Chương 156: Hung mãnh như hổ
Suy nghĩ giống vậy còn có tổng lâu chủ Hoa Vũ, Sở Khuynh Thành.
Xa xa thấy nam nhân ở trên đài đã thay đổi hình dạng, nhưng vẫn ưỡn ngực ngạo nghễ như cũ, ánh mắt Sở Khuynh Thành hiện vẻ phức tạp.
Tuy Trác Phàm ngay từ đầu đã lừa gạt nàng, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng làm chuyện gì có lỗi với nàng, ngược lại, rất nhiều chuyện bởi vì có Trác Phàm ra mặt, nàng mới có thể giải quyết dễ dàng.
Chung quy, Hoa Vũ Lâu và nàng vẫn luôn nợ Trác Phàm. Bây giờ Trác Phàm thân gặp nguy nan, nàng không có lý do gì mà không đứng ra.
Thế nhưng, nếu Trác Phàm là người khác còn dễ nói. Nhưng đáng tiếc, hắn là Trác Phàm, là Trác Phàm giết thất trưởng lão U Minh Cốc.
Giờ khắc này, nếu nàng đứng ra bảo vệ Trác Phàm, thì phải tuyên chiến cùng U Minh Cốc. Mà Đế Vương Môn và Dược Vương Điện tất nhiên cũng sẽ gia nhập vào, như vậy Hoa Vũ Lâu gặp nguy chỉ là chuyện nay mai.
Trầm tư rất lâu, cuối cùng Sở Khuynh Thành hung hăng cắn răng một cái, trong mắt lóe lên một tia quyết tuyệt, bước chân chợt nhẹ nhàng bước lên phía trước.
Chết thì chết, dù sao hôm nay vốn chính là ngày diệt vong của Hoa Vũ Lâu. Nếu không phải nam nhân này xuất hiện, Hoa Vũ Lâu bị Độc Thủ Dược Vương bắt đi, cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
So với kéo dài hơi tàn, còn không bằng oanh oanh liệt liệt cùng người mà nàng ngưỡng mộ trong lòng cùng xuống Hoàng Tuyền.
Nghĩ như vậy, Sở Khuynh Thành bước đi càng thêm kiên quết hơn, nhìn về phía Đào Đan Nương, hơi gật đầu: “Đào cô cô!”
Như hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng, Đào Đan Nương cảm thán một tiếng, trong mắt cũng lộ ra một tia kiên định.
Thế mà, đúng lúc này, hai dải tơ lụa một đỏ một xanh lại đột nhiên bắn ra, cột vào bên hông các nàng, tiếp đó liền đưa các nàng đồng loạt kéo lên phía trên lâu chủ đài.
“Ta biết ngay các ngươi muốn làm chuyện ngu xuẩn, cũng may kịp thời đem các ngươi kéo lên.”
Thu hồi tơ lụa, lâu chủ Mẫu Đơn và lâu chủ Thanh Hoa liếc nhìn nhau, thở dài ra một hơi. Lúc này Tạ Thiên Dương cũng bước lên phía trước, nói lại ý tứ của Trác Phàm cho hai người biết.
Mà hai người nghe xong, cũng là kinh hãi trong lòng. Bởi vì các nàng giống nhau đều khó có thể lý giải được, một cái Đoán Cốt cảnh làm sao có thể phá khỏi vòng vây của bốn tên cao thủ Thiên Huyền, cho dù hắn được xưng là quái vật, vậy cũng tuyệt đối không có khả năng.
Tạ Thiên Dương lại nhún vai, bất đắc dĩ thở dài: “Dù sao cũng là ý tứ của hắn nói với ta, nếu bởi vì các ngươi lỗ mãng, làm hỏng mất kế hoạch của hắn, khiến hắn nổi giận với các ngươi, cũng không liên quan đến chuyện của ta!”
“Nổi giận với ta, hắn dám?” Sở Khuynh Thành nhíu mày hét lớn một tiếng. Nhưng cũng rất nhanh, nàng liền phát hiện, đây không phải thời điểm để nói đến chuyện này.
Tạ Thiên Dương không khỏi xấu xa cười một tiếng, một mặt thần bí nói: “Sở lâu chủ, ngươi vẫn chưa nhìn ra tính nết của tiểu tử này... Chờ ngươi nhìn thấu, đoán chừng sẽ phải bật khóc, ha ha ha...”
Mặt Sở Khuynh Thành hiện lên vẻ nghi hoặc, nàng nhìn xuống dưới sân.
Cùng lúc đó, Hoàng Phủ Thanh Vân và Trác Phàm đồng loạt nhìn lên lâu chủ đài, trong lòng cùng thầm thở ra một hơi.
Hoàng Phủ Thanh Vân cũng lo lắng Sở Khuynh Thành nhúng tay vào chuyện của Trác Phàm, hắn không muốn đối chiến với Sở Khuynh Thành, cuối cùng hắn cũng có thể yên tâm. Trác Phàm lại càng yên lòng, nếu như Sở Khuynh Thành nhúng tay, toàn bộ kế hoạch của hắn nhất định sẽ loạn.
Hai nam nhân đối lập lẫn nhau, đều cùng vì một nữ nhân có thể an an tĩnh tĩnh quan sát ở một bên, mà nhẹ nhõm không ít.
“Tiểu tử Trác Phàm, trả lại mệnh của Thất đệ cho ta!”
Đột nhiên, ngũ trưởng lão U Minh Cốc hét lớn một tiếng, đột ngột phóng qua hướng Trác Phàm. Cơ bắp toàn thân nổi lên, dấy lên ngọn lửa đỏ rực, một quyền đập tới trước mặt Trác Phàm.
Chỉ một thoáng qua, gió giục mây vần, rõ ràng nắm đấm chỉ to bằng một bát dấm, nhưng khi một quyền kia sát đến lại ép tới mức Trác Phàm không chịu được mà hô hấp trì trệ, như bị một tòa núi lớn đổ xuống trước mặt!
Cường giả luyện thể, Thiên Huyền ngũ trọng!
Tròng mắt chợt co lại, tuy trước đó đã rõ ràng thực lực của đối phương, nhưng khi bản thân chân chính cảm thụ, đáy lòng hắn vẫn có chút hoảng sợ.
Thực lực này tuy cùng thuộc Thiên Huyền cao thủ, nhưng so với U Quỷ Thất kia quả thực không phải cùng một cái cấp bậc cao thủ. Trác Phàm tự hỏi, hiện tại coi như hắn đánh giáp lá cà vật lộn, cũng chưa chắc có thể đối địch với ngũ trưởng lão.
Bất quá thước có sở đoản, tấc có sở trường, thân thể ngươi cứng rắn, trên lưng lão tử còn đeo hai thanh đao đâu!
Trong mắt lóe lên một đạo ngoan sắc, Trác Phàm không trốn không né, Lôi Vân Dực sau lưng bỗng nhiên biến hóa hình dạng, hóa thành hai thanh Tử Vong Liêm Đao, hướng thẳng đến ngũ trưởng lão mà vung xuống.
Một thanh bổ về phía nắm đấm thép mạnh mẽ của lão, một thanh ngược lại hướng hắn mặt lão mà tới.
Như vậy, một khi quyền và dực tương giao, Trác Phàm tự nhiên không bị thiết quyền đánh cho trọng thương, nhưng hắn coi như không chết cũng phải lưu lại một ít thương tổn, đúng là một đấu pháp lấy thương đổi mệnh.
Da mặt ngăn không được run lên một cái, nhìn thấy tiếng sấm sét nổ vang từ đối diện đánh tới, Ngũ trưởng lão bất giác dồn sức lên thân trên, dưới chân giẫm mạnh trên mặt đất, một tiếng nổ vang thật lớn, thân hình đột nhiên dừng lại. Ngay sau đó, trong nháy liền bị bay ngược về đằng sau.
Cũng trong cái nháy mắt này, hai đạo lôi dực dồn dập nện xuống. Chỉ nghe hai tiếng ầm ầm nổ vang, nơi cách Trác Phàm đứng hơn ba mét đã bị đập ra một cái hố chu vi lớn hơn năm thước, sâu không thấy đáy.
Từng cột khói đen do bị thiêu đốt, chậm rãi bay ra từ trong hố lớn.
Mồ hôi lạnh léo trên đầu Ngũ trưởng lão chậm rãi trượt xuống, lão ta ngẩng đầu nhìn về Trác Phàm phía đối diện đang lạnh lùng đối mặt với lão, trong mắt lão ta cuối cùng lộ ra vẻ ngưng trọng, không dám dũng mãnh cuồng ngạo như lúc trước nữa.
Hiện tại lão ta mới hiểu được, tại sao U Quỷ Thất lại bị Trác Phàm giết chết dễ dàng.
Tiểu tử này thật sự quá ác, không những đối với địch nhân, ngay cả với bản thân cũng ác. Lấy thương tổn đổi mệnh, nhìn như đối với hắn có lợi, nhưng phải biết rằng hắn chỉ có một thân một mình mà thôi. Một khi hắn thụ thương, cũng chỉ là con cá trên thớt gỗ, mặc người chém giết.
Dưới tình huống như vậy, hắn còn dám ra tay dùng chiêu hiểm, không chút do dự dùng chiêu thức này, thật sự là tâm kế thâm trầm, hạng người tàn hẫn dị thường!
Cùng giao chiến đối thủ dạng này, cho dù Ngũ trưởng lão hắn, cũng bất giác thấy trong lòng lo sợ. Ai biết tiểu tử này, có đột nhiên dùng cái đấu pháp đồng quy vu tận gì đó hay không?
Nếu là như thế, lão coi như không đáng giá.
Mọi người ở phía trên lâu đài chủ, ngay từ đầu còn đang lo lắng cho Trác Phàm, nhưng hiện tại, dĩ nhiên đều bị kinh ngạc đến ngây người. Đây chính là ác ma Trác Phàm trong truyền thuyết? Quả nhiên là một nhân vật nguy hiểm.
Thế nhưng ngay trong nguy hiểm này, một đám nữ tử Hoa Vũ Lâu đều phát hiện trên người hắn có bá khí mà hiếm ai có được.
Tình cảnh này, rõ ràng Trác Phàm lấy ít đấu nhiều, lấy yếu đấu mạnh, nhưng dường như hắn mới là người mạnh nhất ở đây, ngạo nghễ nhìn xuống tất cả mọi người.
Mà đám người Hoàng Phủ Thanh Vân, ngược lại càng kiêng kỵ với Trác Phàm nhiều hơn. Hai bên so sánh với nhau, về khí thế ngược lại đã bị yếu hơn hắn!
Như lúc nãy Ngũ trưởng lão đối địch với Trác Phàm, Trác Phàm dám lấy tính mệnh đi đánh cược một lần, nhưng Ngũ trưởng lão lại không có can đảm này, cho nên sau cùng Trác Phàm thắng, Ngũ trưởng lão ngược lại như chịu thiệt thòi hơn.
Rõ ràng là chính mình xông lên trước, nhưng lai bị hai thanh liêm đao( lưỡi hái) của người ta dọa cho hoảng sợ trở về, mất hết mặt mũi.
“Đây chính là hào khí nam nhân, cuối cùng ta đã gặp được một nam nhân thực thụ. Mà nam nhân này, là phu quân ta...” Tiếu Đan Đan vẻ mặt đầy hoa si, nhìn đến hai mắt nổi đầy đào hoa, càng thêm mê say.
Sở Khuynh Thành bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ, nhưng khi ánh mắt hướng về Trác Phàm, trong lòng lại không lý do có cảm giác tự hào. Phu quân ta vốn nên là một người giống vậy, anh hùng cái thế!
Giữa đài thi đấu luyện đan, Ngũ trưởng lão rõ ràng vừa mới đánh một trận mất hết thể diện, trong lòng không khỏi thầm giận, nhưng không đợi hắn lần nữa phóng người qua. Trác Phàm đã nhếch miệng cười một tiếng, đem Bồ Đề Tu Căn kia thu vào trong nhẫn Lôi Linh, sau đó cười nhạo nói: “Lão tử không bồi các ngươi chơi nữa, cáo từ!”
Vừa dứt lời, Trác Phàm đạp chân lấy đà, mở ra một đôi Lôi Dực, trong nháy mắt hướng mái vòm bay đi. Đúng như dự tính mà phá vỡ một lỗ hổng trên trần nhà thoát đi.
“Hừ, muốn chạy trốn, chạy đi đâu?”
Không khỏi giận quát một tiếng, ngũ trưởng lão đạp chân xuống, cơ thể bỗng xông lên phía trên. Chỉ qua mấy hơi thở, liền đuổi kịp tốc độ Trác Phàm.
Bất quá Trác Phàm tựa hồ sớm đã ngờ tới, trong mắt lóe lên tinh quang, Lôi Vân Dực lần nữa hóa thành một đầu roi dài, hung hăng quất tới: “Cút ngay cho lão tử!”
“Hừ, nhãi ranh, ngươi cho rằng chỉ có ngươi mới có ma bảo ư?”
Không khỏi lạnh hừ một tiếng, ngũ trưởng lão đã sớm chuẩn bị, trong tay lóe lên ánh sáng, một cái đại chùy ghê gớm toàn thân đỏ thẫm liền xuất hiện ở trong tay lão, tiếp theo hai tay vung mạnh, hung hăng nện xuống Trác Phàm: “Nếu ngươi có gan, thì lại đến lấy thương hoán mệnh cho lão phu a!”
“Ma bảo Ngũ phẩm!”
Tròng mắt ngăn không được co rụt lại, Trác Phàm khẽ cắn răng, không dám thất lễ, vội vàng đem Lôi Vân Dực thu hồi, hóa thành hai cái khiên cản ở trước người.
Bây giờ đối phương có ma bảo ngũ phẩm, không phải thời điểm tốt để lấy thương tổn đổi tính mệnh, rất có thể mệnh chưa kịp đổi đến, thì mạng nhỏ của mình đã chơi xong.
Đoàng!
Sau một tiếng vang chấn thiên động địa, Trác Phàm như một viên sao băng bị giáng xuống, “rầm” một tiếng bị nện xuống dưới đất, đống bụi bay ra mịt mù. Đợi bụi mù tán đi, toàn bộ đài đã triệt để hóa thành một đống phế tích không còn nguyên vẹn.
Thấy tình cảnh này, bọn người Sở Khuynh Thành không khỏi kinh hãi, Tiếu Đan Đan muốn vội vã nhảy xuống tìm Trác Phàm, nhưng lại bị Mẫu Đơn lâu chủ kéo lại.
Bọn người Long Cửu liếc nhìn nhau, trong mắt đều hiện vẻ ngưng trọng.
Ngũ trưởng lão U Minh Cốc chính là cao thủ luyện thể, một đập này của lão vừa nhanh vừa mạnh, dù thực lực Trác Phàm có mạnh hơn nữa, chỉ sợ không chết cũng phải trọng thương. Tình cảnh như thế, thật sự hung hiểm vạn phần, nhìn đến thế sự bất đắc dĩ, cho dù có đắc tội Đế Vương Môn, bọn họ cũng phải ra tay cứu hắn.
Ngũ trưởng lão chậm rãi rơi xuống, búa lớn trong tay rầm một tiếng đập xuống đất, làm cho cả vùng đều ngăn không được run rẩy ba lần.
Hoàng Phủ Thanh Vân nhìn đống đổ nát kia, lại nhìn ngũ trưởng lão cao ngạo hất đầu, không khỏi cười to lên: “Ha ha ha... Ngũ trưởng lão không hổ là cao thủ luyện thể có một không hai của U Minh Cốc, coi như so với Hoàng Cực Bá Thể Quyết của Đế Vương Môn chúng ta, chỉ sợ cũng không thua bao nhiêu.”
“Nhị công tử quá lời, ha ha ha...” Ngũ trưởng lão lắc đầu cười khẽ, nhưng trên mặt lại rất đắc ý. Hắn vốn luôn cực kỳ tự ngạo đối với luyện thể chi pháp của mình, Hoàng Phủ Thanh Vân xem như nói đến trong tâm hắn.
Quay đầu lại nhìn đống đổ nát kia, Hoàng Phủ Thanh Vân cười khẽ một tiếng: “Lấy thực lực của ngũ trưởng lão, tiểu tử kia hiện tại đoán chừng không chết cũng bị trọng thương không thể cử động. Không biết ngũ trưởng lão có thể đáp ứng một thỉnh cầu của bổn công tử? Nếu tiểu tử kia không chết, xin ngũ trưởng lão nhường ta vì thất trưởng lão của quý cốc báo thù, để bổn công tử tự thân kết liễu hắn!”
Nói đến đây, trong mắt Hoàng Phủ Thanh Vân đã hiện ra sát ý trần trụi.
Ngũ trưởng lão lòng dạ biết rõ, hắn sớm biết sát ý của tên tiểu tử này, liền thuận nước giong thuyền, cười to nói: “Ha ha ha... Người khác có lẽ không thể, nhưng nếu nhị công tử đã yêu cầu, ngươi cứ việc động thủ, chỉ là đầu hắn lão phu muốn đem về giao nộp cho trong cốc.”
“Ngũ trưởng lão hiểu rõ đại nghĩa, bổn công tử ngày sau tất có hậu tạ!”
Nhẹ nhàng ôm một quyền đáp lễ, Hoàng Phủ Thanh Vân ngược lại đi tới hướng về nơi phế tích, sát ý trong mắt không che giấu chút nào.
Từ xưa một núi không thể chứa hai hổ, có lẽ đây chính số mệnh của cả hai ta, bổn công tử muốn tự tay giải quyết ngươi mới an tâm.
Hoàng Phủ Thanh Vân trong lòng suy nghĩ, từng bước một tiến về phía trước đi đến. Bọn người Sở Khuynh Thành, cũng nhìn chằm chằm cái chỗ kia, trong lòng vội vàng, sợ hắn thật sự tìm ra Trác Phàm, mà Trác Phàm còn sống lại bị hắn một chưởng đánh chết.
“Cửu thúc, muốn động thủ sao?” Sở Khuynh Thành lo lắng nhìn về phía Long Cửu.
Nhưng Long Cửu chỉ có một con mắt, càng không ngừng co lại co lại, chăm chú nhìn cái phế tích kia, lại lặng yên không lên tiếng, tựa hồ còn đang suy nghĩ, điều này không khỏi làm Sở Khuynh Thành trong lòng gấp hơn...