Chương 247: Đại hắc mã

Chương 247: Đại hắc mã

Năm tháng sau, trong hoàng thành đế đô, hoàng đế đang ngự thư phòng, phê duyệt tấu chương.

Đột nhiên, một hắc ảnh thoáng hiện, đáp xuống bên cạnh hắn, một chân quỳ xuống, hai tay cung kính giơ lên một tờ giấy: "Bệ hạ, Vân Long thành truyền đến tin tức Lạc gia!"

Hoàng đế tiếp nhận mở ra, nhưng chỉ liếc qua thôi, liền trừng mắt, vung tay ném thẳng vào mặt hắn, mắng to: "Năm năm qua, mỗi lần truyền đến tin tức đều là hết thảy mạnh khỏe, hết thảy bình thường. Lần này Lạc gia đánh tiếng đoạt nhất vị bách gia tranh minh, thiếu niên cao thủ Đoán Cốt cảnh của bọn họ đâu, các ngươi làm ăn kiểu gì vậy?"

"Vi thần biết tội, xin bệ hạ bớt giận!" Người kia vội vàng quỳ xuống, bị dọa đến run lẩy bẩy.

Hoàng đế khẽ vuốt râu,. Có điều rất nhanh, hắn liền bình tĩnh trở lại, trong mắt lóe ánh sáng thâm thúy.

Thế nhưng loại tình huống này, so với lúc hắn nổi giận, lại càng để cho người ta run sợ!

"Có tin tức về Trác Phàm không?" Hoàng đế gằn giọng hỏi.

Người kia lại càng run rẩy lắc đầu: "Khởi bẩm bệ hạ, còn chưa tra được!"

"Vậy tin tức về Cổ Tam Thông thì sao?" Hoàng đế hỏi tiếp.

Người kia sắp khóc tiếng chó rồi, run run rẩy rẩy nói: "Khởi bẩm bệ hạ, cũng không tra được!"

"Lạc gia Lạc gia, tra năm năm không ra; Trác Phàm Trác Phàm, lại tra năm năm, cũng tra không được; ngay cả thứ phách lối như Cổ Tam Thông, đi đến chỗ nào đều có thể gây họa, các ngươi thế mà cũng không tra được! Hừ hừ, trẫm nuôi đám phế vật các ngươi, đến cùng là có tác dụng gì!" Hoàng đế cười lạnh, trong mắt sát ý lẫm liệt.

Người kia vội vàng cuống quít dập đầu, cầu xin tha thứ: "Bệ hạ thứ tội, chúng thần làm việc bất lợi, xin bệ hạ tha mạng!"

"Cút xuống đi!" Hoàng đế phất ống tay áo, quát lạnh.

Người kia vội vàng cáo lui: "Tạ bệ hạ, tạ bệ hạ. . ."

Hoàng đế hít một hơi yhật sâu, ngửa đầu nhìn lên trời: "Cổ Tam Thông cùng Trác Phàm đồng thời mất tích, chẳng lẽ tin tức kia là thật, bọn họ thật sự đều gặp nạn trong Lạc Lôi Hạp?"

"Nếu thật là như thế, Cổ Tam Thông thì đã đành, tiểu tử kia cực kì không ổn định, biến mất hoàn toàn khỏi thế gian, biết đâu lại là chuyện tốt! Nhưng, Trác Phàm còn chưa hoàn thành nhiệm vụ trẫm giao cho hắn, chết di quả thực đáng tiếc! tiểu tử này cũng thật là khiến người sợ hãi thán phục, lại có thể từ tam lưu gia tộc một nghèo hai trắng, tạo thành thế gia phong vân như bây giờ, quả đúng là kỳ tích! Chỉ là không biết Lạc gia bây giờ, không có Trác Phàm, còn có thể đạt được yêu cầu của trẫm hay không, ha ha ha. . ."

Đúng lúc này, một gã hộ vệ đến trước mặt hoàng đế, quỳ sát xuống nói: "Khởi bẩm bệ hạ, Hộ Long Thần Vệ, Cổ Tam Thông đại nhân trở về!"

Tiếng cười lập tức im bặt, hoàng đế trầm ngâm một trận, thở dài, phất phất tay nói: "Biết rồi!"

Ai, gia hỏa phiền phức vẫn không biến mất khỏi thế gian a. . .

Cùng lúc đó, trước một tòa cửa thành cao lớn, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện. Ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên cửa thành mới khắc lấy ba chữ lớn cứng cáp có lực, Vân Long thành!

Truyền thuyết đây là nơi mà hoàng thất năm đó khởi binh lập quốc, cho nên mỗi một lần bách gia tranh minh, đều cử hành tại nơi này!

"Aiz, chơi ngu trong Lạc Lôi Hạp lâu quá rồi, hi vọng không tới trễ, đám người kia tuyệt đối đừng để bị người ta đánh về nhà nhanh quá a!" Trác Phàm trùm một cái áo choàng màu đen, thở dài lên tiếng, vội vàng vào trong thành.

Chung quanh thành trì có quân đội trấn giữ, lại không hạn chế ra vào! Bởi đây là thịnh hội trăm năm một lần, chính là thịnh hội của toàn bộ gia tộc trong Đế Quốc, tất cả mọi người tự nhiên có thể tự do ra vào quan sát, hoặc là tham gia bách gia tranh minh.

Mà nhiệm vụ chủ yếu của quân đội, chính là phòng ngừa tư đấu giữa các gia tộc, riêng là ngự hạ thất gia. Một khi đấu, sẽ rất dễ dàng gây nên rung chuyển cho toàn bộ Đế Quốc. Mà trong Đế Quốc, có thể chấn nhiếp ngự hạ thất gia, chỉ có tứ trụ thứ hai, Thiên vũ đại nguyên soái, Chiến Thần Độc Cô Chiến Thiên!

Trác Phàm còn chưa muốn chạm mặt với lão nhân này, nên điệu thấp ẩn vào!

Vào trong thành, Trác Phàm liền hoàn toàn ngây người, bởi vì nơi này thực sự quá náo nhiệt, người đông tấp nập. Hơn lần bách đan thịnh hội Hoa Vũ Thành không chỉ gấp mười lần.

Suy nghĩ một chút thỉ thấy cũng đúng, bách đan thịnh hội hấp dẫn được mấy gia tộc? Còn bách gia tranh minh, là bao trọn cả Đế Quốc, muốn không náo nhiệt cũng khó a!

Có điều, hắn cũng không có thời gian xem náo nhiệt. Việc cấp bách là, phải lập tức tìm được vị trí của Lạc gia, xác định tình hình hiện tại!

Vào giữa thành, từng tiếng huyên náo truyền vào trong tai hắn: "Phong Lâm Thành, Lạc gia đã liên thắng 27 trận, tấn cấp nhị lưu thế gia, chuẩn bị vào trận chung kết, trở thành đại hắc mã lớn nhất bách gia tranh lần này minh!"

Trác Phàm nhíu mày nhìn về phía tiếng động, thấy đó là một quán rượu nhỏ ồn ào, sau đó chậm rãi tiến đến, muốn xem rõ ngọn ngành.

Quán rượu dày dặc tửu khí, một đám người đang quơ tay ồn ào. Trên mặt cửa chính tửu quán, có dán một chiếu bạc rộng thùng thình, bên cạnh là tên các gia tộc cùng thành trì, thậm chí còn có đẳng cấp. Một đám người ngồi kia trên chiếu bạc, đang không ngừng đánh cược.

Đương nhiên, tỉ lệ đặt cược các gia tộc không giống nhau. Trác Phàm phát hiện, phía trên kia thế mà còn có tục danh của bảy thế gia, ngay cả biệt hiệu đệ tử thiên tài đại biểu cũng được viết lên.

"Phi Thiên Hàn Phượng Hoa Vũ Lâu, Xuyên Lâm Dực Long Khoái Hoạt Lâm, Kim Giáp Kiếm Long Kiếm Hầu Phủ. . ." Trác Phàm thì thào lên tiếng, cuối cùng đột nhiên cả kinh kêu lên: "Trùng Thiên Ma Long Hắc Phong Sơn, đây là biệt hiệu của ai vậy?"

Gã sai vặt trên chiếu bạc nghe vậy, lại thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Trác Phàm, liền khinh thường bĩu môi, cười nhạo nói: "Tên nhà quê, ngươi mới từ núi xuống sao, ngay cả Phong Lâm Thành, Hắc Phong Sơn, Lạc gia, Trùng Thiên Ma Long Trác Phàm, cũng không biết?"

Trác Phàm yên lặng gãi đầu, hắn lúc nào có biệt hiệu Trùng Thiên Ma Long vậy?

Thấy hắn vẫn ngơ ngác, gã sai vặt thở dài, giải thích: "Ngươi cũng quá vô tri a, Ma Vương Trác Phàm năm đó đại náo Hoa Vũ Thành, thiên hạ ai không biết ai không hay? Bây giờ nghe nói hắn muốn đại biểu Lạc gia tham gia bách gia tranh minh, tự nhiên phải cùng lục long nhất phượng sánh vai, cho nên có người đặt cho hắn làm biệt hiệu Trùng Thiên Ma Long, hình như là lấy từ một chiêu vũ kỹ hắn từng dùng!"

"Có cl!" Gã sai vặt vừa nói xong, một đại hán liền mắng to: "Toàn nói vớ nói vẩn, tuy năm đó Ma Vương Trác Phàm đại náo Hoa Vũ Thành, dùng một chiêu Ma Long ngút trời giết nhị công tử Đế Vương Môn, nhưng biệt hiệu đó, thực là ý chỉ hắn hóa thành Trùng Thiên Ma Long, xông phá bầu trời, khiêu chiến quyền uy ngàn năm của bảy thế gia! Cái gì cũng không biết, còn đi giải thích lung tung cho người ta!"

Trác Phàm khẽ gật đầu, cảm thấy giải thích thứ hai càng thêm hợp lý.

Mà tiên sư nó, ai dám đứng trên đầu lão tử, lão tử đập nát hắn, đó mới là tác phong của lão tử. Ha ha ha. . . Trùng Thiên Ma Long, lão tử thích!

Gã sai vặt sau khi trầm ngâm một chút, cũng mắng to lại: "Ngươi mới ngáo, dù Ma Vương Trác Phàm lợi hại hơn nữa, một mình hắn sao có thể địch nổi bảy nhà? Bảy nhà sừng sững Thiên Vũ ngàn năm, tất cả đều không phải hạng người bình thường. Chẳng lẽ ngươi không nghe nói, phía sau Lạc gia cũng là Kiếm Hầu Phủ, Tiềm Long Các cùng Hoa Vũ Lâu sao? Ta đoán, dù Lạc gia có tư cách quyết chiến với bảy nhà, cũng sẽ lấy thân phận gia tộc phụ thuộc ba nhà kia để tham chiến!"

Đùng!

Đột nhiên, Trác Phàm vỗ bàn, sắc mặt cấp tốc lạnh xuống, âm u nói: "AI nói cho các ngươi biết, Lạc gia là gia tộc phụ thuộc bọn họ? Ta bói cho các ngươi biết, lần nàyLạc gia lấy thân phận độc lập, cạnh tranh ngang hàng bảy nhà, tuyệt sẽ không núp dưới bất kì nhà nào, các ngươi chờ đó cho ta!"

Hai người không khỏi run lên, đều khó hiểu nhìn về phía Trác Phàm. Người này có quan hệ thế nào với Lạc gia vậy, nổi khùng cái gì?

Thế nhưng, còn không đợi bọn họ xùy cười ra tiếng, mắng Trác Phàm đầu óc có bệnh, từ bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng cười to già nua: "Ha ha ha. . . Không sai, Lạc gia chính là muốn lấy lực một nhà, khiêu chiến quy củ ngàn năm. Nếu không, bách gia tranh minh đến sau cùng, mỗi lần đều là bảy nhà chi chiến, chẳng phải quá vô vị sao?"

Trác Phàm xoay người nhìn, thấy ba thân ảnh già nua đứng sau lưng hắn. Mà lại, ba người bọn họ giống như hắn, đều mặc một bộ áo choàng đen trùm mình. Vị lão nhân đứng giữa chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra ánh mắt thâm thúy, nhìn về phía Trác Phàm, nhếch miệng cười nói: "Trác quản gia, lão phu cùng ngươi thần giao đã lâu, hôm nay chúng ta rốt cục gặp mặt. Tại hạ thừa tướng Gia Cát Trường Phong"

Trác Phàm bất giác co rụt mắt lại, thật sâu nhìn hắn, trong lòng đầy sự kinh ngạc. Hắn vạn vạn không nghĩ đến, đứng đầu tứ trụ, thừa tướng Gia Cát Trường Phong lại đích thân tìm hắn! Sau đó nhìn về phía hai vị lão giả bên cạnh hắn, hai người này khí tức ẩn mà không phát, tuyệt đối là tuyệt thế cao thủ hiếm có trên đời

Trác Phàm khẽ gật đầu. Gia Cát Trường Phong bật cười lớn, làm thế mời, rồi cùng Trác Phàm ngồi xuống một bàn rượu bên cạnh. Hai vị lão giả kia thì đứng bên Gia Cát Trường Phong, song đồng bỗng lóe lên, một cỗ khí thế vô hình bao quanh bốn người. Tạp âm nên ngoài rốt cuộc bị ngăn cách. Thế nhưng đối với tất cả mọi người, bốn người này lại không có gì khác biệt, bốn người này chỉ như bình thường mà thôi. Còn gã sai vặt cùng đại hán nhìn bốn người, cũng thấy rất là kỳ lạ, về sau liền lắc đầu, không nhìn nữa.

Trác Phàm hoảng hốt trong lòng, càng thêm kiêng kị hai lão giả này, luận thực lực, có thể nhẹ nhõm cách ly ngoại giới, đều không phải bản linh mà Thần Chiếu cao thủ bình thường có thể làm được. Cho dù là Thần Chiếu đỉnh phong, cũng tuyệt đối không thể!

Hai người này, nhất định là tu tập công pháp đặc thù nào đó, thật là không thể khinh thường!

Lại nhìn Gia Cát Trường Phong, tuy chỉ có tu vi Thiên Huyền nhị trọng cảnh, nhưng cao thủ bên người đông đảo, kỳ nhân xuất hiện lớp lớp, đáng sợ là thật sự không dưới bất kì bảy nhà nào.

Đứng đầu Tứ trụ, hoàn toàn xứng đáng. . .