Chương 170: Liên tục vượt ba cấp
Đổng Thiên Bá vừa nhìn thấy người đến là Tiếu Đan Đan của Hoa Vũ Lâu, không khỏi bị doạ đến lùi lại hai bước, kiếm cầm trên tay càng run mạnh hơn. Hắn không phải là sợ nang mà sợ chính là thế lực của Hoa Vũ Lâu phía sau lưng nàng.
“Lui ra!” Thế mà Trác Phàm lại nhướng mày,quát lạnh một tiếng.
Tiếu Đan Đan khẽ giật mình, không khỏi nghi ngờ quay đầu lại nhìn, bắt gặp đôi mắt lạnh lùng của Trác Phàm, bất giác vội vàng nói: “Phu quân, tên tiểu tử vong ân phụ nghĩa này sẽ làm thương tổn ngươi.”
“Ta nói lui ra. Không nghe rõ sao?” Trác Phàm một lần nữa lớn tiếng quát lên. Tiếu Đan Đan không khỏi bị doạ cho run lên nhưng cũng không dám phản bác rụt rè đứng ở một bên.
Mặc dù bây giờ Trác Phàm không thể cử động nhưng cỗ khí thế này vẫn là không ngăn được khiến cho mọi người sợ mất mật.
Lần nữa đối mặt với Đổng Thiên Bá, sắc mặt Trác Phàm bình tĩnh nói: “Nói thật với ngươi, chẳng những ta đã giết huynh đệ tốt Tống Ngọc của ngươi mà còn giết tỷ tỷ của hắn là Tống Thiến. Nếu như ngươi muốn báo thù cho bọn họ thì cứ đến!”
Đổng Thiên Bá trong lòng do dự, không khỏi liếc nhìn Tiếu Đan Đan một chút. Tiếu Đan Đan thì đang trợn mắt trừng hắn, phảng phất như muốn nói, ngươi có gan thì cứ thử một chút?
Hiểu rõ điều lo lắng của hắn, Trác Phàm thản nhiên nói: “Đây là chuyện của nam nhân chúng ta, nữ nhân không có quyền nhúng tay. Tiếu Đan Đan ngươi hãy nghe cho kỹ, nếu ngươi bởi vậy mà dám động vào bọn Đổng Thiên Bá một chút thì cũng đừng ở đây gọi ta là phu quân.”
Nghe được lời này, Tiếu Đan Đan sững sở. Không vội mà ngược lại còn mừng rỡ: “Như vậy là ngươi đã tiếp nhận ta?”
Không nói gì thêm, Trác Phàm chỉ chăm chí nhìn Đổng Thiên Bá phía đối diện, lặng im không một tiếng động.
Kiếm trong tay nâng lên lại để xuống, để xuống lại nâng lên. Đổng Thiên Bá nhìn về phía ánh mắt Trác Phàm, mội hồi hận thấu xương, một hồi lại tràn đầy cảm kích. Nhớ tới ngày đó bộ dạng hai người nâng cốc nói chuyện vui vẻ cuối cùng Đổng Thiên Bá thở dài, hung hăng hất kiếm lên, đem kiếm cắm thẳng trên mặt đất.
“Quên đi. Coi như là huynh đệ Tống Ngọc kia của ta vận khí không tốt, gặp phải tên Ma Vương là ngươi đi.”
“Làm sao không động thủ? Là bởi vì lời nói của Tiếu Đan Đan vậy trước tiên ngươi giết nàng rồi lại giết ta. Chỉ cần hai huynh muội các ngươi không nói ra ngoài thì ngay cả Hoa Vũ Lâu cũng không tra ra được. Nếu vẫn chưa yên tâm thì ta có thể cầm tay dạy ngươi làm cách nào để giá hoạ cho gia tộc của hắn. Cam đoan cái đám đàn bà kia nhìn không ra một chút manh mối nào.” Trác Phàm khẽ cười mội tiếng, tà dị nói.
Nhưng lời vừa nói xong thì ba người tại chỗ lại cùng nhau kinh hãi.
Thiên hạ này nào có người dạy đối thủ cách giết chính mình mà không bị phát hiện? Tiếu Đan Đan càng uỷ khuất đầy bụng, lẩm bẩm nói: “Phu quân, ta muốn giúp người. Làm sao người lại còn để hắn tới giết ta đây?”
Không để ý đến cái Hoa si này, ánh mắt của Trác Phàm chỉ chăm chú nhìn Đổng Thiên Bá, khoé miệng nở một nụ cười khó hiểu.
Trầm ngâm một lát, Đổng Thiên Bá ảo não nói: “Aiz, Uyển Nhi nói đúng. Ngươi đối với chúng ta có ân. Nếu lão tử giết ngươi mà nói thì chẳng phải là lấy oán báo ân sao? Như thế giữ lời, hôm nay chúng ta xoá bỏ ân oán đi.”
“Ngươi nói là… Ngươi tha cho ta một mạng để báo đáp ta hả?” Lông mày Trác Phàm nhíu lại, khẽ cười nói.
Hơi gật đầu, Đổng Thiên Bá hít một hơi thật sau, ngửa mặt lên trời thở dài: “Đáng tiếc, ta không thể đích thân báo thù cho Tống Ngọc huynh đệ…”
Hưu!
Đổng Thiên Bá còn chưa nói hết lời đột nhiên một vệt kim quang xẹt qua bên tai hắn. Theo sau đó là một tiếng vang thật lớn, một khối cự thạch cao mấy chục trượng trong nháy mắt đã hoá thành bột phấn.
Bắt lấy, đạo kim quang kia lần nữa trở lại trước người Trác Phàm phát ra từng trận tà tiếu.
Ba người định thần nhìn lại, đã thấy chẳng qua đây chỉ là một cái kim sắc trẻ sơ sinh. Không sai, đây chính là Ma vật bản mệnh của Trác Phàm. Đoán Cốt cảnh Huyết Anh!
Tà dị cười một tiếng, ánh mắt Trác Phàm lạnh lùng đến dị thường: “Đổng Thiên Bá ngươi còn không có tư cách nói buông tha ta. Mệnh của ta bất cứ lúc nào cũng chỉ nằm trong tay ta. Nếu một kiếm vừa rồi kia của ngươi dám đâm xuống thì hiện tại đã sớm mất mạng.”
Trên trán đã đổ mồ hôi lạnh, Đổng Thiên Bá nhìn đến Huyết Anh quỷ dị kia, lại xem tiếu dung tà dị của Trác Phàm trong lòng sớm đã sợ đến run rẩy không thôi.
Đây chính là Trác Phàm giết ác ma U Quỷ Thất. Quả nhiên không phải loại nhân vật mà hắn có thể so sánh được.
Coi như hiện tại Trác Phàm suy yếu nhưng muốn giết hắn loại công tử nhị lưu thế gia này cũng tuyệt không cần tốn nhiều sức. Nực cười là chính mình lại vừa nói muốn buông tha cho hắn, xoá bỏ ân oán.
Thử hỏi chính mình làm sao có tư cách đi buông tha hắn, Một người có thực lực khiên chiến với quái vật ngự hạ bảy thế gia!
Tiếu Đan Đan ở bên cạnh đã nhìn thấy tất cả trong mắt càng hiện vẻ mê say.
Vị phu quân này của nàng dù là thân mang trọng thương nhưng vẫn uy mãnh bá khí như cũ. Quả thực chính là nam nhân bên trong nam nhân, cực phẩm trong cực phẩm. Thật sự là quá tuấn tú!
Đổng Hiểu Uyển tuy không phải Hoa si giống như Tiếu Đan Đan nhưng cũng kinh hoàng trước thủ đoạn ác nghiệt của Trác Phàm. Lúc nhìn về phía hắn trong mắt vẫn không gợn dị sắc như cũ.
Không để ý đến ánh mắt hai nữ nhân này, Trác Phàm chậm rãi nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: “Trước tiên hãy mang ta đến một chỗ an toàn, thương thế này của ta không đến nửa tháng một tháng là không thể lành được.”
“Không có vấn đề, phu quân, ta lập tức đỡ người đi.” Trên mặt Tiếu Đan Đan vui vẻ, lạp tức xung phong nhận việc, đi đến trước mặt của Trác Phàm.
Trác Phàm không nói gì coi như ngầm thừa nhận.
Bỗng nhiên lỗ tai Trác Phàm cử động, lại bỗng nhiên mở mắt ra, quát lớn: “Chờ chút, có người đến.”
Mọi người giật mình, cùng nhau nhìn bốn phía, tìm kiếm bóng người. Trác Phàm vội vàng đem Huyết Anh thu vào trong thể nội, trong mắt loé lên một tia ngưng trọng.
Huyết Anh này của hắn có thể chấn nhiếp Đoán Cốt cảnh là dư thừa nhưng mà đối mặt với cao thủ Thiên Huyền thì lại không có cách nào đơn đả độc đấu, chỉ có thể đánh lén nhưng cũng chưa chắc có thể thành công.
Nếu hắn có thể tự do hoạt động, tự nhiên có thể phối hợp cùng với Huyết Anh không ai địch nổi.
Nhưng mà bây giờ hắn không thể cử động, phải dùng Huyết Anh đánh lén thì xác suất thành công giảm mạnh. Hắn đem Huyết Anh thu hồi vào thể nội miễn cho bị người đến phát hiện, cũng tốt cho việc tìm thời cơ đánh lén.
Rì rào tốc!
Trong bụi cỏ truyền đến âm thanh hơi rung động, tất cả mọi người đều một mặt khẩn trương nhìn về hướng đó. Chỉ chốc lát sao, từ bên trong nhảy ra một lão giả tóc trắng.
Trác Phàm xem xét cũng quen biết người này. Chình là Lưu Nhất Chân, Lưu đại sư kia.
Mà Lưu Nhất Chân nhìn thấy Trác Phàm không khỏi vui đến phát khóc: “Tống… A không, Trác đại sư, ta rốt cuộc đã tìm được ngươi. Ngài không có việc gì thật sự là quá tốt.”
Không khỏi sững sở, Trác Phàm cùng những người khác liếc nhau, trong lòng nghi hoặc.
Lão tử cùng lão nhân này quen biết à, tại sao lại quan tâm đến an nguy của lão tử như vậy?
Trác Phàm không hiểu nhưng mà Lưu Nhất Chân lại lập tức như là quen biết, đi đến trước mặt Trác Phàm thay hắn dò xét thân thể. Trác Phàm cùng bọn Tiếu Đan Đan cẩn thận mà nhìn hắn, lại thấy hắn không có ác ý gì nên cũng để hắn tuỳ ý tra.
Chỉ lát sau, Lưu Nhất Chân nhíu chặt chân mày, quan tâm nói: “Trác đại sư gân mạch toàn thân bị hao tổn, không đến dăm ba tháng thì chắc chắn không thể khôi phục. Đúng lúc ở chỗ của ta có một khoả linh đan lục phầm - Hồi Dương Đan. Tuy không thể lập tức giúp Trác đại sư khôi phục nhưng ăn vào là có thể tự do hoạt động.”
“Cái gì. Hồi Dương Đan?”
Ánh mắt Trác Phàm sáng lên, mở cờ trong bụng. Hắn là cao thủ luyện đan tự nhiên biết viên đan dược đó có ích lợi đối với thương thế của hắn. Có thêm viên đan dược kia lại thêm Bồ Đề Ngọc Dịch thì tuyệt đối có thể khiến cho hắn khôi phcụ trong nháy mắt.
Lúc trước tham gia Bách Đan thịnh hội, trong tay hắn còn không có dược tài lục phẩm nên không có cách nào luyện chế Hồi Dương Đan này. Nếu không phải vậy thì hắn đã sớm chuẩn bị nhiều hơn mấy khoả. Bây giờ Lưu Nhất Chân đưa đến chính là đưa than giữa trời tuyết.
Nhìn ra ánh mắt Trác Phàm vui mừng, Lưu Nhất Chân cũng vô cùng cao hứng. Trong tay chợt loé ánh sáng đã xuất hiện một viên đan hoàn màu đỏ thẫm. Đưa đến.
Tiếu Đan Đan tiếp nhận đặt ở trước mặt Trác Phàm tra xét thật kỹ một chút , thấy không có vấn đề gì mới để cho hắn ăn vào.
Chỉ một thoáng sau từng đợt ánh sáng pha trộn phát ra từ thể nội Trác Phàm, truyền khắp các đại huyệt đạo quanh người hắn, ôn dưỡng lấy gân mạch của hăn. Một cỗ lực lượng ấm áp cho dù là mấy người Tiếu Đan Đan ở bên cạnh hắn cũng có thể cảm nhận được.
Lạch cạch!
Một đầu ngón tay của Trác Phàm cử động, tiếp đó là cả bàn tay đều có thể hoạt động.
Lưu Nhất Chân rất vui mừng cười nói: “Qua thêm nửa canh giờ nữa, Trác đại sư có thể hoạt động tự nhiên.”
Thế nhưng Trác Phàm lại không nghĩ muốn đợi, thừa dịp bàn tay và cánh tay cso thể cử động lập tức xuất ra Bồ Đề Ngọc Dịch. Lúc này liền ngửa đầu uống cạn.
Nhìn thấy cảnh này Lưu Nhất Chân mới bừng tỉnh đại ngộ, vỗ ót một cái nói: “Ta làm sao lại quên được trong tay Trác đại sư còn có thiên tài địa bảo Bồ Đề Ngọc Dịch này chứ. Có nó thì Trác đại sư chỉ cần trong vòng nửa canh giờ sẽ có thể hoàn toàn khôi phục.”
Nghe được lời này, mọi người không khỏi đại hỉ.
Trác Phàm thì không vội như vậy, khoanh chân ngồi dậy, vận công luyện hoá.
Hai loại dược lực tư nhuận gân mạch mạnh nhất ở thể nội Trác Phàm không ngừng vận chuyển. Trác Phàm có thể cảm nhận rõ ràng rằng gân mạch của chính mình đang không ngừng được chữa trị. Thậm chí sau khi luyện hoá xong về sau thì thân thể càng mạnh mẽ hơn so với lúc trước nhiều.
Ba!
Đột nhiên giống như cso cái gì đó bị phá vỡ, bên tai Trác Phàm bất giác động động. Sau đó một cỗ khí thế mạnh mẽ đột nhiên từ trong cơ thể hắn phóng tận lên trời.
Đổng Thiên Bá nhìn thấy không khỏi kinh hãi kêu lên: “Hắn đột phá!”
Thế nhưng hắn còn chưa dứt lời, lại có một tiếng ba giòn tan vang lên. Khí thế của Trác Phàm một lần nữa tăng gấp đôi, trên dưới toàn thân cũng nổi lên từng đợt lưu quang. Giống như từng đạo từng đạo Kim Cương Lưu Sa đang di động ở trên thân thể hắn.
“Cái này…Lại đột phá!”
Lưu Nhất Chân không khỏi chớp chớp đôi mắt già nua, giật nảy cả mình: “Một hơi liền đột phá hai cấp, đây thật là điều đáng quý! Vận khí tốt như vậy, thiên hạ này có bao nhiêu người có thể đụng phải chứ?”
Thế mà còn không đợi hắn nói xong, khí thế của Trác Phàm lại tăng lên một bậc!
Lưu Nhất Chân không ngăn được sợ hãi kêu lên: “Liên tục vượt ba cấp, chưa bao giờ nghe thấy! Trác đại sư quả không hổ danh là quái vật. Tiềm lực phải như thế nào mới có thể khiến cho một người liên tục vượt ba cấp chỉ trong một lần chứ! Dù là lão phu đã tu luyện đến Thiên Huyền cảnh cũng phải quanh năm suốt tháng, từng bậc từng bậc đột phá. Chưa từng có thể bay vọt như vậy.”
Thế nhưng lời vừa nói ra, mọi người đều cùng nhau khinh thường.
Ngươi có thể cùng hắn so sánh sao? Người ta là quái vật, thiên tài trong thiên tài. Ngươi chỉ là một lão nhân cao tuổi thôi, ngay đến một cái danh hào thiên tài cũng không chiếm được sao có thể đánh đồng?
Dường như hiểu rõ suy nghĩ của mọi người, Lưu Nhất Chân lập loè cười một tiếng, lúng túng dờ sờ ria mép.
Sau nửa canh giờ, khí thế toàn thân Trác Phàm một lần nữa nội liễm, cuối cùng mở ra hai mắt. Nhưng trong tích tắc mở ra, trong mắt lại loé lên ngọn lửa màu xanh.
Bên trong một dặm chung quanh sơn cốc, bất kể là có động tĩnh gì đều hiện lên rõ ràng trong đầu hắn. Cho dù là tiếng côn trùng kêu hay tiếng chim hót cũng không thoát khỏi hai mắt của hắn.
Đây chính là thần thức lĩnh vực của Thần Chiếu cảnh!
Trác Phàm vừa mới đột phá Thần Chiếu cảnh còn chưa kịp cẩn thận cảm thụ đã cảm giác được đan dược phản phệ, nguyên lực hư thoát. Hiện tại một hơi liên tục đột phá ba cấp, đạt đến tu vi Đoán Cốt ngũ trọng cảnh.
Chẳng những cường độ thân thể được cải tiến thêm một bậc mà cả lực lượng nguyên thần Thần Chiếu cảnh rốt cục cũng ổn định lại.
Lúc trước vị trí Phương Thu Bạch, bên trong một dặm không có người nào có thể nhìn trộm cảnh giới, hiện tại hắn cũng đã nắm giữ được! Tiếp đó liền có thể tu luyện thần thông Giết người bằng ý niệm.
Đó mới chính thức là chỗ đáng sợ của cao thủ Thần Chiếu cảnh…