Chương 17: Tiềm Long các

Chương 17: Tiềm Long các

Ba người đi từ Thái phủ, trên đường đi, Lạc Vân Thường cùng Bàng Thống Lĩnh đều nơm nớp lo sợ, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về sau, sợ Thái Vinh đổi ý mà truy sát. Chỉ có Trác Phàm bình tĩnh, chỉ là sâu trong đáy mắt còn ít nộ khí.

Trác Phàm đột nhiên dừng bước, không quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Tiểu thư, ngài còn chỗ nào khác nữa không?"

Nghe vậy, trong mắt Lạc Vân Thường như hiện lên vụ khí, mờ mịt lắc đầu. Bàng Thống Lĩnh cũng thầm than một tiếng, trong lòng cảm thấy bi thương.

Trác Phàm cắng răng, thầm hạ quyết tâm, một ngày nào đó sẽ khiến Thái gia cửa nát nhà tan.

Rõ ràng chỉ thiếu chút nữa, là có thể thu xếp tốt cho tỷ đệ Lạc gia, vậy mà lại bị Thái gia hủy mất.

Nếu ngày sau Thái gia bị hủy, Thái Vinh biết là bởi vì chuyện này đã đắc tội Trác Phàm, nhất định sẽ hối hận đến xanh ruột.

Nhưng thôi, dù Trác Phàm phẫn nộ kế hoạch của mình bị ngâm nước nóng, nhưng bởi vì tâm ma ràng buộc, hắn vẫn phải chiếu cố kỹ lưỡng hai tỷ đệ, tuyệt không thể để bọn họ xảy ra chuyện gì.

Nghĩ tới đây, Trác Phàm trầm ngâm một hồi, rồi thản nhiên nói: "Tiểu thư, ngươi biết Ngự Hạ Thất thế gia là cái gì không?"

"Cái gì, ngươi. . . làm sao ngươi lại biết cái này?" Lạc Vân Thường cả kinh kêu lên, giống như Trác Phàm biết thiên đại bí mật gì đó vậy, có điều lại vừa nghĩ tới đủ loại hành động kỳ dị mấy ngày nay của hắn, liền thấy thoải mái.

Bàng Thống Lĩnh cũng tò mò nhìn Lạc Vân Thường, có vẻ như cũng là lần đầu tiên nghe được danh tự này.

Lạc Vân Thường nghiêm túc nói: "Trước kia Quy Vân Trang chúng ta không có liên quan gì đến bọn họ, bây giờ chúng ta lưu lạc bên ngoài, nếu thật sự gặp phải Ngự Hạ Thất thế gia, nhất định phải né tránh, tuyệt đối không thể phát sinh tranh đấu, dù là một con chó của bọn họ cũng giống vậy."

Bàng Thống Lĩnh không khỏi run lên, hắn chưa bao giờ thấy Lạc Vân Thường biểu lộ ngưng trọng như thế, phảng phất như nói về nhân vật đáng sợ nào đó vậy. Mà lại nàng luôn luôn cao ngạo, dù bây giờ đang lúc chán nản, đối mặt Thái gia, thế gia lớn nhất Phong Lâm Thành, cũng sẽ không đến mức này, vậy mà. . .

Không có để ý đến lời cảnh cáo của Lạc Vân Thường, Trác Phàm vẫn bình tĩnh, lẳng lặng nghe nàng tiếp.

"Vô luận là Lạc gia chúng ta, hay là Thái gia, dù được coi là thế lực lớn, nhưng cũng chỉ là gia tộc thế tục. Thiên Vũ Đế Quốc thời khai quốc có bảy vị công thần được hoàng thất đặc phê, có thể sánh vai với hoàng gia, có được lãnh địa cùng thế lực của riêng mình, đối địch với bọn họ, chính là đối địch với toàn bộ Đế Quốc, đây chính là Ngự Hạ Thất thế gia."

"Cái gì, thế gian này lại có thế gia có thể sánh vai với hoàng thất?" Bàng Thống Lĩnh khiếp sợ nói.

Lạc Vân Thường nghiêm túc gật đầu: "Người cầm quyền mỗi gia tộc lớn đều biết những thứ này. Bây giờ ta nói cho các ngươi, các ngươi phải nhớ kỹ!"

"Trong này có Tôn gia không?" Trác Phàm lên tiếng hỏi.

Lạc Vân Thường hơi sững sờ hỏi: "Sao ngươi lại hỏi như vậy?"

"Đúng vậy, Trác huynh đệ, nếu nàng thuộc về Thất thế gia, vừa rồi chắc chắn đại tiểu thư đã ngăn cản ngươi đánh nàng." Bàng Thống Lĩnh cười hắc hắc, nhìn về phía Lạc Vân Thường. Rất rõ ràng, vừa rồi Lạc Vân Thường không ngăn cản, cũng chính là ngầm đồng ý.

Dường như bị nhìn thấu tâm tư, Lạc Vân Thường đỏ mặt, hung hăng trừng Bàng Thống Lĩnh.

Trên thực tế, Tôn Phi Vũ bị đánh, người vui nhất chính là Lạc Vân Thường. Điểm này, Bàng Thống Lĩnh có thể nhìn ra, Trác Phàm tất nhiên cũng không ngoại lệ. Có điều, Trác Phàm lại nghĩ càng sâu xa hơn, nếu đã kết cừu oán, thì phải hiểu rõ bối cảnh của đối thủ.

"Như vậy, Tôn gia là gia tộc có quan hệ với Thất thế gia?"

"Làm sao ngươi biết?" Lạc Vân Thường giật mình, đột nhiên cảm thấy thấp thỏm.

Giờ khắc này, nàng hy vọng dường nào Trác Phàm cười đùa một tiếng, nói là đang đùa, hù dọa bọn họ, nhưng mà sự thật không như mơ, Trác Phàm vẫn nghiêm túc: "Vừa rồi nha đầu kia có nói, muốn để chúng ta nếm thử sự lợi hại của Ngự Hạ Thất thế gia."

"Sao. . . sao có thể như vậy, vậy mà vô tình đắc tội người của Ngự Hạ Thất gia?"

Ngay lập tức, Lạc Vân Thường hiểu ra, sắc mặt trở nên trắng bệch, ngơ ngác nhìn Trác Phàm, tim Bàng Thống Lĩnh cũng đang đập thình thịch.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ thế giới phảng phất như sắp hủy diệt, trở nên vô cùng yên tĩnh. . .

"Trác Phàm, nhanh lên, chúng ta đi nhận lỗi với Tôn tiểu thư."

Lạc Vân Thường vội vàng kéo Trác Phàm đi đến Thái phủ, Trác Phàm lại giống như cây đinh ghì chặt xuống đất, không nhúc nhích.

"Bây giờ đi chỉ là chịu chết." Trác Phàm lạnh lùng nói.

Nghe thế, Lạc Vân Thường không khỏi giật mình, cuối cùng vô lực co quắp ngã xuống đất, trong mắt chỉ còn vẻ tuyệt vọng, mặc dù lời của Trác Phàm khó nghe vào, nhưng mỗi một câu đều là sự thật. Đắc tội Ngự Hạ Thất thế gia mà giải quyết dễ dàng như vậy, cả thiên hạ cũng đã không kính nể như thế.

"Trác đại ca, vậy chúng ta làm sao bây giờ?" Đột nhiên, một giọng nói non nớt vang lên. Mọi người sững sờ, nhìn về phía nơi phát ra, thấy chẳng biết lúc nào Lạc Vân Hải đã đứng bên cạnh Trác Phàm, hai mắt đầy tín nhiệm cùng chờ mong nhìn hắn.

Trác Phàm giật cả mình, tên tiểu tử chưa bao giờ ưa mình, lại dùng ánh mắt này nhìn mình.

"Ngươi không gọi ta là cẩu nô tài à?" Trác Phàm lạnh lùng nói.

"Trác đại ca có ân cứu mạng đối với ta tỷ đệ hai, về sau ngài chính là phụ mẫu tái sinh ta, thân ca ca ta, phu quân của tỷ tỷ ta, cầu ngươi hãy cứu lấy chúng ta. . ."

"Vân Hải, im miệng, không cho phép nói bậy." Lạc Vân Thường hung hăng trừng Lạc Vân Hải, đỏ bừng cả mặt, nhưng mà hai mắt vẫn thỉnh thoảng liếc về phía Trác Phàm.

Dọc đoạn đường này, bọn họ có thể biến nguy thành an, xác thực đều là công lao của Trác Phàm. Tuy hắn không coi ai ra gì, nhưng tài cán của hắn thật là làm cho tất cả mọi người phải lau mắt mà nhìn, đây chính là nguyên nhân vì sao Lạc Vân Thường âm thầm thăng Trác Phàm làm quản gia.

Muốn trọng chấn gia tộc, thì cần nhân tài.

Trác Phàm nhìn ánh mắt cầu xin của Lạc Vân Hải, cười thầm trong lòng.

Tiểu tử này dù sao cũng là tử đệ thế gia, tuy luôn hung hăng bá đạo, nhưng thực ra cũng là người biết lễ, cũng dễ làm cho người ta yêu quý. Huống hồ, trợ giúp Lạc gia vốn chính là việc hắn phải đi làm, hắn iền gật đầu nói: "Phong Lâm Thành này có người của Thất thế gia không?"

"Có, Tiềm Long các, giám bảo thế gia trong Thất thế gia, phú khả địch quốc."

"Tốt, vậy chúng ta về khách sạn trước, ngày mai đi Tiềm Long các." Trác Phàm vỗ vỗ đầu Lạc Vân Hải, rồi cất bước đi đến khách sạn.

"Chúng ta đi Tiềm Long các làm gì?" Lạc Vân Thường vội vàng hỏi.

"Liên minh!" Trác Phàm thản nhiên đáp lại.

Nghe được câu này, tất cả mọi người liền sững sờ ngay tại chỗ.

Ngự Hạ Thất thế gia, Tiềm Long các, làm sao có thể liên minh với gia tộc lụi bại như bọn họ, đây thật là nói chuyện viển vông a. . .