Chương 304: Phục kích

Chương 304: Phục kích

Vân Long Thành, trước thủy hình Trấn Quốc Thạch, tất cả mọi người tụ tập ở nơi đó, chăm chú nhìn động tĩnh bên trong.

Vào ba ngày trước, mọi người đều rõ ràng nhìn thấy hai người U Vũ Sơn cùng Nghiêm Bán Quỷ mang theo gần vạn người đi tới nơi này. Ban đầu, mọi người còn cho rằng bọn họ đã tìm được hai cái chìa khóa của thủy hình trận môn, muốn từ nơi này trở về.

Thế nhưng, làm cho tất cả mọi người đều không tưởng tượng nổi chính là bọn họ còn không tới gần trận môn một bước, mà ngược lại, bắt đầu bố trí trận thức cách vị trí trận môn không xa, sau đó cho thủ hạ mai phục, dường như muốn đánh phục kích.

Nhưng liên tiếp ba ngày trôi qua, lại không có mảy may bất cứ động tĩnh gì.

Mọi người cứ như vậy một mực nhìn chằm chằm, nhất là Mỗ Mỗ Sở Bích Quân cùng bọn người Tiềm Long Các Long Dật Phi, trong lòng càng lúc càng cảm thấy ẩn ẩn bất an. Bọn họ làm như thế, rất rõ ràng là muốn nhằm vào nhóm người Sở Khuynh Thành ọ, thế nhưng nhóm người Sở Khuynh Thành thật sự sẽ dễ dàng rơi vào trong cạm bẫy như vậy sao?

Bọn người Mỗ Mỗ không rõ tình hình trong Thú Vương Sơn, trong lòng càng cảm thấy bất lực, lông mày cũng đã nhíu thành một đoàn. Trong lòng thầm mong những tiểu tử kia tuyệt đối đừng rơi vào bẫy rập!

Đám người Đế Vương Môn thấy hết thảy, lại lộ ra ý cười khó hiểu.

“Môn chủ, xem ra nhóm người của đại công tử đã đi đến một bước cuối cùng!” Thần Toán Tử Lãnh Vô Thường khẽ vuốt chòm râu, trong mắt lóe lên một đạo tinh quang lạnh lẽo, khóe miệng xẹt qua một nụ cười tự ngạo, nói.

Hoàng Phủ Thiên Nguyên khẽ gật đầu, cười khẽ một tiếng: “Lãnh tiên sinh thần cơ diệu toán, đối với lần trừ ác này, bản môn chủ chưa từng có chút hoài nghi nào! Chỉ cần Lãnh tiên sinh xuất thủ, tiểu ác ma kia hẳn phải chết không nghi ngờ!”

“Môn chủ quá khen, tuy nói lão phu cho đại công tử mười đầu kế sách, cứ theo kế hoạch mà làm. Nhưng cũng nhờ đại công tử thiên tư thông minh, có tài tùy cơ ứng biến, Vô Thường thực sự không dám tham lam ôm nhận hết công lao!” Lãnh Vô Thường hơi cúi người, khiêm tốn nói.

Khóe miệng xẹt qua một nụ cười kỳ dị, Hoàng Phủ Thiên Nguyên đạm mạc lên tiếng: “Không, công đầu vẫn là thuộc Lãnh tiên sinh. Nếu Lãnh tiên sinh tự thân xuất mã, đoán chừng hành động còn mau lẹ hơn rất nhiều!”

Khẽ nhướng mày, Lãnh Vô Thường liếc hắn một cái thật sâu, cười nhẹ gật đầu.

Hắn hiện tại đã nghe ra ý bất mãn của Hoàng Phủ Thiên Nguyên đối với đứa con trai này, hẳn là sợ hắn sẽ sử dụng công lao lần này, đứng ra tranh đoạt vị trí gia chủ, cho nên muốn đem toàn bộ công lao chuyển lên trên thân Lãnh Vô Thường hắn, tận lực làm suy yếu công huân trên thân Hoàng Phủ Thanh Thiên!

Ai, đây chính là Đế Vương gia môn a, liền hai cha con cũng muốn minh tranh ám đấu, tranh quyền đoạt lợi!

Lãnh Vô Thường lắc đầu cười khẽ, trong lòng cười nhạo một trận!

“Lãnh tiên sinh, ngươi xác định có thể chỉ dùng hơn vạn người này bắt được Trác Phàm sao?” Đột nhiên, một tràng cười nhạt truyền vào trong tai bọn họ, Lãnh Vô Thường quay đầu nhìn qua, đã thấy chẳng biết lúc nào, Gia Cát Trường Phong đã là mang theo Âm Dương song lão sóng vai đứng chung một chỗ cùng bọn họ, khóe môi nhếch lên một đường cong thần bí.

Trong mắt lóe lên tinh quang rồi lập tức biến mất, Lãnh Vô Thường chậm rãi lắc đầu, khiêm cung nói: “Chút điêu trùng tiểu kỹ, không dám ở trước mặt Thừa Tướng đại nhân khoe khoang. Bất quá, trận phục kích này, cũng không phải dùng để đối phó Trác Phàm!”

“Ồ?” Lông mày nhíu lại, trong mắt Gia Cát Trường Phong lóe lên một tia kinh hãi, nhưng rất nhanh liền nghĩ đến cái gì đó, thì thào lên tiếng: “Bắt người trước hết phải bắt ngựa?”

“Gia Cát thừa tướng cao kiến, đúng là như thế!” Lãnh Vô Thường cười gật đầu nói: “Thường nói, muốn khiến người diệt vong, trước phải khiến người điên cuồng! Trác Phàm lợi hại, không chỉ ở chuyện hắn có rất nhiều thủ đoạn quỷ dị, mà còn ở tính cách xảo trá, âm hiểm hay thay đổi. Nếu không thể khiến hắn đánh mất lý trí, xin phép được nói một câu bất kính, cho dù hai người chúng ta cộng lại bố trí xuống thiên la địa võng, cũng bắt không được một sợi lông của hắn!”

“Há, xem ra Lãnh tiên sinh đã bắt được nhược điểm trí mạng của hắn, nếu không lần này cũng sẽ không thoải mái nói ra dự tính trong lòng như thế !” Khẽ nhíu mày, Gia Cát Trường Phong cười khẽ một tiếng, nói: 

“Như vậy người này đến tột cùng là ai? Lạc gia thiếu chủ Lạc Vân Hải, hay là...”

Cười lắc đầu, Lãnh Vô Thường tỏ vẻ thần bí đáp: “Gia Cát thừa tướng, ngài cứ nhìn tiếp liền sẽ biết rõ. Chỉ sợ ngay cả ngài cũng sẽ không nghĩ tới, chỗ trí mạng của hắn lại là người này!”

Liếc hắn một cái thật sâu, Gia Cát Trường Phong cười to nói: “Ha ha ha... Lãnh tiên sinh thế mà còn bán cho lão phu cái nút thắt. Tốt, vậy lão phu liền đợi để nhìn xem, ai có thể khiến vị tiểu ác ma quát tháo phong vân này triệt để đánh mất lý trí đi!”

Lãnh Vô Thường khẽ gật đầu, cười tiếp tục nhìn về thủy hình Trấn Quốc Thạch ở phía trước…

Đúng lúc này, hình ảnh một nhóm người chậm rãi xuất hiện bên trong Trấn Quốc Thạch kia.

Nhóm người Mỗ Mỗ cùng Long Dật Phi thấy được, tròng mắt nhịn không được co rụt lại, trong lòng bất giác xiết chặt, mồ hôi lạnh nháy mắt chảy đầy trong lòng bàn tay. Chỉ muốn lớn tiếng hô hoán, nhắc nhở bọn họ, nhưng cũng không thành.

Đây là đơn hướng truyền tống trận, tiếng nói của bọn họ căn bản không thể truyền qua.

Mà nhóm cao tầng Đế Vương Môn, Lãnh Vô Thường cùng Hoàng Phủ Thiên Nguyên, lại lộ ra nụ cười gian tà, gật đầu tỏ ý vừa lòng . Đám tiểu quỷ này rốt cục cũng đến!

Xa xa nhìn lại, người đến là hai đội nhân mã, chính là đội ngũ của Kiếm Hầu Phủ Tạ Thiên Thương cùng Tiềm Long Các Long Hành Vân. So với đội ngũ của Sở Khuynh Thành, bọn họ ngược lại là tới hơi sớm, còn chạm mặt nhau.

“Ai, thật không biết Trác Phàm đem chúng ta gọi tới nơi này là có ý gì, uổng công đi lòng vòng mấy chặng đường!” trong miệng Tạ Thiên Dương ngậm một mảnh lá cây, vừa đi vừa buốn chán gạt đám bụi cỏ bên cạnh, trên mặt tràn đầy vẻ bất mãn.

Long Hành Vân nghe thể, bất giác cười to, gật gù đắc ý nói: “Tạ nhị công tử có chỗ không biết, cái gọi là Binh Pháp Chi Đạo, thật cũng như giả, giả cũng như thật! Có lẽ Trác huynh để cho chúng ta đi tới vị trí ba khối trận môn kia, chỉ là điệu hổ ly sơn, nửa đường lại thay đổi hướng, chạy tới nơi này mới là mục đích thật sự!”

“Đúng vậy a, Thiên Dương ca, ngươi phải học tập Trác đại ca thật tốt một chút, liền ngay cả hắn còn nhìn rõ ràng hơn ngươi!” Lúc này, Tiết Ngưng Hương chỉ tay về phía Long Hành Vân, cùng tham gia giáo huấn Tạ Thiên Dương.

Tạ Thiên Dương khinh thường bĩu môi, từ chối cho ý kiến! Trong lòng thầm giận, làm như hết thảy Trác Phàm nói đều là chân lý vậy!

Long Hành Vân nghe Tiết Ngưng Hương nói như vậy, vốn đang một mặt tự đắc, nhưng rất nhanh liền kịp phản ứng, khí tức trì trệ, da mặt nhịn không được run rẩy.

Tiểu nha đầu này thật đúng là không biết nói chuyện, cái gì gọi là “Liền ngay cả hắn đều hiểu”, chẳng lẽ bổn công tử bình thường giống kẻ thất học, nhìn kém cỏi như vậy sao?

Thế nhưng, không chờ bọn họ tiếp tục lý luận, bỗng có một tiếng kinh hô vang lên.

Long Quỳ chỉ về khối thủy hình trận môn đang phát sáng rạng rỡ ở đằng trước, hét to: “Chúng ta đến, nơi này thật sự là có thủy hình trận môn, tấm bản đồ phân bố trận môn không có sai!”

Ánh mắt không khỏi sáng lên, mọi người không tiếp tục lý luận nữa, tất cả đều ngạc nhiên nhìn về phía chỗ đó, nhanh chân chạy về phía trước.

“Ha ha ha... Nơi này quả nhiên có thủy hình trận môn, xem ra Trác huynh an bài quả nhiên không sai a!” Long Hành Vân không khỏi cười lớn một tiếng, mang theo người chạy như điên về phía trận môn.

Tạ Thiên Dương lại chỉ khinh thường bĩu môi: “Chúng ta lại không có chìa khóa thủy hình trận môn, coi như tìm tới trận môn, lại có cái gì để cao hứng?”

“Đần độn, Trác huynh đã để cho chúng ta đến nơi đây mà không phải là chỗ khác, thì khẳng định trong tay hắn có chìa khoá, chỉ là chúng ta không biết mà thôi!” đoán chừng do Long Hành Vân đang cao hững, cũng không để ý đến thân phận đối phương, trực tiếp mắng to một tiếng.

Tạ Thiên Dương bất giác khí trệ, trong lòng thầm giận, thế nhưng hết lần này tới lần khác, lúc này, Tiết Ngưng Hương cũng lại không nhìn tình thế, trong lúc vô tình lại tưới thêm một gáo dầu vào trong đại hỏa, cười nói: “Đúng vậy a, đần độn, ngươi làm sao lại không động não, Trác đại ca làm sao có thể vô duyên vô cớ để cho chúng ta tới nơi này?”

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý!

Nhảy lên một cái, lửa giận trong lòng Tạ Thiên Dương liền bị nhen lên, song quyền nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi!

Vì sao người khác đều một mực tôn sùng Trác Phàm, lại không để ý đến lời hắn nói. Người khác cũng thôi đi, thế nhưng ngay cả Ngưng Nhi mà hắn quan tâm nhất, cũng như thế, cái này khiến hắn vô luận như thế nào đều không tiếp nhận được!

Trong lòng vậy mà giờ đây cũng phát lên một tia hận ý đối với Trác Phàm, huynh đệ từng chung hoạn nạn!

Chỉ là điểm này, không ai ở đây ý thức được…

Trước thủy hình Trấn Quốc Thạch, trái tim đám người Mỗ Mỗ đã khẩn trương đến mức muốn ngừng đập, toàn thân run rẩy, hò hét trong lòng: “Không được qua đây, không được... Đây là bẫy rập...”

Biết rõ nơi này có nguy hiểm, đệ tử tộc mình lại lập tức sẽ bước vào nhưng không thể làm gì, loại cảm giác bất lực kia khiến trong lòng bọn họ một trận đau đớn, giống như có một lưỡi dao đang quấy động trong tim, máu tươi từng giọt từng giọt rơi xuống đất…

Lãnh Vô Thường cùng Hoàng Phủ Thiên Nguyên nhìn thấy bọn họ từng bước một tới gần lại lộ ra vẻ mặt dữ tợn, nhất là khi nhìn thấy một bóng người mảnh mai bên trong, lại càng lộ ra vẻ hưng phấn khát máu!

U Vũ Sơn cùng Nghiêm Bán Quỷ ở xung quanh Thủy hình trận môn, yên tĩnh nhìn bọn họ chạy tới, một mực nhẫn nại bất động, thẳng đến nhìn thấy một bóng người vô lo vô ưu bên trong, trong mắt mới lóe sáng, hét lớn: “Người chúng ta đợi đã ở bên trong, động thủ!”

Vừa dứt lời, hai người liền hô một tiếng!

Một trận ba động vô hình bỗng nhiên phát ra, dưới chân đám người đột nhiên phun trào ánh sáng, 36 đạo quang trụ đột nhiên từ dưới chân phát ra, xông thẳng tới chân trời, đem vây bọn họ lại trong một vòng lớn.

Cùng một thời gian, trong cột sáng kia ẩn ẩn xuất hiện bóng người, trọn vẹn ba mươi sáu người, lăng không ngồi trong cột ánh sáng. Mà cảnh vật chung quanh cũng bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi, thủy hình trận môn đột nhiên biến mất, nơi mọi người muốn đi đến bây giờ chỉ có vô tận đầy trời Huyết Ảnh, thậm chí ngay cả bầu trời cũng đỏ như máu.

Bọn họ dường như đột nhiên đi vào một thế giới khác, không còn ở Thú Vương Sơn, càng không phải ở Thiên Vũ Đế Quốc, thậm chí cũng không còn ở Đế Vũ đại lục!

“Đây là... liên hợp khốn trận ba mươi sáu người!” Tròng mắt nhịn không được co rút lại, Long Hành Vân bất giác cả kinh thất sắc, kêu lên: “Hỏng bét, chúng ta bị mai phục!”

Hắn minh bạch, thậm chí rất nhiều con cháu các đại gia tộc khác cũng vô cùng rõ ràng. Trận pháp cần nhiều người khống chế như vậy khác với trận pháp một người khống chế, cần rất nhiều thời gian để chuẩn bị.

Nói cách khác, đây là sớm có dự mưu phục kích, thậm chí từ trước khi bọn họ chạy tới nơi đây, đã bắt đầu chuẩn bị!

Thế nhưng, cái này sao có thể? Đây là lệnh do Trác Phàm phát ra, làm sao hắn có thể đem bọn họ dẫn vào trong cạm bẫy này?

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều không thể tin được đây là thật. Thế nhưng, sự thật đang bày ở trước mắt, bọn họ không thể không tin, một câu của Trác Phàm đã thật sự khiến bọn họ thân hãm lao tù!

“Đem bọn họ toàn bộ giết sạch!”

Bỗng nhiên, một tiếng hét lớn vang lên, đội ngũ vạn người như thủy triều từ bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện, lao ra chém giết bọn họ. Mọi người giật mình, không kịp tìm hiểu rõ nguyên do bên trong, chỉ muốn mau sớm chạy thoát ra khỏi nơi này.

Thế nhưng, tứ phương bên trong khốn trận đều là Huyết Ảnh, căn bản không phân rõ được phương hướng, biết tìm đường sống ở đâu!

Trong lúc nhất thời, dưới tiếng la giết mãnh liệt, mọi người đã hoàn toàn bị làm cho khiếp sợ, tựa hồ trước mặt bọn họ, chỉ có tử vong sát phạt…