Chương 323: Tương lai là chúng ta
Cạc cạc cạc!
Mặt trời ngã về chiều tây, tiếng quạ đen chói tai truyền khắp nơi, bốn phương tám hướng chỉ có đầy quạ, bị mùi máu tươi gay mũi nơi này hấp dẫn, ào ào xoay quanh trên không, thật lâu không rời đi.
Hoàng Phủ Thanh Thiên xa xa nhìn Trác Phàm biến mất, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, đầy vẻ không cam lòng.
Lấy hắn cầm đầu, trăm nhà bố trí mai phục, ra hết toàn lực, cuối cùng gần như toàn quân bị diệt, thế mà vẫn không giết được Trác Phàm, thật sự là để hắn mất hết thể diện, mất hết uy nghiêm vương giả trước mặt tất cả mọi người.
Qua trận chiến này, tiếng xấu lưu lại, hắn trả nào có tư cách để phụ thân hắn sớm thoái vị, đoạt chức vị gia chủ?
A!
Nghĩ tới đây, Hoàng Phủ Thanh Thiên ngửa mặt lên trời thét dài.
Ba người U Vũ Sơn ngã trên đất, không động đậy nổi, nhìn Hoàng Phủ Thanh Thiên phẫn uất, không ai dám động đậy, sợ quấy rầy hắn, hắn lại giận cá chém thới thì ăn l!
"Đại công tử?" Đột nhiên, một gióng nói thăm dò vang lên, mọi người quay đầu nhìn, thấy Nghiêm Phục cùng con cháu gia tộc phụ thuộc run như cầy sấy đi đến.
Quay đầu lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, Hoàng Phủ Thanh Thiên xùy cười ra tiếng: "Hừ, mạng các ngươi thật lớn a, chết bao nhiêu người, mấy trăm Thiên Huyền đều chết trận. Một đám Đoán Cốt cảnh các ngươi này thế mà còn sống, thật đúng là tổ phần bốc lên khói xanh, các cụ gánh còng lưng a!"
Nghiêm Phục trì trệ, mấy người còn lại cũng liếc nhau, lại lòng đầy lo sợ cúi thấp đầu, không ngừng run rẩy. Nhưng cuối cùng, Nghiêm Phục vẫn cắn răng, quỳ rạp xuống đất. Mà bọn người còn lại nhìn thấy thế, cũng liền ào ào quỳ xuống.
"Đại công tử thứ tội, vừa mới rồi... Vừa mới rồi là chúng ta bị tên quái vật kia dọa sợ, kết giới còn chưa khởi động, nên đã chạy đi, cho nên... Cho nên..."
"Cho nên các ngươi mới sống sót?" biết hết thảy, Hoàng Phủ Thanh Thiên không đợi Nghiêm Phục nói hết lời, đã cười lạnh thành tiếng.
Nghiêm Phục bị dọa đến run rẩy, gượng gượng gật đầu.
Thế nhưng nghe được lời này, Hoàng Phủ Thanh Thiên chỉ khinh miệt nhìn bọn hắn, từ nơi xa, Nghiêm Bán Quỷ đã giống như muốn thanh lý môn hộ mà mắng to: "Nghiêm Phục, ngươi giỏi lắm, thật sự là mất hết mặt mũi Dược Vương Điện chúng ta, uổng cho ngươi còn có thù giết sư với tên quái vật kia, thế mà hắn đánh tới, ngươi lại là kẻ chạy trước nhất, thật sự là kẻ tiểu nhân ham sống sợ chết!"
"Đại công tử, ta làm sư huynh dạy bảo không nghiêm, ngài muốn xử phạt hắn thế nào đều có thể, đòi mạng hắn cũng được, Dược Vương Điện chúng ta không chấp nhận loại người này!" Nghiêm Bán Quỷ hét lớn, bộ dáng đau lòng nhức óc.
Nghiêm Phục thì nuốt ngụm nước bọt, bị dọa đến toàn thân không ngừng run rẩy, đồng thời càng hận hơn!
Nghiêm Bán Quỷ nói là răn dạy hắn, chẳng bằng là nói cho tất cả mọi người biết, nói cho điện chủ Nghiêm Bá Công nghe.
Đệ tử nhà bọn họ lâm trận bỏ chạy, nếu Hoàng Phủ Thanh Thiên không thuận lòng, muốn giết bọn họ, ai có thể ngăn được? Lại còn là vạn chúng nhìn trừng trừng, trảm người Dược Vương Điện, Dược Vương Điện dám tìm Đế Vương Môn tính sổ sao?
Đã không dám, vậy chỉ có thể nhận sợ, nhưng nhận sợ cũng phải có nhận sợ this nhận sợ that, phải làm thế nào để người trong thiên hạ không thể xem thường Dược Vương Điện.
Nghiêm Bán Quỷ nói rất tốt, trước răn dạy đệ tử phạm sai lầm, chẳng những giữ thể diện cho Dược Vương điện, còn thuận nước đẩy thuyền để Hoàng Phủ Thanh Thiên xử lý, chính là tâng bốc Đế Vương Môn, lấy đó tỏ rõ ý coi như thiên lôi Đế Vương Môn sai đâu đánh đó.
Cứ như vậy, Hoàng Phủ Thanh Thiên giết Nghiêm Phục, không có gì đáng trách.
Bởi vì đây là Dược Vương Điện trao cho Hoàng Phủ Thanh Thiên toàn quyền xử lý. Mặc kệ kết quả như thế nào, Dược Vương Điện giữ được mặt mũi, quan hệ hai nhà lại được rút ngắn, tốt bao nhiêu!
Chỉ có Nghiêm Phục làm vật hi sinh!
Mấu chốt là sau đó, Nghiêm Bá Công sẽ cực kì tán dương Nghiêm Bán Quỷ, vị trí điện chủ hạ nhiệm Dược Vương Điện không phải càng được cam đoan sao?
Nghiêm Phục hung hăng cắn môi, hắn chịu đựng, không phát tác, vẫn cứ cung kính nằm rạp đất.
Hoàng Phủ Thanh Thiên nào không biết hắn nghĩ gì, nhưng chỉ cười nói: "Thôi, sau trận chiến này, chúng ta đã quá thương tổn, giờ chính là lúc cần dùng người. Nghiêm Phục là luyện đan sư, há có thể nói giết thì giết? Hắn có thể còn sống, có tác dụng đối với chúng ta!"
"Đại công tử khoan hồng độ lượng, chuyện cũ bỏ qua, sư đệ vạn phần cảm tạ!" Nghiêm Bán Quỷ cung kính nói, sau đó quya về phía Nghiêm Phục trách mắng: "Nghiêm Phục, ngươi còn đứng ngây đó làm gì, còn không mau tạ đại công tử ân không giết. Nếu không, kẻ như ngươi, dù đại công tử tha cho ngươi, sư huynh ta cũng sẽ không dễ dàng buông tha ngươi!"
Nghe được lời này, Nghiêm Phục bực mình, thật hận không thể xông lên cho hắn hai bàn tay.
Ngay từ đầu ném lão tử ra, thân là đồng môn, cầu tình đã không còn muốn hắn xử lý ta, giờ thì nói như kiểu hắn là ân nhân của ta, thứ mồm mép nịnh bợ khoa tay múa chân, bố mày nhổ vào.
Hừ, chờ xem, phần tình nghĩa này của ngươi, lão tử sớm muộn trả lại cho ngươi!
Nghĩ như vậy, nhưng Nghiêm Phục vẫn rất là cung kính, cảm động đến rơi nước mắt bái sâu nói: "Cảm tạ đại công tử ân không giết, đa tạ sư huynh ân nâng đỡ!"
Hai người gật đầu, tất cả đều vui vẻ tiếp nhận, một bộ trẻ nhỏ dễ dạy :v.
"Được rồi, các ngươi còn ngây ngốc ra đó làm gì, còn không mau đi xem xét thương thế ba người bọn họ?" Hoàng Phủ Thanh Thiên chỉ ba người U Vũ Sơn, quát lên.
Nghiêm Phục gật đầu, vội vàng đứng dậy, đầu tiên từ trong giới chỉ lấy ra một viên đan dược, đưa cho Hoàng Phủ Thanh Thiên, sau đó mới mang theo mười mấy người còn lại đến chỗ ba người U Vũ Sơn, xem thương thế, cho ăn đan dược.
Hoàng Phủ Thanh Thiên nhìn bóng lưng cung kính của Nghiêm Phục, thầm gật đầu.
Tiểu tử này rất có ánh mắt, biết nên đưa đan dược cho ai trước!
Có điều rất nhanh, Hoàng Phủ Thanh Thiên lại thở dài, đầy mặt u sầu. Bây giờ Trác Phàm đi, toàn bộ Thú Vương Sơn lớn như vậy, không biết trốn đi chỗ nào. Muốn tìm hắn, còn khó hơn cẩ mò kim đáy bể!
Vừa nghĩ đến đây, Hoàng Phủ Thanh Thiên nhíu mày, trong tay lóe lên ánh sáng, xuất hiện hiện ra một ngọc giản u quang.
Đây là ngọc giản Lãnh Vô Thường cho hắn, mà lại từng liên tục căn dặn, trừ phi đến chỗ vô kế khả thi, nếu không thì không thể nhìn.
Nhưng bây giờ, hắn không phải vô kế khả thi, mà chính là cho dù có muôn vàn thủ đoạn, cũng không tìm được đối tượng mà thi triển. Trác Phàm sao có thể lần thứ hai rơi vào cùng một cái bẫy?
Huống hồ, hắn còn chẳng biết Trác Phàm đang ở đâu.
Bất đắc dĩ thở dài, Hoàng Phủ Thanh Thiên nhìn ngọc giản trong tay, chần chờ một hồi, cuối cũng vẫn quyết định đưa nguyên thần vào xem xét.
Lấy ngựa chết làm ngựa sống a, không biết Lãnh tiên sinh sẽ thần cơ diệu toán như nào?
Rất nhanh, hắn mở mắt, cười to lên: "Thì ra là thế, Lãnh tiên sinh thật là Thần Toán, điểm này cũng tính tới! Ha ha ha... Trác Phàm, mặc cho ngươi đủ loại giảo hoạt, cuối cùng không chạy thoát nổi lòng bàn tay bổn công tử!"
"A, đây. . . Dật Thần Đan?" Đúng vào lúc này, một tiếng kinh ngạc vang lên, tuy tiếng nói này rất nhỏ, có ý đè thấp, nhưng vẫn bị Hoàng Phủ Thanh Thiên nghe được.
Hoàng Phủ Thanh Thiên liền giật mình, quay đầu nhìn, lại chính thấy Nghiêm Phục đưa lưng về phía tất cả mọi người, toàn thân run rẩy, là do kích động, liền hét lớn: "Nghiêm Phục, ngươi đang làm gì?"
"Ách, không có... Không có gì!" Nghiêm Phục cứng đờ xoay người, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, hai tay còn giấu sau lưng.
Hoàng Phủ Thanh Thiên lạnh lùng nói: "Ngươi cầm trong tay gì, giao lên đây!"
Nghiêm Phục ứa mồ hôi lạnh. chần chờ nửa ngày, biết rốt cục không thể gạt được, đành nhếch miệng cười khó coi, cầm lấy giới chỉ trữ vật đến trước mặt Hoàng Phủ Thanh Thiên, cung kính dâng lên: "Chúc mừng đại công tử, ta tìm được bát phẩm linh đan, Dật Thần Đan. Bốn viên thuốc, không thiếu một viên!"
"Há, tìm từ chỗ nào?" Hoàng Phủ Thanh Thiên sáng mắt lên, vội vàng cầm lấy giới chỉ, kiểm tra qua, quả nhiên là bốn bình Dật Thần Đan.
Nghiêm Phục chỉ vào một cánh tay gãy đã khô máu, cung kính nói: "Khởi bẩm đại công tử, chiếc nhẫn này là từ cánh tay kia, ta nghĩ..."
"Đó không phải là cánh tay Trác Phàm bị ta xé xuống sao!" Hoàng Phủ Thanh Thiên hơi run run nói, rồi lại vẻ mặt không tốt nói: "Ngươi rất biết cách tìm a, liếc cái đã nhận ra đó là cánh tay Trác Phàm? Hay là nói, bổn lúc công tử giao chiến với Trác Phàm, ngươi đứng nhìn từ phía xa, đợi đến khi hai người chúng ta lưỡng bại câu thương mới đến tìm bảo vật?"
"Đại công tử minh xét, ta vạn vạn không dám!" Nghiêm Phục run rẩy, vội vã quỳ rạp xuống đất, đầu đã đầy mồ hôi lạnh.
"Không dám?" Hoàng Phủ Thanh Thiên tà cười một tiếng, nhìn bốn chiếc lọ, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi không dám, vậy phong ấn trên bốn chiếc lọ là do ai giải trừ? Chẳng lẽ ngươi muốn hoán đổi đan dược trong mấy cái lọ này?"
Nghĩ tới đây, Hoàng Phủ Thanh Thiên thử dùng thần thức lĩnh vực xem một phen, thấy đan dược bên trong hoàn hảo như lúc ban đầu, mới yên lòng.
Nghiêm Phục bị dọa đến run lên cầm cập, vội vã giải thích: "Đại công tử minh xét, ta chỉ là muốn xác nhận xem đan dược trong bình phải chăng là Dật Thần Đan hay không. Mà lại ta thân là luyện đan sư, muốn mở mang kiến thức xem bát phẩm linh đan là như nào!"
Hoàng Phủ Thanh Thiên chăm chú nhìn hắn, đến khi toàn thân hắn mồ hôi lạnh ướt sũng người, mới thản nhiên nói: "Ngươi nghe kỹ cho ta, bây giờ là lúc dùng người, việc này tạm thời coi như thôi. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, bất luận thứ gì, chỉ có ta cho ngươi, ngươi mới được động, nếu không nhìn cũng không thể, nghe rõ chưa?"
"Vâng... cẩn tuân đại công tử dạy bảo!" Nghiêm Phục vội vã gật đầu, chà chà mồ hôi lạnh nói.
Hoàng Phủ Thanh Thiên lạnh nhạt gật đầu, tiếp đó lấy ra đan dược khôi phục, sau khi khôi phục, có thể tự do đi lại, mới nhìn qua đám người U Vũ Sơn, cười tự tin nói: "Các ngươi thấy không, bổn công tử đã nói rồi, đan dược mất đi, sớm muộn cũng sẽ lấy lại được!"
"Dật Thần Đan!" Ba người cùng kích động kêu lên.
Yrước Trấn Quốc Thạch, Hoàng Phủ Thiên Nguyên trở nên kích động. Hắn lo lắng thằng ranh con Hoàng Phủ Thanh Thiên này chỉ tìm dược một bình Dật Thần Đan, tất nhiên sẽ độc chiếm, không có phần của hắn, nhưng bây giờ có bốn bình, quá là dư xài rồi, dù nói thế nào, gia chủ Đế Vương Môn như hắn nên được phân một bình.
Thế nhưng, hắn còn chưa kịp cười, Hoàng Phủ Thanh Thiên đã hơi vung tay, ném ba bình Dật Thần Đan cho Ba người U Vũ Sơn.
Ba người không hiểu gì, nghi ngờ nhìn hắn.
Hoàng Phủ Thanh Thiên đạm mạc nói: "Ăn nó đi, cùng bổn công tử đi bắt Trác Phàm!"
Cái gì? Ba người quá sợ hãi.
Dật Thần Đan chính là linh đan hiếm thấy, Hoàng Phủ Thanh Thiên sao lại phân bọn họ một hạt? Trước Trấn Quốc Thạch, Hoàng Phủ Thiên Nguyên cả kinh trợn mắt hốc mồm, đầy mặt kinh nghi.
Tiểu tử này, sao lại hào phóng như thế? Mấu chốt là, phù sa không chảy ruộng ngoài, ngươi hào phóng, lẽ ra phải hào phóng với Đế Vương Môn a, làm gì phân cho ba tiểu tử kia?
Hoàng Phủ Thanh Thiên cười lạnh, tất nhiên hắn biết mình đang làm gì, chỉ nói một câu: "Các ngươi nhớ kỹ cho ta, thiên hạ, chung quy là của chúng ta!"