Chương 122: Nhất đan khuynh thiên.

Chương 122: Nhất đan khuynh thiên.

Vòng qua ngọn núi kia, Sở Khuynh Thành mang theo Trác Phàm đi đến một ngọn đồi nhỏ hiu quạnh. Ở đó, có ba mộ phần trơ trọ đang hoang tàn trong gió lạnh, trông cực kỳ thê lương.

“Chỗ đó là phụ mẫu ta, bên kia là đệ đệ ta!” Sở Khuynh Thành chỉ vào ba ngôi mộ, khẽ thở dài một cái.

Trác Phàm dõi mắt nhìn qua, chỉ thấy trên tấm bia ở hai ngôi mộ đằng sau, đều viết rõ vong phụ, vong mẫu. Chỉ có một ngôi mộ lẻ loi ở trước mặt, trên tấm bia không viết gì hết, chỉ có một cái áo choàng màu đen khoác ở phía trên.

Nhìn kỹ lại, trên áo choàng viết bốn chữ lớn, nhất đan khuynh thiên!

“Khẩu khí thật lớn!”

Trác Phàm không khỏi kinh ngạc, phàm là tu giả đều hiểu, luyện đan thuật bác đại tinh thâm, cho dù dùng tinh lực cả một đời, cũng chưa chắc có thể nhìn thấu một hai phần trong đó.

Huống chi luyện đan thuật cũng cần tuân theo Thiên Đạo tuần hoàn, lại dám nói nhất đan khuynh thiên, thật cuồng vọng ! Đoán chắc ngay cả Độc Thủ Dược Vương ếch ngồi đáy giếng kia, cũng tuyệt đối không dám có giọng điệu lớn lối như vậy.

Hắn không rõ nhìn về phía Sở Khuynh Thành, chỉ thấy nàng mỉm cười, trong mắt hiện ra ôn nhu khó tả: “Chàng cũng cảm thấy, nó rất ngông cuồng, đúng không?”

Trác Phàm khẽ gật đầu, Sở Khuynh Thành bật cười, chậm rãi đi đến trước mộ bia kia, bàn tày đẹp đẽ nhẹ nhàng vuốt ve áo choàng: “Đây là đệ đệ ta, Sở Khuynh Thiên chi mộ! Mà cái áo choàng này, là chính tay ta may cho đệ ấy.”

Sở Khuynh Thiên?

Mí mắt Trác Phàm bất giác run run, mới nhớ lại. Đây không phải là người Hoa Vũ Lâu phái đi Dược Vương Điện, bái làm môn hạ của Độc Thủ Dược Vương để làm mật thám ư, không nghĩ tới hắn lại là đệ đệ của tổng lâu chủ Hoa Vũ- Sở Khuynh Thành.

Phái đệ đệ của mình đi làm chuyện nguy hiểm này, Hoa Vũ Lâu thật sự nhân tài điêu linh thưa thớt, không có người có thể dùng được!

Trác Phàm chép miệng cảm thán, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Tống Ngọc!”

Lúc này, Sở Khuynh Thành quay đầu nhìn Trác Phàm, ánh sáng trong mắt nhu hòa như nước, lại khiến hắn chợt ngây người: “Chàng có biết, từ khi ở thôn nghèo chàng cho ta trái cây, thay ta đánh nhau với những người kia, ta liền cảm giác chàng rất giống với Khuynh Thiên! Nhât là lúc chàng quyết chiến cùng Nghiêm Phục, tinh thần liều lĩnh bất châp tất cả kia, quả thực như khắc ra từ một khuôn với đệ ấy.”

Nói đến đây, Sở Khuynh Thành cười khẽ một tiếng, nhưng trong mắt lại ngấn lệ, như đang nhớ lại chuyện xưa trước kia.

Trác Phàm xấu hổ, hắn vẫn cho rằng mình có thể tiếp cận Sở Khuynh Thành, hoàn toàn nhờ vào kĩ năng tán gái của Đổng Thiên Bá, nguyên lai cuối cùng lại bị người ta xem thành vật thay thế của đệ đệ.

Trác Phàm hơi lúng túng vội ho một tiếng, lẩm bẩm nói: “Nguyên lai Sở Sở tỷ tỷ, là đem ta xem thành lệnh đệ!”

Sở Khuynh Thành giận dữ nguýt hắn một cái, trách cứ: “Không phải bảo chàng bỏ hai chữ tỷ tỷ đi ư, tại sao lại quên.”

Trác Phàm hơi ngơ ngác, không hiểu chuyện gì.

Nàng xem ta như vật thay thế của đệ đệ, còn không cho phép ta gọi nàng là tỷ tỷ?

Giống như đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, Sở Khuynh Thành mỉm cười lắc đầu: “Có lẽ lúc bắt đầu ta xác thực đem chàng trở thành đệ đệ mà đối đãi, nhưng kể từ ngày đó...”

Nói đến đây, gương mặt Sở Khuynh Thành không khỏi ửng hồng, trầm ngâm nửa ngày mới nói: “Bây giờ, chàng đã không phải là đệ đệ của ta...”

Lời nói của nàng lập lờ nước đôi, Trác Phàm cũng không rõ ràng, có điều nàng không chịu giải thích, chỉ tiếp tục nói: “Phụ mẫu ta chỉ là đệ tử thông thường của Hoa Vũ Lâu, cuối cùng tất cả đều chết dưới độc của Dược Vương Điện. Cho nên từ nhỏ ta và Khuynh Thiên đã thề phải báo thù, bà ngoại thấy chúng ta thiên phú không tồi, nên tự mình truyền dạy cho!”

“Có điều, Khuynh Thiên dù sao cũng là nam tử, ở Hoa Vũ Lâu tác dụng của nam tử chỉ có một, chính là cưới nữ đệ tử, kéo dài hương hỏa của Hoa Vũ Lâu. Khuynh Thiên trên phương diện luyện đan thuật vô cùng có thiên phú, không muốn trải qua cuốc sống tầm thường không có chí tiến thủ này, nên đã phản bội rời khỏi Hoa Vũ Lâu, bái làm môn hạ của Dược Vương Điện.”

“Không phải hắn đi làm mật thám ư, sao có thể dùng hai chữ phản bội này?” Trác Phàm sững sờ, hỏi.

Sở Khuynh Thành gật đầu, thản nhiên nói: “Chàng nói không sai, nhưng lúc đó chúng ta cũng không biết, vì vậy cuối cùng ta đã viết thư tuyệt giao với đệ ấy! Cho đến ba năm trước đây, đệ ấy trở lại Hoa Vũ Lâu lần nữa, chúng ta mới hiểu được, nguyên lai lúc trước đây đều là bà ngoại an bài. Mà đệ ấy cũng không phụ sứ mệnh, cướp được đan phương giải dược của Thất Thải Vân La Chưởng bọn Dược Vương Điện. Vì Dược Vương Điện trông giữ nghiêm ngặt, nên đệ ấy đã dùng dược vật khắc đan phương ở trên lưng, bình thường nhìn không ra, chỉ khi dùng dược thủy đặc thù mới có thể hiện ra.”

“Chẳng lẽ nói... da người trong hang núi kia, là đệ đệ nàng?” Trác Phàm giật mình, trong lòng bất giác chấn động. Sở Khuynh Thiên vì Hoa Vũ Lâu, cũng thật sự liều đủ mạng.

Phải dùng da người đem đan phương mang ra ngoài, có thể thấy được nhiệm vụ này có nhiều khó khăn, lại có bao nhiêu nguy hiểm chứ.

Bất quá việc này cũng cho Trác Phàm một chút linh cảm, sau này hắn trở lại Lạc gia, có phải cũng nên chuẩn bị vài tử sĩ giống vậy không, cài vào các đại thế gia, vì tương lai làm chuẩn bị?

Nhưng mà thủ đoạn của hắn tuyệt đối cao hơn Hoa Vũ Lâu nhiều. Hoa Vũ Lâu tốn mất gần mười năm mới trộm về một bộ đan phương, còn hắn có biện pháp để những thám tử kia thời thời khắc khắc đem tình báo về, giám thị nhất cử nhất động của tất cả gia tộc.

Chẳng qua loại bí thuật này chính là Cửu U Bí Lục cực kỳ tàn nhẫn trong cuốn bí kíp Ma đạo bất truyền. Đây không phải đối phó với địch nhân, mà chính là đối xử với thủ hạ mình. nhưng vì ứng phó với bảy thế gia, hắn cũng chỉ có thể quyết tâm hung ác.

Trong mắt Trác Phàm lóe hàn quang, đôi mắt trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.

Nhưng Sở Khuynh Thành không chú ý tới, nàng vẫn đang kể lại: “Khuynh Thiên trở về, làm cả Hoa Vũ Lâu vui mừng vô cùng, dù sao có giải dược của Thất Thải Vân La Chưởng, chúng ta không cần lại lo lắng về Dược Vương Điện kia nữa. Sau đó trong chờ mong của tất cả mọi người, Khuynh Thiên cùng Đào cô cô bắt đầu luyện chế giải dược.”

“Nhưng... Tờ đan phương kia quá cổ quái! Bọn họ luyện thành giải dược, cho lâu chủ trúng độc phục dụng, kết quả lâu chủ bị độc phát tại chỗ mà chết, ngay cả hai người luyện chế là họ cũng đều bị trúng độc vật tương tự Thất Thải Vân La Chưởng.”

“Vậy nên, đệ đệ nàng bị độc phát mà chết? Ai, thật sự trời cao đố kỵ anh tài!”

Trác Phàm thở dài, bất đắc dĩ cảm thán nói. Đây cũng không phải giả, hắn thật lòng có chút thổn thức. Đan phương giải dược này, chính là đan phương thất phẩm, tuổi đệ ấy còn nhỏ mà đã có thể tham dự luyện chế đan phương thất phẩm, quả thật là kỳ tài luyện đan.

Cứ chết như vậy, xác thực đáng tiếc.

Nhưng, Sở Khuynh Thành lại chậm rãi lắc đầu, trong mắt lóe qua bi phẫn: “Không, đệ ấy không chết vì trúng độc, mà là bị bọn tỷ muội Hoa Vũ Lâu đánh chết tại chỗ.”

“Cái gì, không phải đệ ấy lập công sao, như thế nào...”

Trác Phàm giật mình, nhưng rất nhanh liền nghĩ thông suốt hết thảy, trong lòng càng thêm thổn thức.

Thế giới này kiểu người nào khó làm nhất, anh hùng vô danh a!

Vì cái gì?

Ha ha ha... Trư Bát Giới soi gương, bên trong không phải người!

Quả nhiên, Sở Khuynh Thành ngậm nước mắt kể ra: “Bọn tỷ muội hoài nghi đệ đệ là mật thám của Dược Vương Điện, cố ý dùng đan phương giả đến độc hại mọi người, cho nên liền thừa dịp ta cùng hai vị sư tỷ Thanh Hoa, Mẫu Đơn ra ngoài, đã giết chết đệ ấy. Chờ chúng ta trở về, tất cả đều đã muộn. Đây là tai tiếng củaHoa Vũ Lâu, chúng ta chỉ có thể tuyên bố với bên ngoài đệ đệ trúng độc bỏ mạng, cũng chỉ có Đào cô cô, vẫn luôn tin tưởng chắc chắn tấm đan phương là thật, còn đang khổ cực nghiên cứu.”

Nói đến đây, hai hàng lệ của Sở Khuynh Thành đã rơi xuống. Trác Phàm muốn an ủi, nhưng nàng lại khoát tay, kéo hắn quỳ xuống.

“Bởi vì thân phận Khuynh Thiên, không thể nhập liệm mộ địa Hoa Vũ Lâu, ta đành chôn đệ ấy ở chỗ này. Sợ có người làm nhục nên đến tên cũng không dám khắc lên. Về sau, ta đem mộ của phụ mẫu dời đến đây, cũng coi như cả nhà đoàn tụ.”

Sở Khuynh Thành kéo tay Trác Phàm, hướng về ba ngôi mộ dập đầu ba cái, vừa nhìn về phía Trác Phàm nói: “Tống Ngọc, nếu ngày nào đó ta chết rồi, hi vọng chàng có thể tìm hài cốt của ta về chôn ở bên cạnh họ.”

Sở Khuynh Thành nói vậy như di ngôn trước lâm chung, khiến Trác Phàm ngăn không được kinh nghi, rốt cuộc thì nàng muốn làm gì.

“Nha đầu ngốc, có ta ở đây, nàng sẽ không có chuyện gì!” ánh mắt Trác Phàm cứng lại, lộ ra vẻ nghiêm túc hiếm có.

Sở Khuynh Thành hơi sững sờ, lần đầu tiên nàng nhìn thấy một Trác Phàm vẫn luôn làm càn làm bậy lại lộ ra dung nhan đáng tin, không khống chế được lại cảm thấy ngây người.

Nhưng rất nhanh, nàng phục hồi tinh thần, giận dữ lườm hắn một cái: “Tiểu tử chàng thật sự được một tấc lại muốn tiến một thước, ta để chàng gọi thẳng tên của ta, chàng lại dám bảo ta nha đầu ngốc!”

“Ha ha ha... Đổng huynh nói làm như thế, có thể khiến nữ nhân có cảm giác an toàn. Sao vậy, nàng không vui sao?” Trác Phàm gãi đầu, tiếp tục giả ngây giả ngốc nói.

Nhẹ nhàng chỉ chỉ lên trán hắn vài cái, Sở Khuynh Thành nguýt giận hắn nói: “Huynh đệ kia của chàng là tên đăng đồ tử, sau này chàng bớt qua lại với hắn đi!”

Trác Phàm bất đắc dĩ nhún vai, từ chối cho ý kiến.

“Được rồi, tiếp theo đến một chỗ cuối cùng.”

Gặp bà ngoại, bái phụ mẫu huynh đệ xong rồi, Sở Khuynh Thành phất ống tay áo, lấy cái áo choàng màu đen kia vắt lên khuỷu tay, sau đó kéo Trác Phàm, trong nháy mắt bay lên trời.

Chưa đến một khắc,đã rơi xuống một nơi quen thuộc.

Trác Phàm nhìn khắp bốn phía, thình lình phát hiện, đây chính là thôn nghèo mà hai người bọn họ gặp nhau lần đầu. Bởi vì có ôn nữ nên nơi này không có một ai đến quấy rối.

“Ừm, sao nàng lại tới chỗ này?”

Trác Phàm sững sốt, nghĩ tới nghi ngờ quây nhiễu hắn đã lâu liền hỏi: “Đúng rồi, vì sao nàng làm tổng lâu chủ cao quý của Hoa Vũ Lâu, lại phải giả trang thành ôn nữ ở đây vậy?”

Sở Khuynh Thành cười khổ thật sâu, thở dài: “Đây cũng là không có cách nào, năm đó bởi vì chuyện của Khuynh Thiên, dưới cơn nóng giận ta đã đi tìm Nghiêm Tùng tính sổ, kết quả bị lão ta đả thương, cũng trúng độc kia. Nhưng ta không dám cho người khác biết, sợ ảnh hưởng đến sự yên ổn của Hoa Vũ Lâu, nên vờ xưng bế quan tu luyện, thực tế thì ở chỗ này mượn lực nguyệt âm để áp chế chất độc, về sau thì có lời đồn đãi ôn nữ.”

Trác Phàm gật đầu, lúc này, Sở Khuynh Thành đột nhiên khoác áo choàng lên người hắn.

Trác Phàm hơi sững sờ, không hiểu gì hết nhìn về phía nàng.

Cười nhạt một tiếng, Sở Khuynh Thành nói khẽ: “Tống Ngọc, thời gian của ta đã không còn nhiều. Hi vọng chàng thay thế Khuynh Thiên, cho ta cảm thụ lại một chút ấm áp của người thân.”

“Ha ha ha... Nguyên lai vẫn muốn ta giả trang đệ đệ nàng...” Trác Phàm bật cười lắc đầu.

Bụp!

Đột nhiên, ôn ngọc nhào vào lòng, Sở Khuynh Thành ôm chặt lưng hổ rắn chắc của Trác Phàm, một đôi mắt mê người nhắm lại. Trác Phàm sững sờ, rốt cuộc không nói nổi một câu.

“Ta nói rồi, chàng không phải đệ đệ ta, chỉ là để ta lại cảm nhận một chút ấm áp của người thân mà thôi.”

Sở Khuynh Thành chậm rãi nâng tay lên, nhìn vào đôi mắt của Trác Phàm. Chần chờ một lát, sau đó nhẹ nhàng tháo lụa mỏng trên mặt xuống.

Thoáng chốc, dung nhan tuyệt thế kia lại xuất hiện trước mắt hắn, khiến cho trái tim của hắn như ngừng đập. Dù đây đã là lần thứ hai hắn nhìn thấy khuôn mặt của nàng, nhưng vẫn khiến hắn cực kỳ kinh diễm như lần đầu tiên.

Nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác của hắn, gương mặt Sở Khuynh Thành có chút ửng hồng, lẩm bẩm nói: “Tống Ngọc, Khuynh Thiên đã từng nói, ta là nhất tiếu khuynh thành, đệ ấy là nhất đan khuynh thiên. Ta hi vọng chàng có thể để cho ta, ôn lại cuộc sống đã lâu của chúng ta.”

Trác Phàm không nghe rõ nàng đang nói gì, hiện tại hắn đã hoàn toàn ngây ngốc, chỉ biết gật đầu không ngừng.

Sở Khuynh Thành thấy vậy nở nụ cười vui mừng: “Cảm ơn!”

Kết quả, hai người ở lại trong thôn, trải qua cuộc sống nam cày cấy nữ dệt vải. Giống như một đôi bình thường, Trác Phàm sửa lại mái nhà bị dột, Sở Khuynh Thành giặt quần áo nấu cơm, cuối cùng ngồi cùng bàn cộng ẩm.

Ba ngày liền đều sinh hoạt như vậy, Trác Phàm cảm nhận được sự yên bình mà trước đó chưa từng có.

Chuyện này nếu đặt ở trước kia, quả thực hắn không thể tin được. Đường đường một Ma Hoàng như hắn, sao có thế trải qua cuộc sống tầm thường vậy được. Nhưng mấy ngày nay, hắn không hề có một tia oán niệm, dường như tiến vào thế ngoại đào nguyên vậy.

Nhưng, bọn họ không hề phát hiện có một đôi mắt âm lãnh luôn nhìn chăm chằm vào nhất cử nhất động của hai người, sau cùng hóa thành một hắc ảnh bay lên không trung.

Người này, là một cường giả Thiên Huyền.

Chỉ chốc lát sau, bóng đen kia hạ xuống một trong những quán trọ của Hoa Vũ Lâu, tiếp đó trực tiếp đi vào một gian phòng. Mà ở trong đó, đã sớm ngồi đầy người.

Độc Thủ Dược Vương Nghiêm Tùng, Khoái Hoạt Lâm Lâm Tử Thiên, U Minh Cốc ngũ trưởng lão, toàn bộ đều ở chỗ này. Vị trí cao nhất, chính là Đế Vương Môn nhị công tử, Hoàng Phủ Thanh Vân.

Bóng đen kia lách mình đi đến trước nhị công tử, cúi người ghé vào lỗ tai hắn ta nói mấy câu.

ầm!

Một tiếng vang lớn, chén trà trên tay nhị công tử bị tan thành phấn vụn. Lúc trước vốn còn rất bình tĩnh, lúc này nét mặt Hoàng Phủ Thanh Vân đã đầy vẻ giận dữ, nghiến răng kèn kẹt.

“Nhị công tử, xảy ra chuyện gì sao?” Độc Thủ Dược Vương thấy sự tình không đúng, vội vàng hỏi.

Hoàng Phủ Thanh Vân hung hăng nắm chặt quyền, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiện nhân kia lại lấy xuống mạng che mặt vì tên tiểu tử đó!”

Vừa dứt lời, Hoàng Phủ Thanh Vân mạnh mẽ dậm chân, bay thẳng ra ngoài, chính là phương hướng của thôn xóm nghèo đó...