Chương 131: Nguyện vọng Khuynh Thiên

Chương 131: Nguyện vọng Khuynh Thiên

Khiêu chiến!

Không sai, đây chính là khiêu chiến!

Không phải khiêu chiến đơn thuần mà thay mặt người đã chết đến khiêu chiến báo thù.

Trong lời nói của Trác Phàm khá rõ ràng, hắn mang theo áo choàng của Sở Khuynh Thiên, đứng phía trước Nghiêm Tùng. Như vậy cho thấy, hắn muốn thay thế Sở Khuynh Thiên vượt qua Nghiêm Tùng, trở thành Luyện Đan Sư mạnh nhất.

Điều này khiến người tự xưng là Luyện Đan Sư đệ nhất Thiên Vũ Độc Thủ Dược Vương làm sao có thể chịu được?

Nhưng điều này cũng không phải quan trọng nhất, nếu trước đó cái Trác Phàm nói với hắn những lời này, hắn nhất định sẽ cười tiểu tử miệng còn hôi sữa, không biết tự lượng sức mình.

Nhưng bây giờ, sau khi tỷ thí vòng thứ nhất, Trác Phàm lại vượt qua hắn đứng ở vị trí thứ nhất.

Trước đó không biết Trác Phàm có đầu cơ trục lợi hay không, nhưng hiện tại Trác Phàm nói ra những lời này, lại chấn động hết sức. Bởi vì hắn thật sự đứng trước Độc Thủ Dược Vương, đây là sự thật.

Nhưng cũng vì là sự thật nên mới càng làm cho hắn phẫn nộ.

Dù sao trước đó chưa từng có ai vượt qua hắn, nhưng bây giờ người này lại xuất hiện, còn quang minh chính đại khiêu khích hắn.

Loại vũ nhục này nếu hắn còn có thể nhịn thì hắn không gọi là Độc Thủ Dược Vương!

Yên tĩnh không một tiếng động.

Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn bọn họ, ngay cả hít thở cũng quên luôn, bằng bàng môn tà đạo Trác Phàm đầu cơ trục lợi mới tạm thời đứng ở vị trí đầu tiên, lấy đâu ra dũng khí khiêu chiến với Độc Thủ Dược Vương, hắn không muốn sống sao?

Tất cả mọi người không hiểu, cho dù những người ở lầu chính đều cảm thấy kỳ lạ, chỉ có Sở Khuynh Thành, hai tay che miệng, trong mắt lệ quang chớp động: "Cảm ơn!"

Trong nội tâm nàng hiểu rõ, Trác Phàm làm như thế đều vì nàng. Cho dù Trác Phàm có thể thắng hay không, hắn đều đại biểu cho Sở Khuynh Thiên khiêu chiến Độc Thủ Dược Vương, đây là nguyện vọng sau cùng của Khuynh Thiên.

Tỷ tỷ như nàng không có cách nào thay hắn thực hiện, nhưng Trác Phàm lại thay hắn hoàn thành.

Giờ khắc này, Sở Khuynh Thành nhìn Trác Phàm với ánh mắt ôn nhu như nước.

Nàng biết, mặc dù nam nhân này chỉ là công tử tam lưu gia tộc, nhưng đối với nàng lại nỗ lực giao ra tất cả mọi thứ có thể. Như vậy nàng phó thác danh tiết cho nam nhân này, quả nhiên không sai. Hắn giống hệt Khuynh Thiên, chỉ có bề ngoài phóng đãng mà thôi.

Trong lòng Sở Khuynh Thành vô cùng cảm động, thế nhưng nàng tuyệt đối không nghĩ không ra, Trác Phàm làm như thế, hơn phân nửa là bởi vì bình Bồ Đề Ngọc Dịch kia.

Chỉ vì hắn là một Ma Hoàng, tuyệt không muốn nợ nhân tình!

"Ha ha ha. . . Có người dám công khai khiêu chiến với Độc Thủ Dược Vương, đây là chuyện lần đầu tiên trong đời Nghiêm lão gặp phải, có lẽ lão nhân gia ông ta tức giận đến không nhẹ."

Hàng ghế khách quý phía Tây, Hoàng Phủ Thanh Vân khẽ cười một tiếng, nhìn xung quanh.

Mọi người ào ào gật đầu, ngũ trưởng lão U Minh Cốc cười lớn: "Ha ha ha. . . Nghiêm Tùng lão quỷ này luôn không coi ai ra gì, hôm nay nhìn hắn bị một tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng làm nhục thật khiến người ta hả hê."

Hoàng Phủ Thanh Vân vui vẻ gật đầu, trong mắt lóe lên một đạo tinh quang, cười nói: "Nghiêm lão luôn xem trọng thể diện, tiểu tử này không cần chúng ta xuất thủ. Chờ Nghiêm lão thắng hắn một ván, với tính khí của Nghiêm lão tiếp theo sẽ xử lý hắn."

"Nhị công tử nói phải, vòng cạnh tranh đan thứ hai hắn sẽ mất mạng. Mà vì hắn khiêu khích Nghiêm lão trước, nên cho dù Nghiêm lão có xử lý hắn thế nào Hoa Vũ Lâu cũng không trách cứ Nghiêm lão cùng nhị công tử, như vậy Khuynh Thành tiểu thư sẽ không oán hận nhị công tử nữa." Lâm Tử Thiên cúi đầu khom lưng khẽ cười nói, nhưng công nhận, hắn đã nói đến điểm mấu chốt.

Hoàng Phủ Thanh Vân nhìn hắn, hài lòng gật đầu.

Thật không hổ là cỏ đầu tường, khả năng nhìn mặt nói chuyện còn hơn hẳn mấy lão già kia.

Trên đài luyện đan, đối mặt với sự khiêu khích khinh miệt của Trác Phàm, toàn thân Độc Thủ Dược Vương tức giận đến run rẩy, hít sâu mấy hơi thở, mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại, nhưng sắc mặt vẫn âm trầm đáng sợ.

"Xú tiểu tử, ngươi muốn thay thế Sở Khuynh Thiên khiêu chiến lão phu sao?"

Chậm rãi lắc đầu, Trác Phàm khinh thường khẽ cười một tiếng: "Lão gia hỏa, ngươi không có lầm chứ, ta khiêu chiến ngươi?"

Ầm!

Đột nhiên, Trác Phàm bước chân lên luyện đan đài, phát ra tiếng vang ầm ầm, khiến màng nhĩ mọi người đau nhức, ngạo nghễ lớn tiếng tuyên cáo nói: "Ngươi nhìn kỹ, lão tử mới là người đứng phía trên ngươi, ngươi là người khiêu chiến mới đúng."

"Ngươi!"

Khí tức của Độc Thủ Dược Vương ngưng trệ, râu tóc dựng thẳng lên, tuy hắn biết tiểu tử này cuồng vọng, nhưng không ngờ lại cuồng đến cấp độ này. Chỉ nhờ vào sự may mắn và thông minh đứng trên đài mà dám tự xưng là đệ nhất Thiên Vũ, dám khiêu chiến với Độc Thủ Dược Vương hắn sao?

Độc Thủ Dược Vương lần nữa hít thở không thông, hung ác nói: "Xú tiểu tử, nghĩ không ra ngươi còn cuồng vọng hơn Sở Khuynh Thiên, thế nhưng cuồng vọng đều không có kết cục tốt."

"Ha ha ha, kết cục tốt hay xấu không phải cuồng vọng hay không, mà có thực lực hay không thôi." Trác Phàm cười lạnh nhìn hắn, lần nữa bước lên luyện đan đài, lạnh lùng nói: "Nếu hôm nay ngươi có thể đuổi ta từ trên này xuống, ngươi chính là đệ nhất Thiên Vũ."

Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài (fb.com/teambattai) Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.

"Hừ, vốn lão phu là như vậy!"

"Vậy lại thêm một điều kiện, nếu ngươi có thể đuổi ta xuống, cổ trên đầu lão tử hai tay dâng lên cho ngươi!"

Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi!

Chỉ là cạnh tranh đan mà thôi, có cần phải đánh cược mạng không? Hay tiểu tử này biết đắc tội với Độc Thủ Dược Vương không có kết cục tốt, nên không thèm để ý tới?

Trong nháy mắt sắc mặt mấy người Sở Khuynh Thành trở nên ngưng trọng, Hoàng Phủ Thanh Vân cười tươi như hoa, xem ra hắn muốn tiểu tử kia càng thêm danh chính ngôn thuận.

Mấy người Long Cửu liếc nhìn nhau, trong mắt lóe lên tia nhìn kỳ quái, không hẹn mà cùng nói: "Làm sao tiểu tử này lại chơi lớn như vậy?"

Với một người cẩn thận như Trác Phàm, hẳn sẽ không tuỳ tiện nói ra lời cuồng vọng như thế.

Tiếu Đan Đan gấp đến muốn khóc, vội vã nhìn về phía Mẫu Đơn lâu chủ nói: "Sư phụ, nếu phu quân thua thì làm sao bây giờ? Làm sao hắn có thể là đối thủ của Độc Thủ Dược Vương, đến lúc đó hắn thực sự mất mạng vậy không phải ta thành quả phụ rồi sao?"

"Phi phi phi, ngươi không theo tiểu tử kia, thành quả phụ cái gì?" Mẫu Đơn lâu chủ mắng to một tiếng, trên mặt tức hổn hển nói, "Không biết tiểu tử này bị sao, Lăng Kính nhi lại đi tới. Đến lúc đó nếu hắn thua thật chúng ta không thể xuất thủ cứu hắn."

Hai huynh muội Đổng Thiên Bá giật mình lo lắng, thật lâu chưa tỉnh hồn lại.

Vị huynh đệ kia càng ngày càng to gan, hắn vẫn là Tống Ngọc trước kia sao?

Không để ý đến ồn ào xung quanh, vẻ mặt Độc Thủ Dược Vương cười gian trá, nói: "Hắc hắc hắc. . . Tiểu tử, đây chính là ngươi nói, đến lúc đó đừng để bị ta dọa đến phải quỳ xuống đất cầu xin."

"Tiểu tử, ngươi nói khoác mà không biết ngượng, dù sao Nghiêm Tùng trưởng lão cũng là trưởng bối, ngươi nhận sai với hắn, thu hồi lời vừa nói, hắn cũng sẽ không tính toán với ngươi."

Biết hắn có quan hệ với Sở Khuynh Thành, Đào Đan Nương vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Trác Phàm, tìm bậc thang cho hắn.

Thế nhưng Trác Phàm không nghe thấy, bậc thang vừa đưa cho hắn hắn đạp lăn, căn bản không đi xuống, ngược lại làm trầm trọng thêm, nhìn về phía tất cả mọi người nói: "Lời của lão tử từ trước đến nay nhất ngôn cửu đỉnh! Mà không chỉ lão gia hỏa này, tất cả mọi người có mặt nơi đây, ai muốn cũng có thể xông lên, chỉ cần có người có thể khiến lão tử rời khỏi đài, đầu lão tử hai tay dâng lên."

Cái gì?

Lần này, người trong sân ồ lên như vỡ tổ, không chỉ ân oán của riêng Độc Thủ Dược Vương, khiêu chiến với một mình hắn, mà lời này của Trác Phàm là khiêu chiến tất cả mọi người trong sân.

Nói trắng ra, là khiêu chiến với tất cả Luyện Đan Sư Thiên Vũ. Hắn muốn trong Bách Đan Thịnh Hội lần này, đặt vững vị trí Luyện Đan Sư đệ nhất Thiên Vũ.

Thế nhưng vị trí này chỉ có Độc Thủ Dược Vương là được rồi, tiểu tử miệng còn hôi sữa như ngươi dựa vào cái gì mà đặt vững?

Chỉ một thoáng, một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, tất cả Luyện Đan Sư đều trợn mắt nhìn hắn, xem hắn như kẻ địch.

Lúc đầu chế giễu người khác, hiện tại chế giễu luôn bọn họ, trong lòng bọn họ vô cùng tức giận.

Độc Thủ Dược Vương cười gằn, thì thào lên tiếng: "Tự tìm đường chết!" Đào Đan Nương khẽ vỗ cái trán, bất đắc dĩ lắc đầu. Nàng thực sự không hiểu rõ Sở Khuynh Thành làm sao tìm được một tên không biết sống chết như vậy.

Lời nói vừa rồi của hắn khiến nhiều người tức giận.

Hoàng Phủ Thanh Vân cười đến không ngậm miệng được, cái này gọi là gây nghiệt với trời không thể sống. Hai vị lâu chủ Mẫu Đơn cùng Thanh Hoa khẽ thở dài, liên tục cười khổ.

Sao tên tiểu tử thúi này lại ngớ ngẩn đến vậy chứ?

Ánh mắt Sở Khuynh Thành nghi hoặc, không rõ ràng cho lắm. Nàng biết tuy Tống Ngọc lỗ mãng, nhưng tuyệt sẽ không hoang đường. Lúc này, Trác Phàm chậm rãi quay đầu nhìn về phía nàng, cười nhạt một tiếng, chỉ phía sau lưng chính mình.

Bỗng nhiên, cơ thể Sở Khuynh Thành run rẩy, lệ rơi không ngừng.

"Khuynh Thành, ngươi làm sao vậy?" Thanh Hoa lâu chủ khẽ giật mình, vội vàng hỏi.

Trầm ngâm một chút, Sở Khuynh Thành nhìn Trác Phàm phía dưới, lẩm bẩm nói: "Sai rồi, thì ra ta vẫn luôn sai."

"Cái gì sai?" Mẫu Đơn lâu chủ nghi ngờ hỏi.

Sở Khuynh Thành cười vui vẻ, thản nhiên nói: "Trước kia ta vẫn luôn cho rằng tâm nguyện của Khuynh Thiên là báo thù nên mới luyện đan thuật vượt lên Độc Thủ Dược Vương! Nhưng ta lại sai, tâm nguyện của hắn từ đầu đến cuối chỉ có một, chính là Nhất Đan Khuynh Thiên, thành là Luyện Đan Sư đệ nhất thiên hạ!"

Nhìn áo choàng quen thuộc, Sở Khuynh Thành bật cười ra tiếng: "Áo choàng kia là ta tự làm, nhưng ta vẫn không hiểu tâm nguyện của Khuynh Thiên. Ngược lại Tống Ngọc hắn chỉ liếc mắt đã nhìn ra, ta không xứng là tỷ tỷ của hắn."

"Cái gì, Tống Ngọc làm như thế là vì hoàn thành tâm nguyện của Khuynh Thiên?"

Tròng mắt bỗng nhiên co rụt lại, hai người Mẫu Đơn cùng Thanh Hoa lâu chủ liếc nhìn nhau, lại nhìn về phía bóng lưng Trác Phàm, cảm thấy giờ khắc này bóng lưng gầy gò trở nên vô cùng to lớn.

Các nàng thường nói nam nhân không đáng tin cậy, nhưng có một nam tử vì nữ nhân mình yêu mến mà dám khiến người trong thiên hạ tức giận, nam nhân như vậy, chẳng lẽ còn không đáng tin cậy sao?

Chỉ một thoáng, các nàng nhìn Trác Phàm với ánh mắt kính trọng, bên trong kính trọng, còn mang theo một chút bi tráng. . .

Độc Thủ Dược Vương, đệ nhất Thiên Vũ, vang danh thiên hạ, không ai có thể sánh bằng.

Cách làm của tiểu tử này có thể thực hiện tâm nguyện của Sở Khuynh Thiên nhưng mạng lại không còn.

"Hắc hắc hắc. . . Tiểu tử này thật biết kéo thù hận!" Lúc này, một tiếng cười khẽ đột nhiên truyền ra, mấy người Sở Khuynh Thành sững sờ, quay đầu nhìn qua, lại nhìn thấy Tạ Thiên Dương cười đùa với phía mấy người Long Cửu.

"Các ngươi nói xem, tiểu tử này nhục nhã lão gia hỏa Nghiêm Tùng kia trước rồi mới thắng hắn, hay luyện đan thua, thẹn quá hoá giận, muốn mạng lão gia hỏa kia?"

"Ừm, huynh đệ này sâu không lường được, lão phu phỏng đoán, hắn hẳn có thể thắng Nghiêm Tùng." Long Cửu sờ sờ ria mép, lẩm bẩm nói.

"Hừ, cửu thúc ngươi quá đề cao hắn, người khác có lẽ hắn có thể thắng, nhưng đây chính là Luyện Đan Sư đệ nhất Thiên Vũ Độc Thủ Dược Vương, hắn làm sao có thể thắng?" Lúc này, Long Quỳ bĩu môi nói, "Theo ta thấy, tiểu tử kia sợ luyện đan thua, nhất định sẽ thừa lúc Nghiêm Tùng luyện đan, ra tay đòi mạng hắn, như vây cũng coi như hắn luyện đan không có thua, bảo toàn thể diện của mình!"

Nghe được lời này, mọi người trầm ngâm một lúc, gật đầu tán thành.

Tiểu tử Trác Phàm từ trước đến giờ không theo trình tự quy tắc, mà thường xuyên làm những chuyện bỉ ổi vô sỉ, loại chuyện thừa dịp người ta luyện đan, đánh lén ám toán cũng không phải không làm được.

Thế mà, ngay lúc bọn hắn líu ríu thảo luận, Mẫu Đơn lâu chủ nhịn không được nữa, chửi ầm lên: "Cửu thúc, ta nghĩ giao hảo của các ngươi cùng Hoa Vũ Lâu không tồi, nhưng không nghĩ tới, người của chúng ta ở phía dưới vật lộn sống mái, các ngươi lại ở chỗ này cười trên nỗi đau của người khác?"

Hơi sững sờ, Long Cửu bọn họ liếc nhìn nhau, biết các nàng hiểu lầm, bật cười lắc đầu.

Tạ Thiên Dương nhìn nét mặt đầy vẻ giận dữ của Sở Khuynh Thành cùng Tiếu Đan Đan nói: "Sở lâu chủ, Đan Đan cô nương, chúng ta tuyệt không có ý làm nhục vị huynh đệ kia, chỉ đang thảo luận một sự thật."

Nói xong, ánh mắt Tạ Thiên Dương đột nhiên ngưng tụ, trong mắt lóe lên tinh quang, thần bí cười nói: "Mà tẩu tử, vẻ mặt chân chính của phu quân ngươi, ngươi còn chưa thấy qua, tiếp đó, các ngươi phải cẩn thận thấy rõ ràng, tuyệt đối không nên giật mình. Chớ nhìn hắn ở trước mặt các ngươi ngoan ngoãn, thực ra, hắn mới thật sự là Ma Vương. Độc Thủ Dược Vương ở trước mặt hắn, cũng còn thiện lương chán, ha ha ha. . ."

Nghe được lời này, mọi người không rõ ràng cho lắm. Nhưng đúng lúc này, âm thanh lục lạc vang lên, cạnh tranh đan vòng thứ hai bắt đầu. . .

Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài (fb.com/teambattai) Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.