!”
“Ách, Trác quản gia, lão phu liên đi thu thập bốn tên tiểu quỷ thật tốt một phen!” Lệ Kinh Thiên vội vàng chạy tới nói.
Chậm rãi lắc đầu, sắc mặt Trác Phàm âm trầm, căm hận nói: “Không cần ngươi xuất thủ, ta đi!”
Nói xong, Trác Phàm liền sải bước đi vào trong núi, đám người còn lại cũng vội vàng đuổi theo. Lệ Kinh Thiên cười thầm trong lòng, bốn tên tiểu quỷ kia rốt cục cũng bị người thu thập một phen.
Đợi mọi người đi tới đỉnh núi, nhìn thấy khắp nơi đều là cảnh hoàng tàn, ngay cả cửa lớn đều bị đánh rơi, quả thực không đành lòng nhìn thẳng, không khỏi ào ào ai thán lắc đầu.
Không cần phải nói, đây nhất định lại là do bốn tên tiểu quỷ kia làm.
Mà bên trong, thỉnh thoảng vẫn truyền đến tiếng phá hủy, tiếng gào rú như điên cuồng Tuyết Thanh Kiến l cũng theo đó truyền ra: “A... Bốn tên nhóc khốn nạn các ngươi, lại dám đem Cổ Kính ngàn năm của lão nương ngàn năm hủy, lão nương nhất định phải giết các ngươi!”
“Khặc khặc khặc... Lão thái bà, ngươi già rồi soi gương làm gi, hủy đi là đúng rồi!” Quỷ Lanh Lợi hết chuyện để nói, lớn tiếng cười nhạo nói.
Tuyết Thanh Kiến càng thêm giận dữ, hai mắt đỏ thẫm, rống to: “Hỗn đản, ăn trộm, lần này lão nương nhất định phải giết các ngươi!”
“Thanh Kiến, đừng tiếp tục cùng bọn hắn nói nhảm, dùng Sinh Tử Quyết!” Lúc này, thanh âm nộ hống của Cừu Viêm Hải lại nổi lên.
Nghe xong lời ấy, Lệ Kinh Thiên bất giác cả kinh thất sắc.
Ngày bình thường hắn thường cùng hai người luận bàn, đã được chứng kiến uy lực của Sinh Tử Quyết kia, cho dù là mười cái cao thủ Thần Chiếu cũng chỉ vài phút liền bị miểu sát, hắn gặp cũng phải quay đầu mà chạy.
Hiện tại hai người đối phó tứ quỷ, thế mà dùng tới Sinh Tử Quyết, chẳng phải là muốn đem toàn bộ Hắc Phong Sơn đánh nát?
Vừa nghĩ đến đây, Lệ Kinh Thiên chặn lại nói: “Trác quản gia, ta đi ngăn cản bọn họ!”
“Không cần!”
Trên trán nổi lên gân xanh, Trác Phàm một mặt âm trầm, ngón tay bất giác run run:
“Bốn tên tiểu quỷ cũng thôi đi, dù gì thì não tử của bọn họ cũng có vấn đề, nhưng hai người kia thế mà cũng không biết đại cục như thế, hừ, thật sự là ngứa da!”
Tiếng nói vừa dứt, ấn quyết trong tay Trác Phàm đột nhiên biến đổi, bên trong liền truyền ra tiếng kêu gào tê tâm liệt phế của sáu người!
“Chuyện gì xảy ra, năm năm qua cái bụng chưa từng đau, sao nay lại đau rồi !” Quỷ Hung Sát lăn lộn kêu gào trên mặt đất, năm người còn lại cũng cùng ngã trên mặt đất.
“Ta biết, là huyết tằm, lão già chết tiệt Lệ Kinh Thiên kia trở về!” Quỷ Lanh Lợi ngưng tụ tròng mặt, hét lớn.
Hai người Tuyết Thanh Kiến cùng Cừu Viêm Hải đang ngã trên mặt đất, lại khinh bỉ giận mắng “Bốn thằng ngu, bị lão gia hỏa kia lừa gạt còn không biết, chính hắn cũng là người bị hại, căn bản không biết phương pháp khống chế huyết tằm. Bằng không, năm năm này các ngươi gây ra nhiều hoạ như vậy, vì sao hắn vẫn chỉ động động mồm mép, lại chưa từng trừng phạt qua các ngươi?”
“Cái gì, chúng ta bị lừa?” Không khỏi giật mình, Quỷ Hung Sát cắn răng nghiến lợi mắng: “Bà mẹ ngươi chứ, lão già kia lại dám lừa gạt bốn cái ma đạo anh kiệt chúng ta, đợi hắn trở về chúng ta nhất định xé nát hắn! Thế nhưng không đúng, nếu như hắn không biết chiêu này, vì sao bụng chúng ta lại đột nhiên đau, toàn thân không thể động?”
“Hừ, bốn tên ngu ngốc, cải đó còn cần phải nói a! Thủ đoạn khủng bố như thế, thiên hạ còn có mấy người sử được?” Hung hăng cắn răng, mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán Tuyết Thanh Kiến, trong mắt lóe lên một tia kinh khủng: “Tiểu tử kia... Trở về!”
“Cái gì tiểu tử?” Ma Sách Tứ Quỷ còn không rõ ràng cho lắm, cùng nhau hỏi.
Lúc này, một giọng nói lãnh ngạo truyền vào trong tai bọn họ: “Không sai, lão tử trở về, đều yên ổn cho lão tử đi!”
Trác Phàm mang theo mọi người đi vào trong đại viện đã bị tàn phá, trong mắt đều là lửa giận.
Ma Sách Tứ Quỷ nhìn thấy, bất giác cả kin thất sắc: “Quỷ a!”
Da mặt nhịn không được co lại, Trác Phàm không để ý tới, đi thẳng vào bên trong.
Hai người Tuyết Thanh Kiến thấy thế, vội vàng kêu rên cầu tình: “Trác quản gia, vừa mới rồi đều là bốn tên tiểu quỷ gây chuyện trước, không liên quan chúng ta a!”
Thế nhưng là Trác Phàm không buồn liếc nhìn bọn họ một chút, cứ thế đi qua.
Lệ Kinh Thiên đi đến trước mặt bọn họ, bất đắc dĩ thở dài, thấp giọng nói: “Các ngươi cũng thế, Trác quản gia có thể không biết đây đều là do bốn tên tiểu quỷ làm sao? Nhưng các ngươi ngàn không nên, vạn không nên, nói cái gì muốn làm ra sinh tử quyết, cái này không phải là muốn đem Lạc gia cùng hủy sao? Trác quản gia vừa trở về, vốn tâm tình đang rất tốt, liền bị các ngươi, ai...”
“Thế nhưng... Chúng ta cũng chỉ nói thôi, không nghĩ làm thật!” Sắc mặt hai người đầy ủy khuất.
Lúc này, bọn họ nhìn thấy Lạc Vân Thường đi qua, lại như vừa phát hiện cọng cỏ cứu mạng vậy, chặn lại nói: “Đại tiểu thư!”
Minh bạch ý tứ bọn họ, Lạc Vân Thường hướng bọn họ khẽ gật đầu, dựng thẳng ngón tay cái, ý nói, yên tâm đi, ta sẽ thay các ngươi cầu tình.
Thấy vậy, hai người mặc dù đang chịu thống khổ, nhưng nội tâm lại là yên lòng.
Ngày bình thường, thật sự là không uổng phí cùng đại tiểu thư này giao hảo, thời khắc mấu chốt thật có tác dụng a…
Đi đến đại sảnh, Trác Phàm ngồi tại vị trí chủ vị, thấy bốn phía không có người, liền cả một hạ nhân hộ vệ đều không có, lúc này liền minh bạch, nhất định là bị đại chiến giữa sáu cái gia hỏa kia làm cho hoảng sợ mà bỏ chạy.
Sau khi những người còn lại đi vào, Trác Phàm liền để Bàng thống lĩnh đi tìm Nghiêm Tùng tới.
Bàng thống lĩnh lĩnh mệnh rời đi, mọi người liền yên tĩnh chờ. Trong lúc này, Lạc Vân Thường thuận tiện mở lời cầu tình cho phu thê hai người kia, Trác Phàm cũng hiểu trong lòng, bọn họ cũng không sai, chỉ là bị bốn tên tiểu quỷ kia bức cho nổi điên mà thôi.
Trước mặt bốn tên tiểu quỷ kia, ngay cả Trác Phàm đều thường xuyên không thể khống chế mà nổi giận, càng không cần nói đến là người khác, trong lòng hắn cũng có thể lý giải. Sau đó liền kết ấn, đem hai người Tuyết Thanh Kiến thả.
Hai người tới đại sảnh, hướng Trác Phàm bái tạ, sau đó liếc nhìn Lạc Vân Thường tỏý cảm kích.
Lạc Vân Thường duỗi ra cánh tay trắng nõn, hướng Tuyết Thanh Kiến làm ra tư thế cố lên. Hảo tỷ muội, chúng ta cùng nhau cố gắng!
Vốn dĩ Lạc gia rất ít nữ nhân, Tuyết Thanh Kiến ngày bình thường cùng Lạc Vân Thường rất thân thiết, mặc dù tuổi tác có chút khoảng cách, nhưng cũng có thể coi như tỷ muội chân chính!
Chỉ chốc lát sau, Nghiêm Tùng nghe nói Nghiêm Phục đến, vội vội vàng vàng đi đến đại sảnh, đầu tiên là hướng Trác Phàm cung kính thi lễ, liền một mặt vui mừng tìm kiếm Nghiêm Phục trong đám người.
Rất nhanh, liền tìm tới cái kia bóng đang quen thuộc kia.
“Đồ đệ!” Nghiêm Tùng một mặt kích động, ria mép trên khóe miệng run lên nhè nhẹ.
Nghiêm Phục lại bất giác ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nhìn người này một lúc lâu, cũng không dám nhận nhau: “Ngươi... Ngươi là sư phụ ta?”
“Ây...”
Hơi sững sờ, Nghiêm Tùng nhìn thân hình của mình bây giờ một chút mới bật cười lớn: “Ha ha ha... Đó là đương nhiên. Lúc trước vi sư ăn bát phẩm linh đan của Trác quản gia, độc tố trong thể nội được tẩy sạch, lại trẻ đi mười mấy tuổi. Thế nào, đẹp trai lắm đúng không! Vi sư trước kia đã nói với ngươi rồi, vi sư lúc tuổi còn trẻ, nếu không phải do luyện cái Thất Thải Vân La Chưởng kia, cũng là kẻ phong lưu phóng khoáng, mê đảo ngàn vạn thiếu nữ. Hiện tại ngươi nhìn thấy rồi chứ, ta không có lừa gạt ngươi!”
Phốc!
Mọi người vây xem cũng không khỏi âm thầm cười trộm, bọn họ còn là lần đầu tiên nhìn thấy vị trưởng lão đan phòng khoe khoang như thế, quả thực cùng tên quản gia nào đó không biết xấu hổ một dạng, quả nhiên là gần mực thì đen gần đèn thì sáng!
Thế nhưng thân thể Nghiêm Phục lại không khỏi run lên một cái, vẻ mặt kích động gật đầu: “Không sai, ngươi thật sự là sư phụ ta. Năm đó, sư phụ chỉ có ở trước mặt ta mới khoác lác như thế. Đây là bí mật chỉ có hai người chúng ta biết, sư phụ!”
Nghiêm Phục kinh hô một tiếng, quỳ dưới chân Nghiêm Tùng, Nghiêm Tùng cũng là đầy mắt rưng rưng, kích động đem hắn đỡ dậy. Sư đồ hai người xa cách đã lâu, bây giờ gặp lại, tựa như cha con, tâm sự nói chuyện với nhau.
Đám Trác Phàm ở một bên nhìn thấy vậy, cũng không quấy rầy.
Về sau, Trác Phàm thấy tuổi Nghiêm Phục vẫn còn quá nhỏ, không thể một mình đảm đương một phía, liền cho cái chức vụ chấp sự! Còn Ma Sách Tứ Quỷ, Trác Phàm lại sớm đã đem bọn hắn ném thẳng lên chín tầng mây, thẳng đến ba ngày sau, mới nhớ tới, mở ra cấm chế cho bọn họ, gọi đến trước mặt hung hăng răn dạy một phen.
Từ đó, dưới sự giám sát của Trác Phàm, bốn người cuối cùng cũng đàng hoàng hơn, Hắc Phong Sơn cũng nghênh đón lần bình yên đầu tiên trong suốt năm năm qua!
Thế nhưng cùng lúc đó, Phương Thu Bạch cùng Độc Cô Chiến Thiên cũng mang theo kết quả lần Bách gia tranh minh này, trở về trong hoành thành của đế đô...