Chương 342: Chặt đứt tơ tình tranh bá nghiệp

Chương 342: Chặt đứt tơ tình tranh bá nghiệp

“Tiết lão, ngươi đây là...” Cau chặt lông mày , Trác Phàm nghi ngờ nói.

Tiết Định Thiên trầm ngâm một trận, khóc ròng ròng bái nói: “Trác quản gia, ngài là nhân vật kiêu hùng làm thành đại sự, Tiết gia chúng ta lại chỉ là tiểu môn hộ, Ngưng Nhi nàng lại càng là người không rành thế sự, không chịu đựng nổi những đại nhân vật các ngươi tranh đấu quyền lực. Lão hủ trong lòng hết sức rõ ràng, lần này nhờ có Trác quản gia ra sức cứu chữa, mới khiến cho Ngưng Nhi chuyển nguy thành an. Thế nhưng lần sau thì sao, một nhà già trẻ chúng ta thật không muốn Ngưng Nhi lại tiếp nhận dạng hung hiểm này, kính xin Trác quản gia thành toàn.”

Thân thể già nua của Tiết Định Thiên ép xuống thật sâu, người hơi lay động, Trác Phàm lại là giống như đang ở trong mộng, thật lâu ngơ ngẩn không thôi.

Rất rõ ràng, Tiết gia là không hy vọng Ngưng Nhi lại bị Trác Phàm làm cho liên luỵ, muốn Trác Phàm đoạn tuyệt qua lại. Thế nhưng nội tâm Trác Phàm, lại như thế nào bỏ được…

“Ngưng Nhi nàng tỉnh!”

Đột nhiên, trong phòng truyền đến tiếng kêu hưng phấn của Tạ Thiên Dương. Trác Phàm không khỏi giật mình, cũng mặc kệ lão nhân này vẫn còn đang quỳ, vội vàng tiến vào trong phòng, Tiết Định Thiên cũng vội vôi vàng vàng chùi đi dòng lão lệ, đứng lên trở lại trong phòng.

Nhưng vừa vào phòng, lại không nhìn thấy hình ảnh mọi người vui mừng khôn xiết, mà chính là từng gương mặt tràn đầy kinh nghi. Tiết Ngưng Hương xoa xoa đôi mắt hơi có vẻ nhập nhèm như còn buồn ngủ, liếc nhìn một vòng, mông lung nói: “Các ngươi... là ai a, ta... là ai, nơi này là nơi nào?”

Bất giác cả kinh thất sắc, trong lòng tất cả mọi người đều khẩn trương, Ngưng Nhi như vậy là làm sao, chẳng lẽ thương thế vẫn chưa hoàn toàn tốt, có hậu di chứng sao?

Trác Phàm lại là vội vàng khoát khoát tay, giải thích nói: “Chư vị cũng chớ quá gấp, Nguyên Thần của Ngưng Nhi từng chịu tổn thương, mới vừa được chữa trị, liền giống như là đứa bé mới sinh vậy, một lần nữa có được sinh mệnh. Quên đi một ít chuyện trước kia cũng là bình thường, bất quá tinh phách lúc trước vẫn còn, nàng vẫn là Ngưng Nhi lúc trước, không có bất kỳ thay đổi nào!”

Gật đầu tỏ ý, mọi người giờ mới hiểu được, đại khái Ngưng Nhi chính là trọng thương mất trí nhớ, bất quá như vậy cũng tốt, quên đi những chuyện đáng sợ lúc trước, đối với một tiểu cô nương hồn nhiên như nàng, có khi lại là một chuyện tốt.

Chỉ cần Ngưng Nhi vẫn là Ngưng Nhi nhu thuận lúc trước liền tốt, chẳng qua là bọn họ lại nhận nhau lại một lần nữa mà thôi.

“Ngưng Nhi, ta là cha ngươi!” Tiết Vạn Long chỉ chỉ chính mình, kích động lóe lệ quang nói.

“Ngưng Nhi, ta là gia gia ngươi!” Tiết Định Thiên cũng vội vã đi đến bên người nàng, hai tay run rẩy đứng trước người nàng.

“Ngưng Nhi, ta là ngươi đại ca Tiết Cương a!”...

 “Ngưng Nhi, ta là ngươi nhị ca, Tiết Lâm a!”

Mọi người tranh nhau chen lấn trước mặt Tiết Ngưng Hương nhận thân, Tạ Thiên Dương chỉnh chỉnh lại kiểu tóc của mình, trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị, đột nhiên vọt tới trước mặt Tiết Ngưng Hương, chỉ chỉ cái mũi mình, ưỡn ngực nghiêm mặt nói: “Ngưng Nhi, ngươi chắc không nhớ, ta là ngươi phu quân a!”

Lời vừa nói ra, mọi người ào ào giật mình, sau đó đồng loạt nhìn về phía hắn, không còn gì để nói.

Sắc mặt Trác Phàm nhanh chóng trở nên âm trầm, lạnh lùng cảnh cáo:

 “Tạ Thiên Dương, nếu ngươi dám thừa dịp Ngưng Nhi mất trí nhớ để chiếm tiện nghi, cẩn thận lão tử đánh ngươi!”

Gương mặt bất giác đỏ bừng, Tạ Thiên Dương lúng túng gãi đầu một cái, bật cười nói: “Ha ha ha... Ngưng Nhi chớ để ý, vừa mới rồi ta chỉ là đùa với ngươi, thực ra ta là...”

“Hôn phu thanh mai trúc mã của ngươi!” Tạ Thiên Dương tròng mắt ngưng tụ, tiếp tục vô liêm sỉ nói.

Sau khi mọi người nghe được, cùng nhau trợn trắng mắt, hai nắm đấm của Trác Phàm càng là vang lên tiếng xương bạo, lãnh đạm nói: “Tạ Thiên Dương, ngươi đi ra cho ta, lão tử cam đoan không đánh chết ngươi!”

Tạ Thiên Dương co rụt đầu lại, hung hăng nguýt hắn một cái rồi lập tức che miệng, không dám nói nữa.

Hắn minh bạch, nếu đánh nhau với Trác Phàm, coi như một cái tay, hắn cũng đánh không thắng.

“Ha ha ha... Rùa đen rút đầu!” Thế mà, nhìn thấy gương mặt vừa bực tức vừa biệt khuất của hắn, Ngưng Nhi lại là phốc một tiếng cười khẽ, chỉ chỉ Tạ Thiên Dương lộ ra ngây thơ nụ cười.

Khẽ nhướng mày, Tạ Thiên Dương cảm thấy không phục, chặn lại nói: 

“Ai nói ta là rùa đen rút đầu? Tuy ta đánh không lại hắn, bất quá vì ngươi, ta cùng hắn đánh một trận thì thế nào?”

Nói xong, Tạ Thiên Dương liền muốn xắn tay áo, cùng Trác Phàm ra ngoài đơn đấu.

Tiết Ngưng Hương thấy thế liền vội vàng khoát khoát tay, la lên: “Chờ một chút, ngươi đánh không lại thì thôi, làm gì còn muốn đi ăn đòn? Nếu là bởi vì vừa rồi ta cười ngươi, ngươi tuyệt đối đừng để ý, là ta vô ý. Ta cũng không muốn ngươi bởi vì chút chuyện nhỏ này mà bị người vô duyên vô cớ đánh một trận!”

“Ai, Ngưng Nhi, ngươi quả nhiên vẫn là Ngưng Nhi của trước kia, coi như quên mất ta là ai, mà vẫn còn thiện lương, quan tâm ta như thế, vậy thì ta yên tâm!” liếc nhìn nàng một cái thật sâu, Tạ Thiên Dương thở dài một hơi, vui mừng nói.

Mọi người cũng khẽ gật đầu, Ngưng Nhi coi như đã không còn nhớ rõ bọn họ, nhưng vẫn như cũ vẫn là Ngưng Nhi của trước kia a!

Lúc này, Tiết Ngưng Hương quay đầu nhìn về phía Trác Phàm đứng cách đó không xa, trong mắt bỗng nhiên chớp động tia sáng kỳ dị: “Ngươi là ai, có quan hệ gì với ta? Bọn họ đều tranh nhau chen lấn ở trước mặt ta giới thiệu bản thân, tại sao ngươi lại không nói?”

Bá!

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Trác Phàm, trên mặt hiện lên vẻ phức tạp.

Mí mắt Trác Phàm khẽ rung động một cái, nhìn thấy khuôn mặt khẩn trương của mọi người, lại nghĩ tới lời cầu khẩn Tiết Định Thiên vừa mới nói với hắn, trầm ngâm một chút, lại đột nhiên cười khẽ một tiếng: “Ha ha ha, ta... Là người xấu!”

A!

Tiết Ngưng Hương nghe xong, thân thể không khỏi hơi hơi co lại, trong mắt lóe lên vẻ hoảng sợ.

Nhìn đôi mắt không nhiễm một tia bụi bẩn của thế gian kia, khóe miệng Trác Phàm xẹt qua một đường cong vui vẻ, biết hắn làm như thế là đúng, liền tiếp tục nói: “Ta từng ăn qua thịt người, còn từng hại qua ngươi!”

“Ngươi... vì sao ngươi hại ta!” Ngưng Nhi thân thể lắc một cái, trong mắt càng lộ vẻ hoảng sợ, vội vã tránh ra sau lưng Tiết Định Thiên, nhìn Trác Phàm một đầu tóc bạc, toàn thân run lên cầm cập, giống như một con mèo nhỏ bị chấn kinh vậy.

Thấy tình cảnh này, trong mắt Trác Phàm lóe lên một tia trìu mến, nhưng ngoài miệng lại vẫn dửng dưng: “Người xấu hại người, đâu cần có nhiều lý do như vậy? Cho nên tiểu cô nương, về sau nhìn thấy ta, ngươi nhất định phải trốn đi!”

Nói xong, Trác Phàm bỗng nhiên xoay người đi ra khỏi phòng, trong lòng thở dài một tiếng.

Vĩnh biệt, Ngưng Nhi!

Tất cả mọi người thật sâu nhìn lấy bóng lưng hiu quạnh tang thương kia, trong lòng một trận kính nể. Trác Phàm thật sự là kiêu hùng chi tư, lấy lên được, thả xuống được.

Tuy bọn họ không muốn Ngưng Nhi vì đi theo hắn mà phải lo lắng hãi hùng, nhưng cũng không thể không nói, Trác Phàm chính là một nam nhân đáng giá để dựa vào…

Tiết Ngưng Hương nhìn thân ảnh Trác Phàm dần dần rời đi, trong lòng lại không lý do mà đau xót, thì thào lên tiếng: “Vì cái gì mà khi nhìn thấy tên xấu xa này, trong lòng ta lại thống khổ như vậy?”

“Này, người xấu chính là kẻ mang đến thống khổ, Ngưng Nhi, ngươi tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều!” Tạ Thiên Dương vội vàng khoát khoát tay, khuyên can nói.

Bây giờ chính là kết quả tốt nhất, Trác Phàm rốt cục chịu buông tay, Ngưng Nhi cũng quên đi người kia, quay lại cuộc sống bình yên lúc trước. Nếu bọn họ lại có liên hệ gì, Tạ Thiên Dương cũng không sợ tiếp tục cùng Trác Phàm tranh đoạt, chỉ sợ Ngưng Nhi một lần nữa bị liên lụy, trở thành vật hi sinh bị người khác sử dụng để kiềm chế Trác Phàm.

Thật sâu liếc hắn một cái, Tiết Ngưng Hương hơi hơi gật gật đầu, tiếp lấy liền nhanh chóng đem vị khách qua đường Trác Phàm kia triệt để quên đi, cùng người nhà vui vẻ nói chuyện.

Trác phàm lẳng lặng đứng ở ngoài cửa, nghe tiếng cười đùa bên trong nhà, khẽ nhắm hai mắt, không vui không buồn!

Có lẽ cái này... chính là kết quả tốt nhất!

Nửa canh giờ sau, Tạ Thiên Dương từ trong nhà đi ra, thật sâu nhìn bóng lưng tiêu điều của Trác Phàm, thở dài lên tiếng: “Cám ơn ngươi!”

“Cám ơn cái gì, mục đích của chúng ta đều là như thế, không phải sao?” 

Không quay người lại, Trác Phàm đứng yên nhìn về phương xa, đạm mạc lên tiếng.

Khẽ gật đầu, Tạ Thiên Dương chậm rãi đi đến trước người Trác Phàm, kéo lấy cánh tay còn lại của hắn, ba một tiếng, đặt vào trong bàn tay hắn hai kiện đồ vật.

Tròng mắt Trác Phàm co rụt lại, thân thể bất giác rung động một chút.

Thở dài, Tạ Thiên Dương buồn bã nói: “Xin lỗi, là huynh đệ, ta vốn không nên làm như thế. Nhưng vì Ngưng Nhi...”

“Các ngươi đây là muốn cùng ta... ân đoạn nghĩa tuyệt ư!” Nhìn hai chiếc Lôi Linh Giới phát ra lôi quang rạng rỡ trong tay, tay Trác Phàm run rẩy một chút, lạnh lùng nói.

Khẽ gật đầu, Tạ Thiên Dương thở dài: “Chúng ta cuối cùng vẫn không phải là loại người giống như ngươi, ngươi muốn làm bá chủ tranh đoạt thiên hạ, chúng ta chỉ muốn làm một con kiến hôi tham sống sợ chết. Chúng ta không muốn tiến vào thế giới huy hoàng kia của ngươi, ngươi cũng không nên quấy rầy cuộc sống thanh bình của chúng ta. Ta đã bạn bạc xong cùng người nhà Tiết gia, ngày mai sẽ dẫn bọn họ đi ẩn cư ở trong sơn lâm, không quan tâm thế sự, cái danh nhị công tử Kiếm Hầu Phủ này, ta cũng không làm nữa!”

“Ngươi có thể vì Ngưng Nhi làm đến điểm này, cũng thật sự là khó được!” Nắm chặt bàn tay, Trác Phàm lãnh đạm nói: “Hi vọng các ngươi, có thể sống thật hạnh phúc!”

“Mượn cát ngôn của ngươi , cũng hy vọng ngươi có thể xưng bá thiên hạ, đúc vạn thế chi công!” Khóe miệng hơi vểnh lên, Tạ Thiên Dương nhìn Trác Phàm một cái thật sâu, cười nói: “Tốt, sau cùng cũng sắp đến thời khắc phải chia tay, để cho ta ôm vị bằng hữu sinh tử chi giao duy nhất đời ta một chút a, về sau chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn bất kỳ liên quan!”

Nói xong, Tạ Thiên Dương giang hai cánh tay, hung hăng ôm chặt Trác Phàm, Trác Phàm lại một mực yên lặng đứng đấy, không có bất kỳ động tác nào.

Sau đó Tạ Thiên Dương liền quay người, một lần nữa trở lại trong phòng, không quay đầu liếc hắn một cái, Trác Phàm cũng không liếc nhìn vào phòng nhỏ kia, kể từ lúc đó,  song phương đã chân chính kết thúc.

“Trác Phàm, Tạ Thiên Dương đem hai chiếc nhẫn ngươi cho bọn hắn, trả lại cho ngươi sao?” Lúc này, Sở Khuynh Thành đi tới, chăm chú nhìn Trác Phàm, hỏi.

Khẽ gật đầu, Trác Phàm đưa tay nhìn hai cái Lôi Linh Giới trong tay một chút, trong mắt bất giác đau xót, thì thào lên tiếng: “Khuynh Thành, ngươi nói rất đúng, kẻ vô tình vô nghĩa giống như ta, không xứng được bất kỳ một nữ nhân nào yêu thích, cũng không xứng có bất kỳ vị huynh đệ chân chính nào. Ta... đã định trước sẽ cô độc cả đời!”

“Ách, không...”

Sở Khuynh Thành khẽ giật mình, đang muốn giải thích thì Trác Phàm vung tay đem hai cái Lôi Linh Giới hung hăng ném ra, trong mắt lóe lên một tia kiên định: “Từ hôm nay trở đi, trong mắt ta chỉ có thiên hạ này!”

Nói xong, Trác Phàm cũng không quay đầu lại mà rời đi, trong mắt không còn chút do dự nào.

Sở Khuynh Thành nhìn qua phương hướng giới chỉ bị ném ra ngoài, lại nhìn bóng lưng lạnh lùng của Trác Phàm, trong lòng bất giác ai thán một tiếng, lẩm bẩm nói: “Ngươi có biết... Ngươi không cô độc như vậy...”

Nói xong, Sở Khuynh Thành liền nhấc chân, bay về phương hướng hai cái nhẫn bị ném đi...