Chương 221: Lục long nhất phượng

Chương 221: Lục long nhất phượng

"Đó là đại thể thực lực bảy nhà. Tiếp đây, ngươi phải cẩn thận nghe cho rõ, về đối thủ mạnh nhất của ngươi tại bách gia tranh minh lần này!"

Bàn tử lần nữa xuất ra một tấm lụa, nghiêm túc nói: "Đây chính là những thiên tài được cả cao tầng Thiên Vũ công nhận, thiên tài mạnh nhất bảy nhà, lục long nhất phượng!"

"Lục long nhất phượng?" Trác Phàm nhíu mày, có hơi hiếu kỳ. Danh hào này, hắn từng nghe qua tại Hoa Vũ Lâu, nhưng khi đó không chú ý nhiều, bây giờ mới biết, đây là tục danh nhưng người cầm quyền bảy nhà trong vòng trăm năm sắp tới!

Bàn tử thở sâu, nói tiếp: "Lục long nhất phượng là con cháu có thiên phú mạnh nhất bảy nhà từ trước tới nay. Nói cách khác, tương lai bảy nhà trong tay bọn họ sẽ đạt được độ cao trước đó chưa từng có, hoàng thất sẽ khó chưởng khống. Đây cũng chính là lí do Đế Vương Môn gấp gáp muốn nhất thống bảy nhà. Nếu trì hoãn thêm, bọn chúng càng khó thống nhất, thậm chí vĩnh viễn không có khả năng thành công!"

Trác Phàm gật đầu, lời này không sai. Bảy nhà càng cường thịnh, không chỉ là cái gai trong lòng hoàng thất, còn là sự lo lắng Đế Vương Môn. Bởi vì cứ theo đà này, Thiên Vũ rất có thể sẽ bị bảy nhà chia cắt, cục diện biến thành bảy nhà cùng tồn tại, hoàng thất mất quyền lực. Như thế Đế Vương Môn tuy cũng sẽ được chia đại lượng lợi ích, nhưng trong bảy thế gia, địa vị lại bị giảm, không thể tự cho mình là đứng đầu bảy nhà. Đồng thời, thiên hạ phân lập, muốn hoàn thành nhất thống càng thêm khó khăn.

"Đầu tiên, nhất phượng, chính là đương nhiệm lâu chủ Hoa Vũ Lâu, Phi Thiên Hàn Phượng, Sở Khuynh Thành! Nghe đồn Sở Khuynh Thành khuynh quốc chi tư, thiên phú hơn người, tuổi còn nhỏ đã được định sẵn sẽ chấp chưởng chức vị tổng lâu chủ. Nhưng tính cách cao ngạo, người sống chớ tới gần, như thể xem nam nhân thiên hạ là cặn bã! Nhưng thực lực của nàng, thật sự rất cường hãn, rất nhiều trưởng lão trong bảy nhà đều có chỗ không bằng. . ."

"Ngươi gặp nàng rồi?" Trác Phàm chợt cười nhẹ hỏi.

Bàn tử bất giác trì trệ, trầm ngâm một hồi, thở dài: "Nói thế nào đây, lúc Sở Khuynh Thành tuổi vừa mười sáu, ca ca ta đã từng một lần đến Hoa Vũ Lâu. Nàng tuyệt đối là mỹ nhân khuynh quốc. Tuy bao nhiêu năm đã qua, nhưng ca ca ta vẫn còn thường xuyên trong mộng hồi tưởng lại hình ảnh khi đó. Chỉ là đáng tiếc, khi đó nàng một mực lấy lụa mỏng che mặt, ca ca ta không thể được dòm được phương dung. Mà lại ta dừng chân tại đó cả một tháng, nàng chỉ liếc ta một chút thôi cũng không, mỹ nhân băng lãnh, danh bất hư truyền a!"

"Vậy sao, còn ta thì thấy rồi!" Trác Phàm gật gật đầu, khoan thai lên tiếng.

Bàn tử gật đầu, nhưng rất nhanh co rụt mắt lại, cả kinh kêu lên: "Cái gì, ngươi thấy? kia. . . Là thấy nàng, hay thấy cả dung nhan của nàng?"

"Nói nhảm, không gặp mặt, sao có thể coi là gặp nhau!" Trác Phàm nhếch miệng cười đắc ý.

Bàn tử run run, vẻ mặt ước ao ghen tị, vội vàng nói: "Nàng trông như thế nào, có phải hay không gì sánh được như lời đồn hay không?"

"Ha ha ha. . . Nói như thế nào đây, xem như chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn cũng không đủ hình dung. Chỉ có thể nói, dung nhan nàng, ngươi có nghĩ đến cỡ nào cũng không đẹp bằng nàng!" Trác Phàm ngửa mặt lên trời cười lớn, lại bắt được cơ hội đắc ý.

Bàn tử ừng ực nuốt ngụm nước bọt, đầy mắt phát hồng, hung hăng trừng Trác Phàm. Tại sao, duma, tại sao mỗi lần có chuyện tốt đều là tiểu tử này đoạt được? Sở Khuynh Thành dung nhan tuyệt thế, thiên hạ có mấy nam nhân có thể thấy được? Cả bản hoàng tử đều không thể thấy, tiểu tử này làm sao lại được?

Lạc Vân Thường cũng hơi tức giận, phồng má nói: "Trác Phàm, nàng rất đẹp sao?"

"Đương nhiên, ta còn sống với nàng ba ngày, khoảng cách gần ngắm nhìn rất lâu, có thể nói hoàn mỹ không chút tì vết!" Trác Phàm gật gật đầu, lạnh nhạt nói.

Lúc này, vẻ giận dữ trên mặt Lạc Vân Thường càng nặng, bàn tử thì ghen tỵ như muốn đông máu, kêu lớn lên: "Cái gì, ngươi còn sống với nàng ba ngày? làm sao có thể, nàng không phải rất ghét nam nhân sao?"

"Ừm, này. . . có lẽ phải tùy ngươi. Dù sao mỗi người mỗi vẻ, ngươi không thể bởi vì chuyện xảy ra với ngươi, thì nói người ta là người như này như kia. Huynh đệ, nói câu không xuôi tai, nếu ta là nữ nhân, ta thật sự không dám nhìn ngươi!" Trác Phàm thở dài lắc lắc đầu.

Bàn tử lập tức xạm mặt, mẹ nó, nói lời tổn thương vl, cạch mặt từ nay không chơi nữa.

"Có điều. . ." Trác Phàm lại lên tiếng, sắc mặt chợt nghiêm túc hẳn lên: "Thiên phú của Sở Khuynh Thành xác thực rất cao, nhưng nếu nói cao đến trình độ không thể tưởng tượng thì chưa chắc. Ngay cả Hoàng Phủ Thanh Vân, nàng đều đánh không lại, nếu lục long nhất phượng chỉ có trình độ này, vậy ta thừa sức đối phó."

Trác Phàm, không thể bảo là không cuồng vọng, nhưng bàn tử thật không thể cãi lại. Bởi hắn có tư cách này!

Phương Thu Bạch chợt lên tiếng: "Trác Phàm tiểu tử, nếu ngươi thật nghĩ như vậy, bách gia tranh minh năm năm sau, chỉ sợ ngươi sẽ gặp nhiều thua thiệt!"

"Há, chỉ giáo cho?" Trác Phàm nói.

Phương Thu Bạch thản nhiên nói: "Ngươi cũng từng đến Hoa Vũ Lâu, lấy năng lực của ngươi, chắc đã biết tình cảnh Hoa Vũ Lâu mấy năm này. Ta cũng đã gặp nha đầu kia, thiên tư trác tuyệt, đáng tiếc lại gặp nạn liên tục, trì hoãn tiến độ tu luyện, thua con cháu thế gia khác một mảng lớn, nên ngươi mới thấy như vậy. Ngươi nói nàng đánh không lại Hoàng Phủ Thanh Vân, vậy ta phải nói cho ngươi biết, thời điểm Sở Khuynh Thành 12 tuổi, đã từng giao thủ với Hoàng Phủ Thanh Vân, khi đó lão phu có mặt tại đó, ngươi đoán xem kết quả như thế nào?"

"Ha ha ha. . . Một chiêu, Hoàng Phủ Thanh Vân bại hoàn toàn!" Phương Thu Bạch cười khẽ: "Lúc đó ta còn nhìn ra, bé con này có tư chất thậm chí có thể vượt qua Hộ Long Thần Vệ. Thiên tài sáu nhà còn lại, cũng đều có tư chất này."

Trác Phàm gật đầu, không dám tiếp tục khinh thị.

"Huống hồ, nay Hoa Vũ Lâu có Sở Bích Quân, nữ oa kia có thể chuyên tâm tu luyện. Thời gian năm năm, thật không biết sẽ có trình độ cỡ nào. Mà con cháu sáu nhà kia còn có thời gian tu luyện nhiều hơn nàng, chắc hẳn cũng càng mạnh. Lần này bách gia tranh minh, thật là làm cho lão phu cảm thấy chờ mong a, ha ha ha. . ." Phương Thu Bạch cười to.

Trác Phàm thì hít sâu một hơi, ánh mắt lộ ra vẻ ngưng trọng trước đó chưa từng có. Nếu quả thật như lời Phương Thu Bạch, thực lực lục long nhất phượng còn mạnh hơn cả trưởng lão, trong gia tộc. Vậy nhưng kẻ hắn phải đối mặt thật sự đều là quái vật.

Thấy Trác Phàm chánh thức nghiêm túc, bàn tử vui vẻ gật đầu, tiếp tục nói: "Còn lục long, Khoái Hoạt Lâm, Xuyên Lâm Dực Long, Lâm Toàn Phong. Khoái Hoạt Lâm lấy thân pháp xưng danh. Lâm Toàn Phong càng là người như tên, xuyên lâm như phong, giống như quỷ mị, thường nhân khó có thể nắm bắt. . ."

"Kiếm Hầu Phủ, Kim Giáp Kiếm Long, Tạ Thiên Thương. Kiếm Hầu Phủ lấy luyện khí lập nghiệp, kiếm đạo thiên hạ vô song. Tạ Thiên Thương so với đệ đệ của hắn Tạ Thiên Dương, không biết mạnh hơn bao nhiêu lần, chân chính là thiên tài kiếm đạo. Độc môn Huyền giai vũ kỹ của Kiếm Hầu Phủ, Không Linh Cửu Thức, rất nhiều trưởng lão cả một đời đều không thể hiểu thấu đáo. Nhưng tiểu tử này, nghe nói khi mười chín tuổi đã luyện thành, thật sự là quái vật. . ."

Bàn tử giảng giải từng người cho Trác Phàm, Trác Phàm nghiêm túc nghe, đến cuối cùng, bàn tử chỉ về vị trí số một, là Đế Vương Môn, ngón tay mập mạp bất giác run run, ánh mắt lộ ra ngưng trọng hiếm thấy.

"Huynh đệ, những người trước đó, so với người này, thật sự không tính là gì. Đại công tử Đế Vương Môn, Chấn Thiên Đế Vương Long, Hoàng Phủ Thanh Thiên!"

"Đệ đệ của hắn Hoàng Phủ Thanh Vân bị ngươi giết đó, so với tên này, chỉ có thể coi là tầm thường trong tầm thường. Bao quát ngũ long nhất phượng trước đó, so với hắn cũng chỉ có thể coi là người bình thường mà thôi. Kẻ này mới thật sự là thiên tài trong thiên tài, quái vật trong quái vật."

"Tin tức về hắn cũng cực kỳ thưa thớt. Nhưng có thể khẳng định là, chỉ cần một mình người này xuất thủ, ngũ long nhất phượng liên thủ không phải địch!"

Trác Phàm trợn mắt kinh hãi!

Ngươi nha, vừa mới còn nói ngũ long nhất phượng ngưu bức dường nào, để lão tử cẩn thận, bây giờ nói sáu người hợp lại cũng không phải địch thủ. Vây jtiểu tử này, đến tột cùng là đáng sợ cỡ nào!

Bàn tử nặng nề vỗ vai Trác Phàm, thở dài nói: "Biết chưa, huynh đệ, coi như quấy rối Đế Vương Môn, cũng không phải chuyện dễ. So với tên quái vật trong quái vật này, ngươi có còn là quái vật Trác Phàm đánh đâu thắng đó hay không. . ."

Trác Phàm nhíu mắt, thở sâu, suy nghĩ sau một hồi mới thì thào lên tiếng: "Yên tâm đi, năm năm sau, trước mặt các ngươi nhất định sẽ xuất hiện một Trác Phàm cùng Lạc gia hoàn toàn khác, chỉ là, trong thời gian này, ta muốn đi làm một ít chuyện, hi vọng hoàng thất có thể đảm bảo Lạc gia bình an!"

Bàn tử sáng mắt lên, cùng Phương Thu Bạch liếc nhìn nhau, hai người đều cười gật đầu.

"Yên tâm đi, huynh đệ, ngươi chỉ cần an tâm tu luyện là được. Về an nguy của Lạc gia, ngươi không cần lo lắng. Mà lại, lần này nếu ngươi có thể bộc lộ tài năng, phụ hoàng sẽ có lí do trực tiếp phong các ngươi làm ngự hạ gia tộc. Đến khi đó, Đế Vương Môn muốn động các ngươi, nhất định phải thông qua hoàng thất!"

Trác Phàm gật đầu, thở thật dài một hơi.

Nguy cơ nguy cơ, gặp nguy hiểm mới có kì ngộ. Mà lần bách gia tranh minh này, chính là đại kỳ ngộ giúp Lạc gia một hơi bò lên trên đỉnh phong. . .