Chương 115: Cô lập

Chương 115: Cô lập

Vật thông nhân tâm!

Nhìn bộ dạng vui mừng của Thôn Phệ Quỷ Nha, Trác Phàm nhếch miệng cười, trong lòng hiểu rõ Long Cửu đã nhận ra hắn. Danh xưng Cửu gia lần đầu tiên gặp mặt Long Cửu, Trác Phàm đã gọi như vậy.

Tuy nhiên rất nhiều người gọi Long Cửu hắn như Trác Phàm, nhưng lời lẽ kiêu ngạo của hắn Long Cửu nghe liền nhận ra.

Mọi người vẫn không hiểu rõ, hết nhìn Trác Phàm lại nhìn Long Cửu, nghi hoặc đầy bụng.

Một tiểu tử tam lưu gia tộc dám bất kính với trưởng lão Tiềm Long Các là điều kỳ lạ thứ nhất; trưởng lão Tiềm Long Các lại chẳng quan tâm, ngược lại còn có chút sợ hãi, cảm ơn, đây là điều kỳ lạ thứ hai.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ của hai ngươi như có chút gì không hiểu rõ được đây là điều kỳ lạ thứ ba.

Hiện tượng kỳ quái này khiến tất cả mọi người trong lòng vô cùng nghi ngờ. Thế mà, còn không đợi bọn họ tiếp tục truy hỏi, tiếng cười lạnh đột nhiên vang lên: “Hừ, Hoa Vũ Lâu đãi khách thật chu đáo, nhân vật thấp kém cũng có thể ngồi ở nơi này.”

Mọi người giật mình, theo tiếng kêu nhìn lên, chẳng biết từ lúc nào, Tạ Thiên Dương đã giận dữ đứng ở cửa ra vào, Kiếm Tùy Phong sau lưng cũng mặt mày xanh lét.

Yến hội thất thế gia mà loại Kiếm Hầu Phủ bọn họ ra ngoài, đây là điều sỉ nhục lớn.

Sở Khuynh Thành kinh hãi, vội vàng nhìn về phía hai người Trác Phàm quát lớn: “Ai bảo các ngươi ngồi ở đây, còn không mau lui ra!”

“Khuynh Thành, chẳng lẽ nàng quên, vừa rồi bổn công tử đã mời bọn họ ngồi vào sao?” Lúc này Hoàng Phủ Thanh Vân cười nhạt một tiếng, nhìn Sở Khuynh Thành, lời nói lại chỉ thẳng vào Kiếm Hầu Phủ, “Bàn trống này không có ai ngồi, không phải quá lãng phí sao? Bổn công tử mời hai đệ tử ngồi vào cũng tốt hơn một số người chiếm hầm cầu mà không đi mạnh.”

“Hừ, Nhị công tử không muốn gặp Kiếm Hầu Phủ chúng ta, vậy chúng ta cũng không ở chỗ này chọc cho người ta ghét, cáo từ!” Tạ Thiên Dương phất ống tay áo, tức giận hừ một tiếng, quay đầu rời đi.

Lần này, Kiếm Tùy Phong cũng không khuyên can, gương mặt lạnh lùng đuổi theo, việc quan hệ đến mặt mũi Kiếm Hầu Phủ, dù có đắc tội với với lục thế gia cũng tuyệt không thỏa hiệp.

Thấy tình cảnh này, Sở Khuynh Thành vô cùng khẩn trương.

Tuy Hoàng Phủ Thanh Vân nhằm vào Kiếm Hầu Phủ, nhưng Hoa Vũ Lâu làm chủ nhà, Tạ Thiên Dương bị khuất nhục trở về, chẳng phải Kiếm Hầu Phủ trút tức giận trên đầu Hoa Vũ Lâu nàng sao?

Đứng ở bước ngoặt nguy hiểm, Hoa Vũ Lâu đang muốn giao hảo với các thế gia tuyệt không thể đắc tội một thế gia nào.

“Tạ công tử dừng bước, lần này Hoa Vũ Lâu an bài không chu toàn, xin hãy tha lỗi! Bổn tọa nguyện vì Tạ công tử lại bày thêm một bàn, trước mặt xin tạ tội!” Sở Khuynh Thành quýnh lên, lớn tiếng nói.

Nghe được lời này, Tạ Thiên Dương dừng lại, xoay người. Sở Khuynh Thành làm tổng lâu chủ Hoa Vũ Lâu, có thể hạ thấp tư thái, tự mình xin lỗi, cũng đủ nể mặt Kiếm Hầu Phủ.

Theo lý thuyết, hắn không nên rứng rắn.

Thế nhưng vừa nhìn thấy nụ cười mỉa mai của Hoàng Phủ Thanh Vân, Tạ Thiên Dương tức giận không có chỗ bung, cười lạnh nói: “Sở lâu chủ, ngài đã có tòa núi lớn Đế Vương Môn để dựa rồi, cần gì phải tự hạ thấp địa vị, nhận lỗi với Kiếm Hầu Phủ nho nhỏ như chúng ta, tại hạ không chịu nổi!”

Nói xong, Tạ Thiên Dương xoay người rời đi, không chút chần chờ.

Sở Khuynh Thành thở dài, vẻ mặt sầu khổ.

Giọng điệu nói móc của Tạ Thiên Dương, nàng có thể nghe không hiểu sao? Hiện tại Hoa Vũ Lâu bây giờ trong lúc nguy cấp, nàng chỉ có thể dựa vào Đế Vương Môn, vì vậy mà đối xử vắng vẻ với thế gia khác.

Nàng cũng không biết nàng chọn như thế là đúng hay sai, sâu trong lòng nàng cảm thấy Hoa Vũ Lâu càng ngày càng cô độc. Cho dù Long Cửu giao hảo với các nàng rất tốt, nhìn thấy cảnh này, cũng nhịn không được thở dài.

Với tư cách là chủ nhân, lại không đảm bảo được thể diện của khách mời, khiến họ mất uy tín, sau này ai ủng hộ nàng nữa.

Hoàng Phủ Thanh Vân cười hài lòng, lơ đãng liếc nhìn Độc Thủ Dược Vương. Độc Thủ Dược Vương khẽ gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ giảo hoạt.

Trác Phàm nhìn rõ, thầm kêu không tốt. Tất cả mọi thứ rõ ràng đều là kế ly gián của Hoàng Phủ Thanh Vân, muốn cô lập Hoa Vũ Lâu.

Mà Hoa Vũ Lâu biến mất, kế tiếp cũng là Kiếm Hầu Phủ, Tiềm Long Các sẽ bị gặp sổ tiếp theo, sau đó nhất thống thế gia, Lạc gia bọn họ không tốt lại ra mặt.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Trác Phàm híp lại, đột nhiên hét lớn: “Tạ huynh đệ, chỗ này còn chỗ trống, nếu huynh không chê, ngồi với ta, cùng nhau tham gia yến tiệc thế nào?”

Hừ, một tiểu tam lưu cũng dám cùng lão tử xưng huynh gọi đệ, con mẹ nó ngươi cũng xứng à? Lão tử ngồi một bàn với ngươi, chẳng khác nào bôi nhọ danh dự của thất thế gia.

Tạ Thiên Dương hừ lạnh, khẽ cắn môi để không thốt ra lời.

Mẹ nó, Hoa Vũ Lâu thật quá phận, thế mà để một nhân vật tam lưu dám hô to gọi nhỏ cùng bổn công tử.

Tạ Thiên Dương không quay đầu lại, Trác Phàm bất đắc dĩ sờ mũi, thở dài, rống to: “Tên hèn nhát, ngươi lại sợ ngồi cùng bàn với bổn công tử sao?”

Một tiếng này hắn dồn khí lực mãnh liệt, vang vọng vào tai tất cả mọi người.

Chỉ một thoáng, mọi người kinh ngạc đến ngẩn ra, cho dù Hoàng Phủ Thanh Vân cũng sững sờ hồi lâu, không có kịp phản ứng.

Con bà nó, tiểu tử này là kẻ ngu hay người điên, hắn thật có dũng khí!

Đầu tiên dùng lời nói uy hiếp Cửu trưởng lão Tiềm Long Các, sau đó lại công nhiên gọi công tử Kiếm Hầu Phủ là kẻ hèn nhát, tiểu tử này không sợ chết sao?

Cho dù Cửu trưởng lão không ra tay với hắn, có lẽ cố kỵ đến vấn đề bối phận, lão đầu kia đại nhân đại lượng, không muốn trước mặt nhiều người như vậy xuất thủ giáo huấn vãn bối.

Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài (fb.com/teambattai) Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.

Thế nhưng Tạ Thiên Dương lại là thanh niên nhiệt huyết, trước mặt mọi người làm nhục hắn, hắn lại có thể buông tha ngươi sao?

Cho dù có giết ngươi, Hoa Vũ Lâu cũng không thể nói gì.

Thanh Hoa lâu chủ khẽ vỗ trán, Mẫu Đơn lâu chủ lắc đầu thở dài, Sở Khuynh Thành khẽ cắn môi, nghiêng đầu đi, hai tay nắm lại, hận không thể đánh tên tiểu tử này một trận nhừ tử.

Hỗn tiểu tử sao lại dám nói vậy chứ?

Sư đồ Độc Thủ Dược Vương cùng sư đồ Khoái Hoạt Lâm thì cười lạnh, chờ xem kịch vui.

“Sở lâu chủ, dù Hoa Vũ Lâu các ngươi có dựa vào Đế Vương Môn cũng thật quá đáng, không để Kiếm Hầu Phủ chúng ta vào mắt sao?” Kiếm Tùy Phong giận hừ một tiếng, toàn thân khí thế phát ra.

Sở Khuynh Thành vội vàng khoát tay: “Xin Bát Kiếm lão bớt giận, chỉ là hiểu lầm thôi, đứa nhỏ này nhanh mồm nhanh miệng, bổn tọa nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời hài lòng.”

Nói xong, Sở Khuynh Thành trợn mắt giận dữ nhìn Trác Phàm, quát to: “Tống Ngọc, còn không mau xin lỗi Tạ công tử?”

Không nói gì, Trác Phàm chỉ cười nhẹ nhìn bóng lưng Tạ Thiên Dương.

Thân thể run rẩy, Tạ Thiên Dương cứng ngắc nghiên đầu nhìn về phía Trác Phàm, trong ánh mắt không có phẫn nộ, chỉ có chút ngạc nhiên, nhanh chóng sải bước về phía Trác Phàm.

“Tạ công tử, xin bớt giận, hắn vẫn còn con nít, xin ngài không nên chấp nhặt với hắn!” Sở Khuynh Thành vội vàng nói, đồng thời hai tay đã có nguyên lực lưu động.

Nếu Tạ Thiên Dương thật sự muốn chém giết Trác Phàm, nàng cũng đành xuất thủ.

Cánh tay Tiếu Đan Đan ngăn ở trước mặt Trác Phàm, nhìn về phía Tạ Thiên Dương vội vàng nói: “Tạ công tử, hắn là phu quân ta, là người của Hoa Vũ Lâu, cho dù có phạm sai lầm, cũng do Hoa Vũ Lâu chúng ta xử trí, xin công tử chớ tức giận!”

Không nghe nàng nói gì, Tạ Thiên Dương chỉ trực tiếp đi đến bàn Trác Phàm.

Nhưng không có cảnh giương cung bạt kiếm như tất cả mọi người phỏng đoán, chỉ thấy Tạ Thiên Dương đến bàn Trác Phàm, cầm lấy chén rượu ngửa đầu uống cạn, sau đó nhìn mặt Trác Phàm, cười lớn: “Ha ha ha... Rượu ngon!”

“Đương nhiên, rượu ngon ở Hoa Vũ Lâu đều do thiếu nữ thanh xuân cất, nên có hương vị đặc biệt. Nếu là huynh đệ tốt, nên ngồi xuống, bồi ta uống vài chén!”

Trác Phàm lại rót cho hắn thêm một chén, Tạ Thiên Dương gật đầu, cứ như vậy không có chút do dự ngồi xuống.

Ầm ầm ầm!

Tất cả mọi người không thể tin nhìn hai người trước mặt, cho dù Kiếm Tùy Phong cũng kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Tạ Thiên Dương là người rất kiêu ngạo, cho dù đối mặt với thiên tài Đế Vương Môn như Hoàng Phủ Thanh Vân hắn cũng ngạo nghễ đứng thẳng. Làm sao có thể tùy tiện cùng người ta nâng cốc nói chuyện vui vẻ, mà người này còn là tên tiểu tử vừa nói hắn hèn nhát nữa chứ.

Kiếm Tùy Phong không hiểu, nghĩ thế nào cũng không hiểu, những người khác lại càng không hiểu.

Nhìn thấy trò vui cứ như vậy phát tán, tất cả mọi người sửng sốt. Sở Khuynh Thành cũng ngơ ngác nhìn Trác Phàm, thu hồi song chưởng chuẩn bị xuất động.

Nàng thực sự không nghĩ ra, rốt cuộc Trác Phàm có ma lực gì, có thể trong khoảng khắc tiêu trừ lửa giận của vị thiếu gia Kiếm Hầu Phủ này.

“Tạ Thiên Dương, ngươi vừa mới không phải khinh thường cùng tam lưu thiếu gia ngồi chung một bàn à, làm sao...” Hoàng Phủ Thanh Vân có chút thất vọng, vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng nói.

Tạ Thiên Dương cười, khoát tay: “Tạ Thiên Dương ta thật sự khinh thường khi phải ngồi cùng một vài người, nhưng cùng vị huynh đệ mới quen như đã thân này thì không so đo!”

Nói xong, Tạ Thiên Dương nhẹ nhàng chạm cốc với Trác Phàm, giống như hai lão bằng hữu lâu ngày gặp mặt, tuỳ tiện thoải mái!

Kiếm Tùy Phong lúng túng đến bên cạnh Tạ Thiên Dương, không hiểu nhìn thiếu niên trước mắt, lẩm bẩm nói: “Thiên... Thiên Dương, ngươi...”

“Ha ha ha... Bát trưởng lão, ngươi cũng ngồi đi! Ngồi cùng bàn với vị huynh đệ này sẽ không làm nhục Kiếm Hầu Phủ chúng ta đâu.” Tạ Thiên Dương khoát khoát tay, lôi kéo Kiếm Tùy Phong cùng ngồi vào vị trí.

Kiếm Tùy Phong kỳ quái nhìn Trác Phàm, lại không rõ ràng cho lắm.

Thấy tình cảnh này, lần nữa trở lại bình tĩnh, Sở Khuynh Thành thở dài một hơi, mắt đẹp của nàng liếc về phía Trác Phàm, trong mắt tràn đầy cảm kích.

Trác Phàm nhìn thấy lại giơ chén rượu về phía nàng, đắc ý nhướng mày.

Sở Khuynh Thành nhíu mày, tức giận trừng mắt nhìn Trác Phàm, sắc mặt lại không tức giận, giống như đại tỷ tỷ vỗ nhẹ đầu tiểu đệ, chỉ có yêu thương.

“Khuynh Thành!”

Lau sạch rượu trên khóe miệng, ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vân đã hoàn toàn lạnh lẽo, hiển nhiên lần này Trác Phàm tiêu trừ mâu thuẫn giữa Hoa Vũ Lâu và Kiếm Hầu Phủ đã khiến hắn phẫn nộ.

Có điều, Sở Khuynh Thành lại không nghĩ đến phương diện đó, nàng chỉ nghĩ vì Tạ Thiên Dương có hành động bất kính, chọc giận hắn, sau đó khuyên nhủ: “Thanh Vân, lần này mượn nhờ Bách Đan Thịnh Hội, ta thật không dễ dàng đưa người của thất thế gia tới làm nhân chứng, ngươi cũng đừng làm khó Tạ công tử nữa.”

“Ha ha ha, sao ta lại làm khó hắn chứ? Dù sao, ta cũng vì ngươi mà đến.”

Trong mắt lóe lên tinh quang, Hoàng Phủ Thanh Vân hít sâu một hơi, thản nhiên nói: “Bắt đầu đi, nhân lúc thất thế gia đều ở đây giải quyết triệt để chuyện của Hoa Vũ Lâu cùng Dược Vương Điện đi.”

Nghe được lời này, Sở Khuynh Thành vô cùng vui vẻ, có Đế Vương Môn chống đỡ, rốt cục cũng có thể bức lão tặc này giao ra giải dược.

Thế nhưng nàng tuyệt đối không nghĩ tới, Độc Thủ Dược Vương cũng đang chờ giờ khắc này.

Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài (fb.com/teambattai) Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chí