Chương 188: Phản đồ

Chương 188: Phản đồ

Thở sâu một hơi, Trác Phàm ngẩng đầu nhìn Phong Lâm Thành, riêng là Hắc Phong Sơn, trong lòng đã than thở một trận.

Lúc trước vì an nguy Lạc gia, hắn rời đi hơn hai năm, không biết những năm này, Lạc gia như thế nào rồi, Lão Bàng tu luyện Ma Sát Quyết, không biết đã luyện đến đâu rồi, liệu có chết vì tu luyện hong?

Tới gần gia môn, Trác Phàm suy nghĩ càng nhiều. Hắn không ngờ, trong bất tri bất giác, vậy mà lại có nhiều lo lắng đối với Lạc gia như vậy.

"Lệ lão, ngài không đùa chúng ta chứ, Đế Vương Môn thật không phát động Đồ Ma Lệnh chứ?" Trên đường tới đây, Độc Thủ Dược Vương luôn nỗi lòng bất an, đến khi tới gần Phong Lâm Thành, vẫn cứ vẻ mặt thấp thỏm nhìn Lệ Kinh Thiên.

Lệ Kinh Thiên lắc đầu cười khổ, lão gia hỏa này đã hỏi đến 800 lần, nhưng bất kể hắn giải thích thế nào, lão nhi này vẫn cứ hỏi đi hỏi lại.

Hắn trừng mắt, hét lớn: "Nghiêm Tùng tiểu tử, sao ngươi như đàn bà thế. Lão phu nhắc lại một lần, lúc lão phu tự mình đuổi theo, Đế Vương Môn còn chưa phát động Đồ Ma Lệnh, chí ít trước khi đi thì không có. Nếu ngươi còn dám hỏi thêm một câu, lão phu nhất định sẽ xé nát miệng ngươi!"

Độc Thủ Dược Vương bất giác bị dọa đến run người, không còn dám lên tiếng, nhưng ánh mắt vẫn cứ tràn đầy sầu lo.

Đến giờ, Trác Phàm cũng hiểu Đồ Ma Lệnh là cái gì, tự nhiên minh bạch lo lắng của Độc Thủ Dược Vương.

Thử hỏi, Thần Chiếu cường giả đều là chiến lực mạnh nhất mỗi gia tộc. Không có Đồ Ma Lệnh, tại sao lại tuỳ tiện xuất động Thần Chiếu cảnh?

Thế nhưng Trác Phàm tin tưởng, Lệ Kinh Thiên không biết, cũng tuyệt không dám lừa hắn. Là một võ si, thật sự là vì cướp đoạt công pháp nên mới đến, không quan hệ mệnh lệnh gia tộc.

Nếu không, lão nhi này vừa gặp bọn họ, thì sẽ động thủ ngay, sẽ không để bọn họ bắt lấy cơ hội, hàng phục lão nhi này.

"Nghiêm lão, ngươi cứ yên tâm, coi như bảy nhà Đồ Ma Lệnh phát động, hẳn là sẽ không rất nhanh. Chí ít, chúng ta còn có thời gian chuẩn bị!" Trác Phàm mỉm cười, trấn an nói.

Ông!

Đột nhiên, một đạo ba động vô hình phát ra từ Phong Lâm Thành. Độc Thủ Dược Vương còn chưa biết xảy ra chuyện gì, nhưng Trác Phàm và Lệ Kinh Thiên đã giật mình, liếc nhau nói: "Cường giả Thần Chiếu?"

Nhất thời, sắc mặt hai người cấp tốc âm trầm xuống.

Riêng là Trác Phàm, chẳng lẽ nói Đồ Ma Lệnh thật đã phát động? Như thế, đối với hắn lại là quá đột ngột. Chính hắn với hai vị trưởng lão tự có cách bảo mệnh, nhưng toàn bộ Lạc gia, chỉ là một đám nhỏ yếu, lại khó tránh khỏi vạ lây.

Nghĩ tới đây, Trác Phàm gật đầu cho Lệ Kinh Thiên, Lệ Kinh Thiên lập tức thả ra thần thức, Trác Phàm thì giấu trong thần thức của Lệ Kinh Thiên, cũng thả ra thần thức.

Như thế, đối phương sẽ chỉ coi là Lệ Kinh Thiên dùng thần thức lĩnh vực dò xét, tự nhiên sẽ bỏ qua Trác Phàm. Lát nữa cho dù ra tay đánh nhau, Trác Phàm sẽ có thể đánh lén! Bất cứ lúc nào, Trác Phàm đều tận lực che giấu vũ khí của mình, làm chuẩn bị cho thời khắc tập kích giết người.

Thấy vậy, lòng Lệ Kinh Thiên càng thêm tán thưởng Trác Phàm.

Tiểu tử này quá mức cẩn thận, là kẻ mà hắn chưa từng gặp. Nói Lệ Kinh Thiên hắn là võ si, vậy Trác Phàm quả thực là giết si, thời thời khắc khắc đều đang nghĩ làm thế nào để giết người a.

"Ba Thần Chiếu!" Lát sau, Lệ Kinh Thiên thản nhiên nói.

Trác Phàm khẽ gật đầu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh nói: "Hai Thần Chiếu tam trọng cảnh, một Thần Chiếu tứ trọng cảnh, còn có mấy tên Thiên Huyền! Chờ một chút, thế mà còn có hai người bọn hắn. . ."

Bỗng nhiên, Trác Phàm có vẻ tiếu dung: "Đã sớm biết bọn họ không đáng tin, lại không có cớ gì để diệt, còn bây giờ. . . Hừ hừ. . ."

Cười lạnh một tiếng, Trác Phàm vội vàng dò xét Hắc Phong Sơn. Thấy đại trận của hắn đã khởi động, hắn mới thở dài một hơi.

Xem ra Hắc Phong Sơn còn chưa xảy ra chuyện!

"WOW, Lạc gia quả nhiên không phải tầm thường a. Nhìn phòng ngự trận thức, cứng như thùng sắt, lão phu thật sự chưa từng thấy, không dưới trận thức phòng ngự của Đế Vương Môn chút nào. Xem như Thần Chiếu cảnh, muốn phá giải chắc cũng phải phí sức." Lệ Kinh Thiên cung dò xét đến Hắc Phong Sơn, không khỏi tán thưởng.

Độc Thủ Dược Vương th không kịp để ý nhiều như vậy, vừa nghe câu có cao thủ Thần Chiếu xuất hiện, hắn đã kêu lên: "Một lần đã xuất động ba tên Thần Chiếu, đây tuyệt đối là Đồ Ma Lệnh rồi :< "

"Nghiêm lão, ngươi đừng quá bối rối, không có quan hệ gì với Đồ Ma Lệnh!" Trác Phàm lắc đầu, thản nhiên nói: "Nếu là Đồ Ma Lệnh, bọn họ vừa tới nơi này, trước khi phòng ngự đại trận chưa khởi, nhất định đã động thủ. Thế nhưng thực tế lại chưa, đây là bọn họ còn đang chờ mệnh lệnh động thủ!"

"Thế nhưng, không phải Đồ Ma Lệnh, vì sao còn xuất động Thần Chiếu?"

"Vì ta!"

Trác Phàm thản nhiên nói: "Vì vây giết lão tử, bọn họ mai phục phải cho chắc chắn nhất. Tất cả nhân tố, bao quát cao thủ Tiềm Long Các có khả năng xuất thủ can thiệp, đều bên trong tính toán. Có thể nói, có ba cao thủ Thần Chiếu tọa trấn, một khi lão tử bước vào Phong Lâm Thành, vậy hẳn phải chết không! Có điều. . ."

Trác Phàm cười tà dị, quay đầu nhìn về phía Lệ Kinh Thiên nói: "Bọn họ tuyệt đối nghĩ không ra, bên người lão tử cũng có cường giả Thần Chiếu, hơn nữa còn là cường giả luyện thể, Thần Chiếu lục cảnh!"

"Ha ha ha. . . Đó là đương nhiên, có lão phu, mấy tên tay mơ bọn chúng đừng nghĩ việc làm bị thương ngươi một cọng tóc gáy!" Lệ Kinh Thiên cười lớn một tiếng, rất là tự đắc dương dương đầu.

Trác Phàm hí ngược nói: "Chỉ là để bọn hắn không thương tổn đến ta là được sao? Lệ lão, như vậy không khỏi quá dễ dàng rồi."

"Ây. . ."

Lệ Kinh Thiên khẽ giật mình, sờ lấy ria mép cẩn thận suy nghĩ một trận, trong mắt liền lóe lên một đạo ngoan sắc: "Được, lão phu giết vào!"

"Không!" Trác Phàm cười nhẹ lắc đầu.

Lệ Kinh Thiên sững sờ, khó hiểu nói: "Chẳng lẽ Trác quản gia không tin thực lực của lão phu? Hừ, đừng nói là ba tên Thần Chiếu tam tứ trọng, xem như Thần Chiếu ngang tu vi lão phu, lão phu vẫn có thể một chọi ba!"

Lời này, Lệ Kinh Thiên nói ra rất cuồng ngạo tự tin.

Thế nhưng Trác Phàm lại nhếch miệng lên, sâu xa nói: "Thế nhưng. . . Nếu ta muốn để Lệ lão cầm chân bọn hắn thì sao?"

"Cái này. . ." Bất giác giật mình, Lệ Kinh Thiên chau mày, ngón tay nắm chặt lấy chòm râu, lại có vẻ khó khăn.

Ngang nhau tu vi, muốn chiến thắng đối thủ, không khó. Nhưng muốn giữ chân, hoặc là bắt sống, lại không phải dễ. Nhớ ngày đó, tam trưởng lão và ngũ trưởng lão Tiềm Long Các, tuy thực lực cao hơn trưởng lão U Minh Cốc một mảng lớn. Nhưng chỉ là chiến thắng rồi truy đuổi, lại không thể bắt được một người.

Trác Phàm lại thâm thúy nói: "Lệ lão, ngài không phải là khách tọa cung phụng của Đế Vương Môn sao!"

"Ách, Trác quản gia, ta là thật tâm chân ý. . ."

Lệ Kinh Thiên sững sờ, vừa muốn giải thích, bày tỏ lòng trung thành, lại lập tức sáng mắt lên, hiểu ý Trác Phàm.

Trác Phàm vẫy tay, để ghé tai đến gần Lệ Kinh Thiên, đến khi nói rõ hết thảy, Trác Phàm cường điệu nói: "Nhớ kỹ, đi vào đừng nói lời thừa, trực tiếp cho hai người bọn hắn một bạt tai, để bọn hắn tấn công núi!"

"Hiểu rồi, loại chuyện này, lão phu thật lâu không được được! Ha ha ha. . ." Lệ Kinh Thiên cười lớn, rồi bay về phía Phong Lâm Thành. Trác Phàm nhếch miệng cười một tiếng, quay qua nhìn Nghiêm Tùng nói: "Nghiêm lão, bây giờ ta mang ngươi về gia tộc!"

Độc Thủ Dược Vương sáng mắt lên, mãnh liệt gật đầu. Rốt cục có cơ hội mở mang kiến thức đại gia tộc ẩn thế trong truyền thuyết. . .

Cùng một thời gian, Phong Lâm Thành, trong phủ Tôn gia. Hai cha con Thái Vinh, Thái Hiếu Đình đối mặt mà ngồi, đầy mặt âm trầm.

"Hừ, Tôn gia đáng chết, U Minh Cốc đáng chết! Chúng ta đã dò xét trong trong ngoài ngoài Hắc Phong Sơn mấy lần, bản đồ đều vẽ xong cho bọn hắn. Không phải là không chú ý tới hộ sơn đại trận bốn phía a, lại không phải chúng ta sai, thế mà đối xử lãnh lạc chúng ta như vậy!" Thái Hiếu Đình căm giận chửi ầm lên.

Thái Vinh thì thở dài một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu: "Aiz, Trác Phàm thật sự là thâm bất khả trắc, trước khi đi thế mà còn để lại bốn hộ sơn đại trận! Lạc Vân Thường cũng thật là cẩn thận, hai năm qua đối ngoại một mực giữ bí mật, đến tận khi chúng ta mưu phản Lạc gia mới khởi động đại trận! Ha ha. . . So với hộ sơn đại trận, giá trị bản đồ địa hình của chúng ta đã chẳng đáng một xu, không trách người khác không thèm ngó đến ta!"

"Hừ, tiểu tiện nhân, cái gì cũng nghe Trác Phàm, còn thiếu mỗi lấy thân báo đáp, đẩy Trác Phàm lên vị trí gia chủ Lạc gia!" Thái Hiếu Đình tức giận, trong mắt đều là vẻ ghen ghét.

"Phụ thân, Trác Phàm xuất thân hạ nhân, Thái Hiếu Đình ta đường đường công tử Thái Phủ, có một điểm nào kém hắn? Dựa vào cái gì Lạc Vân Thường từ khi có Trác Phàm, đến liếc cũng không liếc ta một cái? Trác Phàm đi hai năm, nàng mỗi ngày đều như hòn vọng phu. Bí mật hộ sơn đại trận đều không đề cập với ta. . ."

Thái Vinh nhìn Thái Hiếu Đình không ngừng phàn nàn, trong lòng lại bất đắc dĩ ai thán. Trác Phàm chính là chân chính kỳ nhân, cao tầng bảy thế gia đều tôn sùng có thừa. Nếu hắn có nữ nhi, hắn cũng sẽ gả cho Trác Phàm!

Còn con trai này a, tuy đã là tu vi tụ khí chín tầng, nhưng chính là không có tự mình hiểu lấy. . .

Thái Vinh bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng vào lúc này, tiếng cánh cửa nhẹ vang lên, Tôn Vũ Phi đẩy cửa vào, nhẹ liếc bọn họ nói: "Các trưởng lão muốn gặp các ngươi, nhanh thời gian đi theo ta."

Khẽ giật mình, cha con Thái Vinh liếc nhau, đều vui mừng trong bụng, rốt cục có thể gặp mặt cao tầng U Minh Cốc. Ngày nổi danh đã trong tầm tay a. . .