Chương 242: Thượng Cổ thánh thú, Trùng Thiên Kỳ Lân

Chương 242: Thượng Cổ thánh thú, Trùng Thiên Kỳ Lân

Đột nhiên, Trác Phàm trợn lồi mắt, phun ra một ngụm máu tươi. Mà máu tươi vừa vừa rơi xuống đất, liền đụng một tiếng nổ tung lên.

Cổ Tam Thông không khỏi kinh hãi, lo lắng nói: "Nghĩa phụ, người sao rồi?"

"Không có việc gì, chỉ là tử lôi. . . Quả nhiên lợi hại!" Trác Phàm lau đi máu tươi nơi khóe miệng, suy yếu thở dài một hơi, trong mắt lóe lên vẻ ngưng trọng.

Tử lôi lợi hại hơn nhiều so với hắn tưởng tượng, hắn thi triển Thiên Ma đại hóa quyết căn bản là không thể hoàn toàn luyện hóa. Giờ khắc này, tử lôi đang toán loạn bừa bãi trong thân thể hắn. Thế nhưng, hắn lại không có cách nào giải quyết. Giống như độc dược mãn tính, ngươi biết rõ nó tàn phá bừa bãi trong thân thể ngươi, lâu dài chắc chắn sẽ đòi mạng ngươi, nhưng ngươi vẫn không thể làm gì!

Trác Phàm thở sâu, ráng chống đỡ mà đứng lên, kiên định nói: "Tam Thông, ngươi giúp ta đi thăm dò hoàn cảnh chung quanh, xem có gì kỳ quặc không"

Hắn hiểu lõ, tử lôi là một trong những thần thông của Thiên Đế, mà cởi chuông phải do người buộc chuông! Hắn không thể trừ tận gốc tử lôi bên trong thân thể này, thì phải nghĩ biện pháp tìm tới di tích Thiên Đế, có lẽ nơi đó có phương pháp chữa thương.

Cổ Tam Thông rất ngoan ngoãn gật đầu, đỡ Trác Phàm dậy rồi nói: "Nghĩa phụ, người gọi ta là Tiểu Tam Tử là được, trước kia lão cha cũng gọi ta như vậy!"

Trác Phàm khẽ gật đầu, hớn hở nói: "Được, Tiểu Tam Tử, ngươi dò đường đi!"

"Vâng!" Cổ Tam Thông liền ôm quyền, sôi nổi đi đến phía trước. Sau khi nhận Trác Phàm làm nghĩa phụ, cảm giác có thân nhân bên cạnh, Cổ Tam Thông lớn gan hơn rất nhiều, cho dù là trên đỉnh đầu vẫn ầm ầm sấm sét không ngừng. Vì hắn biết Trác Phàm luôn ở phía sau, hắn không còn khiếp đảm như trước nữa!

Nhưng đi hơn ba canh giờ, hai người vẫn dạo bước bên trong cát vàng mênh mông, không nhìn thấy điểm cuối. Trác Phàm chậm rãi dừng bước lại, mi đầu nhăn lại thật sâu.

Cổ Tam Thông cảm giác được, cũng dừng lại, vẻ mặt nghi hoặc nói: "Nghĩa phụ, sao vậy?"

"Tiểu Tam Tử, ngươi có cảm thấy chúng ta cứ mãi đi vòng quanh một chỗ hay không?" Trác Phàm nhìn bốn phía nói, ngay sau đó sắc mặt trở nên ngưng trọng: "Không tốt, đây là huyễn trận!"

Cổ Tam Thông vội vàng đến trước mặt Trác Phàm, cả kinh nói: "Cái gì, huyễn trận?" Nhưng ngay sau đó lại cười nói: "Không sao, nghĩa phụ, chẳng phải chỉ là huyễn trận a, xem ta một quyền đánh nát nó!"

Vừa dứt lời, Cổ Tam Thông liền giơ nắm tay nhỏ lên, đánh mạnh về phía trước!

Ông!

Như đứa trẻ đấm nhẹ vào tấm vải, không gian phía trước rung động. nhưng sau một khắc, lại không phải như trước kia, gây nên không gian chấn động, phương viên trăm dặm san thành bình địa. Mà lần này thì rung động chút rồi biến mất.

Cổ Tam Thông kinh hãi thốt lên: "Làm sao có thể?"

Trước kia, trong những chiến tích bất bại, đây tuyệt đối là chuyện chưa từng xuất hiện.

Trác Phàm thì bật cười lắc đầu, dường như sớm đã đoán được kết quả.

Đây không phải trận thức được người bình thường bố trí, mà chính là trận thức được một trong Tam Đế mạnh nhất Thượng Cổ, Thiên Đế bố trí. Nếu dễ dàng như vậy liền bị tiểu quái vật này cậy mạnh phá giải, vậy cái danh Thiên Đế của hắn nên vứt được rồi.

Lão tử còn tìm di tích Thiên Đế làm gì, trực tiếp bái tiểu quái vật làm sư phụ luôn!

"Tiểu Tam Tử, đừng uổng phí sức lực, ngươi qua đây!" Trác Phàm vẫy tay, nghiêm túc nói: "Tiểu Tam Tử, trước kia ngươi chưa từng nơi này sao?"

Cổ Tam Thông sững sờ, sau đó mê mang lắc đầu.

Trác Phàm khẽ cau mày, kỳ quái nói: "Vậy sao ngươi lại sợ tử lôi, chẳng lẽ trước kia ngươi từng gặp tử lôi này?"

"Không có!" Cổ Tam Thông nghĩ một lát, lần nữa lắc đầu, bình tĩnh nói: "Ta cũng là lần đầu thấy, nhưng rất kỳ quái, ta giống như trời sinh sợ thứ này, vừa nghe đến tiếng sấm thì toàn thân phát run. Không giống như là những lôi điện bình thường, những lôi điện bình thường kia, ta chỉ là chán ghét chứ không sợ!"

Nghe vậy, Trác Phàm càng thêm kỳ quái. Theo suy đoán của hắn, tiểu tử này phải có quan hệ với Lạc Lôi Hạp, nhưng bây giờ. . .

Trác Phàm suy nghĩ rất lâu, thì thào lên tiếng: "Không thể nào, nào có chuyện một người sinh ra đã sợ một thứ gì đó, chẳng lẽ. . . Đây là trí nhớ của tổ tiên?"

Nghĩ đây, Trác Phàm nói tiếp: "Tiểu Tam Tử, ngươi lợi hại như vậy, sư phụ ngươi là ai?"

"Ta không có sư phụ!"

"Vậy 300 năm trước, ngươi tu luyện thế nào đến Thiên Huyền cảnh?"

"Ừm. . ." Cổ Tam Thông cẩn thận trầm ngâm một trận, cuối cùng lại lắc lắc đầu, mê mang nói: "Không biết, lúc ta có thể nhớ được, ta đã là Thiên Huyền cảnh, ta không có người thân bằng hữu, chỉ có ta tự tìm dược tài ăn!"

Nghe được lời này, Trác Phàm càng kinh hãi hơn, một phỏng đoán cực kì khó tin dần xuất hiện trong đầu.

Chẳng lẽ tiểu tử này. . . Căn bản không phải là người?

Trác Phàm không khỏi liếm liến môi, bị chính suy nghĩ của mình làm cho giật mình.

Nói chung, nhân loại đều thông qua tu luyện, cảm ngộ Thiên Đạo, từ yếu mạnh lên. Nhưng có vài giống loài, trời sinh ra đã cường đại, giống linh thú. Mà có thể hóa thành hình người, phải là trên linh thú. . .

Nghĩ tới đây, Trác Phàm không dám nghĩ tiếp nữa, nếu thật là như vậy, thì Phàm giai bị tất cả cao thủ Thánh Vực xem thường là nơi của mấy con kiến hôi, chẳng phải là luôn cất giấu nhân vật cực kì đáng sợ? Lại nghĩ đến cao thủ thần bí trong Vạn Thú sơn mạch, Trác Phàm càng thêm khẳng định suy đoán này!

"Nghĩa phụ" đột nhiên, Cổ Tam Thông sáng mắt lên, cười nói: "Dùng lỗ mũi của ta a, trước kia rơi vào huyễn trận, cái gì cũng là giả, nhưng chỉ có lỗ mũi của ta không biết gạt ta. Ta có thể dùng lỗ mũi của ta tìm đường ra!"

Trác Phàm cười lắc đầu, từ chối cho ý kiến.

Trước kia ngươi có thể sử dụng mũi phá trận, là bởi vì ngoài trận có các loại mùi vị chỉ dẫn ngươi! Thế nhưng nơi này, phóng nhãn bốn phía, trừ hạt cát thì vẫn chỉ là hạt cát, nào có thể dựa vào mũi mà tìm được đường?

Nếu trận thức này còn có một sơ hở lớn như vậy, Thiên Đế chẳng phải không khác gì đồ đần?

Thế nhưng, hắn còn chưa kịp cười nhạo, Cổ Tam Thông đã khịt khịt mũi, rồi hai mắt sáng lên nói: "Có nè, nghĩa phụ, ta ngửi được mùi quen thuộc, đi theo ta!"

Cái gì!

Trác Phàm trợn mắt há hốc mồm, cứng đờ người bị Cổ Tam Thông dắt đi. Rồi chưa đi được mấy bước, lại đột nhiên dừng chân, lại khịt khịt mũi, cúi đầu chỉ xuống đất: "Có rồi, đây chính là cửa ra!"

Trác Phàm nghe vậy liền bản năng nhìn theo, lại chỉ thấy chỗ đó là một khối đá, một chân liền có thể đá bay, chẳng lẽ đây chính là mắt trận sao?

Thế nhưng còn chưa suy nghĩ xong, Cổ Tam Thông đã kéo hắn đi!

Bạch!

Tràng cảnh trước mặt trong nháy mắt biến hóa, nguyên lai nơi này lại nhỏ như thế, phương viên một dặm, bầu trời vẫn là tấm màn đen, nhưng mặt đất đã không có cát vàng, mà là đất đai đỏ thẫm.

Trác Phàm nhặt lên một số vật rồi ngửi, những vật này đều tản ra huyết tinh chi khí. Lại quay đầu nhìn về con đường phía trước, nguyên lai bọn họ chỉ mãi đi loanh quanh phương viên 100m.

Trác Phàm hít một hơi thật sâu, không khỏi cảm thấy may mắn, may mắn lần này có Cổ Tam Thông đi theo, không phải một mình hắn bị vây trong huyễn trận này, gần như nhất định sẽ chết già trong đó!

Đúng lúc này, từng tiếng khóc nức nở lại đột nhiên truyền vào trong tai hắn. Trác Phàm sững sờ quay đầu, lại chính thấy Cổ Tam Thông đagn dựa vào cây cột lớn đỏ bừng bên cạnh, đang không ngừng khóc nức nở, trông cực kỳ đáng thương.

"Tiểu Tam Tử, ngươi sao vậy?" Trác Phàm nhíu mày, khó hiểu nói.

Cổ Tam Thông lắc lắc đầu, vừa khóc vừa nói: "Ta cũng không biết, người xem, ta chính là ngửi được mùi của nó, thế nhưng vừa tiếp cận nó, ta lại không ngăn được thương tâm khổ sở!"

Trác Phàm không khỏi hơi sững sờ, liền đến quan sát tỉ mỉ căn cây cột lớn đỏ bừng này. Rồi một lát sau, hắn giật mình. Cây cột này cao vút trong mây, mà lại kéo dài chân trời, thậm chí đâm xuyên thương khung màu đen! Tử lôi cuồng loạn không ngừng bổ vào trụ lớn, sinh ra mùi khét lẹt, lại vẫn khó có thể rung chuyển nó mảy may.

Trác Phàm không khỏi tắc lưỡi. Không biết trụ lớn này đến cùng là cái gì, thế mà có thể đứng vững nhiều như vậy trước tử lôi cuồng nổi giận bổ chém. Phải biết, bên trong đó có thập nhị trọng thiên tử lôi a!

Đồng thời Trác Phàm cũng cười thầm, Thiên Đế quả nhiên là đần độn sao? trụ lớn bị lôi bổ liền phát ra mùi khét lẹt như vậy, cái mũi nhạy bén tự nhiên có thể tìm được đường ra. . . Aiz, chờ chút. . . Đột nhiên, Trác Phàm nghĩ đến điều gì đó, lần nữa quan sát tỉ mỉ trụ lớn, dần dần, rung động trong mắt ngày càng sâu!

Cái mùi này, linh khí nồng đậm còn kèm theo dã tính bực này, là thuộc về linh thú. . . A không, là thánh thú.

Chẳng lẽ, căn trụ lớn này không phải thiên nhiên khoáng sản gì, mà chính là tay chân thánh thú? Nghĩ tới đây, Trác Phàm vội vàng nhớ lại, xem lại từng ghi chép bên trong Cửu U Bí Lục.

"Thời kỳ thượng Cổ, ngũ đại thánh thú cùng tồn tại với thiên hạ, không người có thể địch, cho dù cao thủ Đế cấp cũng không dám nhẹ thử phong mang, chỉ có Tam Đế mạnh nhất mới có thể ngang hàng, bọn họ chính là. . ."

"Một trong ngũ đại thánh thú Thượng Cổ, Trùng Thiên Kỳ Lân!" Trác Phàm mở choàng mắt, hét lớn, đã là hoàn toàn bị kinh ngạc đến ngây người.

Hắn làm sao cũng sẽ không ngờ được, một trong ngũ đại thánh thú nổi danh với thượng cổ thập đế, Trùng Thiên Kỳ Lân lại xuất hiện ở đây. Hơn nữa nó rõ ràng đã chết hẳn, chỉ còn cái chân, còn cực kì cứng rắn đứng thẳng giữa thiên địa!

Mà người giết nó, không cần nói cũng biết, chính là chủ nhân của thập nhị trọng thiên Tử Lôi Kim Nhãn, Thiên Đế!

Chẳng lẽ, nơi này không phải là di tích Thiên Đế gì cả, mà chính là lò sát sinh của Thiên Đế à. . .