Chương 273: Thu hoạch lớn
Phanh phanh phanh!
Đi vào trước hang núi kia, Trác Phàm xuất quyền thẳng vào vách núi, phát ra tiếng nổ lớn.
Nữ tử kia đứng từ xa nhìn, không khỏi sững sờ. Tiểu tử này rất lớn gan nha, biết rõ trong đó có linh thú cấp sáu, còn càn rỡ như thế. Nên nói hắn bị thần kinh không ổn định, hay thật sự là không tim không phổi?
Ào ào ào!
Dòng nước ào ào lên, Độc giao bơi ra từ cửa động nhỏ, nó vừa hiện thân, liền ầm ầm bành trướng. Chỉ trong nháy mắt, từ một con độc giao chỉ dài chục trượng, nó lắc mình biến hóa thành 100 trượng, phát ra tiếng rống to chấn thiên.
Rống!
Liệt Phong mang theo mùi tanh hôi quét lên hai gò má, làm Trác Phàm phải kinh khủng bịt mũi lại, cẩn thận dò xét Độc Giao một phen, rồi gật đầu.
Quả nhiên là dùng Hóa Hình Nhũ!
Nữ tử kia từ phía xa liều mạng khoát tay, kêu hắn chạy trốn, trong lòng khẩn trương! Nàng không phải lo lắng cho an toàn của Trác Phàm, mà nếu Trác Phàm chết, vậy ai dẫn độc giao này dẫn đi? Khi đó tâm tư của nàng chẳng phải uổng phí sao?
Aiz, tiểu tử này tại sao lại đứng đấy bất động, chẳng lẽ lại bị dọa sợ? Đáng chết!
Độc Giao cũng cho là như vậy, không khỏi ngửa mặt lên trời cười ha hả, trong mắt đều là vẻ khinh miệt.
Chắc là tiểu tử này đi ngang qua nơi đây, không biết trong động có bản Vương, tùy tiện đến gõ chơi, kết quả bị bản Vương oai hùng anh phát, khí thế uy mãnh dọa cho ngu cả người! Ha ha ha. . . Có thể hiểu, bản Vương cũng thường thường bị uy mãnh của mình hù nha, ha ha ha. . .
Độc Giao biểu lộ rõ ràng, còn dương dương tự đắc không ngừng đung đưa cái đuôi, Trác Phàm biết rõ tên này đang suy nghĩ gì, sau khi cười lắc đầu thì không nhìn nó nữa, trực tiếp bay đến hang núi kia.
"Ngươi ở lại đây, không có ta cho phép thì cấm vào!" Trác Phàm dường như hoàn toàn không để quái vật khổng lồ vào mắt, thản nhiên nói.
Độc giao kia sững sờ, tiểu tử này nói gì, coi lão tử là canh cổng sao?
Vừa nghĩ đến đây, độc giao kia vừa kỳ quái, vừa giận, nó cho tới bây giờ, chưa gặp tên nhân loại nào dám coi nó như không khí thế, tiên sư nó còn tu hú chiếm tổ chim khách, coi nó là gác cổng luôn!
Rống!
Lại một tiếng kinh thiên nộ hống, độc giao kia xông đến trước mặt Trác Phàm, sát đến nỗi chỉ cần thêm một bước nữa là mặt dán mặt, muốn chấn nhiếp hắn một phen.
Nữ tử nhìn từ xa mà đổ mồ hôi ròng ròng, lại chỉ có thể thầm mắng, tiểu tử này làm sao còn không chạy a!
Nhưng Trác Phàm lại bịt mũi, hung ác quát: "Câm!"
Phốc!
Độc Giao kém chút phun máu, nó chưa từng thấy tên nhân loại nào như này, hoàn toàn không để nó vào mắt a, còn cả cái khẩu khí khinh thường kia, càng làm cho thú trung chi vương như nó tức đến nổ phổi.
Nơi xa, nữ tử như sắp khóc, lòng mắng tổ tông 18 đời nhà Trác Phàm.
Lại còn quát nó, kêu ngươi dẫn nó rời đi, không phải kêu ngươi trêu chọc nó a. Coi như ngươi muốn chết, ngươi cũng phải dẫn nó đi trước rồi chết kiểu gì thì chết, bây giờ ngươi cứ như vậy mà chết, không có chút giá trị a!
Nàng đã có thể nghĩ đến việc, sau một khắc độc giao này sẽ nổi trận lôi đình, xé xác Trác Phàm thành mảnh nhỏ!
Không sai, Độc Giao đúng là muốn như thế!
Bà mẹ nó, thấy đầy tên không sợ chết, nhưng chưa thấy tên nào làm càn làm bậy như thế, mấy tên không muốn sống trước kia đều là sợ sệt trước rồi mới liều mạng; còn tên này thì chủ động muốn chết luôn!
Liếm liếm hai cái răng sắc bén, độc giao lần nữa gầm lên, cái miệng rộng táp thẳng tới Trác Phàm, lưỡi rắn đỏ lòm đã phủ đầy độc dịch, chỉ cần Trác Phàm rơi vào trong miệng nó, sẽ trong nháy mắt bị ăn mòn đến nỗi ngay cả xương cốt cũng không còn sót lại cặn.
Nữ tử đã nhắm mắt lại, nghiêng đầu sang chỗ khác, không dám nhìn cảnh tượng tàn nhẫn.
Nhưng Trác Phàm vẫn vẻ mặt đạm nhiên, chờ miệng lớn tới gần mặt, mới trừng mắt, thanh sắc hỏa quang lấp lóe trong hai con ngươi!
Ông!
Một gợn sóng như thực chất phát ra, trong nháy mắt đảo qua thân thể độc giao.
C-K-Í-T..T...T một tiếng, độc giao ra sức phanh lại, toàn bộ thân thể to lớn đột nhiên cứng ngắc trên mặt hồ!
Sau một khắc, mồ hôi lạnh chảy ào ào xuống, độc giao vẫn đang mở to miệng, nhưng đối mặt Trác Phàm, lại rốt cuộc không cắn xuống được. Trong mắt còn chưa đầy hoảng sợ. Thân thể to lớn không ngăn được mà run rẩy lên!
"Aiz, kêu ngươi ngoan ngoãn trông coi chỗ này, ngươi không nghe, nhất định phải tự tìm khổ!" Trác Phàm lắc đầu nói, rồi không để ý tới nó, tiếp tục bay đi trong động.
Chỉ để lại độc giao như bức tượng điêu khắc, cứng ngắc trên mặt hồ, đã bị dọa đến không biết làm sao, phải đứng bất động một lúc lâu mới dám đảo mắt.
Vừa mới rồi. . . đến cùng là uy áp gì?
Độc Giao hoảng sợ không thôi, trái tim nhỏ yếu bịch bịch nhảy loạn!
So với nhân loại, thế giới linh thú càng thêm coi trọng đẳng cấp, không liên quan thực lực. Cho dù là một con linh thú cấp sau còn nhỏ, thực lực còn chưa bằng một con linh thú cấp ba, nhưng linh thú cấp bốn gặp cũng phải tránh xa.
Đây chính là khí thế vương giả trời sinh, linh thú cấp thấp không được mạo phạm Linh thú cấp cao, đây là quy tắc khắc sâu trong xương cốt huyết mạch của tất cả linh thú, tuyệt đối không cho làm trái!
Đáng lẽ ra, linh thú cấp sáu như nó ở chỗ này đã là vô địch, là thú trung chi vương. Chỉ có nó mới đi gào gáy trước mặt đứa khác, ai dám gáy trước mặt nó!
Nhưng mới vừa đây thôi, uy áp phát ra trong nháy mắt trên thân Trác Phàm kia, lại đã hoàn toàn chấn nhiếp nó.
Khí thế khủng khiếp kia, mạnh đến mức nó không thể phân rõ là uy áp từ linh thú cấp mấy, càng làm cho sâu trong huyết mạch nó sinh ra cảm giác khuất phục thật sâu, khiến nó đứng trước mặt Trác Phàm, căn bản không có mảy may lực lượng phản kháng.
Bà mẹ nó, cuối cùng là uy thế gì vậy, lại để linh thú cấp sáu như nó đều không mảy may có lòng phản kháng, sâu trong nội tâm, trừ hoảng sợ, cũng chỉ có hoảng sợ.
Phải là linh thú cỡ nào, mới có thể phát ra khí thế đáng sợ như thế a! Mà lại, vì sao cỗ khí thế này lại xuất hiện trên thân một tên nhân loại? Chẳng lẽ. . . Hắn là ấu thể của hung thú khủng bố nào đó?
Nghĩ đến đây, độc giao càng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Giống như một tên ăn mày, nhìn thấy hoàng đế cao cao tại thượng, tâm lý chỉ có thần phục.
Người ta kêu nó ngoan ngoãn đứng đợi, nó nghe theo là được rồi, còn có thể thế nào?
Rốt cuộc, Độc Giao thật sự đàng hoàng bơi qua bơi lại ngoài cửa động, không dám tùy tiện tiếp cận cửa động mảy may. Thậm chí ngay cả lá gan liếc mắt qua cửa động cũng không dám có!
Còn nữ tử, trong những hoàn cảnh như này, thì lòng hiếu kì của nữ nhân càng dễ nổi lên, thế là vụng trộm nhìn về chỗ đó, muốn biết sinh tử của Trác Phàm, rồi thấy tình cảnh này, hai mắt liền trợn tròn!
Có chuyện gì vậy? Sao Độc Giao lại ngoan ngoãn thế? Nói không cho nó vào động, nó thật sự nghe lời không vào động, đây là còn nghe lời hơn chó rồi mà!
Mà lại, tiểu tử kia chỉ là Đoán Cốt cảnh a, hắn làm sao làm được? Chẳng lẽ, hắn cũng có bí pháp thuần thú?
Nghĩ tới đây, nàng ngạc nhiên không thôi. Đồng thời bắt đầu thấy hiếu kì. Tiểu tử này, không phải ngốc như bề ngoài a, có lẽ lúc trước không cần ta xuất thủ, linh thú cấp bốn kia cũng chẳng làm gì được hắn. . . Aiz, chờ chút, nếu là như vậy, tại sao hắn phải giấu kín, không chuyện nói ra. Chẳng lẽ. . . Hắn muốn độc chiếm?
Nghĩ đến đây, nàng liền khẩn trương, bực tức giậm chân. Muốn đi vào điều tra, nhưng vẫn không hiểu sao Độc Giao còn ngoan ngoan trông coi bên ngoài, nàng không thể làm gì, lại chỉ có thể bực tức đấm đá loạn xung quanh.
Lúc này, nàng tức như muốn khóc lên rồi. Uổng phí nàng thủ hơn một tháng, kết quả là lại làm lợi cho người khác hết!
Ta. . . Ta thiệt chết a!
Bên trong động, Trác Phàm vừa vào liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc. Sơn động này không lớn, cũng không nhỏ. Nhưng, trong động lại chất đống nhiều thứ, đếm không xuể. Hắn tới chỉ là vì Hóa Hình Nhũ, thật không ngờ nơi này thế mà cất giấu nhiều đồ tốt như vậy, trong sơn động đầy là cao giai dược tài, linh dược bát phẩm đã có trên trăm gốc, thất phẩm phải tới hàng ngàn!
Số lượng phong phú như vậy, đừng nói là bảy nhà, hoàng thất cũng chẳng có nhiều như vậy! Đây chắc chắn đều là do độc giao kia tự đi tìm kiếm về, nhưng mà, vì sao nó không ăn, chẳng lẽ là trữ đông?
Mà thôi kệ mọe nó, bây giờ tất cả là của mình :v
Trác Phàm không chút khách khí thu hết về trong giới chỉ, vừa thu vừa cười không ngậm được mồm.
Tiếng cười to đắc ý vang vọng trong sơn động, còn truyền hẳn ra ngoài động. Nghe tiếng cười tà dị đó, Độc Giao như mất hết sinh lực mà ngã quặt xuống, khóc không ra nước mắt!
Nữ tử nghe tiếng cười to đắc ý này, liền xẹp miệng xuống, phiền muộn vô cùng! Tất cả chỗ đó, lẽ ra phải thuộc về nàng a!
Không sai, nàng đã để linh thú của mình đi vào thăm dò, há có thể không biết dược tài bên trong phong phú đến cỡ nào? Chỉ là nàng không có nói cho Trác Phàm, sợ hắn nổi tham niệm, muốn phân ly canh với nàng.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, người ta không cần phân với nàng, tự hắn ăn sạch rồi!
Nghĩ đến đây, nàng không ngăn được bi thương, tức đến nước mắt rưng rưng. . .