Chương 151: Chấp nhất
Theo đề nghị của Tiểu Nhã, trước hết sẽ từ năm tên luyện đan đại sư chỉ có nguyên lực chi hỏa luyện chế trước. Cho nên bọn họ vội vàng nhóm hỏa diễm, sau khi hướng về mấy vị đại sư phía trước gật nhẹ đầu, biểu thị cảm tạ lịch thiệp, sau đó thì hùng hùng hổ hổ luyện đan.
Mặc dù đồng dạng là luyện đan đại sư danh tiếng hàng đầu của Thiên Vũ Đế Quốc, nhưng từ khi mọi người gặp qua thuật luyện đan nghịch thiên của Trác Phàm, bây giờ lại xem mấy người kia thì cũng trở thành thường thường không có gì lạ cả.
Đến nỗi rất nhiều người dưới sân, đều ngáp dài nhàm chán.
Rốt cục, năm tên luyện đan sư theo thứ tự luyện thành. Nhưng kết quả, chỉ ba đan được ngũ phẩm thượng phẩm, và hai đan dược ngũ phẩm cực phẩm, đều không vượt quá cấp bậc ngũ phẩm.
Đề mục tỷ thí vòng thứ ba đã là cạnh tranh đan dược ngũ phẩm trở lên, lúc này trận chung kết Đan Vương, thế mà vẫn còn ngũ phẩm đan, hiển nhiên không có khả năng thắng được.
Điều này, chính bọn hắn cũng minh bạch rõ ràng, chỉ là họ muốn được biểu hiện bản thân nhiều hơn, hi vọng có một vài đại gia tộc ưu ái để mắt đến mà thôi.
Nghiêm Phục bĩu môi, cười lạnh thành tiếng: “Quả nhiên vẫn là sư phụ ta nói đúng, nhường đường cho đám phế vật này, thật sự quá lãng phí thời gian.”
Nói xong, Nghiêm Phục liếc mắt nhìn qua Lưu Nhất Chân bên cạnh, cười nhạo nói: “Lưu lão đầu, ngươi đừng nói với ta, người cầm Thú Hỏa linh thú cấp bốn, mẹ nó cũng chỉ luyện cho ta ngũ phẩm đan thôi đấy.”
“Hắc hắc hắc... Lần này Lão phu không cầu đoạt được vị trí Đan Vương, chỉ cần có thể thắng tiểu quỷ ngươi, rửa sạch nhục nhã, thì đã vừa lòng thỏa ý.” Lưu Nhất Chân sờ ria mép, trong mắt lóe lên một đạo tinh quang.
Nghiêm Phục nghe được lời này như nghe thấy truyện cười buồn cười nhất thiên hạ, hắn cười to: “Ha ha ha... Ngươi lão gia hỏa này, bại tướng mà còn dám to miệng hùng biện? Huống hồ lần này Thú Hỏa của lão tử cũng mạnh hơn so với ngươi, ngươi lấy cái gì mà đòi thắng lão tử?”
“Hừ, luyện đan thuật cũng không chỉ dựa vào mỗi uy lực của hỏa diễm. Lần trước lão phu chỉ thua ở phương diện tốc độ, nhưng bây giờ là vòng đấu kỹ pháp luyện đan, lão phu tuyệt đối không thua kém tiểu quỷ ngươi.”
Vừa dứt lời, Lưu Nhất Chân liền hô một tiếng dấy lên Thú Hỏa trong tay, tiếp đó lấy các loại dược liệu đổ vào bên trong. Nghiêm Phục thì treo bộ mặt cười lạnh, nhìn xem lão gia hỏa này rửa sạch nhục nhã như thế nào.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hỏa diễm đỏ thẫm đang không ngừng thiêu đốt, làm nổi bật Lưu Nhất Chân đang nín đến đỏ bừng hai gò má. Đột nhiên, Lưu Nhất Chân phốc một tiếng, bắn ra một đạo huyết tiễn chìm thẳng vào trong hỏa diễm.
Ngay trong nháy mắt này, hỏa diễm bỗng nhiên nổ tung, một viên đan hoàn đỏ thẫm linh hoạt bay ra ngoài, bị lão bắt vào trong tay.
Thong dong lau vết máu nơi khóe miệng, Lưu Nhất Chân thở mấy hơi, hung tợn nhìn về phía Nghiêm Phục đã kinh ngạc đến ngây người, lộ ra nụ cười gần như điên cuồng, đem đan dược giơ lên trước mặt hắn.
“Tiểu tử, ngươi nhìn thử đây là đan dược mấy phẩm?”
Nghiêm Phục nhìn chăm chú lão đầu này, khẽ cắn môi, không nói gì. Nhưng Tiểu Nhã dĩ nhiên đã kêu lên sợ hãi: “Lưu đại sư luyện thành đan dược lục phẩm thượng phẩm!”
Cái gì, lục phẩm thượng phẩm?
Lần này, tất cả mọi người kêu lên sợ hãi. Nguyên lai tưởng rằng Lưu đại sư là luyện đan sư ngũ phẩm, không nghĩ tới vậy mà có thể luyện chế ra đan dược lục phẩm thượng phẩm, ngay cả đại sư luyện đan sư vừa mới tấn thăng lục phẩm cũng không thể làm được a.
Lẽ nào bởi vì liên quan đến Thú Hỏa linh thú cấp bốn, hay là nói...
Hô!
Mọi người còn chưa kịp phỏng đoán, Nghiêm Phục đã dấy lên Thương Lam hỏa diễm. Ngọn lửa bùng cháy hừng hực, in vào trong đôi mắt của hắn như là hai ngọn lửa thiêu đốt.
Sưu sưu sưu!
Từng món dược liệu ào ào bay vào trong lửa, luyện hóa liên tục, dung hợp. Kỹ pháp tự nhiên thuần thục như việc ăn cơm uống nước hàng ngày vậy, dẫn tới tất cả mọi người ở hiện trường liên tục tán thưởng.
Lúc trước bởi vì Trác Phàm quá mức nổi bật, những đại sư luyện đan như Lưu Nhất Chân và Nghiêm Phục đều bị ánh dáng của hắn che phủ mất. Cho tới bây giờ mọi người mới phát hiện, thiên phú của người trẻ tuổi này mặc dù không sánh bằng Trác Phàm nghịch thiên biến thái, nhưng tuyệt đối cũng là thiên tài luyện đan.
Thật không hổ là cao thủ luyện đan từ Dược Vương Điện! Mọi người trong lòng cảm thán.
Phốc!
Đột nhiên, Nghiêm Phục cũng cắn đầu lưỡi, một ngụm huyết tim lâp tức phun ra ngoài. Vẩy vào trong ngọn lửa, nháy mắt hòa vào ngọn lửa màu xanh lam.
Lưu Nhất Chân thấy tình cảnh này, tròng mắt nhịn không được co rụt lại, thân thể hơi suy yếu của lão bất giác run run, bờ môi nhúc nhích nửa ngày, một câu cũng nói không nên lời. Chỉ có trong mắt đã phủ đầy kinh hãi.
Phụt!
Hỏa diễm dập tắt, một viên đan hoàn lóe lên quang mang lam sắc trong nháy mắt bắn ra, bị hắn chộp tới trong tay, chậm rãi giơ lên trước mặt Lưu Nhất Chân. Khóe miệng Nghiêm Phục ngậm lấy vết máu, khuôn mặt trắng nhợt nghiêm lại, lộ ra một nụ cười làm người ta sợ hãi: “Lão già, ngươi nhìn viên này đan của ta như thế nào?”
Lưu Nhất Chân liếc hắn một cái thật sâu, bất đắc dĩ lắc đầu, không nói thêm câu nào, trên mặt chỉ còn lại hiu quạnh vô tận.
Nghiêm Phục thấy vậy sảng khoái cười to.
Tiểu Nhã vội vàng tiến lại gần, cúi đầu xem xét, sau đó thốt lên tiếng kinh hô: “Nghiêm Phục công tử, luyện chế ra đan dược thất phẩm hạ phẩm!”
Cái gì, thất phẩm?
Lần này đám người triệt để sôi trào. Thất phẩm luyện đan sư, trừ Độc Thủ Dược Vương Nghiêm Tùng ra, Dược Vương Điện lại có thêm một tên Dược Vương thiếu niên?
Đào Đan Nương ở bên cạnh nhìn thấy thế không khỏi tắc lưỡi.
Hai người này đều điên rồi, biết rõ có Độc Thủ Dược Vương ở đây, thì không có khả năng đạt được vị trí Đan Vương, vậy mà còn dùng máu tim luyện đan? Cừu oán lớn bao nhiêu chứ, nhất định phải điên cuồng như vậy sao?
Phải biết tổn thất một giọt máu tim, đây chính là đại thương nguyên khí, trong vòng mấy năm cũng chưa hẳn có thể hoàn toàn khôi phục được. Nếu điều trị không tốt, khả năng sẽ tổn hại suốt đời, thậm chí vĩnh viễn không thể tăng tiến tu vi.
Cho nên chưa tới thời khắc mấu chốt, luyện đan sư tuyệt sẽ không sử dụng huyết tim để Luyện đan.
Độc Thủ Dược Vương là do ngàn cân treo sợi tóc sắp bị đào thải, còn hai người các ngươi mắc mớ cái gì, thế quái nào toàn bộ đều dùng huyết tâm luyện đan mất mạng này chớ?
Đào Đan Nương vừa thầm mắng trong lòng, nhưng cũng vừa nổi lên do dự.
Bà là lục phẩm luyện đan sư, vốn dĩ chắc thắng hai người này, nhưng ai biết hai tên này bị rút cái sợi gân nào toàn dùng huyết tâm luyện đan, Nghiêm Phục kia lại trong nháy mắt luyện thành linh đan thất phẩm.
Nếu lần này bà không xuất nhiều huyết mà nói, rất có thể bị Nghiêm Phục thắng mất, vậy thì mặt mo này biêt đặt vào đâu?
Sau đó Đào Đan Nương cắn răng một cái, giậm chân một cái, trong mắt chợt lóe qua tia ngoan ác, ngọn lửa màu xanh biếc nở rộ ở trong tay.
Lão nương thành danh không biết sớm các ngươi bao nhiêu năm, chẳng lẽ liều hung ác còn không đấu lại hai tên các ngươi sao?
Từng kiện dược liệu không ngừng được ném vào trong lửa, một khắc cuối cùng lúc đan thành, Đào Đan Nương cũng hung hăng cắn đầu lưỡi một cái, một đạo huyết tiễn lập tức phun ra.
Chờ hỏa diễm dập tắt, Đào Đan Nương thân thể suy yếu bắt lấy đan dược trong tay, giơ ra cho hai người kia xem, nở nụ cười hài lòng.
“Trời ạ, đây là thất phẩm Trung Phẩm Linh Đan!”
Tiếng kêu sợ hãi củaTiểu Nhã lại vang lên lần nữa, tất cả mọi người cũng một lần nữa sôi trào lên. Chỉ có Nghiêm Phục và Lưu Nhất Chân liếc nhìn nhau, lại nhìn về phía Đào Đan Nương, trong mắt đều hiển hiện sự nghi hoặc.
“Lão thái bà, hai người chúng ta đang giải quyết ân oán tại lần Đan Hội đế đô kia, ngươi ra sức theo bọn ta làm gì?”
Ngô!
Đào Đan Nương lảo đảo, kém chút tức giận nôn ra máu. Nhưng nhìn ánh mắt nghi ngờ của hai người kia thì khuôn mặt mo đỏ bừng, ra vẻ trấn định tức giận hừ nói: “Hừ, lão thân cũng chỉ cho các ngươi biết một chút, cái gì là sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân. Các ngươi hai tên luyện đan thuật, còn kém xa lắm đây, không cần thiết vì một lần thắng bại mà xoắn xuýt đến bây giờ. Phải phóng tầm mắt ra xa một chút, về sau đối thủ của các ngươi còn rất nhiều.”
Nói xong lời này, Đào Đan Nương thở phào nhẹ nhõm một hơi, lời nói đầy ý nghĩa giáo dục thế này cuối cùng cũng vãn hồi một chút thể diện chó lão nương đi.
Nhưng mà hai người này căn bản lại không lĩnh tình.
“Lão thái bà, hai chúng ta nguyện ý quấn quýt, tình nguyện phân thắng bại, mắc mớ gì tới bà?”
Nghiêm Phục nhíu chân mày, thấy vô cùng khó hiểu: “Sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân, đạo lý này chúng ta không biết sao? Sư phụ ta và tiểu tử kia đều chính là vậy không phải sao? Cái này còn cần bà tới nói hả?”
Lưu Nhất Chân đứng bên cạnh cũng khẽ gật đầu đồng ý, ở đây có hai cái ví dụ sống, cần ngươi phải đến dạy bảo chúng ta chắc?
Đào Đan Nương không khỏi trì trệ, trầm ngâm rất lâu, lại vô ngữ phản bác.
Thấy hai tên này nhìn mình vơí ánh mắt kỳ lạ, Đào Đan Nương thật sự hận không thể một chân đạp bay bọn chúng. Không phải hai người các ngươi hung ác đấu đá lẫn nhau, toàn bộ đều dùng huyết tâm luyện đan, thì lão nương cần gì phải vì bảo trì thể diện, cũng dùng tâm huyết luyện đan chứ?
Sau đó lão nương tìm bậc thang, cũng không cho lão nương đi xuống, hai tên khốn kiếp thật không phải thứ tốt.
Lại nói, tiểu quỷ Nghiêm Phục này thân là người Dược Vương Điện, vốn cũng không phải không ra gì. Còn Lưu Nhất Chân ngươi lớn tuổi thế sao cũng không biết cho lão thân một chút mặt mũi.
Đào Đan Nương trong lòng thầm giận, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Thế nhưng mọi người sớm đã không chú ý đến bà nữa.
Hiện tại, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn về Độc Thủ Dược Vương. Bởi vì mọi người đều biết, trận chung kết Đan Vương sau cùng này, nói là mười người cạnh tranh đan, nhưng thực sự quyết định thắng bại sau cùng chỉ có hai người kia thôi.
Ánh mắt bất giác híp lại, trong mắt Độc Thủ Dược Vương xuất hiện vẻ mặt ngưng trọng hiếm có, trong mắt dường như có hai ngọn lửa đang cháy nhìn chằm chằm vào Trác Phàm.
Hô!
Đi đôi với từng tiếng cười tà, Cốt Linh Chân Viêm xuất hiện trong tay lão lần nữa. Sau đó, Độc Thủ Dược Vương không vội để dược liệu vào, mà một lần nữa bắt đầu phun ra ngụm huyết tim.
“Sư phụ, đừng mà!” Nghiêm Phục quýnh lên, gấp gáp kêu ra tiếng.
Trong lòng hắn rõ ràng, ở vòng thứ ba Độc Thủ Dược Vương đã dùng huyết tâm luyện đan một lần, bây giờ vốn đã đại thương nguyên khí. Nhưng lần này lại dùng một lần nữa, vậy chính là thương tổn càng thêm thương tổn, rất có thể sẽ lưu xuống tai hoạ ngầm suốt đời không đổi, càng có khả năng hao hết tâm huyết mà bỏ mình.
Nhưng Độc Thủ Dược Vương sớm đã mặc kệ không qun tâm đến nhiều như vậy.
Đời người gặp được một đối thủ, hiếm thấy đến mức nào chứ? Vì đánh bại Trác Phàm, bình sinh đối thủ lớn nhất. Lão nhất định phải dốc toàn lực ứng phó, cho dù bồi cả tánh mạng cũng không tiếc.
Con ngươi lão bất giác đông lại, từng món từng món dược liệu bay vào trong. Dưới sự luyenj chế của Cốt Linh Chân Viêm, trong nháy mắt biến thành dược dịch, chậm rãi trộn lẫn một chỗ cùng với huyết tim của lão.
Phốc!
Đột nhiên, Độc Thủ Dược Vương phun ra một ngụm huyết tim nữa.
Không chỉ Nghiêm Phục, ngay cả Đào Đan Nương cũng không nhịn được mí mắt run lên, trong lòng kinh hãi. Lão gia hỏa này, thật sự điên rồi? Cứ tiếp tục luyện chế như vậy, dù có thể đề cao phẩm chất đan dược, nhưng tuyệt đối sẽ nguy hiểm đến tánh mạng a.
Độc Thủ Dược Vương đã không quan tâm đến nhiều như vậy, lúc này trong mắt của lão chỉ còn lại sự điên cuồng...
Nghiêm Phục vô lực quỳ rạp xuống đất, nhìn về phía Độc Thủ Dược Vương, hai hàng lệ nóng đã ào ào rơi xuống: “Sư phụ, hôm nay người rốt cuộc làm sao vậy...”
Pặc!
Đúng lúc này, Trác Phàm vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần cuối cùng cũng mở mắt ra, quay đầu nhìn sang hướng Độc Thủ Dược Vương, trong mắt một mảnh yên tĩnh.
Nhưng lấy cách nhìn của Trác Phàm xem ra, Độc Thủ Dược Vương dường như đang càng thêm hưng phấn...