Chương 100: Thất Thải La Vân chưởng.

Chương 100: Thất Thải La Vân chưởng.

“Làm sao có thể?” Sở Sở không khỏi kinh ngạc kêu ra tiếng.

Đan dược vừa vào miệng, nhưng không hóa thành một dòng nước trong chảy vào bụng như những viên đan dược khác, mà nó giống như một mặt trời nhỏ ở trong miệng không ngừng phát sáng phát nhiệt nóng rực.

Từng luồng đan khí dày đặc từ từ lan ra sau đó thấm vào khắp nơi trên thân thể, làm gân mạch cũng ấm lên. Chờ đan dược biến mất hoàn toàn, toàn thân nàng đã trở nên ấm áp, gân mạch bị tổn thương do hấp thu nguyên lực nguyệt âm ngày hôm qua cũng đã được chữa trị rất nhiều.

Sở Sở quả thực không dám tin rằng trên thế giới lại có thứ đan dược kỳ diệu như vậy.

Nguyên lực của nàng thuộc tính âm, nói chung những đan dược thuộc tính dương đều sẽ tương xung với nàng. Vì vậy dược lực của đan dược nhị phẩm như Ôn Dương Đan trước khi được cơ thể của nàng hấp thu thì nó đã bị nguyên lực nguyệt âm của nàng triệt tiêu mất.

Thế nhưng viên đan dược của Trác Phàm lại hóa thành khí thể nóng rực, không khác gì khí nóng rực của mặt trời thậm chí càng ôn hòa hơn nhiều, công dụng chữa trị đối với gân mạch càng tốt.

Mấu chốt nhất là, viên đan dược này và nguyên lực của nàng cũng không xung đột nhau, đến mức nàng có thể hấp thu được toàn bộ dược lực của đan dược.

Đây là chuyện mà ngay cả nằm mơ nàng cũng không tưởng tượng nổi!

Một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào ánh mắt Trác Phàm, đôi mắt của Sở Sở đã hoàn toàn hiện lên vẻ kinh ngạc thán phục.

Trong lòng Trác Phàm cười thầm, nhướng mày đắc ý với Sở Sở, cười nói: “Thế nào, Sở Sở tỷ tỷ, đan dược của ta và người khác không giống nhau nhỉ.”

Sở Sở không tự chủ gật đầu, từ đáy lòng tán thưởng nói: “Không ngờ tuổi ngươi còn nhỏ, mà thuật luyện đan đã xuất thần nhập hóa. Chắc chắn chỉ mấy năm nữa thôi ngươi nhất định sẽ danh dương thiên hạ Thiên Vũ.”

Khà khà khà... Lão tử hiện tại đã vang danh thiên hạ, chỉ là ngươi không biết đấy chứ!

Trác Phàm oán thầm một tiếng trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ như một chàng trai tỏa nắng cười nói: “Vậy nên ta nói, Sở Sở tỷ tỷ, về sau tỷ có chuyện gì, tuyệt đối đừng nên giấu diếm đệ, đệ nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp.”

Sở Sở nghe được lời này không khỏi khẽ giật mình, trong lời nói của Trác Phàm tựa hồ có ám chỉ, hơn nữa tự nàng cũng biết rõ thân thể mình xác thực cần một luyện đan sư đỉnh cấp giúp đỡ trừ đi độc vật trong cơ thể. Chỉ là...

Sở Sở trầm ngâm một hồi rồi im lặng. Trác Phàm thì vẫn luôn nhìn nàng chăm chú, trong lòng lo lắng. Nếu không phải thần trí hắn còn thanh tỉnh, đoán chừng đã muốn hét ra.

Đù móe ngươi mau giao Bồ Đề Ngọc Dịch ra đi chớ, coi như ngươi không có nó trong tay thì cũng chỉ cách cho ta biết đi mà, đại tỷ!

Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười to đột nhiên vang lên: “Ha ha ha... Tiểu tử, rốt cục ngươi cũng xuất hiện, bổn công tử đã đợi ngươi ở đây suốt một ngày rồi.”

Vừa dứt lời, hai bóng người bỗng từ trên trời giáng xuống.

Một bóng hình màu đỏ xinh đẹp mà bọn họ không thể nào quen thuộc hơn chính là Tiếu Đan Đan bị Trác Phàm nhục nhã một phen ngày hôm qua. Mà một người khác, là tên công tử thường xuyên vận trường sam màu xanh lục, đôi mắt tà dị lóe ra ánh sáng xanh vô cùng quỷ dị.

Nhìn thấy hai người này, hai huynh muội Đổng Thiên Bá cùng giật mình, Sở Sở cũng hơi sững sờ, nhìn hai người trước mặt băn khoăn nửa khắc, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp. Mà Trác Phàm thì sắc mặt lập tức lạnh xuống, trong mắt lóe lên tia sát ý trần trụi.

Móe, một chút nữa thôi là lão tử đã moi ra được tung tích của Bồ Đề Ngọc Dịch rồi, hết lần này tới lần khác cứ đúng lúc này các người lại tới quấy rối, muốn chết!

Hiện tại Trác Phàm thật sự muốn bẻ gãy cổ của hai tên oắt con chết tiệt này, nhưng nhìn lại Sở Sở ở bên cạnh, suy nghĩ một chút, vẫn là bỏ đi, lão tử tiếp tục làm bé ngoan vậy.

“hề hề hề... Tiểu tử, nghe nói ngươi khá cứng...”

“Sở Sở tỷ tỷ, mấy tên bắt nạt đệ lại tìm đến rồi, tỷ giúp ta đánh bọn họ đi!”

Đang lúc tên công tử áo xanh lục kia cực kỳ kiêu căng đắc chí chỉ vào Trác Phàm, Trác Phàm lại đột nhiên lật mặt nhanh hơn lật sách, giật giật ống tay áo của Sở Sở cáo trạng bọn họ. Làm bộ như một tiểu đệ đệ bị bắt nạt nên tìm lão đại làm chỗ dựa ấy.

Cái dáng vẻ nhát gan đó làm cho mấy người nhìn thấy ngày hôm qua Trác Phàm ra tay đều biji giật bắn. Công tử áo xanh lục càng co giật cơ mặt, không thể tưởng nổi nhìn sang Tiếu Đan Đan ở bên cạnh, nghi ngờ hỏi: “Đan Đan tiểu thư, đây chính là tên tiểu tử to gan bằng trời hôm qua đã khi dễ nàng mà nàng nói đó á, sao chẳng có cốt khí chi hết thế?”

Tiếu Đan Đan cũng nhìn đến có chút choáng váng, tiểu tử này hôm qua không phải như vậy, gặp sư bá ta cũng vênh váo tự đắc, không hề sợ hãi, tại sao đang từ công gay hôm nay biến thành thụ rồi?

“Hờ hờ, Nghiêm công tử, hắn... Cũng là tên hôm qua khi dễ ta, thế nhưng hắn... Hôm qua không phải dạng này!”

“Hừ, kệ nó đi, chỉ cần đều đúng tiểu tử này là được, hôm nay bổn công tử sẽ giúp nàng hả giận.” Hừ lạnh một tiếng, công tử áo xanh lục cười khẽ nhìn về phía Trác Phàm nói: “Mặc kệ ngươi là tên oắt con vô dụng hèn nhát, hay thật sự là tên lỗ mãng làm càn dám đắc tội với người trong bảy thế gia ta. Chỉ với thân thủ có thể làm Lâm Thiên Vũ Khoái Hoạt Lâm bị trọng thương của người, đã đáng giá để bổn công tử tự thân xuất mã!”

“Ngươi đánh bại Lâm Thiên Vũ? Không phải ngay cả con cháu của một gia tộc tam lưu ngươi đánh còn không lại ư?” Sở Sở hơi nhướng lông mày, mặt đầy nghi ngờ nhìn qua Trác Phàm.

Hai con ngươi của Trác Phàm đảo trái đảo phải, do dự một lúc mới lúng túng khó xử lúng túng cười nói: “Hì, nếu như đệ nói hắn tự mình té ngã bị thương, tỷ có tin không?”

Lời vừa nói ra, mọi người vội lảo đảo một cái, suýt té ngả ngữa.

Đại ca, ngươi nói láo có trình độ hơn tí được không? Một tên cao thủ Đoán Cốt thất trọng, ngươi nói hắn bị té ngã thụ thương, được sao!

Sở Sở cũng giận quá bật cười: “Tống Ngọc, nếu ngay từ đầu ngươi thừa nhận đã gạt ta, có lẽ ta còn có thể tha thứ cho ngươi. Nhưng ngươi nói như vậy, rõ ràng là coi ta thành đứa ngốc mà đùa giỡn.”

Nói xong, Sở Sở phất ống tay áo, biến mất không còn bóng người, chỉ để lại lời nói phẫn nộ quanh quẩn bên tai Trác Phàm: “Hừ, tự mình gây họa, thì tự mình thu thập đi!”

“Ai nha, Sở Sở tỷ tỷ, tỷ nghe ta giải thích...” Trác Phàm còn muốn lên tiếng, nhưng đã không thấy bóng dáng Sở Sở đâu.

Trác Phàm chậm rãi quay đầu lại, sắc mặt trong nháy mắt băng lãnh dọa người. Khác hẳn với tiểu đệ đệ giả ngây thơ nũng nịu lúc trước, hiện tại ai cũng nhìn ra sắc mặt hắn như đang muốn giết người ấy.

“Hai kẻ các ngươi, sớm không tới muộn không tới, hết lần này đến lần khác tại tới vào lúc này, làm hỏng cả chuyện lớn của lão tử!”

Trong giọng nói Trác Phàm mang theo sát ý lạnh thấu xương, khiến Tiếu Đan Đan không tự chủ được run bần bật, trốn lẹ đến sau lưng công tử áo xanh. Mà công tử kia, sắc mặt trong nháy mắt biến đổi, trở nên ngưng trọng.

Hắn ta thường xuyên giao thiệp qua lại với con em của bảy thế gia, sư tử lão hổ, thỏ trắng sài lang, chỉ cần gặp một lần, hắn ta có thể liếc mắt một cái là nhìn ra. Còn khí thế giống vơi Trác Phàm dạng này, mặc dù chỉ là Đoán Cốt nhất trọng, nhưng sát ý cực nồng đậm khiến hắn ta có thể tinh tường kết luận, đây tuyệt đối là Chúa tể của sơn lâm gào thét mới có thể phát ra khí thế giống vậy.

“Hừ, quả nhiên là kẻ khó chơi, khó trách Lâm Thiên Vũ kia lại bị bức cho trọng thương thành đức hạnh đó!” Ánh mắt khẽ híp lại, công tử áo xanh nhếch miệng cười cười, thật sự không sợ chút nào: “Bất quá đáng tiếc, hôm nay ngươi đụng trúng bổn công tử. Ta, Nghiêm Phục, đệ tử của thủ tịch Nghiêm Tùng Độc Thủ Dược Vương nhà Dược Vương Điện! Bổn công tử khác với tên phế vật kia nhiều, gia hỏa đó là đồ bỏ đi của Khoái Hoạt Lâm, còn bổn công tử là người thừa kế đời tiếp theo của Độc Thủ Dược Vương!”

Chân mày bất giác giật giật, cái danh xưng Độc Thủ Dược Vương này, Trác Phàm rõ ràng. Đó là xưng hào mà đệ nhất luyện đan sư ngự hạ bảy thế gia Dược Vương Điện mới có thể lấy được.

Mà đệ nhất luyện đan sư của Dược Vương Điện, khác biệt với đệ nhất luyện đan sư của các gia tộc khác.

Đệ nhất luyện đan sư của gia tộc khác, chỉ cần thuật luyện đan có một không hai trong gia tộc, là có thể thu được cái danh xưng này. Thế nhưng đệ nhất luyện đan sư của Dược Vương Điện, không chỉ có thuật luyện đan quan có một không hai trong thiên hạ, mà Luyện Độc thuật cũng không ai có thể địch lại được.

Vậy nên, mới có xưng hào Độc Thủ Dược Vương.

Chính là nói, kẻ đó giết người là đệ nhất thiên hạ, cứu người cũng là đệ nhất thiên hạ. Sinh tử đều ở trong tay ta, mới là Dược Vương chân chính!

“Nói cách khác... Tiểu tử này am hiểu dùng độc công đi, hừ hừ hừ!”

Trác Phàm cười lạnh trong lòng một trận, dùng độc công đối với người khác có lẽ là phiền phức, nhưng đối với hắn lại là không có hiệu quả gì.

Xem lão tử dùng Thiên Ma đại hóa quyế, hóa giải độc công của ngươi như thế nào đi!

Ánh mắt Trác Phàm bỗng ngưng tụ lại, cùng với một tiếng sấm rền kinh hãi vang lên, trong nháy mắt biến mất không còn bóng người. Đến lúc hắn xuất hiện lần nữa thì đã đi đến trước mặt Nghiêm Phục.

Vèo!

Không khỏi hít một ngụm khí lạnh, hắn ta không nghĩ đến, Trác Phàm chỉ là tu giả Đoán Cốt nhất trọng, nhưng tốc độ lại nhanh đến không thể tưởng tượng, khó trách ngay cả đệ tử Khoái Hoạt Lâm chuyên tu tốc độ, cũng bị hắn đánh thành trọng thương.

Đúng lúc hắn ta còn chưa kịp xuất thủ chống đỡ, đã bị Trác Phàm hung hăng đá cho một cước trúng bụng.

Phốc!

Nghiêm Phục không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể lập tức liền bị đá bay ra ngoài, đâm thủng cánh cửa của quán trọ thành một cái lỗ thủng hình người, rồi tiếp tục bay thẳng hơn 50m bay ra đường lớn,.

Mọi người ở đó đồng loạt che lên miệng hoảng sợ, bị một cước này của Trác Phàm làm kinh ngạc đến ngây người, hiển nhiên không ngờ được một chiêu của Trác Phàm lại có uy lực lớn đến thế.

Thực tế nếu không phải là Trác Phàm trong lòng có lửa giận, hắn sẽ không xuất thủ không nương tay như thế.

Liếc mắt liếc nhìn qua Tiếu Đan Đan ở bên cạnh, lúc này nàng ta đã sợ trắng bệch cả mặt, Trác Phàm không khỏi cười lạnh thành tiếng: “Dù ngươi đổi một tên nam nhân khác đến, cũng giống nhau thôi. Nữ nhân của Hoa Vũ Lâu các ngươi, chẳng lẽ chỉ biết dựa vào nam nhân thôi sao, ha ha ha...”

Nói xong, Trác Phàm cười lạnh đi ra đường cái, chỉ để lại Tiếu Đan Đan hai mắt đong đầy nước mắt, hai tay nắm chặt quyền, trong mắt đẩy ủy khuất.

Ánh mắt khinh miệt kia củaTrác Phàm, lời nói cay nghiệt kia của trác phàm, để cho nàng ta lần đầu trong đời cảm nhận được, cái gì mới là nhục nhã cực hạn. Đó chính là hoàn toàn... Khinh thị!

Xuyên qua cổng quán trọ đã tả tơi thành một đống, rổi đi ra đường lớn, Trác Phàm mắt lạnh nhìn Nghiêm Phục vừa mới đứng lên. Những người còn lại, dù đang ở trên đường cái, hay là con em bảy thế gia đang ở trong quán trọ, nhìn thấy cuộc chiến này đều không khỏi bị dọa phải trốn đi thật nhanh, sợ bị liên lụy vào.

“Hắc hắc hắc... Tốc độ nhanh lắm, chỉ sợ ngươi đã là người mạnh nhất dưới Thiên Huyền đi.” Nghiêm Phục lau vết máu bên khóe miệng, cười lạnh thành tiếng.

Trác Phàm cau mày, cười nhạo: “Bị đánh thành bộ dáng này, mà còn có thể cười được, đây là lần đầu tiên bình sinh ta gặp được đấy.”

“Hừ, bổn công tử cười, tất nhiên cho thấy bổn công tử có nắm chắc ắt thắng.”

“Ắt thắng?” Trác Phàm cười khinh thường: “Ta biết Dược Vương Điện ngươi, có tài luyện đan, cũng có sở trường sử dụng độc. Chỉ có điều, Bất cứ dùng độc gì thì ngươi dù sao cũng phải đụng trúng ta đã đúng không? Ngươi, có thể đuổi kịp ta sao?”

“Ha ha ha... Tiểu tử người phàm tục, quả nhiên không có kiến thức!”

Trong mắt Nghiêm Phục lóe lên hàn mang, cười to nói: “Sư phụ ta là Độc Thủ Dược Vương, được bảy nhà kính nể. Nếu người dùng độc còn bị nhiều hạn chế như vậy, thì sao bảy nhà lại sợ hãi sư phụ ta đến vậy được?”

Vừa nói xong, Nghiêm Phục liền chậm rãi mở ra song chưởng.

Chỉ một thoáng, khí tức cuồn cuộn lưu chuyển trong lòng bàn tay, rồi dần dần biến đổi màu sắc, đến cuối cùng lại xuất hiện ba loại ánh sáng khác biệt.

Màu đỏ, màu vàng và xanh biếc, xen kẽ với nhau.

Trác Phàm hơi híp mặt lại, không khỏi sờ mũi một cái, thật ra có chút chết lặng.

“Cmn, tiểu tử này dùng độc thật sự Quỷ Thần khó lường, lão tử vậy mà hồ đồ mơ hồ tiếp xúc với độc dược của hắn rồi?” Trong lòng thầm mắng một tiếng, nhưng Trác Phàm cũng không nóng nảy, chỉ lạnh lùng theo dõi hắn ta.

“Hắc hắc hắc... Tiếp chiêu đi, Huyền giai vũ kỹ mà Dược Vương Điện ta đời đời truyền xuống, Thất Thải Vân La Chưởng!”