Chương 207: Vương đạo cùng bá đạo

Chương 207: Vương đạo cùng bá đạo

Lạc Vân Thường cũng vội vàng đứng ra khuyên: "Trác Phàm, Vân Hải nó dù sao cũng là đứa bé, nào có hạ thủ được. . ."

Trác Phàm chỉ là chăm chú nhìn hai mắt Lạc Vân Hải, trong mắt không chút cảm tình: "Tiểu tử, ngươi quyết định vậy, không hối hận chứ?"

Ừng ực một tiếng, nuốt ngụm nước bọt, coi như cao thủ Thiên Huyền, bị Trác Phàm nhìn chằm chằm như rắn vậy, cũng sẽ cảm thấy da đầu run lên, càng không nói đến Lạc Vân Hải chỉ là thằng nhóc con, càng bị dọa đến một đầu mồ hôi lạnh.

Nhưng trầm ngâm một lúc, Lạc Vân Hải vẫn kiên định gật đầu: "Nếu Trác đại ca muốn giết bọn họ, vậy thì động thủ là được. Chỉ là. . . ta cảm thấy bọn họ,không cần phải chết trong tay Lạc gia ta!"

Hừ, thiên chân vô tà!

Lệ Kinh Thiên cùng Nghiêm Tùng không khỏi bĩu môi, cười khẽ một tiếng.

Trác Phàm khẽ híp mắt, đảo mắt vừa nhìn về phía bốn người Thái Vinh. Mà bọn họ cũng kinh hãi, vội vàng cúi thấp đầu, trái tim bịch bịch trực nhảy.

Đúng vậy a, nơi này, ngời có thể quyết định sinh tử của bọn họ, chỉ có Trác Phàm.

Thế mà, tất cả mọi người lại chẳng ngờ được, Trác Phàm vậy mà gật đầu, thở dài: "Aiz, thật hết cách, lão tử muốn trừ bọn họ. Nhưng gia chủ đã mở miệng, cũng chỉ đành phải thả. Nghiêm lão, giải cấm chế cho bọn họ!"

"Ừm, a?"

Nghiêm Tùng sững sờ, bất khả tư nghị nhìn về phía Trác Phàm: "Trác quản gia, thả thật hả?"

Chờ Trác Phàm gật đầu xác nhận, Nghiêm Tùng mới vung tay lên, giải cấm chế cho bốn người. Trong chốc lát, bốn người lại có thể hành động tự nhiên.

Bốn người cẩn thận từng li từng tí nhìn Trác Phàm, lại cổ quái nhìn Lạc Vân Hải, bốn người quả thực không thể tin được, Trác Phàm chuyên quyền độc đoán, vậy mà thực sẽ nghe theo mao đầu tiểu hài tử, thả bọn họ. Nhất thời, trong lòng bọn họ ngũ vị tạp trần, một mảnh mê mang. Quỳ xuống đất dập đầu, tạ ân tha mạng, có điều, lại không biết hướng đầu phía nào mà dập!

Bởi vì bọn họ còn không rõ ràng lắm, thả bọn họ đến cùng là Trác Phàm, hay là tiểu quỷ này?

"Gia chủ đã quyết định thả các ngươi, vậy thì nhanh cút đi. Thái trưởng lão, Trác mỗ có câu nói cuối muốn tặng cho ngươi. . ." Trác Phàm sâu xa nói: "Từ nay về sau, các ngươi rốt cuộc không với cao nổi Lạc gia!"

Thái Vinh bất giác run lên, đã nghe ra thâm ý bên trong, thật sâu nhắm mắt lại, thở dài, mang theo bọn người Thái Hiếu Đình quay người đi ra ngoài.

Trác Phàm nói rất rõ ràng, bây giờ Lạc gia đã cường thịnh, cho dù là bảy thế gia cũng chưa chắc có thể động tới mảy may. Gia tộc cường đại như thế, Thái gia hắn vốn cũng nên là một phần tử bên trong, đáng tiếc hắn nịnh nọt bảy nhà, muốn trèo cao nhánh, lại bỏ lỡ cơ duyên lớn nhất.

Sau này, Lạc gia sẽ càng ngày càng mạnh, ngự hạ thất gia cũng không dám khinh thường, nhưng tất cả những thứ này, đều không liên quan cha con bọn họ. Mà này, cũng là bọn họ tự làm tự chịu!

Lúc này, Lạc Vân Hải không hiểu nhìn Trác Phàm, hiện tại, hắn còn rõ ràng, nhớ lần trên đường đào vong, Trác Phàm có nói nếu dám làm trái ý hắn, sẽ bị hắn cho một trận đấm đá.

Khi đó Trác Phàm, thật sự là ác nô thừa dịp chủ gặp rủi ro, ức hiếp chủ tử, nhưng hiện tại. . .

"Trác đại ca, huynh không trách ta làm trái ý huynh, thả bọn họ đi sao?" Lạc Vân Hải hỏi.

Trác Phàm thản nhiên nói: "Tiểu tử, ngươi mới là gia chủ Lạc gia, ta thân là quản gia, bất luận lời nào của ta cũng chỉ là đề nghị. Ngươi có nghe hay không đều do ngươi, không coi là làm trái gì cả. Huống hồ, vừa mới rồi ta chỉ là để ngươi xử trí bọn họ, cũng không có nói nhất định phải giết bọn họ. Một đám tiểu nhân bất thành sự mà thôi, ngươi nguyện phóng sinh, cũng không quan trọng!"

Nghe vậy, mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng càng thêm khâm phục Trác Phàm.

Tuy Trác Phàm gian trá giảo hoạt, âm hiểm tàn nhẫn, nhưng đối với Lạc gia là thật tốt a. Rõ ràng mình có thể một tay ôm đồm, nhưng vẫn cứ đang không ngừng bồi dưỡng cho Lạc Vân Hải có năng lực xử lý sự vụ gia tộc. Thử hỏi, trong thiên hạ, người nắm quyền lực tuyệt đối, sẽ có ý giao quyền lực đó ra khỏi tay mình sao?

Nhưng, tất cả người không biết là, điểm này Trác Phàm đã chuẩn bị sẵn sàng ngay từ khi quyết định tiếp nhận cục diện rối rắm của Lạc gia. Hắn là muốn thành lập Lạc gia cường thịnh, để mình khỏi vì tâm ma trong lòng mà biến thành khôi lỗi Lạc gia.

"Aiz, ngươi làm như thế, ta vừa vui mừng, lại vừa khổ sở!" Thế mà rất nhanh, Trác Phàm lắc đầu, phiền muộn thở dài.

Lạc Vân Hải nghi hoặc nói: "Trác đại ca, huynh đã ta rất vui mừng, tại sao lại còn khổ sở?"

"Ha ha, ta vui mừng, tất nhiên là vì ngươi rốt cục có gan chống đối ta, có chút khí thế gia chủ. Còn khổ, thì là tiểu tử ngươi lại đi đường ngược lão tử hoàn toàn, lão tử nào có dạy ngươi nhiều sách như vậy!"

"Phàm là cấp trên, lớn nhất là nhất quốc chi Quân, tông môn chi trưởng, thiên hạ tuy có ngàn vạn đại đạo. Nhưng trên đại thể, chỉ có hai con đường. Một là lấy đức phục người, đó là Vương đạo, hai là dĩ võ phục nhân, là bá đạo! Lão tử làm việc từ trước đến nay không giảng đạo lý, thế nhưng tiểu tử ngươi, thế mà nói cái gì trung can nghĩa đảm. Aiz, không phải một đường cùng lão tử a!"

Nghe lời này, mọi người không khỏi bật cười ra tiếng, Lạc Vân Thường còn chế nhạo: "Lạc gia có Trác đại quản gia ngươi, mọi người mỗi ngày đều phải nơm nớp lo sợ, sợ làm việc không tốt, liền bị ngươi chửi mắng một trận. Nếu Vân Hải cũng biến thành như ngươi dạng kia, vậy chúng ta còn sống kiểu gì!"

Mọi người lại lần nữa cười to lên.

Lệ Kinh Thiên cùng Nghiêm Tùng rất tán thành gật đầu, Trác Phàm đã để hai đại cao thủ bọn họ khúm núm, địa vị trưởng lão cứ như không, quả thực chẳng khác gì hạ nhân.

Nếu cìn xuất hiện thêm một Trác Phàm nữa, vậy bọn họ chắc chắn phải biến thành nô lệ a!

Cho nên Lạc Vân Hải là gia chủ tương lai, có thể mỗi người đi một ngả với tên ác ma Trác Phàm này, bọn họ quả thực vạn phần vui mừng.

Thế nhưng Trác Phàm lại lắc đầu, khinh thường nói: "Phụ nhân chi ngôn, tóc dài kiến thức ngắn! Vương Đạo chi lộ tuy xưa nay được mọi người tôn sùng, thế nhưng cũng chỉ là kiện Kim Lũ Ngọc Y mà thôi. Kim Ngọc bên ngoài, thối rữa bên trong! Thế gian, lại có bao nhiêu người có thể làm được chánh thức Vương đạo? Đại bộ phận cũng chỉ là mượn danh Vương đạo, lấy thực bá đạo mà hành sự! Nếu Lạc gia thật muốn lấy đức phục người để làm giàu, hừ hừ, ta cam đoan chết còn thảm hơn hai năm trước!"

"Cái gì, kia. . . Vậy ta vẫn đi theo bá Đạo chi lộ của huynh đi." Lạc Vân Hải quýnh lên: "Hiện tại bắt bốn người kia trở lại, ta nhất định sẽ không nương tay. . ."

Nói xong lời cuối cùng, hai mắt Lạc Vân Hải đã ngấn lệ. Nhớ lại thảm án diệt môn năm đó, xác thực lưu lại ám ảnh tâm lý cho hắn, hắn không muốn giẫm lên vết xe đổ lần nữa.

Trác Phàm bật cười lắc đầu, sờ đầu hắn nói: "Giang Sơn dễ đổi, bản tính cũng khó dời! Thực ta hôm nay để ngươi xử trí bốn người kia, thứ nhất, xem ngươi có tư chất gia chủ hay không. Ha ha ha. . . Không tệ, ngươi đã vượt qua kiểm tra. Thứ hai, xem ngươi đi con đường xưng bá nào. Tuy không như ý muốn, nhưng không sao, còn có ta đây!"

"Những chuyện ngươi không muốn làm, ta giúp ngươi đi làm. Ngươi không muốn dính máu, ta dùng từng chồng bạch cốt xếp thành Kim Tự Tháp cho ngươi, để ngươi đứng tại đỉnh tối cao! Ngươi tiếp tục Vương Đạo chi lộ của ngươi, ta dùng bá đạo bình định cho ngươi hết thảy, đến tận khi đứng đủ cao, không kẻ nào có thể sờ đến ngươi mới thôi!"

"Trác đại ca!" Lạc Vân Hải bi thương thốt lên, bổ nhào vào trong ngực Trác Phàm, trong mắt đã tràn đầy nước mắt cảm kích.

Lạc Vân Thường cũng che môi son, hai mắt lóng lánh, thì thào lên tiếng: "Cám ơn ngươi!"

Những người còn lại khẽ gật đầu, trong lòng càng thêm kính phục. Lạc gia không có gì, nhưng có một mình Trác Phàm, đã đủ rồi!

"Được rồi, Lão Bàng, ngươi tiễn tiểu tử này đến chỗ Độc Cô quân đi!" Trác Phàm vỗ nhẹ lưng Lạc Vân Hải, cười nói: "Nếu ngươi đi cùng đường với lão tử, lão tử có lẽ sẽ tự mình dẫn ngươi đi tu luyện. Chỉ là bây giờ. . . Độc Cô lão đầu càng thích hợp với ngươi hơn."

Bàng thống lĩnh trịnh trọng gật đầu, kéo Lạc Vân Hải rời đi.

Trác Phàm lại nhìn sang mọi người, thản nhiên nói: "Các ngươi cũng chuẩn bị đi thôi, Lệ lão cùng Nghiêm lão ở lại, có việc thương lượng!"

Sau khi mọi người rời đi, Trác Phàm thở dài, vẫn là bất đắc dĩ lắc đầu, tự lẩm bẩm: "Làm sao lại không đi cùng đường lão tử thế chứ, rõ ràng lão tử dạy hắn nửa tháng a?"

"Hắc hắc hắc. . . Trác quản gia còn đang xoắn xuýt sao, thật sự là coi tiểu quỷ kia như con trai!" Lệ Kinh Thiên nhếch miệng cười một tiếng, nhưng vẻ kính phục trên mặt lại hết sức rõ ràng: "Trác quản gia, lão phu hôm nay mới thật sự là bội phục ngươi sát đất. Như loại gia tộc Chủ nhược Thần cường này, nếu là lão phu, sớm đã thay đổi triều đại, soán quyền đoạt cmn vị. Còn hết sức đến đỡ giống như Trác quản gia, lão phu cho tới bây giờ thật sự chưa gặp! Quả nhiên như tổ huấn Lạc gia, trung can nghĩa đảm, bội phục bội phục!"

"Đúng vậy a, tuy Trác quản gia cứ nói mình là bá đạo. Nhưng tại chuyện Lạc gia, Trác quản gia thật là hoàn toàn xứng đáng Vương đạo chi sư, trọng tình trọng nghĩa a! Cũng không biết lúc trước Trác quản gia đến cùng là chịu ân huệ của Lạc gia chủ cỡ nào, thật sự là khó được!" Nghiêm Tùng cũng ôm quyền, cười hì hì xu nịnh.

Trác Phàm bất đắc dĩ bĩu môi. Hắn cùng gia chủ Lạc gia có cái rắm quan hệ, còn không phải từ ngay từ đầu do tâm ma quyết định? Mặc dù bây giờ đã không hoàn toàn là vì tâm ma, hắn cũng xác thực sinh ra cảm tình vớiLạc gia. Nhưng cuối cùng, vẫn là bởi vì tư lợi mà lên.

Cho nên nói hắn là Vương đạo, hắn cũng chỉ có thể ha ha cười.

"Hai tên các ngươi, tung hoành thiên hạ nhiều năm như vậy, có biết cao thủ nào về Hỏa hệ cùng Thủy hệ không?" Trở lại chuyện chính, Trác Phàm đột nhiên nghiêm túc nói.

Hai người liếc nhìn nhau, nghi ngờ nói: "Trác quản gia hỏi cái này làm gì?"

Trác Phàm thản nhiên nói: "Bây giờ Lạc gia tuy tạm thời an ổn, nhưng nếu ngày sau lại có người đến gây loạn! Bây giờ có bốn đại trận, Độc Long Trận có Nghiêm lão chưởng khống, Lệ lão là luyện thể tu giả, chưởng quản Kim Quang Trận tốt nhất. Cho nên ta còn cần hai vị cao thủ, chưởng quản Hắc Viêm Trận và Băng Ảnh Trận! Đến lúc đó cho dù có người đến, tứ đại cấp năm trận thức cùng phát động, có thể cho chúng chết không chỗ chôn!"

Lệ Kinh Thiên trầm ngâm một lúc, lẩm bẩm nói: "Theo yêu cầu của Trác quản gia, ta đúng là có hai nhân tuyển!"

"Há, là ai?" Trác Phàm vội vàng nói.

"Liệt Hỏa Lão Tổ, Cừu Viêm Hải; Băng Nguyệt Ma Nữ, Tuyết Thanh Kiến!"

"Cái gì, hai lão quái vật đó?" Thế mà, Lệ Kinh Thiên vừa dứt lời, Độc Thủ Dược Vương đã sợ hãi kêu lên, ngay sau đó lắc lắc đầu: "Không nên không nên, hai lão quái vật rất đó cố chấp, lúc trước Đế Vương Môn mời bọn họ rời núi, bọn họ cũng không chịu. Về sau Đế Vương Môn mạnh mẽ đến gây chuyện, còn chịu thiệt thòi lớn, thành ra tiếp đó không ai dám đến quấy rầy bọn họ."

"Há, thực lực bọn họ như thế nào?" Trác Phàm nhíu mày lại nói.

"Thần Chiếu ngũ trọng!" Lệ Kinh Thiên đáp: "Lúc trước lão phu giao thủ cùng bọn họ, nếu là đơn đả độc đấu, lão phu còn có thể thắng một bậc. Nhưng nếu là hai người liên thủ, thủy hỏa chung tế, coi như năm lão phu cũng chưa chắc có thể thắng được bọn họ!"

"Há, thế mà còn biết thủy hỏa tương sinh chi thuật? Hắc hắc hắc. . . Tốt, chọn bọn họ đi!" Trác Phàm nhếch miệng cười một tiếng: "Sáng mai, chúng ta xuất phát!"

"Thế nhưng, Trác quản gia, chúng ta làm sao mời được bọn họ?" Nghiêm Tùng lo lắng nói.

Trác Phàm hừ lạnh một tiếng, khinh thường bĩu môi: "Lão tử đi bá đạo chi lộ, còn cần mời? Lệ lão, hai viên Xuân Dương Đan lần trước, ngươi còn giữ chứ?"

"Đó là đương nhiên, loại linh đan diệu dược này, ta không nỡ ném a, ha ha ha. . ."

Vừa dứt lời, ba người liếc nhìn nhau, cùng phát ra trận trận tiếng cười âm hiểm. . .