Chương 110: Tổng lâu chủ Hoa Vũ, Sở Khuynh Thành

Chương 110: Tổng lâu chủ Hoa Vũ, Sở Khuynh Thành

Lạnh lùng nhìn Thanh Hoa lâu chủ, Độc Thủ Dược Vương cười lạnh, tà dị nói: "Hừ, bằng bản lĩnh của nữ nhân như ngươi, ngươi cho rằng ngươi thật sự có thể giết được lão phu sao?"

"Vậy chúng ta liền thử một chút, ngươi đã trúng Hàn Ngọc chưởng của ta, tâm mạch bị thương, có lẽ gân mạch cũng đã đông kết hơn phân nửa, ngươi đã không có khả năng dùng lại Huyền giai vũ kỹ, Thất Thải Vân La chưởng!"

Ngạo nghễ ưỡn ngực, trong mắt Tần Thải Thanh lóe lên ánh nhìn khoái ý. "Nghiêm Tùng, ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của ngươi, cho dù lão nương không hiểu rõ đan, trúng độc bỏ mình, cũng không oán không hối!"

Vừa dứt lời, Tần Thải Thanh bỗng nhiên đạp mạnh chân, phóng về phía Nghiêm Tùng, hiện ra lam quang ngọc chưởng, lần nữa đánh xuống trán hắn.

Nghiêm Tùng thở ra một hơi, thân thể trì trệ, phun ra một ngụm máu, đúng như Tần Thải Thanh nói, nguyên lực trong cơ thể vận hành không thông, nhưng hắn lại không sợ hãi chút nào, ria mép khẽ run, khóe miệng nhếch lên đường cong tà dị.

Phốc!

Đột nhiên, một chưởng Tần Thải Thanh còn chưa đánh xuống, thân thể nàng run lên, nhịn không được phun ra một ngụm máu đỏ thẫm, rơi xuống đất, phát ra luồng khí ăn mòn.

Thân thể Thanh Hoa lâu chủ yếu ớt, ngã bịch xuống đất, không thể động đậy.

Trong mắt chớp động lên vẻ kinh ngạc, Tần Thải Thanh hoàn toàn không hiểu, cuối cùng có chuyện gì xảy ra.

"Hắc hắc hắc... Mụ đàn bà xấu xa, ngươi cũng không nghĩ xem lão phu là ai chứ, sao có thể để ngươi tùy tiện đánh lén?" Khóe miệng khẽ nhếch lên, Nghiêm Tùng tức giận nói: "Hừ, nhìn bàn tay của ngươi đi."

Tròng mắt co rụt lại, Tần Thải Thanh run rẩy nhìn bàn tay, lại phát hiện bàn tay trắng nõn đã sớm đỏ thẫm, đã trúng kịch độc.

"Ha ha ha... Lão phu danh xưng Độc Thủ Dược Vương, toàn thân cao thấp đều là chí độc trong thiên hạ, ngươi cho rằng chỉ có bảy loại độc dược của Thất Thái Vân La có thể uy hiếp các cao thủ Thiên Huyền thế gia sao?"

Ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng, hai mắt Nghiêm Tùng lóe lên sát ý trần trụi: "Hừ, nếu thật như thế, lão phu còn được cao thủ thế gia khác kinh sợ sao? Hắc hắc, nữ nhân ngu xuẩn, thật sự không biết sống chết, hiện tại để lão phu sẽ chấm dứt cuộc sống của ngươi, để ngươi sau này không gây phiền phức nữa."

Vừa dứt lời, Nghiêm Tùng nâng chưởng hướng xuống trán Tần Thải Thanh, tuy gân mạch lão bị hao tổn nhưng uy lực một chưởng này vẫn có thể chém chết một Thiên Huyền cường giả.

Tần Thải Thanh tuyệt vọng, chậm rãi nhắm mắt lại, răng cắn chặt hai môi đến rỉ máu, không cam lòng chết như vậy.

Trác Phàm lạnh lùng nhìn thấy hết thảy nhưng cũng không định xuất thủ, bởi vì hắn biết sẽ có người cứu vị Thanh Hoa lâu chủ này.

Quả nhiên, khi một chưởng Độc Thủ Dược Vương sắp đánh xuống trúng Tần Thải Thanh, một thân ảnh màu trắng đột nhiên từ trong rừng rậm bay ra, bàn tay trắng nõn đánh thẳng tới mặt Độc Thủ Dược Vương.

Mày khẽ nhíu chặt, một chưởng Độc Thủ Dược Vương đánh về phía Tần Thải Thanh đột nhiên dừng lại, đối mặt với bàn tay mảnh khảnh kia.

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn phát ra, chấn động khiến màng nhỉ tất cả mọi người đau nhức, Độc Thủ Dược Vương nhịn không được lùi lại hơn mười bước, lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, bàn tay kia sớm đã ngấm băng sương nhàn nhạt.

Một bóng người áo trắng chậm rãi hạ xuống trước người Thanh Hoa lâu chủ, dáng người mảnh khảnh lại tràn đầy khí thế thượng vị giả, khiến trong lòng người nhìn sùng kính thật sâu.

"Sở Sở tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây?"

Rõ ràng trong lòng biết rõ hành tung của nàng ở phía sau nhưng Trác Phàm vẫn giả bộ sợ hãi nói: "Ta biết rồi, thì ra tỷ vẫn luôn theo dõi ta sao?"

"Hừ, trộm bảo trấn Hoa Vũ Lâu chúng ta, chẳng lẽ còn không cho ta theo?" Sở Sở quay đầu trừng mắt nhìn Trác Phàm, cười khẽ một tiếng.

Nghe được lời này, Trác Phàm cũng cả kinh, làm bộ hét lớn: "Hả, Sở Sở tỷ tỷ cũng là người của Hoa Vũ Lâu sao? Như vậy... tỷ là lâu chủ Hoa Vũ tầng mười lăm sao?"

Con ngươi Trác Phàm đảo quanh, như hài tử làm sai chuyện, muốn lập tức phủ nhận trách nhiệm, vội vã chỉ Tần Thải Thanh nói: "Sở Sở tỷ tỷ, chuyện này không liên quan đến ta, ta cũng bị ép buộc. Chính là nàng, nàng ta là nội gián, bắt nàng là được rồi, tuyệt đối đừng tìm ta!"

Dở khóc dở cười lắc đầu, Sở Sở giận dữ nắm ót hắn nói: "Tên tiểu quỷ này, không có khả năng gánh vác trách nhiệm còn dám làm việc này, bắt ngươi về nghiêm trị, cũng không oan uổng chút nào."

Tiếp theo, nàng nhìn Tần Thải Thanh ngã trên mặt đất, khẽ cúi người, xem xét thương thế của nàng một chút.

"Khuynh... Khuynh Thành..." Tần Thải Thanh ngẩng đầu lên, giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, yếu ớt nói: "Thật xin lỗi, ta đã bán rẻ Hoa Vũ Lâu!"

Ầm!

Độc Thủ Dược Vương vừa dùng lực, phá vỡ băng sương trên tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Sở, cười nhạo nói: "Huyền giai vũ kỹ, Huyền Nguyệt Quyết. Ha ha ha, tổng lâu chủ Hoa Vũ Lâu, Sở Khuynh Thành, cuối cùng ngươi cũng chịu xuất hiện! Không biết thương thế của ngươi bây giờ đã trở nên tốt chưa, có cần lão phu hỗ trợ không?"

"Cái gì, Sở Sở tỷ tỷ chính là tổng lâu chủ Hoa Vũ Lâu Sở Khuynh Thành sao?"

Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài (fb.com/teambattai) Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.

Trác Phàm sững sờ, ngơ ngác nhìn bóng dáng xinh đẹp của Sở Sở dưới ánh trăng, lần này hắn sợ ngây người thật.

Hắn vạn lần không nghĩ đến ôn nữ hắn gặp trong xóm nghèo đường đường là tổng lâu chủ Hoa Vũ Lâu. Thế nhưng thân là tổng lâu chủ nàng lại chạy tới nơi đó làm gì?

Trác Phàm không hiểu nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, tạm thời gác lại rồi tìm hiểu sau, nhưng Sở Khuynh Thành được xưng là đệ nhất mỹ nhân Thiên Vũ, chân dung của Sở Sở hắn cũng đã từng thấy qua.

Với dung nhan tuyệt thế kia, ngoại trừ Sở Khuynh Thành còn ai có được? Nhưng hắn lại không nghĩ ra thân phận thật sự của Sở Sở, khiến hắn cảm thấy có phải trí thông minh của mình bị giảm xuống không?

Thế nhưng bị giảm xuống lúc nào chứ? Chắc có lẽ thời khắc nhìn thấy chân dung của Sở Sở.

Trác Phàm cảm thán, cho dù bây giờ nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, vẫn khiến hắn cảm thấy thanh thản, không ngờ nữ nhân này lại hấp dẫn hắn đến vậy, chuyện này trước kia hắn chưa từng tưởng tượng qua.

Hoàn toàn không có để ý đến ánh mắt khác biệt của hai người, Sở Khuynh Thành chỉ lẳng lặng xem thương thế của Tần Thải Thanh, trong tay lóe lên ánh sáng, một bình sứ xuất hiện.

Nhẹ nhàng mở nắp bình, mùi hương thơm ngát khiến ánh mắt hai người lóe lên tia nhìn tham lam.

Bồ Đề Ngọc Dịch!

"Sư tỷ, ta biết rõ ngươi chân thành với Hoa Vũ Lâu. Thật có lỗi, tổng lâu chủ như ta đã khiến ngươi chịu khổ rồi." Sở Khuynh Thành xốc lên một góc của mạng che mặt, nhỏ một giọt Bồ Đề Ngọc Dịch vào trong miệng Tần Thải Thanh.

Chỉ vẻn vẹn một giọt mà thôi, lại khiến toàn thân Tần Thải Thanh tách ra hào quang màu bích lục, sinh mệnh lực cường đại cuồn cuộn phát ra, khiến cỏ dại bên người nàng trong nháy mắt cao lên cỡ đầu người.

Mà độc khí trên tay nàng cũng đang không ngừng biến mất, chỉ trong chốc lát, đã lần nữa khôi phục bàn tay trắng nõn.

Tròng mắt co rụt lại, Trác Phàm và Nghiêm Tùng tham lam nuốt ngụm nước bọt, hai mắt chăm chú nhìn bình sứ kia.

Cho dù đây là lần thứ hai nhìn thấy Bồ Đề Ngọc Dịch, nhưng năng lượng sinh mệnh lực của nó cường đại vẫn khiến Trác Phàm kinh hãi.

Lại lãng phí một giọt, đáng tiếc!

Trong lòng Trác Phàm oán thầm, trong đầu đang suy nghĩ có nên đoạt bình này không, Nghiêm Tùng cũng có ý tưởng như hắn.

"Hắc hắc hắc, Bồ Đề Ngọc Dịch là linh dược thiên cổ, quả nhiên thần kỳ!"

Độc Thủ Dược Vương khẽ liếm môi nhìn về phía Sở Khuynh Thành nói: "Sở lâu chủ, chúng ta thương lượng đi? Hiện nay lão thái bà kia đã qua đời, toàn bộ Hoa Vũ Lâu do ngươi làm chủ. Không bằng ngươi đem chùm rể Bồ Đề giao cho lão phu, lão phu đem giải dược Thất Thải Vân La chưởng cho ngươi, nếu không Hoa Vũ Lâu các ngươi cũng không thể tiếp tục duy trì."

"Hừ, chùm rể Bồ Đề là căn cơ của Hoa Vũ Lâu. Không có nó, Dược Vương điện các ngươi hoành hành không kiêng kỵ, Hoa Vũ Lâu chúng ta cũng không còn chỗ đặt chân trong thất thế gia. Nghiêm Tùng, ngươi cho ta là đứa trẻ ba tuổi, sẽ rơi vào bẫy của ngươi sao?" Sở Khuynh Thành hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên hận ý rõ rệt. "Lại nói, mối thù của bà bà..."

"Ha ha ha, mấy lão bà không biết thời thế, bị chết cũng đáng đời. Sở lâu chủ, lão phu khuyên ngươi tuyệt đối đừng dẫm vào vết xe đổ của bọn họ." Độc Thủ Dược Vương cười lớn một tiếng, châm chọc nói.

Sở Khuynh Thành giận dữ, hai tay nắm chặt.

Lúc này, Thanh Hoa lâu chủ thở khẽ vài tiếng, chậm rãi đứng lên, vẻ mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm Nghiêm Tùng đối diện: "Khuynh thành, hắn đã bị ta đả thương, không có khả năng xuất ra Huyền giai vũ kỹ. Hiện tại hai người chúng ta hợp lực, nhất định có thể xử lý lão gia hỏa này."

"Thế nhưng sư tỷ, giải dược cho các vị lâu chủ..."

Trong mắt lóe lên vẻ đau xót, nhưng rất nhanh đã trở nên kiên quyết, Thanh Hoa lâu chủ thở dài, lạnh lùng nói: "Vì tương lai của Hoa Vũ Lâu, cho dù thập ngũ lâu chủ đều chết cũng sẽ không tiếc. Khuynh Thành, động thủ đi."

Trầm ngâm một chút, trong mắt Sở Khuynh Thành có chút do dự, Tần Thải Thanh thấy thế lập tức quát lớn: "Khuynh Thành, nếu bỏ lỡ cơ hội hôm nay, về sau chúng ta không có cơ hội tốt để giết lão tặc này, càng không có hy vọng báo thù cho bà bà."

Bị một lời này làm cho bừng tỉnh, ánh mắt Sở Khuynh Thành càng trở nên băng lãnh.

"Tống Ngọc, ngươi tránh qua một bên, cẩn thận nếu không sẽ khiến ngươi bị thương." Sở Khuynh Thành lạnh lùng nói.

Trác Phàm cũng rất ngoan ngoãn, lập tức trốn qua một bên, đây chính là ngao cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, hắn vừa xem náo nhiệt, lại thừa cơ ra tay. Giờ này khắc này, ba cao thủ Thiên Huyền sẽ không đề phòng một Đoán Cốt nhị trọng như hắn sẽ làm bậy.

Hắc hắc hắc, đánh đi đánh đi, tốt nhất đánh cái hai bên tổn hại, lão tử ở bên cạnh chờ nhặt sát đây.

Khóe miệng Trác Phàm nhếch lên đường cong âm hiểm.

Con mắt khẽ híp lại, Độc Thủ Dược Vương nhìn ra ánh mắt quyết tuyệt của hai người, đưa tay đặt hồ lô bên hông, âm hiểm cười nói: "Sở lâu chủ, ngươi cần phải biết, động thủ lần nữa thì tuyệt đối đừng hối hận!"

"Hừ, không làm thịt lão quỷ như ngươi Sở Khuynh Thành ta mới hối hận cả đời."

Sở Khuynh Thành hừ lạnh một tiếng, đạp chân xuống bay về phía Nghiêm Tùng, Thanh Hoa lâu chủ theo sát. Ba vị cường giả Thiên Huyền chiến đấu, lấy hai địch một, Nghiêm Tùng lại không thể dùng Huyền giai vũ kỹ, đã rơi xuống thế hạ phong.

Nhưng hắn cũng không bối rối, như có biện pháp, nắm lấy hồ lô trong tay, cũng không thấy nắm thật chặt.

Ầm.

Đột nhiên, một đạo tử lôi giữa trời đánh xuống, hai người Sở Khuynh Thành vọt tới trước nhất thời bị ngăn cản. Mày Độc Thủ Dược Vương cũng run lên, chậm rãi nghiêng nhìn về phía người tới...

Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài (fb.com/teambattai) Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.