Chương 263: Một chiêu diệt sát, chấn toàn trường
Tất cả nhìn nhau, các gia tộc tuy tức giận Trác Phàm tự đại cuồng vọng, nhưng cũng khiếp sợ biệt hiệu Trùng Thiên Ma Long của hắn, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ!
Trên đài, người chủ trì gia tộc chiến do dự nói: "Hình như không hợp quy củ!"
"Không có gì không hợp quy củ, chỉ cần đủ mạnh, thì có tư cách tham gia quyết chiến!" Trác Phàm hất mặt nói, bản mặt hắn làm cho người ta có xúc động muốn cho ăn đòn, rồi còn nhìn về phía bảy nhà nói: "Mà lại, ta muốn gia chủ bảy nhà sớm biết, đối thủ giao chiến với bọn họ là ai!"
Cuồng vọng!
Rất nhiều gia tộc liền thấy khinh thường! Chỉ có ngự hạ thất gia mới hiểu được, tiểu tử này xác thực có đủ tư cách này!
Hoàng Phủ Thanh Thiên chậm rãi đứng dậy, tiến lên trước một bước, lạnh lùng nhìn xuống dưới đài!
"Cứ theo lời hắn nói mà làm, mà lại. . ." Hoàng Phủ Thanh Thiên nhìn tất cả mọi người: "Ta tuyên bố, phàm là người có thể lấy đầu Trác Phàm. Gia tộc của người đó, có thể đời đời làm gia tộc phụ thuộc mạnh nhất Đế Vương Môn ta!"
Tê!
Toàn trường lập tức im bặt! Mọi người dường như không thể tin được đây là thật!
Mẹ nó, đây quả thực là bánh từ trên trời rớt xuống a!
Chỉ cần lấy đầu một người, là có thể không cần tham gia bách gia quyết chiến thảm liệt, dễ dàng trực tiếp trở thành gia tộc phụ thuộc Đế Vương Môn, thật sự giống như nằm mơ.
Chỉ là, bọn họ không biết, mộng không phải là mộng đẹp, mà chính là ác mộng rơi vào thâm uyên địa ngục!
Nhưng đứng trước tham lam cùng danh lợi, tất cả mọi người bị che kín mắt, từng đôi mắt lóe ra vẻ dục vọng, chăm chú nhìn Trác Phàm!
Chỉ đợi đến khi người chủ trì tuyên bố bắt đầu, tất cả đều xông lên, tranh nhau khối thịt mỡ này!
"Hoàng Phủ công tử, ngươi làm như thế, là hại chết cả một đám người đấy!" Trác Phàm không vội chút nào, nhàn nhã nói, còn lộ ra nụ cười tà ác.
Hoàng Phủ Thanh Thiên cũng nhếch miệng, lạnh nhạt đáp: "Đây, không phải là việc ngươi muốn thấy sao!"
Dứt lời, hai người đều cười to lên!
Không sai, nếu Trác Phàm có một trận đại chiến oanh động, đặt vững vị trí cho Lạc gia, đương nhiên là cần giết càng nhiều người càng tốt; còn Hoàng Phủ Thanh Thiên, hắn không cho rằng những hạng giá áo túi cơm nhị tam lưu gia tộc này có thể giết được đối thủ mà hắn không thể coi thường.
Hắn làm như thế, chính là muốn sử dụng những người này, tìm ra cơ sở của Trác Phàm, xem hắn còn có tài năng gì chưa xuất ra.
Song phương đều hoàn toàn minh bạch tâm tư đối phương. Có thể nói, sau trận đại chiến này, hai người bọn họ đều là bên thắng. Duy một bên thất bại, là các đại gia tộc bị lợi ích làm choáng váng đầu óc, đần độn xông lên chịu chết!
Cao tầng Ngự hạ thất gia cũng hiểu điểm này, nhìn hai người cười to mà trong lòng run lên!
Hai người này đều là thế hệ kiêu hùng thủ đoạn độc ác, chính là người làm đại sự!
Lần này bách gia tranh minh, người thắng tất là một trong hai ngời này.
Người chủ trì thấy song phương đều đồng ý mới gật đầu, tuyên bố.
"Lạc gia quyết chiến, bắt đầu!"
Rống!
Giống như từng tiếng dã thú hưng phấn tru lên, tất cả gia tộc trên đài như hổ đói lao về phía con mồi Trác Phàm. Một số người vốn không phải đến tham chiến, chỉ là quần chúng quan chiến vô tội, lúc này cũng nhiệt huyết sôi trào xông lên.
Dù sao đây chính là chuyện có thể đổi lấy tiền đồ đời đời cho con cháu, sao có thể không khiến người ta dốc hết toàn lực liều một phát. Biết đâu mình vận khí tốt!
Người mang cách nghĩ nay, số lượng không ít.
Cho nên, âm thanh tuyên bố vừa dứt, người người liền như sóng biển trào lên, từ xa nhìn, tận mấy ngàn chi chúng, trong đó không ít Thiên Huyền Đoán Cốt cảnh!
Đám người Vạn gia thì hoàn toàn sửng sốt. Trác Phàm rõ ràng là đối thủ của bọn họ, Nhưng lần này, một đám hổ đói xông lên, bọn họ còn lĩnh thưởng kiểu gì?
Nhưng may ra, bọn họ gần Trác Phàm nhât, liền chớp tiên cơ xông lên. Nhưng bọn họ còn chưa tới gần hắn, đã thấy thanh sắc quang mang trong mắt Trác Phàm lóe lên một cái rồi biến mất, hơn hai mươi tên cường giả Vạn gia trong nháy mắt bất động.
Nhưng người phía sau không biết rõ tình hình, vẫn cứ sôi trào mãnh liệt xông lên, đụng ngã bọn họ rồi giẫm dưới chân, sau đó cao hứng bừng bừng xuất ra cả trăm nghìn thiết chưởng về phía Trác Phàm!
Tiết Ngưng Hương lo lắng không thôi: "Trác đại ca sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Không biết, nhưng tiểu tử kia từ trước đến nay phúc lớn mạng lớn, bảy thế gia đều không động nổi hắn, chớ nói chi là những kẻ này!" Tạ Thiên Dương khoát khoát tay, trấn an Ngưng Nhi, nhưng mi đầu vẫn nhăn lại, hơi nghi hoặc: "Nhưng mấy ngàn người cùng tiến lên, về số lượng có phải quá nhiều hay không? Coi như tiểu tử kia lợi hại hơn nữa, cũng vẫn có thể bị mài chết a, làm sao hắn còn chưa động thủ, diệt trừ một bộ phận?"
"Khặc khặc khặc. . . Coi như hắn mạnh hơn, trước mặt nhiều người như vậy, chính là song quyền nan địch tứ thủ, chết chắc!".
Mọi người quay đầu nhìn, thấy là tên nam nhân không phải người không phải quỷ: "Có điều, khá là đáng tiếc, gia tộc chúng ta đã phụ thuộc U Minh Cốc, không thể đầu nhập Đế Vương Môn, nếu tiến lên chính là đắc tội U Minh Cốc! Nếu không, chúng ta cũng muốn lên thử thời vận!"
"Ừm, đúng vậy!" Chủ nhà họ Đổng nghe vậy liền gật đầu.
Đổng Uyển Nhi giật mình, rồi liền hung hăng lườm hắn. Đổng gia chủ bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: "Tuy nói như vậy không tử tế, Nhưng đây chính là sự thật! Mồi nhử Đế Vương Môn ném ra, thực sự quá mê người. Có lẽ tiểu tử này lúc trước thả ra cuồng ngôn, sẽ không nghĩ đến lại có nhiều người dám khiêu chiến hắn như thế đi!"
"Aizz, coi như hắn chết thật, cũng chỉ có thể trách hắn quá cuồng vọng!" Đổng gia chủ lắc đầu than nhẹ, Tiết Định Thiên cùng Tiết Vạn Long cũng thở dài gật đầu.
Thấy vậy, Tiết Ngưng Hương cùng Đổng Hiểu Uyển càng lo lắng, Đổng Thiên Bá cùng anh em nhà họ Tiết thì chỉ nhíu mày. Chỉ có Tạ Thiên Dương thầm cười lạnh, khinh thường bĩu môi.
Cuồng? Không sai, hắn chính là cuồng!
Nhưng, các ngươi từng thấy dáng vẻ cẩn thận của hắn chưa? Một tên cuồng vọng, năm đó làm sao có thể tính toán tường tận, đùa bỡn U Quỷ Thất trong lòng bàn tay?
Cho nên Tạ Thiên Dương căn bản không lo lắng Trác Phàm sẽ lật thuyền trong mương!
Bởi vì hắn biết, Trác Phàm là người bên ngoài cuồng bên trong tỉ mỉ, chuyện không nằm trong tính toán, hắn sẽ không ngu mà làm!
Hô!
Đột nhiên, một trận toàn phong vô hình xẹt qua trung ương diễn võ đài, bao phủ toàn bộ diễn võ trường.
Hoàng Phủ Thiên Nguyên bị cỗ gió lốc vô hình đối diện quét tới, hai mắt không khỏi co rụt lại, sắc mặt dần dần trầm xuống. Mà những kẻ liều mạng xông lên diễn võ đài thì bỗng triệt để dừng động tác, ầm ầm ngã hết xuống đất!
Nhất thời, tất cả mọi người giống như trong nháy mắt mất đi ý thức, sự cuồng nhiệt vẫn còn, nhưng đã là cứng ngắc trên khuôn mặt.
Trác Phàm chậm rãi đẩy một đại hán trước mặt, đại hán kia liền ngã xuống đất, không động đậy gì, cứ vậy để Trác Phàm giẫm lên thân thể hắn, đi về phía trước!
Chung quanh hắn, đã đầy thân thể ngã xuống, phủ kín toàn bộ diễn võ đài. Hắn từng bước từng bước giẫm lên thân thể bọn họ, đi thẳng về phía trước.
Giống như vương giả, giẫm lên từng thi thể địch nhân, đạp về Vương vị!
Tiết Ngưng Hương cùng Đổng Hiểu Uyển thấy vậy liền kinh hỉ, Đổng gia chủ, Tiết Định Thiên thì vừa sợ vừa thấy kỳ quái cùng kinh dị!
"Này. . . Đây là có chuyện gì? Hắn. . . Bọn họ làm sao vậy?" Đối mặt cảnh tượng quỷ dị như vậy, rốt cục có người run giọng hỏi.
Nhưng Trác Phàm lại không để ý tới, chỉ thì thào: "Còn không đến 1000 tên nữa, muốn cái đầu của ta, tất cả cùng lên đi!"
Ừng ực một tiếng, nuốt từng ngụm từng ngụm nước bọt, đối mặt tràng diện tà dị như thế, cả mấy ngàn người trong nháy mắt ngã xuống, Trác Phàm lại thảnh thơi thảnh thơi còn sống, bọn họ lại căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, còn nào dám tiến thêm một bước?
"Ý niệm giết người!" Hoàng Phủ Thanh Thiên sững sờ quát.
Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người lập tức kinh dị nhìn hắn, tràn đầy vẻ khó tin!
Ý niệm giết người, đây không phải là thần thông của Thần Chiếu cảnh sao? Vì sao tiểu tử này chỉ có tu vi Đoán Cốt cảnh, lại có thể luyện thành thần thông đó?
Bỗng nhiên, ánh mắt mọi người nhìn về phía Trác Phàm càng thêm hoảng sợ!
Khó trách nhiều người như vậy dễ dàng mất sạch khí tức, không hề có năng lực phản kháng chút nào, nguyên lai, người bọn họ muốn giết, là quái vật có thể so với Thần Chiếu cảnh a. . .