Chương 336: Cuồng Tôn chiến Kiếm Thần

Chương 336: Cuồng Tôn chiến Kiếm Thần

Tiếng vang đinh tai nhứ óc còn vang vảng bên tai tất cả mọi người, khiến mọi người đều bịt lấy lỗ tai.

Bốn người Hoàng Phủ Thiên Nguyên bị đánh bay ra xa, ngã xuống đất, tất cả đều phun máu. Trưởng lão bốn nhà cùng nhau xông lên, xem thương thế gia chủ.

Nhưng Hoàng Phủ Thiên Nguyên hung hăng phất ống tay áo một cái, hai mắt nhìn chằm chằm vào trong bụi mù, nghiến răng nghiến lợi nói: "Người nào, là thần thánh phương nào, dám can đảm nhúng tay vào chuyện của Đế Vương Môn chúng ta?"

Phương Thu Bạch cùng Độc Cô Chiến Thiên liếc nhìn nhau, cũng chau mày. Bởi vì bọn họ đã biết thân phận người tới, chỉ là bọn họ thấy rất kỳ quái, vì sao người này đứng bên phía Trác Phàm?

Các gia tộc còn chăm chú nhìn, trong mắt hiện ra vẻ ngạc nhiên, bọn họ muốn xem xem, người đột nhiên nhúng tay và chuyện của Đế Vương Môn, cứu Trác Phàm, đến cùng là ai?

Bụi mù dần dần tiêu tán, lộ ra một bộ thân thể vĩ ngạn. Một vị lão giả sắc mặt anh lãng, người thẳng như thương tùng, đứng trước Trác Phàm, cỗ khí thế mạnh mẽ như muốn nghiền nát tất cả mọi thứ.

"Thiên Cương Cuồng Tôn, Lệ Kinh Thiên!"

Một vị trưởng lão Đế Vương Môn sợ hãi kêu lên, ngay sau đó nghi ngờ nói: "Lệ lão, ngài là cung phụng của Đế Vương Môn chúng ta, mấy năm này chạy đi đâu vậy? Vì sao vừa xuất hiện, lại muốn che chở tiểu tử này? Hắn là tử địch Đế Vương Môn chúng ta!"

Lời vừa nói ra, mọi người quá sợ hãi.

Vị cường giả thần bí này, lại chính là cung phụng Đế Vương Môn, Thiên Cương Cuồng Tôn Lệ Kinh Thiên?

Bây giờ thấy, quả nhiên danh bất hư truyền, thực lực kinh người, rất khủng bố!

Cho dù là Phương Thu Bạch cùng Độc Cô Chiến Thiên cũng phải sắc mặt đại biến. Tuy bọn họ không biết thực lực Lệ Kinh Thiên trước kia như thế nào, nhưng Lệ Kinh Thiên hiện tại, khí thế thân thể ẩn mà không phát, quả thật đã khiến cho Ngọc Tiêu Kiếm Thần hắn đều phải rụt rè!

"Lệ lão!" Lạc Vân Thường mang theo mọi người Lạc gia, chạy đến bên cạnh Lệ Kinh Thiên, vỗ ngực nói: "May mà ngài tới kịp thời, ta thật sợ Trác Phàm xảy ra chuyện gì!"

Tất cả mọi người nhìn nhau, nhất là gia chủ bảy nhà, càng là mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.

Làm sao đại tiểu thư Lạc gia nho nhỏ, lại trông như quen biết với Thiên Cương Cuồng Tôn?

Thế nhưng sau một khắc, phản ứng của Lệ Kinh Thiên làm cho tất cả mọi người càng như muốn rớt não.

"Ha ha ha. . . Đại tiểu thư yên tâm đi, Trác quản gia sao có thể dễ dàng xảy ra chuyện như vậy!" Lệ Kinh Thiên nhẹ vịn chòm râu, ngửa mặt lên trời cười to.

Cái...gì? Đại tiểu thư. . . Trác quản gia. . . Chẳng lẽ. . .

Không không không, sao lại có thể như thế, Lạc gia tam lưu thế gia, làm sao có thể mời được lão ma đầu bực này tới trấn thủ gia tộc!

Nếu thật vậy, thực lực Lạc gia quả thực đã có thể cân bằng với ngự hạ thất gia a!

Ha ha ha. . . Chúng ta nhầm rồi, méo phải như này. Có lẽ, Độc Cô Chiến Thiên với Thiên Cương Cuồng Tôn đều là bị Trác Phàm lừa gạt xây lên quan hệ, chứ không phải là vào hẳn Lạc gia. Chẳng những một số phổ thông gia tộc có suy nghĩ như thế, mà gia chủ ngự hạ thất gia cũng nghĩ như thế. Bởi xây dựng quan hệ bình đẳng, so với việc vào hẳn gia tộc, chính là có chênh lệch ngày đêm.

Xây dựng quan hệ, nhiều lắm là có thể tạo được tác dụng bảo vệ, nhưng nếu là vào hẳn gia tộc, bán mạng vì gia tộc, vậy hoàn toàn có thể trở thành là thế gia chân chính làm cho người ta e ngại.

Dù Trác Phàm lợi hại hơn nữa, không có khả năng khiến cho một vị Thần Chiếu đỉnh phong toàn tâm toàn ý gia nhập một tam lưu thế gia a, đây quả thực là nói mơ giữa ban ngày.

Bọn người Long Dật Phi bật cười lắc đầu, cười thầm mình nghĩ quá nhiều. Nếu Lệ Kinh Thiên là cung phụng Lạc gia, vậy thật sự đã có thể sánh ngang bảy nhà. . .

Thế nhưng, chuyện làm cho tất cả mọi người không nghĩ tới là, sự thật tàn khốc mà bọn họ không muốn thừa nhận, lại vẫn cứ phát sinh ngay trước mặt bọn họ.

"Lệ lão, ngươi có ý gì? Dù ngươi có giao tình với tiểu tử kia, nhưng trước lợi ích gia tộc, ngươi nên phân rõ nặng nhẹ, vì sao lại ngăn cản bản môn chủ báo thù cho Thanh Thiên?" Hoàng Phủ Thiên Nguyên trừng mắt hét lớn.

Lệ Kinh Thiên cười lạnh, thản nhiên nói: "Ha ha ha. . . Hoàng Phủ môn chủ, ngươi nói rất đúng, lão phu đương nhiên phải vì lợi ích gia tộc mà cân nhắc. Cho nên, lão phu thân là trưởng lão Lạc gia, tuyệt đối không thể để ngươi đụng đến một sợi lông Trác quản gia, chẳng lẽ không đúng sao?"

Coong!

Trong đầu chúng nhân như bị một cái chuông đồng gõ vang. Ngay sau đó là khó tin nhìn về phía Lệ Kinh Thiên.

Thiên Cương Cuồng Tôn, còn thật vào Lạc gia a, mà lại. . . con mẹ nó, chỉ là trưởng lão?

Nhưng, sao có thể?

Êm đẹp làm cung phụng Đế Vương Môn ngươi không thích, lại muốn đến tam lưu gia tộc làm trưởng lão, ngươi không có bệnh chứ?

Hoàng Phủ Thiên Nguyên cũng quái dị nhìn hắn, lúng túng thật lâu không nói ra một câu. Lãnh Vô Thường tiến lên một bước, chất vấn: "Lệ lão, vì sao?"

"Hừ, còn phải nói sao? Lão phu từ trước đến nay không lợi không dậy sớm, sở dĩ vứt bỏ Đế Vương Môn mà đến Lạc gia, đương nhiên là bởi vì Lạc gia có thứ Đế Vương Môn không có!" Lệ Kinh Thiên cười ngạo nghễ.

Lời hắn nói lại lần nữa nhấc lên sóng to gió lớn.

Đế Vương Môn đường đường đứng đầu bảy nhà, thế mà kém Lạc gia nho nhỏ? thật sự là làm trò cười cho thiên hạ a!

Lời này nếu là người khác nói, mọi người nhất định sẽ chế giễu người kia là kẻ ngu. Nhưng câu nói này, từ chính miệng Thiên Cương Cuồng Tôn, lại hoàn toàn khác biệt.

Một vị Thần Chiếu đỉnh phong, vứt bỏ đại hậu đãi cùng tài nguyên tu luyện, vứt bỏ cả một đại gia tộc, chạy đến tiểu gia tộc, lại còn làm trưởng lão, nếu là không có chỗ tốt kinh thiên, có quỷ mới đi.

Nhưng như vậy, lại vấn đề mới, Lạc gia có thứ gì, có thể khiến Thiên Cương Cuồng Tôn cũng mê muội đi theo?

Nhất thời, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Trác Phàm. Tất cả mọi người biết, có thể kéo lão ma đầu này vào gia tộc, nhất định là tiểu tử này giở trò quỷ.

Công phu đào chân tường nhà người khác, hắn, hắn thật là làm cho người bội phục a, làm kiểu gì vậy đại ca????!!!!

Long Cửu lắc đầu cảm thán, lão phu đã sớm nhìn ra, bản sự đào chân tường của người huynh đệ này, thiên hạ hiếm thấy. May mà mình giấu kĩ, bằng không Tiềm Long Các cũng bị đào đi mất!

Có điều, hắn làm sao biết, những người Tiềm Long Các hắn, dù tặng không cho Trác Phàm, Trác Phàm còn không nhất định sẽ để ý đâu!

Không để ý đến mọi người, Lệ Kinh Thiên chậm rãi quay người, nhìn Trác Phàm đã mất một tay, trong mắt lóe qua một tia đau đớn, giang hai cánh tay ôm quyền, sắc mặt nghiêm nghị nói: "Trác quản gia, xin ngài phân phó!"

Trác Phàm nhìn về phía Đế Vương Môn, bên tai Lệ Kinh Thiên vang lên giọng nói lạnh lùng: "Nơi này, tất cả người Đế Vương Môn, một tên không để lại!"

Mọi người thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh, kinh hãi nhìn Trác Phàm. Tên ác ma này, cư nhiên tàn nhẫn như thế, muốn tiêu diệt tất cả cao tầng Đế Vương Môn?

Thế nhưng, Lệ Kinh Thiên không phải người ngu, một khi tuân lệnh hắn, chẳng khác khai chiến Đế Vương Môn, đó không phải là đùa giỡn.

Trác Phàm bị cừu hận làm choáng váng đầu óc, chỉ biết báo thù, Lệ Kinh Thiên lại từng là là cung phụng của Đế Vương Môn, hẳn phải có chút cảm tình với Đế Vương Môn, mà hắn hiện là Lạc gia trưởng lão, nếu cân nhắc vì gia tộc, chắc chắn sẽ không khinh suất như quản gia ác ma.

Thế nhưng, tất cả mọi người lại thêm lần nữa giật mình, Lệ Kinh Thiên không nói hai lời, bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía Đế Vương Môn, lộ ra sát ý trần trụi, đúng là thật muốn chấp hành kế hoạch đồ sát của Trác Phàm.

Điên, một đám người Lạc gia đi theo Trác Phàm đều điên cmnr!

Mọi người ai thán, ào ào tứ tán tránh né. Một vị Thần Chiếu đại đồ sát, bọn họ không muốn dính líu vào.

Bọn người Long Dật Phi định khuyên can một phen, nhưng thấy ánh mắt dứt khoát của Trác Phàm, liền biết rõ nói gì đều vô dụng, đành phải mang theo tộc nhân vội vã thối lui, khỏi bị vạ lây!

Mà ngay một khắc này, đụng một tiếng vang thật lớn, Lệ Kinh Thiên đột nhiên đạp chân xuống, phóng về phía bọn người Hoàng Phủ Thiên Nguyên. Uy áp cường hãn, nếu một tòa núi lớn đè xuống, Hoàng Phủ Thiên Nguyên cùng hơn ba mươi Thiên Huyền trưởng lão chỉ cảm thấy khí tức trì trệ, ngay cả hít thở cũng khó khăn lên, căn bản không có nửa phần sức phản kháng, sắc mặt hoảng hốt.

Đây chính là thực lực Thần Chiếu đỉnh phong, trước mặt Lệ Kinh Thiên, bọn họ căn bản không khác gì con kiến hôi.

Thế mà, lúc này, đụng một tiếng, lại một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt Lệ Kinh Thiên, xuất ra nhất chưởng.

Oanh!

Tựa như thiên địa oanh sập, song chưởng hai người tương giao, phát ra tiếng động mãnh liệt rung cả tim phổi, tất cả mọi người xung quanh buộc phải bưng lấy hai lỗ tai, cúi thấp đầu.

Cho dù là những Huyền đỉnh phong như Long Dật Phi, cũng mặt hiện sầu khổ, bịt lấy lỗ tai, khó khăn chèo chống, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, bọn họ vậy mà không chịu nổi sóng âm chấn động từ hai đại giao phong!

Đạp đạp đạp!

Sau đó, hai người cùng lui năm bước, mới dừng người lại. Đối diện Lệ Kinh Thiên, chính là Ngọc Tiêu Kiếm Thần, Phương Thu Bạch.

Phương Thu Bạch trịnh trọng ôm quyền, nghiêm túc nói: "Thiên Cương Cuồng Tôn Lệ Kinh Thiên, quả nhiên danh bất hư truyền, tại hạ bội phục!"

"Hoàng thất ngũ đại Hộ Long Thần Vệ, Ngọc Tiêu Kiếm Thần Phương Thu Bạch, lão phu từ lâu cửu ngưỡng đại danh! Hôm nay gặp, xác thực không tầm thường. Chỉ là ngươi cản trở lão phu là có ý gì!"

Hai mắt Lệ Kinh Thiên nổi lên sự khát máu cùng vẻ hưng phấn, tính tình đệ nhất võ si khiến hắn rất muốn gặp kẻ mạnh, chiến ý vào lúc này đã đạt đến tối đỉnh phong. . .