Chương 31: Hàn Đàm Tuyết Tằm

Chương 31: Hàn Đàm Tuyết Tằm

Hai người đều bình an trở lại trong phòng sơn chủ, thủ vệ kia thấy hai người thì vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ: "Vị đại gia này, tiểu thư, cầu các ngươi thả ta đi. Ta cũng là bị thiếu trại. . . A không, là bị thằng db Dương Minh bức bách. . ."

Lôi Vũ Đình còn chưa hiểu rõ xảy ra chuyện gì, Trác Phàm đã phất phất tay, lạnh lùng nói: "Lui sang một bên."

Người kia nghe vậy thì vội vàng gật đầu, co rúm lại rồi đứng sang một bên.

Sau đó, Trác Phàm đi đến trước giường. Nhìn ánh mắt đầy hy vọng của lão đầu kia, Trác Phàm cười nhạt nói: "Ta có thể giúp ngươi chữa khỏi bệnh, nhưng ngươi nhất định phải nghe lời ta."

Nghe được lời này, Lôi Vũ Đình không khỏi giật mình, kích động nói: "Ngươi thật có thể trị hết thương thế giúp nghĩa phụ ta?"

Trác Phàm không để ý tới nàng, chỉ là chăm chú nhìn ánh mắt lão giả kia.

Ánh mắt lão nhân có vẻ do dự, Trác Phàm biết hắn đang lo lắng điều gì, liền cười nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không bắt ngươi phải làm mấy chuyện thương thiên hại lý hai làm hại người thân. Ta là Trác Phàm, quản gia Lạc gia. Bây giờ chúng ta có địch nhân chung, chỗ ta đang thiếu Đoán Cốt cảnh, hy vọng ngươi có thể giúp ta."

Nghe hắn nói là người của Lạc gia, còn là quản gia, ánh mắt lão nhân kia liền hiện lên vẻ kích động, hai con mắt hung hăng chớp chớp.

Trác Phàm nhếch miệng lên, biết hắn tỏ ý đáp ứng, liền cong ngón tay lên, Huyết Anh liền chui ra từ thể nội thủ vệ sơn tặc, bay đến trước mặt hắn.

Vừa nhìn thấy Huyết Anh, thủ vệ kia liền lộ ra vẻ kiêng dè thật sâu, bởi vì chính là thứ này, biến một người đang sống sờ sờ thành tro tàn chỉ trong nháy mắt.

Lôi Vũ Đình thấy vậy thì cả kinh, bởi vì nàng cũng từng bị đạo hồng quang này khống chế, nàng vội vàng kêu lên: "Trác Phàm, ngươi muốn làm gì?"

"Liệu thương cho hắn." Trác Phàm thản nhiên nói.

"Thế nhưng. . . Thứ này có thể liệu thương sao?" Lôi Vũ Đình nghi hoặc nói, dù sao nàng toàn thấy Trác Phàm sử dụng thứ này dùng để công kích nàng, còn bị hắn làm nhục mà hong thể phản kháng chút nào ><.

Cho nên nàng không dám xác định, Huyết Anh đến cùng là dùng để chiến đấu, hay là để liệu thương, lỡ đâu, nghĩa phụ càng bệnh nặng hơn thì sao?

Trác Phàm mỉm cười lắc đầu: "Lôi tiểu thư, nghĩa phụ của ngươi đã như thế này rồi, ta muốn làm hại hắn còn phải lằng nhằng như thế sao?"

"Vậy ngươi nói cho ta biết, thứ này là cái gì?" Lôi Vũ Đình vẫn kiên trì nói.

"Ma vật!" Trác Phàm lạnh lùng nói: "Bình thường tu giả Ma đạo chúng ta đều sẽ tế luyện Ma vật, từ công kích đến phòng ngự, Ma vật đều có tác dụng cực kỳ quan trọng. Ngươi biết vì sao lúc trước ta nói lão nhân này có dị vật nhập thể không, sau đó Dương Minh liền ra tay với chúng ta đó?"

Lôi Vũ Đình lắc đầu, nghi hoặc nói: "Không phải ngươi nói đó chỉ là đoán mò sao?"

Phốc! Trác Phàm bật cười: "Bây giờ ta biết tại sao ngươi bị thằng ôn con kia lừa rồi, thật là ngu ngốc. Lúc đó ta lừa gạt hắn, vậy mà ngươi cũng tin? Nếu không, hắn làm sao có thể yên tâm rời đi như thế?"

Lôi Vũ Đình đỏ bừng mặt, chỉ biết xấu hổ cúi thấp đầu.

Từ nhỏ nghĩa phụ đã nói nàng tư chất không tệ, là kỳ tài luyện võ, hôm nay là lần đầu tiên có người nói nàng ngu ngốc ><.

"Hắn tay với chúng ta là bởi vì ta nói trúng chỗ đau của hắn. Lão nhân này bất động không thể động đậy được chính là bởi vì Ma vật nhập thể! Cho nên ta mới phải dùng Ma vật của ta thanh trừ Ma vật của hắn."

Nghe được lời này, Lôi Vũ Đình có phần hiểu ra, nhưng nàng vẫn còn lo lắng, thấp thỏm nói: "Ma vật của ngươi. . . Có thể trị được Ma vật của hắn sao?"

"Ha ha ha. . ." Trác Phàm cất tiếng cười to, như thể vừa được nghe câu chuyện buồn cười nhất thiên hạ.

Lúc trước sau khi chẩn bệnh, hắn đã biết Ma vật của Dương Minh chỉ là loại hình cổ trùng tiện tay luyện chế, là loại Ma vật tầng chót nhất của Ma đạo. Mà Ma vật bản mệnh Huyết Anh của hắn là Chí Tôn Ma vật, ngay cả thượng cổ Thập Đế đều kiêng kị, đây có khác gì bảo cụ tổ đi bắt nạt cháu chắt?

Aiz, không có học thức là thế đấy, thật đáng lo!

Trác Phàm không còn muốn tốn thời gian giải thích cho Lôi Vũ Đình nữa, ngón tay hắn cong lên, Huyết Anh chui vào thể nội lão giả.

Chỉ một thoáng, hồng quang chạy khắp cơ thể lão giả, trên da hắn bắt đầu nở rộng ra, giống như có 10 triệu con côn trùng béo ngậy đang bò nhúc nhích. Nhưng phàm là những nơi hồng quang đi qua, côn trùng chỗ đó liền không còn có thể nhúc nhích nữa.

Một lúc sau, Huyết Anh lần nữa bay ra, trở lại thể nội Trác Phàm. Mà lão nhân kia thì bắt đầu động động được đầu ngón tay, miệng to mở, cố gắng phát ra tiếng: "Đình. . . Đình nhi. . ."

"Nghĩa phụ, người có thể nói chuyện!" Lôi Vũ Đình thấy vậy thì vội vàng chạy tới, xúc động bắt lấy tay lão nhân, nước mắt rơi như mưa, kích động không thôi. Mà Trác Phàm lại cau mày, lẩm bẩm nói: "Đáng chết, lão nhân này không động đậy trọng thời gian dài, huyết mạch đã xơ cứng hết rồi. Muốn khôi phục cũng phải một năm nửa năm, thời gian ngắn không giúp được gì cho, lỗ rồi."

Trác Phàm nói rất nhỏ, nhưng vẫn bị Lôi Vũ Đình nghe không sót một từ, nàng tức giận quay đầu, hung hăng trừng mắt Trác Phàm: "Ngươi yên tâm đi, nghĩa phụ ta nợ ngươi, Lôi Vũ Đình ta xông pha khói lửa cũng sẽ trả hết, sẽ không để ngươi chịu thiệt."

Trác Phàm nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến.

Đúng lúc này, toàn thân lão giả lại co quắp. Ngay sau đó, từ trong miệng hắn, một bé sâu trắng như tuyết, béo ngậy, dài chừng hai đốt ngón tay, chậm rãi bò ra.

"A. . ." Lôi Vũ Đình giật mình, khi thấy rõ nó, trong lòng đột nhiên dấy lên một cơn lửa giận.

"Thì ra là ngươi hại nghĩa phụ ta!" Lôi Vũ Đình cắn răng quát, toàn thân phóng xuất khí thế, hai ngón tay thoáng động lôi quang, hung hăng đâm tới bé sâu.

"Dừng tay!" Trác Phàm hét lớn, đồng thời tóm chặt lấy tay nàng. Lôi Vũ Đình giật mình, không hiểu nhìn hắn.

"Ngươi làm gì vậy, thứ hại người như này, sao lại không cho ta giết?"

"Ngươi thì biết cái gì!" Trác Phàm không chút lưu tình mắng, ngay sau đó lấy ra một cái hộp nhỏ, cẩn thận từng li từng tí đưa bé sâu vào trong. Đồng thời, bức ra mấy giọt tinh huyết cho vào đó, rồi mới đóng nắp hộp, hài lòng ôm vào lòng.

Hắn thật bất ngờ, hành trình Hắc Phong Sơn lần này lại có thu hoạch lớn như vậy.

Bé sâu này chính là Hàn Đàm Tuyết Tằm, sinh trong đầm nước cực lạnh, cực kỳ hi hữu, nó ký sinh để sống, sau khi sinh ấu trùng, trong vòng một canh giờ không tìm được ký chủ sẽ suy kiệt mà chết.

Nhưng mà trong hàn đàm thì đào đâu ra nhiều động vật cho nó ký sinh? Cho nên đại bộ phận Tuyết Tằm đều xuất sinh được không lâu thì chết, chỉ có số ít còn sống sót, trằn trọc giữa những ký chủ.

Mà tu giả Ma đạo biến chúng thành Cổ tằm, coi là Ma vật hạ đẳng. Bởi vì rất nhiều độc trùng đều có thể tự dưỡng thành cổ trùng. Cho nên trong mắt đại đa số cao thủ ma đạo, Hàn Đàm Tuyết Tằm chỉ giống như cổ trùng bình thường, chỉ là tương đối ít thấy mà thôi.

Có điều, cho dù tại Thánh Vực cũng có rất ít người biết, Hàn Đàm Tuyết Tằm có một thiên phú kinh người, đó chính là một khi bị nó ký sinh, trừ phi ký chủ sắp bỏ mình, nó mới đi tìm ký chủ kế tiếp. Nếu không, vô luận dùng biện pháp gì, đều không thể bắt nó ra được.

Vừa rồi Huyết Anh dùng Thiên Ma đại hóa quyết diệt hết ấu trùng của nó đi, để nó nghĩ lầm ký chủ sắp chết, nó mới không thể không chui ra. Nếu không, trừ phi lão nhân này chết thật, nếu không cho dù là Huyết Anh cũng vĩnh viễn chẳng thể tiêu diệt được nó.

Mà Huyết Anh có thể tiêu diệt ấu trùng, cũng chỉ là do người dưỡng không đúng phương pháp, làm tuyết tằm mất đi đặc tính vốn có, trở thành một cổ trùng bình thường như bao bé cổ trùng khác.

Thế nhưng, bảo bối này đã đến tay Trác Phàm hắn, thế thì hắn sẽ luyện chế nó thành Ma Vật Khủng bố nhất thế giới này.

Nghĩ tới đây, Trác Phàm nở nụ cười vô cùng dảk, tâm tình sung sướng, ba người kia thấy thì trong lòng đều run lên, cảm thấy Trác Phàm còn tà ác hơn Dương Minh nhiều!

"Cõng lão đầu kia lên, chúng ta về Phong Lâm Thành." Trác Phàm nói với Lôi Vũ Đình, rồi chuyển ánh mắt sang tên thủ vệ kia, nở một nụ cười ‘chân thành’: "Đa tạ ngươi giúp chúng ta mở cơ quan."

Tên thủ vệ kia miễn cưỡng nở một mỉm cười khó coi. Rồi đột nhiên, bàn tay mạnh như kìm sắt của Trác Phàm đã nắm lấy cổ hắn, giơ hắn lên cáo: "Có điều, ngươi đã vô dụng."

"Không!" Lôi Vũ Đình muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng đã muộn. Khí lưu màu đen đột nhiên thoát ra từ trên tay Trác Phàm, hoàn toàn bao phủ lấy người kia, Trác Phàm lại hơi dùng lực. Người kia liền hóa thành bụi phấn, rơi lả tả trên đất.

Lần thứ nhất thấy Trác Phàm giết người, Lôi Vũ Đình triệt để chấn kinh.

Ai có thể ngờ, Trác Phàm xuất thủ khủng bố như thế, còn khiến người ta chết không toàn thây. Nghĩ lại mấy ngày nay đi với kẻ này, Lôi Vũ Đình rùng mình. . .

Lão giả kia cũng mà co rụt mắt lại, hắn hành tẩu giang hồ hơn 70 năm, đứng trước mặt Trác Phàm lại có cảm giác kinh hãi đến tận tim mật.

Lôi Vũ Đình nhìn nghĩa phụ, trong mắt đầy vẻ ngưng trọng, bây giờ nàng không biết liên thủ với Trác Phàm là quyết định đúng hay sai. Nhưng, có một việc có thể là khẳng định. Đối địch với hắn, sẽ chết cực kỳ thê thảm!

Cả đường đi xuống núi, nhìn khắp sơn trại nằm đầy thi thể. Mỗi người đều chết đi một cách an tường, không có biểu lộ thống khổ, nhưng chính là như vậy mới khiến cho hai người càng thêm sợ hãi.

Trong sơn trại tối thiểu còn có lưu ba, bốn trăm người, nhưng cứ như vậy không không động mất đi sinh mệnh, bên trong có lẽ còn có không đầu nhập vào Dương Minh người vô tội.

Dưới đêm đen, lão nhân nhớ tới cảnh trước kia các huynh đệ nâng cốc nói chuyện vui vẻ, hai mắt rủ xuống rớm lệ. Nhưng hắn cũng không hận Trác Phàm, thậm chí, hắn cảm kích. Hắn là trại chủ Hắc Phong Sơn, tất nhiên hiểu nên giải quyết dứt khoát chuyện này. Nếu bọn họ tiết lộ phong thanh chuyện được cứu đi, như vậy không chỉ các huynh đệ trên núi gặp nguy hiểm, mà đến cả các huynh đệ đang ở Phong Lâm Thành cũng sẽ bị diệt khẩu toàn bộ.

Cho nên, dù Trác Phàm không làm như vậy, hắn cũng sẽ thỉnh cầu hắn làm.

"Trác. . . quản gia, tạ. . . đa tạ." Lão nhân cố hết sức nói, Lôi Vũ Đình không khỏi sững sờ, Trác Phàm đương nhiên hiểu ý hắn, nhưng lại không hề bận tâm.

Nhìn bóng lưng trầm ổn trước mặt, ánh mắt lão nhân có vẻ kiêng kị, lại càng nhiều hơn là tán thưởng.

"Kẻ này. . . Là người làm đại sự. . .. . ."