Chương 158: Nhanh đến mức kỳ lạ khó mà ngăn cản.

Chương 158: Nhanh đến mức kỳ lạ khó mà ngăn cản.

Lâm Tử Thiên ưỡn ngực ra vẻ tài giỏi, nghĩ đến giờ khắc này, tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người ông ta, khiến ông ta thấy rất tự hào.

Nhưng ông ta chẳng biết rằng tất cả ánh mắt của mọi người đều toàn là hoài nghi ngờ vực.

“Ngũ trưởng lão, nếu Lâm trưởng lão đã nguyện ý xung phong, vậy thì chúng ta hãy nhận phần nhân tình này của ông ấy, ngày sau lại báo đáp.” Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vân khẽ híp lại, không biết trong đầu nghĩ đến chuyện gì mà thật sự đáp ứng Lâm Tử Thiên nói khoác không biết ngượng, nói với ngũ trưởng lão một câu như thế.

Lâm Tử Thiên không nhịn được vui vẻ, liên tục khoát tay với Hoàng Phủ Thanh Vân, khiêm tốn nói: “Không dám, không dám, đây là việc lão phu phải làm. Có thể góp sức vì nhị công tử lão đã cô cùng vinh hạnh, nào dám nhạn báo đáp?”

Được Hoàng Phủ Thanh Vân vừa ý, chứng minh rằng ông ta đã đưọc vị nhị công tử này coi trọng, cũng coi như thay Khoái Hoạt Lâm ôm được bắp đùi Đế Vương Môn, Lâm Tử Thiên thầm vui vẻ một trận.

“Nhưng, nhị công tử...” Ngũ trưởng lão quýnh lên, trên mặt lộ vẻ căm ghét. Nhưng khi lão ta nhìn thấy sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vân thì trong nháy mắt liền hiểu ra.

Nhị công tử đâu có thật sự trông cậy vào Lâm Tử Thiên này chứ, căn bản đưa lão ta ra làm chim đầu đàn, xem thử Trác Phàm có bao nhiêu cân lượng, nhìn thử hắn còn có thủ đoạn gì không.

Nếu lại xuất hiện chiêu số gì đó như thân pháp quỷ dị kia thì bọn họ cũng có cái mà chuẩn bị.

Tong lòng ngũ trưởng lão thầm cười lạnh, cũng trịnh trọng ôm quyền với Lâm Tử Thiên, cười to nói: “Lâm trưởng lão, vậy làm phiền.”

“Đâu có, đâu có, ngũ trưởng lão khách khí.”

Nụ cười của Lâm Tử Thiên càng tươi tắn rạng rỡ, giống như trăm năm bị xếp ở hạng cuối đột nhiên được một đám thiên tài tôn sùng. Trác Phàm xùy cười một tiếng trong lòng, bĩu môi khinh thường.

Một con chuột bạch, bị người khác sử dụng làm vũ khí còn không tự biết lấy, thật sự quá ngu!

Đối phó với loại này quả thực lãng phí thời gian.

Nghĩ như vậy, Trác Phàm cũng không nói nhảm cùng bọn hắn, thừa dịp chú ý lực của bọn họ còn đang phân tán, dưới chân Trác Phàm đạp một cái, đột ngột lui về phía sau. Một đôi Lôi Vân Dực như hai thanh đao nhọn, sãn sàng lao lới bất cứ lúc nào.

Bất quá phương hướng đột phá lần này không còn ở phía trên, mà là bức tường ở phía sau lưng hắn.

Vị trí này cách hắn gần nhất, hắn lại là người rời đi đầu tiên, cho dù bọn họ phát giác được thì trong thời gian ngắn cũng không đuổi kịp hắn. Nhân cơ hội này, hắn vừa khéo có thể thoát khỏi Hoa Vũ Đường, bay ra bầu trời ở bên ngoài.

Chờ ra được bên ngoài, vậy thật đúng là trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy. Đều cùng là tốc độ Thiên Huyền cảnh, ngay cả khi ba người bọn họ cùng tiến lên, cũng rất khó để giữ hắn lại.

Hoàng Phủ Thanh Vân bỗng nhiên con ngươi co lại, thét lớn một tiếng: “Hỏng bét, tiểu tử kia muốn chạy trốn!”

Đồng thời trong lòng hắn ta thầm hận thấu xương, tên Trác Phàm này thật sự quá giảo hoạt, hơi không để ý là sẽ bị hắn chuồn mất theo dưới mí mắt, thật sự khó lòng phòng bị!

Tình cảnh này, có lẽ tới lúc hắn ta và ngũ trưởng lão đuổi tới, thì hắn đã sớm mở được một lỗ hổng trên bức tường kia sau đó chạy ra bên ngoài. Mà giữa khoảng trời đất rộng lớn ở bên ngoài, nếu muốn bao vây hắn tiếp thì thật sự là khó càng thêm khó.

“Ha ha ha... Hoàng Phủ Thanh Vân, lão ngũ U Minh Cốc, chúng ta sơn thủy tương phùng, sau này còn gặp lại.” Trác Phàm cười lớn một tiếng, hào khí ngất trời.

Hoàng Phủ Thanh Vân và ngũ trưởng lão nghiến răng, nắm chặt nắm tay nhưng cơ thể không nhúc nhích.

Bởi vì hai người đều biết, hiện tại đuổi theo đã muộn.

Thế nhưng trong những lời đó của Trác Phàm, lại không có tên của Lâm Tử Thiên.

Coi thường, coi thường một cách trắng trợn!

Sắc mặt Lâm Tử Thiên dần dần âm trầm, tiểu tử này ngay lúc chạy trốn, cũng không đem trưởng lão Khoái Hoạt Lâm hắn để vào mắt, thực sự buồn cười!

Vụt!

Đột nhiên, bóng người Lâm Tử Thiên nháy mắt biến mất. Cho dù Hoàng Phủ Thanh Vân và ngũ trưởng lão U Minh Cốc cách lão ta gần nhất, cũng hoàn toàn không kịp phản ứng.

Đợi ông ta xuất hiện lần nữa, đã đi đến sau lưng củaTrác Phàm, ngăn trở đường thối lui hắn.

Thật nhanh!

Tròng mắt Trác Phàm hơi hơi co rụt lại, kinh ngạc hít sâu một hơi. Mặc dù Lâm Tử Thiên là cường giả Thiên Huyền, nhưng tốc độ này chỉ sợ đã vượt qua cảnh giới Thiên Huyền.

Không hổ là trưởng lão Khoái Hoạt Lâm, thế nhưng...

Trong lòng cười lạnh một tiếng, ngươi có tốc độ nhanh như ánh sáng thì làm được cái gì? Thân là một kẻ da giòn dễ vỡ, ngươi ở trước mặt lão tử thì so với một tờ giấy trắng không có gì khác biệt.

Khóe miệng nhếch lên, Trác Phàm câu lên một đường cong khinh miệt, tốc độ vẫn không hề giảm bay thẳng về phía trước, hoàn toàn xem Lâm trưởng lão thành không khí.

Điều này làm ông ta, giận càng thêm giận.

“Tiểu tử, ngươi sẽ vì sự cuồng vọng của mình mà phải trả giá đắt!” Lão ta như sư tử bị chọc giận, Lâm Tử Thiên thét ra phẫn nộ, thân hình lóe lên, vọt tới trực diện Trác Phàm.

Nhưng Trác Phàm chỉ cười lạnh một tiếng, lại không thèm quan tâm, hai cái Lôi Vân Dực như hai thanh đao nhọn bay thẳng tới: “Muốn chết!”

Giờ khắc này, tất cả mọi người ở đó dường như đều đã dự đoán được kết quả.

Quái vật Trác Phàm này, tuy nói là tu giả Đoán Cốt cảnh, nhưng một thân thực lực lại đủ để đơn đả độc đấu với ngũ trưởng lão U Minh Cốc- tu giả luyện thể Thiên Huyền ngũ trọng, một giây giết chết kẻ da giòn như U Quỷ Thất.

Lâm Tử Thiên ngươi cũng không phải cao thủ luyện thể gì, ngược lại còn mong manh dễ vỡ như U Quỷ Thất, thế mà cũng dám chính diện giao phong với quái vật kia? Thật sự tự tìm cái chết.

“Ngũ trưởng lão, chúng ta lên!” Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vân nheo lại, nghiêm túc nói.

Ngũ trưởng lão U Minh Cốc hơi sững sờ, khó hiểu nói: “Nhị công tử, dù chúng ta đi, cũng cứu không được hắn.”

“Đần độn, cứu hắn làm gì? Coi như hắn dễ bị giết, nhưng tốt xấu gì cũng là cao thủ Thiên Huyền, cho dù chết cũng có thể kéo chậm tốc độ của tiểu tử kia một chút, chúng ta vừa vặn bắt kịp!”

Vừa dứt lời, Hoàng Phủ Thanh Vân liền xông về phía trước, trong mắt ngũ trưởng lão sáng lên, kịp phản ứng lại, cũng cười lớn xông về phía trước.

Trong mắt lóe lên tinh quang, Trác Phàm tựa hồ đã sớm đoán ra kế hoạch của bọn họ, khóe miệng lại nhếch lên độ cong quỷ dị.

Xào xạc!

Ngay lúc Trác Phàm muốn giao thủ cùng Lâm Tử Thiên, nhưng lại một chiêu Mê Tung Huyễn Ảnh Bộ, nháy mắt bóng người biến mất. sau đó đã vòng qua Lâm Tử Thiên, chạy đến phía sau ông ta.

Hoàng Phủ Thanh Vân khẽ giật mình, cùng ngũ trưởng lão đồng thời dừng lại, không cam lòng nghiến răng. Mà sau lưng Lâm Tử Thiên, thì truyền đến tiếng cười phách lối của Trác Phàm: “Ha ha ha... Ngươi cho rằng ta cũng ngu ngốc như tên họ Lâm này à, muốn để cho tên giòn da này kéo chậm tốc độ ta sao? Ngươi mơ mộng hão huyền sớm quá đấy!”

“Đáng chết, lại bị tiểu tử này phát hiện!” Hoàng Phủ Thanh Vân nhíu mày, hai nắm tay bất giác siết chặt.

Mấy người Long Cửu, lúc này mới như bừng tỉnh đại ngộ. Nguyên lai tác dụng của Lâm Tử Thiên, cũng không phải truy kích Trác Phàm, mà là cố ý dùng tính mạng mình kéo chậm tốc độ của hắn, để hai người Hoàng Phủ Thanh Vân đuổi theo kịp.

Rất hiển nhiên, đây cũng không phải là ý nguyện của Lâm Tử Thiên, hắn bị Hoàng Phủ Thanh Vân lợi dụng mà thôi.

Đế Vương Môn này rất thâm sâu Đế Vương chi thuật, quả nhiên tâm kế thâm trầm. Nhưng Trác Phàm lại có thể liếc mắt xem thấu, càng cao minh hơn nhiều.

Trận chiến này mặc dù lấy ba đối một chặn giết, nhưng song phương chẳng những đấu lực, mà còn đấu trí. Hai phương diện này, dù chỉ có một phương diện thua, đều sẽ bại trận.

Liếc nhìn nhau, nhóm Long Cửu đều thổn thức, đối với Trác Phàm càng thêm khâm phục. Nếu đổi lại là bọn họ đứng ở vị trí của Trác Phàm, đối mặt với Lâm Tử Thiên truy đuổi, đoán chừng sẽ triền đấu cùng ông ta, ngược lại đã trúng phải kế của Hoàng Phủ Thanh Vân.

Bây giờ xem ra, cách đánh bao vây chém giết đã được giải quyết xong, Trác Phàm chắc hẳn có thể yên ổn thoát đi.

Thế mà không đợi mọi người nhẹ nhõm thở ra một hơi, Lâm Tử Thiên đã lần nữa lại gần Trác Phàm, một quyền đánh ra, giận dữ hét: “Tiểu tử, ít xem thường người khác lại đi!”

“Hừ, ngươi đúng là âm hồn bất tán! Nếu đã muốn chết, lão tử thành toàn cho ngươi!”

Trác Phàm liếc mắt qua phương hướng hai người Hoàng Phủ Thanh Vân mọt cái, thấy bọn họ đang dừng lại, nhất thời không có khả năng lại đuổi theo, hắn nhếch miệng cười một tiếng, trong mắt lóe lên sát ý, một cái Lôi Vân Dực chợt đâm tới Lâm Tử Thiên.

Thấy tình cảnh này, Hoàng Phủ Thanh Vân không khỏi tiếc hận.

Ai ngờ tên Lâm Tử Thiên này lại kiên quyết thế chứ, còn đuổi theo tiếp? Sớm biết thì bọn họ không nên dừng lại. Còn bây giờ, coi như bọn họ lại đuổi tới, cũng không kịp nữa rồi, chỉ có thể uổng công ném đi cái mạng của Lâm Tử Thiên.

Nhưng đối mặt với Lôi Vân Dực sức mạnh có thể so với ma bảo lục phẩm, Lâm Tử Thiên lại không sợ gì cả, cười lạnh thành tiếng: “Tiểu tử, biết cái gì gọi là một đòn tấn công mạnh mẽ, nếu đánh không trúng cũng tương đương với vô dụng không?”

Trác Phàm sững sờ, vẫn không rõ ông ta có ý tứ gì. Nhưng chỉ sau một khắc, vụt một tiếng, Lâm Tử Thiên chỉ cách hắn nửa thước đã biến mất, Lôi Vân Dực cũng chỉ xuyên qua tàn ảnh lão ta lưu lại trước khi biến mất mà thôi.

“Sao có thể?”

Ánh mắt hơi rụt lại, trong lòng Trác Phàm kinh hãi. Dù tốc độ có nhanh đến đâu, cũng cần phải dành ra không gian di chuyển để tăng tốc độ, ở khoảng cách gần như vậy không có khả năng đạt đến tốc độ kinh người thế. Trừ phi giống với Mê Tung Huyễn Ảnh Bộ, trực tiếp thuấn di không gian.

Nhưng hắn cũng không cảm giác được không gian sinh ra sóng dao động. Như vậy chuyện này chỉ có thể cho thấy, đây chính là thân pháp phi hành tốc độ cao ở cự ly ngắn.

Chỉ là tốc độ của thân pháp này thật sự quá nhanh, đến mức ngay cả tốc độ di chuyển của Thiên Huyền cảnh hắn cũng không nhìn thấy được.

Ngay thời điểm hắn đang kinh hãi, Lâm Tử Thiên xuất hiện lần nữa, lộ ra nụ cười lạnh lẽo, một quyền đánh tới ngực hắn. Mà lúc này, Lôi Vân Dực hắn bắn ra còn chưa kịp thu hồi, Trác Phàm đành phải giơ cánh tay lên chặn lại.

“Hừ, coi như tốc độ Khoái Hoạt Lâm nhanh, nhưng lực công kích cũng chỉ như mấy kẻ cặn bã mà thôi. Biết cái gì gọi là quyền đầu của tiểu hài tử, 100 quyền cũng vô dụng. Một quyền của Đại hán, liền có thể thoải mái quật ngã ngươi sao?”

“Hắc hắc hắc... Vậy ngươi nghe nói qua, Thủy trích Thạch xuyên chưa (nước chảy đá mòn)!”

Lâm Tử Thiên cười lạnh, nghe Trác Phàm lấy ngôn từ khinh thường, trong lòng lão ta càng giận, lực đạo càng ác hơn. Chỉ có điều Trác Phàm lại không thèm để ý, tựa như hắn nói, Lâm Tử Thiên trong mắt hắn là nắm đấm của trẻ con. Nhiều lắm thì nguyên lực của cao thủ Thiên Huyền đánh vào khiến nội tạng hắn chấn động một chút, căn bản không gây thương tổn được thân thể hắn.

Nhưng sau một tiếng rầm vang lên thật lớn, Trác Phàm đầu óc chóng váng, ngay sau đó bị kẻ hắn xem thường, một quyền đánh bay ra ngoài, đụng vào trên trụ đá, nhất thời liền đâm trụ đá vỡ tung, bản thân cũng bị chôn vào thật sâu.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, bọn họ như mới quen biết vị Lâm trưởng lão này vậy, ánh mắt nhìn về phía lão đầy kinh hãi. Thế mà có thể một quyền đánh bay quái vật Trác Phàm, giữa đám Thiên Huyền cảnh, lão cũng coi như là cao thủ tuyệt đỉnh đấy.

Mọi người thật sự không dám tin tưởng, cọng cỏ đầu tường Lâm Tử Thiên này vẫn luôn bị bọn họ xem thường mà lại có thực lực mạnh đến vậy.

Ngay cả Hoàng Phủ Thanh Vân và ngũ trưởng lão, cũng vô cùng kinh dị liếc nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ chấn kinh.

Ầm ầm!

Trác Phàm từ trong đống vỡ đứng lên, cũng không bị thương, chỉ có cánh tay dĩ nhiên đã sưng đỏ lên.

Ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Thiên, Trác Phàm dần dần ngưng trọng: “Xem ra, ta đã coi thường ngươi quá rồi, Lâm trưởng lão!”

“Hừ, biết thì tốt! Khoái Hoạt Lâm chúng ta có thể đứng trong ngự hạ thất gia, cũng là bằng thực lực!” Lâm Tử Thiên chậm rãi hạ nắm tay xuống, trong mắt lóe lên một tia kiệt ngao.

Nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn về phía Lâm Tử Thiên, lại có chút kính trọng. Cảm giác cho tới bây giờ bóng dáng của ông ta chưa từng vĩ ngạn đến thế.

Nhưng mà dưới cảnh tượng hình ảnh hào nhoáng này, Lâm Tử Thiên len lén đưa tay dấu ra sau lưng, trong miệng hít khí lạnh, chậm rãi xoa xoa.

Cái tay kia, lúc này đã tím xanh một mảnh...