Chương 215+216: Mãnh hổ rời núi
"Ba vị gia chủ, bệ hạ tuyên triệu!" Sau ba canh giờ khổ đợi, rốt cục có một thị vệ đi tới, cung kính nói.
Ba người U Vạn Sơn liếc nhìn nhau, lần nữa thở dài, cứ như là phải lên pháp trường, đi theo thị vệ kia.
Không lâu sau đó, đến Kim Loan bảo điện. Thị vệ cúi người hành lễ, ba người liền thở sâu, bước vào đại điện. Sau khi thấy hoàng đế uy nghiêm ngồi giữa ngai vàng, bên cạnh là Hắc Bạch Kỳ Thánh, Tư Mã Huy, còn có một thân ảnh vĩ ngạn, chính là Binh Mã Đại Nguyên Soái, Độc Cô Chiến Thiên.
Ba người lần nữa nhìn nhau, kìm lòng không được mà nuốt ngụm nước bọt, luôn có loại cảm giác Tam Đường Hội Thẩm, trong lòng càng căng thẳng hơn.
"Cốc chủ U Minh Cốc, U Vạn Sơn; điện chủ Dược Vương Điện, Nghiêm Bá Công; gia chủ Khoái Hoạt Lâm, Lâm Như Phong. . . Tham kiến bệ hạ!" Ba người cùng nhau khom người, tất cung tất kính hô lên, không còn chút khí thế như trước kia.
Hoàng đế khẽ gật đầu, trong mắt mang theo ý cười giống như thắng lợi, thản nhiên nói: "Ba vị gia chủ, có biết trẫm triệu các ngươi đến, là vì chuyện gì hong?"
"Ây. . ." Ba người bất giác trì trệ, ngay sau dó không hẹn mà cùng lắc đầu, giả vờ ngây ngốc nói: "Khởi bẩm bệ hạ, chúng ta không biết."
Boàng đế ném ngay ba đạo ngọc giản tới trước mặt bọn họ, cười lạnh nói: "Hừ, các ngươi không biết? Vậy chắc các ngươi phải biết ba ngọc giản này chứ?"
Lần nữa khó khăn nuốt ngụm nước bọt, trán ba người đã là chảy đầy mồ hôi lạnh, co rúm lại gật gật đầu, xem như ngầm thừa nhận.
Đùng một tiếng, hoàng đế vỗ long ỷ, uy nghiêm nộ hô lên: "Vì sao công nhiên kháng chỉ, dám xông vào cấm địa mà trẫm vạch ra? Dù các ngươi là khai quốc công thần, ngự hạ thất gia, cũng không có quyền lực này!"
Ba người không khỏi giật mình, vội vàng quỳ rạp trên đất: "Bệ hạ thứ tội!"
Lần đầu tiên, gia chủ ngự hạ thất gia, lần thứ nhất quỳ xuống trước hoàng đế hắn. Hoàng đế hơi nhíu mày, trong lòng bất giác xuất hiện cảm giác thoải mái xưa nay chưa từng có, dường như lại trở lại tình cảnh lần đầu đăng cơ, bách quan chầu mừng. Thậm chí, với tôn vinh khi đó, hiện tại hắn càng thêm kích động.
Hắn đương nhiên không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể chôn dưới đáy lòng, bằng không, ba tên này lại được đà lấn tới!
Sau đó, hoàng đế mặt không đổi sắc, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng, nhưng lại nhu hòa đi chút: "Các ngươi chính là công thần, trung tâm vì nước, ta nghĩ sẽ không vô duyên vô cớ làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế. Nếu bên trong có nội tình khác thì nói đi, trẫm tự sẽ có điều khoan dung!"
Nghe vậy, ba người liền sáng mắt. Chẳng lẽ hoàng đế này để bọn họ tìm lý do thoát thân, cũng để cho mình xuống đài? Như vậy cũng tốt, không phải chính là vì Trác Phàm sao. Chỉ cần giết chết tiểu tử kia, Lạc gia cùng Phong Lâm Thành như thế nào cũng không đáng kể.
Nhưng mà, bọn họ còn chưa lên tiếng, Độc Cô Chiến Thiên đã hét lớn lên: "Nói, đến cùng là ai sai khiến các ngươi!"
Ba người lại đột nhiên cứng người, lời đến xửa miệng lại phải nuốt trở về, ngẩng đầu nhìn lén hoàng đế. Chỉ thấy sắc mặt hắn vô cùng bình tĩnh, trong hai mắt không có chút gợn sóng.
Đây cũng chính là nói, lời của Độc Cô Chiến Thiên, cũng là lời trong lòng hoàng đế. Chỉ là hắn không tiện nói ra miệng, để Độc Cô Chiến Thiên làm thay thôi. Mà ý tứ cũng vô cùng rõ ràng, hoàng đế không cần biết vì sao bọn họ muốn xông vào Phong Lâm Thành, chỉ cần biết rằng bọn họ là phụng mệnh người nào xông vào là đủ rồi. Rất rõ ràng, hoàng đế lần này là muốn khai đao với Đế Vương Môn, mà bọn họ, chỉ là một con cờ đặc biệt nhằm vào Đế Vương Môn thôi.
Trong chốc lát, mồ hôi lạnh trên trán ba người càng chảy dài như thác nước.
Lão hổ bị nuôi nhốt trong thâm cung nhiều năm, rốt cục muốn xuất cung cắn người. Nhưng mấu chốt là, mãnh hổ Đế Vương Môn, cũng không phải dễ trêu a! Ba nhà Bọn họ, bị kẹp giữa tranh đấu quyền lực của Đế Vương Môn và hoàng thất, chỉ có thể là vật hi sinh!
Con mẹ nó, bọn họ làm sao lại đần độn u mê đi đến tình cảnh như thế này? Nếu lúc trước không nghe lời Đế Vương Môn, đi vây công Phong Lâm Thành, hoàng thất không tìm thấy cớ, cũng không làm gì được bọn họ. Nhưng nếu giờ không khai ra Đế Vương Môn, hoàng đế lại vừa vặn bắt bọn họ khai đao. Nhưng nếu khai ra, Đế Vương Môn sẽ bỏ qua cho bọn họ sao?
Aiz, dù sao cũng là đường chết!
Ba người hối hận vạn phần, sắp khóc rồi, bờ môi run rẩy, không biết nên mở miệng như thế nào.
"Nói, đến cùng là ai?" Độc Cô Chiến Thiên lần nữa hét lớn, còn dùng tới thần thức uy áp.
Dưới tình huống bình thường, lấy tu vi ba người, tất nhiên có thể đứng vững, nhưng hiện tại, do cực độ hoảng sợ, tinh thần ba người khẩn trương, phòng tuyến tâm lý sụp đổ trong nháy mắt.
Thế mà, ngay tại lúc này, một tiếng hét dài đột nhiên vang lên từ ngoài cửa.
"Môn chủ Đế Vương Môn, Hoàng Phủ Thiên Nguyên; thừa tướng Gia Cát Trường Phong, cầu kiến bệ hạ!"
Hoàng đế lập tức co rụt mắt lại, cùng hai người bên cạnh liếc nhau, trong mắt đều lóe qua một tia kinh dị cùng ngưng trọng.
Tại thời khắc trọng yếu như vậy, môn chủ Đế Vương Môn đột nhiên đến, khẳng định kẻ đến không thiện. Mấu chốt nhất là, hắn làm sao nhập bọn cùng Gia Cát Trường Phong?
Mà ba người U Vạn Sơn nghe Hoàng Phủ Thiên Nguyên đến, hàm răng sắp buông lỏng lập tức đóng chặt lên, thật dài ra một hơi.
Còn tốt, Đế Vương Môn sợ dẫn lửa thiêu thân, đến đây cứu bọn họ
Hoàng đế híp mắt lại, hơi trầm ngâm, đạm mạc lên tiếng: "Cho vào!"
"Con mãnh hổ kia, rốt cục không được nhịn mà muốn rời núi!" Tư Mã Huy nhìn về phía hoàng đế, thì thào truyền âm, hoàng đế khẽ gật đầu, sắc mặt cực kì ngưng trọng.
"Môn chủ Đế Vương Mônm Hoàng Phủ Thiên Nguyên, thừa tướng Gia Cát Trường Phong, đại quản gia Đế Vương Môn, Lãnh Vô Thường, đại cung phụng Đế Vương Môn, Hoàng Phủ Phong Lôi, tham kiến bệ hạ!"
Rất nhanh, bốn nhân ảnh vào điện. Trừ Hoàng Phủ Thiên Nguyên cùng Gia Cát Trường Phong, trong hai người còn lại, một lão giả tóc hoa râm, thân thể cường tráng, cho dù là Tư Mã Huy cũng phải kiêng dè.
Đệ nhất cao thủ Đế Vương Môn, đại cung phụng Hoàng Phổ Phong Lôi, lão gia hỏa này làm sao cũng tới? Tư Mã Huy tất nhiên có thể nhìn ra lão nhân này đã đạt đến Thần Chiếu đỉnh phong. Tu vi không tại ngũ đại Hộ Long Thần Vệ bọn họ, trong lòng càng thêm cảnh giác lên.
Mà Hoàng Phổ Phong Lôi cũng nhìn về phía Tư Mã Huy, khóe miệng nhếch nhẹ lên, rất có ý khiêu khích!
"Ai da, ba vị gia chủ, ngự hạ thất gia xưa nay thì cùng hoàng thất bình khởi bình tọa, các ngươi dù có kính yêu bệ hạ, cũng không cần quỳ xuống a! Mà lại làm như thế, sẽ còn để cho người khác coi là, bệ hạ có ý áp chế bảy nhà, phế quy củ tổ tông, bị người đời chế nhạo, các ngươi muốn buộc bệ hạ phải nhận danh bất nghĩa sao, mau mau đứng lên!" Sau khi bái kiến hoàng đế, Gia Cát Trường Phong liền đến trước mặt ba người U Vạn Sơn, cười tươi nâng bọn họ dậy. Hoàng đế tròng mắt ngưng tụ, song quyền bất giác nắm lại.
Hoàng đế còn chưa cho bọn họ đứng, Gia Cát Trường Phong đã dám dìu bọn họ dậy, đây rõ ràng là tội đi quá giới hạn. Nhưng Gia Cát Trường Phong nói có lý, hoàng đế cũng chỉ có thể tức giận trong lòng, không phát ra được.
Mà lại cứ như vậy, chẳng khác nào Gia Cát Trường Phong dễ dàng đè khí thế của hoàng đế xuống, còn mấy người U Vạn Sơn đứng dậy, khí thế cũng sẽ tăng trưởng theo. Riêng là cảm giác sau lưng có Đế Vương Môn, hoảng sợ trong lòng càng tiêu tán hoàn toàn.
Chỉ một lời nói đơn giản, một hành động nhỏ, uy áp từ hoàng đế đối với ba người U Vạn Sơn triệt để biến mất.
"Không hổ là Gia Cát Trường Phong!" Hoàng đế thầm hận, tất nhiên cũng không biểu hiện ra, mà chỉ nhìn về phía Hoàng Phủ Thiên Nguyên, cười to lên: "Ha ha ha. . . Biểu huynh, mấy chục năm không đến hoàng thành một lần, lần này đến đây, không biết có chuyện gì quan trọng?"
"Khởi bẩm bệ hạ, lần này ta đến, là đến lĩnh tội!" Hoàng Phủ Thiên Nguyên cúi người, thản nhiên nói.
Hoàng đế nhíu mày khó hiểu, nhưng vẫn bật cười nói: "Biểu huynh nói gì, trẫm không hiểu! Đế Vương Môn chính là quý thân của hoàng thất, mà lại luôn luôn an phận thủ thường, thay hoàng thất đóng giữ Tỏa Long thành, không biết có tội gì mà phải chịu?"
"Bệ hạ quá khen!" Hoàng Phủ Thiên Nguyên lại ôm quyền, đầy khiêm tốn nói: "Ngự hạ thất gia phụ tá hoàng thất ngàn năm, tất cả vì sự yên ổn của Thiên vũ. Nhưng bây giờ ba nhà U Minh Cốc dám công nhiên kháng chỉ, gây nên dân tình oán than. Đế Vương Môn ta đứng đầu bảy nhà, lại không thể giám sát nghiêm ngặt, chính là không tận chức trách, thực sự có tội!"
Từ khai quốc đến nay, bảy nhà cùng hoàng thất cân bằng, nhưng trách nhiệm giám sát bảy nhà, là trách nhiệm của hoàng thất. Bây giờ Hoàng Phủ Thiên Nguyên lại dám ôm lấy chức trách này, mẹ nó căn bản không phải thỉnh tội gì cả, rõ ràng là vượt quá chức phận, làm thay việc của người khác, đến đoạt quyền.
Nhưng Đế Vương Môn ngàn năm qua luôn đứng đầu bảy nhà, nói ra lời này, hoàng đế lại không cách nào cãi lại, chỉ có thể cay cú trong lòng!
"Biểu huynh nói lời ấy thực sự quá rồi, ba nhà U Minh Cốc chịu tội, làm sao có thể đại biểu huynh đến gánh chịu?" Hoàng đế lạnh lùng nói.
"Đúng vậy, Hoàng Phủ môn chủ, tuy Đế Vương Môn là đứng đầu bảy nhà, lẽ ra nên gánh trách nhiệm này. Nhưng tất cả sai lầm đều bắt ngài phải chịu, lại là quá trách móc nặng nề. Huống hồ, ba nhà U cốc chủ cũng chưa chắc có tội lớn như vậy, mà cần ngài đến thay bọn họ gánh chịu!" Lúc này, Gia Cát Trường Phong mỉm cười, thâm ý liếc nhìn hoàng đế.
Hoàng đế cười lạnh nói: "Thừa tướng nói lời ấy là có ý gì, chẳng lẽ là trẫm sai sao?"
"Không không không, bệ hạ đương nhiên không sai, chỉ là chuyện bé xé ra to mà thôi. . ."
Gia Cát Trường Phong khinh miệt nói, hoàng đế lập tức bóp chặt quyền, trong mắt như muốn phun lửa. . .
"Gia Cát Trường Phong, đây chỉ là chút việc nhỏ, chẳng lẽ ngươi công nhiên chống lại Thánh chỉ?" Độc Cô Chiến Thiên lạnh lùng nhìn thẳng Gia Cát Trường Phong, giọng nói chất vấn lớn như chuông đồng, "Nếu người người đều nghĩ như vậy, thì uy nghiêm hoàng thất ở đâu?"
Gia Cát Trường Phong cười nhẹ lắc đầu nói: "Lão nguyên soái bớt giận, ta không có ý này. Chống lại Thánh chỉ, tất nhiên là đại tội. Nhưng nếu đế vương vô đạo, tùy hứng làm bậy. . ."
"Ngươi nói cái gì?" Độc Cô Chiến Thiên trừng mắt rống to.
Gia Cát Trường Phong vội khoát tay, cười làm lành nói: "Ha ha ha, lão nguyên soái không cần phải tức giận, ta không chỉ bệ hạ. Chỉ là, quân có đạo, tất nhiên là tốt nhất. Trước khi luận tội, phải làm rõ nguyên do. Bệ hạ chính là đương đại minh quân, càng nên như thế, không phải sao?"
Sắc mặt hoàng đế nặng nề. Tính cả Tư Mã Huy cùng Độc Cô Chiến Thiên, cũng thầm hừ lạnh. Nhưng hắn nói quả thực không sai lời nào, vừa rồi Hoàng đế quả thật đã đè ép ba người U Vạn Sơn, nên hoàng đế cũng chỉ có thể gật đầu, để bọn họ nói ra nguyên do.
Lần này, bọn người U Vạn Sơn đứng thẳng tắp, liền ôm quyền nói: "Khởi bẩm bệ hạ, việc này đều do đại quản gia Lạc gia, Trác Phàm gây ra. . ." Tiếp đó, U Vạn Sơn liệt kê một loại việc ác của Trác Phàm, không sót chuyện nào.
Hoàng đế lẳng lặng ngồi nghe, mặt không chút dao động. Trác Phàm sở tác sở vi, hắn đã sớm biết, còn cần ngươi bẩm báo? Chỉ là hắn tùy ý để Trác Phàm đi náo, không ngăn cản thôi.
Chờ U Vạn Sơn nói xong, Hoàng Phủ Thiên Nguyên liền ôm quyền nói: "Bệ hạ, tiểu tặc này việc ác ngàn vạn, công nhiên khiêu khích uy nghiêm bảy nhà, chính là khiêu khích uy nghiêm của hoàng gia, mong bệ hạ làm chủ, bỏ cấm chế Phong Lâm Thành, để cho chúng ta có thể giải quyết ác tặc này, thể hiện chính bệ hạ công chính chi tâm!"
Hoàng đế ngồi trầm lặng, thật lâu sau mới đạm mạc lên tiếng: "Phong Lâm Thành ba năm trước đây bởi vì ân oán giữa hai nhà Tiềm Long Các và U Minh Cốc mà làm cho dân chúng lầm than, tiếng oán than dậy đất. Trẫm lòng sinh áy náy, mới liệt chỗ đó làm cấm địa, để tránh bách tính lại gặp quấy rối. Bây giờ nếu bởi vì một người, mà lại làm cho nơi đps gặp đồ thán, tâm trẫm khó có thể bình an."
Mọi người nghe xong liền nhêch miệng cười hài lòng. Quả nhiên, hoàng đế sâu xa nói: "Thôi, trẫm thương tình các ngươi vi phạm lần đầu, không truy cứu. Nhưng tuyệt đối không có lần hai, nếu muốn bắt tiểu tặc kia, thì phải chờ hắn rời khỏi Phong Lâm thành!"
"Bệ hạ niệm thương sinh chi tâm, là may mắn của thiên hạ!" Bọn người Hoàng Phủ Thiên Nguyên lần nữa liền ôm quyền, cung kính nói, nhưng khóe miệng lại vạch ra một nụ cười khinh thường.
Một trận chiến, hoàng đế cùng Đế Vương Môn đọ sức, hoàng đế xem như đại bại mà về.
Chẳng những không thể cầm xuống Đế Vương Môn, mà ngay cả U Minh Cốc ba nhà cũng bắt không được đến, ghê tởm nhất là, liền Phong Lâm Thành con cờ này cũng vô pháp bảo trì, thậm chí kém chút vứt bỏ.
"Đa tạ bệ hạ!" Ba người U Vạn Sơn cúi người hành lễ, lại chuyển qua thi lễ trước Hoàng Phủ Thiên Nguyên: "Đa tạ Hoàng Phủ môn chủ!"
Hoàng đế thân thể run run, cuống họng không biết có gì kẹp lại giống như, muốn ói nhả không ra, muốn nuốt nuốt không trôi, chỉ có một đôi phẫn nộ song đồng, chăm chú nhìn bọn họ.
Bất quá Hoàng Phủ Thiên Nguyên dường như không nhìn thấy, khẽ khom người, cười nói: "Bệ hạ khoan dung chúng ta. Chúng ta vô cùng cảm kích, vậy, chúng thần xin cáo từ."
Nói xong, còn chưa được hoàng đế cho phép đã xoay người rời đi, rõ ràng là không có đế hoàng để vào mắt. Hoàng đế chỉ là tức giận nhìn hắn, lại một câu đều nói không nên lời.
"Chờ chút!" Đột nhiên, Tư Mã Huy hét lớn một tiếng, chúng người liền dừng bước, nghiêng đầu lại, thấy Tư Mã Huy đạp mạnh về phía trước một bước, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm Hoàng Phổ Phong Lôi nói: "Hoàng phổ tiên sinh, nhiều năm không gặp, có hứng thú cùng tại hạ đánh cờ một ván không?" Vừa dứt lời, không chờ đối phương đáp lời, đã bắn ra một con cờ.
U Vạn Sơn cùng mấy người Hoàng Phủ Thiên Nguyên đều là Thiên Huyền đỉnh phong, nhưng trước uy áp của một con cờ nho nhỏ, lại khí tức trì trệ, phải liên tục lui về sau.
Hoàng Phổ Phong Lôi cản trước mọi người, không hề sợ hãi. Nhẹ nhàng duỗi ra hai đầu ngón tay, nhẹ nhõm kẹp lấy quân cờ. Uy áp cũng lập tức biến mất.
Tư Mã Huy giật mình, hiển nhiên không ngờ thực lực của Hoàng Phổ Phong Lôi lại đã mạnh tới mức này, mảy may không kém hắn, thế mà dễ dàng có thể kẹp lấy quân cờ!
Hoàng Phổ Phong Lôi nhếch miệng, thản nhiên nói: "Tư Mã tiên sinh có danh xưng Kỳ Thánh, ta chỉ là một võ phu, sao có thể bằng được? Đánh cờ với tiên sinh, thực sự là tự rước lấy nhục" Nói rồi, Hoàng Phổ Phong Lôi khẽ gảy ngón tay, quân cờ kia liền bắn ngược lại. Một cỗ uy áp còn cường hãn hơn trước đè xuống Tư Mã Huy cùng Hoàng Đế.
Tư Mã Huy vội vàng tiến lên phía trước, ngăn trước hoàng đế, hai ngón tay kẹp lấy quân cờ. Nhưng xung lực cường đại lại khiến hắn lui lại một bước.
Hoảng sợ nhìn về phía Hoàng Phổ Phong Lôi, Tư Mã Huy cả kinh nói: "Mấy chục năm không gặp, thực lực hoàng phổ tiên sinh thật sự dũng mãnh!"
"Nào có, Tư Mã tiên sinh thiên phú dị bẩm, lão phu tự thẹn không bằng. Chỉ là, trong khi Tư Mã tiên sinh sa vào kỳ đạo, là lão phu khổ cực tu luyện a!"
Hoàng Phổ Phong Lôi quay đầu nhìn Hoàng Phủ Thiên Nguyên, khẽ gật đầu. Mọi người liền cùng nhau cười lạnh, bước ra khỏi đại điện!
Nhìn bóng lưng bọn họ dần dần biến mất, trán Tư Mã Huy bất giác chảy ra một giọt mồ hôi. Quay đầu nhìn về phía sau, phía dưới đã bị ấn xuống một vết chân thật sâu.
Hoàng đế đột nhiên đứng dậy, giận mắng: "Đám loạn thần tặc tử này!"
"Bệ hạ bớt giận!"
Tư Mã Huy vội vàng cúi đầu: "Vừa rồi có Gia Cát Trường Phong, người này có tài hùng biện, chúng ta không nói lại hắn. Cho nên thần mới muốn xuất thủ với Hoàng Phổ Phong Lôi, muốn ép khí thế của bọn họ. Nhưng không ngờ, thực lực của Hoàng Phổ Phong Lôi lại cường hãn đến vậy, đã làm mất uy nghiêm của bệ hạ. Mong bệ hạ thứ tội!"
Hoàng đế không nói gì, chỉ đi tới đi lui, đột nhiên, hoàng đế dừng bước, dõng dạc nói: "Tư Mã tiên sinh, bách gia tranh minh có phải sắp bắt đầu hay không?"
"Không sai, bệ hạ, là năm năm sau!" Tư Mã Huy khẽ gật đầu, sau đó cả kinh nói: "Chẳng lẽ bệ hạ muốn. . ."
Hoàng đế bình tĩnh gật đầu: "Đế Vương Môn sở dĩ tự xưng là đứng đầu bảy nhà, còn không phải là bởi vì ngàn năm qua, chúng luôn nắm vị trí đệ nhất bách gia tranh minh sao. Lần này, nếu chúng thua, khí thế nhất định đại giảm. Các hành động quấy phá tất nhiên cũng phải chậm lại!"
"Phải rồi. . . Đế Vương Môn ngàn năm qua nhân tài xuất hiện lớp lớp, riêng là lần này, hình như lại ra thêm một con quái vật kinh hãi thế tục! Sáu nhà còn lại tuy cũng có nhân vật thiên tài, nhưng với người này, thì chênh lệch rất xa. Càng có truyền ngôn, lấy thiên phú của người này, thậm chí có hi vọng đột phá ràng buộc Thần Chiếu cảnh, đạt đến cấp độ đệ nhất nhân Thiên Vũ. Không biết trong thế hệ trẻ tuổi thiên hạ này, có ai là đối thủ của hắn. . ."
Tư Mã Huy nhíu chặt mày, hoàng đế cười lạnh nói: "Nói đến quái vật, gần nhất đây, ai có thể phách lối hơn tên tiểu quái vật kia?"
"Bệ hạ, ngài nói là. . . Trác Phàm?" Tư Mã Huy và Độc Cô Chiến Thiên cùng hô lên.
Hoàng đế gật đầu cười: "Trẫm hộ tiểu gia hỏa này cùng Lạc gia thời gian dài như vậy, chúng cũng nên có chút hồi báo rồi. Chỉ cần hắn có thể ngăn chặn Đế Vương Môn tại bách gia tranh minh, trẫm sẽ thuận thế phong Lạc Gia làm thế gia thứ tám!"
Tư Mã Huy cùng Độc Cô Chiến Thiên liếc nhau, lại đều trầm mặc không nói. Tuy sự xuất hiện của Trác Phàm thật là để bọn họ vui mừng không thôi, nhưng Lạc gia căn cơ nhỏ bé. Cứ như vậy được phong làm nhà thứ tám, có thể gánh vác được Đế Vương Môn hay không, chỉ sợ không cần Đế Vương Môn xuất thủ đã bị thế gia khác ngầm chiếm, trở thành ngự hạ gia tộc yếu hơn cả Hoa Vũ Lâu.
Một bên khác, bọn người Gia Cát Trường Phong ra khỏi hoàng thành, vẻ mặt đầy sự khinh miệt. Riêng là ba người U Vạn Sơn, có thể thấy hoàng đế lúc trước còn vênh váo tự đắc bị phủ đầu, giội một mặt nước lạnh càng hưng phấn không thôi.
"Gia Cát thừa tướng, lần này nhờ có ngài giúp đỡ, bản môn chủ cảm tạ!" Hoàng Phủ Thiên Nguyên ôm quyền.
Gia Cát Trường Phong nhạt cười một tiếng, khoát khoát tay, nhìn về phía Lãnh Vô Thường cho tới nay giữ im lặng: "Ha ha ha. . . Ngươi không cần cám ơn ta, không phải đều trong dự liệu của Lãnh tiên sinh sao?" Gia Cát Trường Phong thâm ý cười, nói xong thì trực tiếp rời đi.
Bọn người U Vạn Sơn không rõ ràng cho lắm, Lãnh Vô Thường thì đã sắc mặt ngưng trọng cùng Hoàng Phủ Thiên Nguyên liếc nhau. Không sai, tất cả mọi thứ đều trong tính toán của Lãnh Vô Thường, từ việc bọn người U Vạn Sơn sẽ bị hoàng đế để mắt tới, đồng thời cắn chết không thả. Mà hắn làm như thế, cũng là vì muốn tại thời khắc mấu chốt mới cứu ba nhà, để bọn họ khăng khăng một mực trung thành với Đế Vương Môn.
Nhưng đây là kế hoạch mà chỉ có hắn và Hoàng Phủ Thiên Nguyên mới biết được. Gia Cát Trường Phong lại như chỉ liếc cái liền xem thấu hết thảy.
thừa tướng Gia Cát Trường Phong khó trách có thể trở thành tứ trụ đứng đầu, thật là nhân vật đáng sợ. . .
Cùng một thời gian, Gia Cát Trường Phong khoan thai đi đường, miệng mỉm cười nhẹ.
"Thừa tướng hôm nay tâm tình không tệ!" Lão nhân tóc trắng cười nói.
Gia Cát Trường Phong gật đầu: "Một đám ngu ngốc tự cho là mình thắng! Nhưng. . . ha ha ha. . ."
Hai người không hiểu, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc.
Gia Cát Trường Phong không nói rõ, chỉ sâu xa nói: "Thiên hạ này đã được hơn một ngàn năm, không phải là không có đạo lý! Ngay cả tâm người đánh cờ đều nhìn không thấu, còn dám đi tính toán. Thần Toán Tử, cũng chỉ vậy thôi, ha ha ha. . ."