Chương 325: Thua là các ngươi

Chương 325: Thua là các ngươi

Thú Vương Sơn, trước thủy hình trận môn, bóng người lẻ loi trơ trọi bước từng bước khó khăn về phía này.

"Trác Phàm!"

Trước Trấn Quốc Thạch, mọi người chờ hơn hai mươi ngày cùng nhau la hoảng lên.

Mà Trác Phàm xuất hiện, làm cho tất cả mọi người thở phào một hơi, tiểu tử này vẫn còn sống a!

Chỉ là, sắc mặt hắn tái nhợt, người lung lay sắp đổ, mọi người liền biết, thương thế hắn quá mức nghiêm trọng, gần 1 tháng mà vẫn không có mấy chuyển biến tốt đẹp.

Trọng thương như thế, lẽ ra phải tìm chỗ hẻo lánh thật tốt liệu thương mới phải, thế mà còn đi đến tận đây, quá không sáng suốt.

Lạc Vân Thường lệ quang yêu kiều, thì thào: "Ngươi... cần gì phải vậy..."

Trác Phàm đến cách thủy hình trận môn 100m, mới khoan thai dừng bước lại, cúi đầu nhìn mặt đất trống rỗng, trong mắt lóe lên một tia đau thương.

Mọi người sững sờ, đầy hồ nghi, hắn làm sao vậy?

Chỉ có mấy nữ nhân Sở Khuynh Thành, Lạc Vân Thường mới hiểu được, Trác Phàm đang phúng viếng Tiết Ngưng Hương.

Trác Phàm miễn cưỡng đè xuống đau thương, thì thào: "Ngưng Nhi, ngươi yên tâm đi, Trác đại ca sẽ bắt tất cả bọn chúng xuống Địa Phủ hầu hạ ngươi!"

"Ha ha ha... Khẩu khí thật là lớn, bằng cái thân thể tàn phế của ngươi mà cũng dám quay lại báo thù? Thật sự là chuyện cười lớn!" Trác Phàm vừa dứt lời, một tiếng thét dài đột nhiên vang vọng bên tai tất cả mọi người.

Mấy tiếng xé gió vang lên, bốn bóng người xuất hiện trước mặt Trác Phàm, chính là bốn người Hoàng Phủ Thanh Thiên, sau đó là mười mấy người vây quanh Trác Phàm, chính là Nghiêm Phục cùng mười mấy đệ tử gia tộc phụ thuộc.

Lúc này, bốn người Hoàng Phủ Thanh Thiên đều đã đột phá đến Thần Chiếu.

Thiên Vũ từ ngàn năm nay, trước ba mươi tuổi mà đạt đến tu vi Thần Chiếu cảnh, chưa từng xuất hiện! Nhưng bây giờ, thoáng cái nhảy ra bốn người, làm cho tất cả mọi người kinh dị không thôi.

Đặc biệt là Hoàng Phủ Thiên Nguyên, càng là hận đến cắn môi, song quyền nắm chặt. Nếu có một viên Dật Thần Đan cho hắn, hắn có thể đột phá tầng thứ ước mơ bấy lâu a.

Thế nhưng, xú tiểu tử đáng chết, nguyện lợi cho ngoại nhân cũng không muốn cho cha mình, thật sự là buồn cười!

Nhưng hắn cũng rõ ràng, nguyên nhân chính là như thế, bốn thanh niên một khi trở về, dựa vào tu vi Thần Chiếu cảnh, nhất định tạo thành uy hiếp với gia chủ bốn nhà, sau là soán quyền đoạt vị.

Vừa nghĩ đến đây, bốn vị gia chủ nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ lo lắng.

Mà chư nữ Sở Khuynh Thành, thì đã hai hùng, tim nhấc lên tận họng, gấp gáp tay đầy mồ hôi. Đây chính là bốn Thần Chiếu cường giả, Trác Phàm chỉ có một người, còn trọng thương, sao có thể đối phó?

Phương Thu Bạch cùng Độc Cô Chiến Thiên nhìn nhau, đều bất đắc dĩ lắc đầu, ai thán nói: "Aiz, kẻ này mệnh đã vậy, rốt cuộc không còn hy vọng nữa!"

Chỉ có Lãnh Vô Thường vuốt chòm râu, đầy mặt nụ cười, một bộ như ta sở liệu...

Nhưng biểu hiện của Trác Phàm lại không như mọi người đoán, ngược lại như là trước mắt không có gì cả, vẫn thì thào: "Ngưng Nhi, ngươi thấy không, mấy thằng db hại ngươi đều đến đông đủ. Trác đại ca lập tức sẽ báo thù cho ngươi!"

Bốn người U Vũ Sơn liếc nhìn nhau, đều là vẻ nghi hoặc.

"Trác Phàm, ngươi bị dọa cho sợ rồi sao? Nốn người chúng ta hiện đã đột phá Thần Chiếu cảnh, ngươi thương thế đều không dưỡng tốt, thực lực giữa chúng ta cách biệt một trời một vực! Lúc này ngươi còn nói cái gì mà báo thù? Hừ hừ, ngươi thua cả bàn rồi!" Lâm Toàn Phong cười lạnh quát to.

Trác Phàm ngẩng đầu cười quỷ dị: "Hahaha... Không, là các ngươi thua, triệt để thua!"

"Ngươi điên rồi sao, nói vớ nói vẩn cái gì? Người sáng suốt vừa nhìn liền biết, bốn người chúng ta đã là bất bại, ngươi còn hão huyền!" Lâm Toàn Phong trừng mắt, mắng to, nhưng khi thấy nụ cười quái dị của Trác Phàm, trong lòng không lý do mà hiện sự bất an.

Hoàng Phủ Thanh Thiên cũng vậy, càng lo sợ không thôi. Trác Phàm luôn luôn giảo quyệt, bị trùng điệp vây quanh như thế, thế mà còn có thể trấn tĩnh tự nhiên, chẳng lẽ còn có hậu chiêu gì?

Vừa nghĩ đến đây, Hoàng Phủ Thanh Thiên dò xem bốn phía một phen, để phòng có bẫy, nhưng hắn không phát hiện mảy may dị thường,càng thấy hồ nghi.

Chẳng lẽ, tiểu tử này giả thần giả quỷ lừa bọn họ?

Trước Trấn Quốc Thạch, Lãnh Vô Thường gấp gáp nhíu mày, vẻ mặt không hiểu. Hắn phát hiện, càng ngày càng nhìn không thấu Trác Phàm.

Trác Phàm cười nhạo lấy lắc đầu, không nhìn bọn họ, cảm thán: "Aiz, Lãnh Vô Thường thật sự là hảo thủ, ngay cả việc trước khi ta rời Thú Vương Sơn, tất sẽ đến chỗ Ngưng Nhi bỏ mình để bái tế một phen, hắn cũng tính được, còn phái các ngươi tới đây phục kích ta, thực sự không hổ danh Thần Toán Tử!"

"Cái gì, chẳng lẽ ngươi biết tất cả mọi chuyện?" Hoàng Phủ Thanh Thiên cả kinh, hét lớn.

Lãnh Vô Thường cũng kinh hãi, tay đã bất giác nắm chặt râu!

Trác Phàm cười nhẹ lắc đầu, thản nhiên nói: "Ta không biết gì cả, ta chỉ biết là, bất luận ta hành động như thế nào, chỉ sợ đều sẽ rơi vào trong tính toán của Lãnh Vô Thường, hắn đã âm thầm quan sát ta quá lâu, chỉ sợ còn hiểu về ta hơn cả chính ta. Đã như vậy, vô luận như thế nào đều tránh không được, vậy còn không bằng thuận theo tự nhiên."

Hoàng Phủ Thanh Thiên thật sâu nhìn Trác Phàm, cẩn thận từng li từng tí thử dò xét: "Nói như vậy, ngươi đã nhận mệnh, muốn chết sớm siêu sinh sớm sao?"

"Không, ta không phải đã nói rồi sao, ta là tới lấy mạng các ngươi!" Trác Phàm tà dị nói.

Bốn người cùng nhau run lên, tất cả đều là vẻ mặt nghi ngờ, hoàn toàn không hiểu ý Trác Phàm.

Tiểu tử này đã biết hết thảy hành động của mình đều nằm trong tính toán của Lãnh Vô Thường, như vậy sao lại trông như nắm chắc thắng lợi trong tay vậy? Chẳng lẽ, hắn còn có kế sách thay đổi càn khôn?

Trác Phàm ngửa mặt lên trời thì thào: "Ha ha ha... Ta thật là bị Lãnh Vô Thường tính toán. Nhưng tương ứng, Hoàng Phủ Thanh Thiên, ngươi không phải cũng bị ta tính toán hay sao? Dù sao, Lãnh Vô Thường chỉ là kẻ tại hậu trường, nhưng hai người chúng ta mới trực diện đấu nhau, kẻ thắng cuối cùng, là ta!"

Hoàng Phủ Thanh Thiên run run, sắc mặt do dự không chừng, không biết là nên tin hay là không tin.

Hắn thật sự có hậu chiêu gì, hay là nói chuyện giật gân, phô trương thanh thế?

Lãnh Vô Thường đột nhiên đứng dậy, chăm chú nhìn khuôn mặt tà dị tự tin kia, hai con ngươi không ngừng chuyển động, vội vã suy nghĩ.

Gia Cát Trường Phong cười nhạo nói: "Tránh địch phong mang, đánh xương sườn mềm, tiểu tử này thật sự là thông minh cực kỳ! Hắn biết rõ đấu trí với ngươi, chỉ sợ rất khó thắng được, cho nên ngược lại toàn bộ tiếp nhận, không tranh chấp với ngươi, mà ra tay với đại công tử nhà các ngươi. Lãnh tiên sinh, ngài biết điểm yếu của hắn, nhưng hắn cũng biết đại công tử là chỗ có thể lợi dụng, ánh mắt Trác Phàm rất độc a, ha ha ha..."

Lãnh Vô Thường trì trệ, không phản bác được, chỉ có thể đè xuống lửa giận trong lòng, hắn muốn xem, tiểu tử này đến cùng đã lợi dụng Hoàng Phủ Thanh Thiên như nào, mà có thể đối mặt bốn vị Thần Chiếu cao thủ lại vẫn có thể lật bàn!

Điểm này, đừng nói là Thần Toán Tử hắn, xem như Gia Cát Trường Phong cũng vạn vạn làm không được, chẳng lẽ một tên đời tiểu tử mới ra thì có thể làm được?

Hắn không tin, tuyệt đối không tin!

Hoàng Phủ Thanh Thiên nắm chặt song quyền, hai mắt hung tợn, lạnh lùng nói: "Trác Phàm, ngươi đang lừa ta. Bổn công tử không tin, lấy thân thể yếu ớt này của ngươi, đối mặt chúng ta còn có thể điên đảo càn khôn?"

"Ha ha ha... Ngươi sai rồi, không phải ta điên đảo càn khôn, mà là chính các ngươi điên đảo càn khôn, đưa thắng lợi cho ta! Thực từ khi các ngươi đột phá Thần Chiếu cảnh, ta đã thắng!" Trác Phàm thản nhiên nói.

Hoàng Phủ Thanh Thiên co rụt mắt lại, giận dữ quát: "Có cl, ngươi chỉ là đang hư trương thanh thế mà thôi. Bây giờ bổn công tử nghiền xương ngươi thành tro, xem ngươi còn khoa trương như nào!"

Vừa dứt lời, Hoàng Phủ Thanh Thiên phóng tới Trác Phàm, nhất quyền hung hăng oanh kích Trác Phàm.

Lấy thân thể Trác Phàm hiện tại, lần đánh trúng, nhất định là nát đầu tung óc.

Lạc Vân Thường đã không dám nhìn nữa, Sở Khuynh Thành cũng vội vàng vạn phần, chỉ có Trác Phàm vẫn lạnh nhạt cười.

Chờ quyền đầu sắp tới người, hắn mới chậm rãi duỗi tay, kết ấn, ngừng!

C-K-Í-T..T...T!

Sau một khắc, không biết tại sao, trong ánh mắt kinh khủng của Hoàng Phủ Thanh Thiên, thân thể hắn lại đột nhiên dừng lại, không nhúc nhích, dường như thân thể này đã không do hắn thao túng.

Mà hắn đối diện, nụ cười lạnh lẽo của Trác Phàm trở nên ngày càng dữ tợn...